Một buổi tối nọ ở nhà họ Chân.
Mẹ Chân nhàn đến mức không có việc gì làm, ngồi mở ngăn kéo ra tìm gì đó, xui xẻo làm sao lại làm đồ vật rơi đầy đất. Sau khi bố Chân bước vào cửa, nhìn thấy bà xã mình đang ngồi trên giường, bên cạnh là một quyển sổ để mở.
“Em làm gì vậy?” Bố Chân nhìn mẹ Chân cầm quyển sổ ngồi ở mép giường, vẻ mặt ngẩn ngơ đã ít nhất năm phút.
Mẹ Chân ngẩng đầu, vẻ mặt ngốc nghếch như bị kích động không cách nào bình tĩnh được, yên lặng đưa quyển sổ trong tay cho chồng.
Đó là một thứ rất bình thường, chỉ là sổ hộ khẩu thôi.
Thứ không bình thường chính là trên đó có nhiều hơn một cái tên — Cổ Thược.
Quan hệ với chủ hộ — con dâu.
Cộng thêm một cái dấu to đùng của cơ quan hộ tịch.
Trong nháy mắt, bố Chân cũng tròn mắt ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cười cười vỗ vai bà xã, “Anh nghĩ chuyện này em nên hỏi…”
Mẹ Chân chợt đứng lên, “Đúng rồi, em xuống dưới lầu hỏi chị ấy.”
Không đợi bố Chân lên tiếng, bà đã bỏ lại một đống hỗn độn, chạy ra khỏi cửa, trên cầu thang truyền tới tiếng gọi lớn, “Chị, mở cửa, chuyện lớn, chuyện lớn không tốt rồi…”
Bố Chân lắc đầu, bắt đầu thu dọn những đơn từ giấy má các loại dưới đất, lầm bẩm một mình, “Chuyện này em hỏi con trai không phải nhanh hơn sao?”
Mẹ Cổ đang nặn bánh bao, tay cầm một bó miến đứng ở cửa, “Chuyện lớn gì không tốt?”
Mẹ Chân vẫy vẫy quyển sổ hộ khẩu trong tay, “Là chuyện lớn, chuyện tốt, nhưng cũng có chỗ không tốt…”
Ánh mắt mẹ Cổ hoang mang, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, “Chuyện gì mà vừa tốt lại vừa không tốt?”
“Chị, chị xem sổ hộ khẩu nhà chị chưa?” Mẹ Chân cố gắng bình tĩnh, “Lần trước A Lãng trả sổ hộ khẩu chị đã xem chưa?”
Mẹ Cổ cười lắc đầu, “A Lãng nhà em làm việc, chị rất yên tâm, xem làm gì?”
Mẹ Chân há hốc miệng, không biết phải nói từ đâu, đành mở một trang trong quyển sổ hộ khẩu nhà mình, đưa đến trước mặt mẹ Cổ, “Nhìn đi!”
Chữ con dâu to đùng khắc sâu vào đáy mắt, mẹ Cổ nhíu mày, hít một hơi, ngẩn ngơ, nhìn mẹ Chân, mẹ Chân dùng sức gật gật đầu, hai người yên lặng dùng ánh mắt trao đổi ý nghĩ trong lòng.
Yên lặng…
Vẫn yên lặng…
Hoàn toàn yên lặng…
“Chị đi giết hai con thỏ đế kia!” Cuối cùng mẹ Cổ phun ra một hơi, rống to một tiếng, chạy vào nhà bếp cầm lấy cái chày cán bột muốn lao ra khỏi cửa.
Bỗng nhiên, bà nhìn đến vẻ mặt cổ quái của mẹ Chân, “Cái này, chị không nói thằng nhóc nhà em mà là con thỏ kia, con thỏ nhà chị, chị phải làm thịt nó.”
“Vậy A Lãng nhà em thành góa vợ rồi?” Mẹ Chân nói rất ngay thẳng, “Bây giờ nha đầu cũng là người của em, không cho chị đánh lung tung.”
Nha đầu nhà mình chớp mắt một cái đã thành của người khác, còn không được phép đánh?
Mẹ Cổ lại càng buồn bực!
“Chuyện này có nên hỏi cho rõ ràng không?” Bố Cổ ung dung cầm lấy cái chày cán bột trong tay bà vợ già, “Lần trước anh đã nói hai đứa chúng nó về mới có ba ngày đã vội vàng bỏ chạy, kì kì quái quái, thì ra là có chuyện như vậy.”
“Được lắm!” Ánh mắt mẹ Cổ sôi sùng sục như núi lửa sắp phun trào, nghiến răng ken két, “Tôi đi gọi điện hỏi cho rõ ràng.”
Khi tay bà vừa mới sờ tới cái điện thoại, bố Chân bỗng nhiên lên tiếng, “Chờ một chút.”
Mẹ Chân mẹ Cổ cùng nhìn về phía vẻ mặt đang suy nghĩ sâu xa của bố Chân, mẹ Chân không nhịn được lên tiếng, “Còn chờ gì nữa? Lần cuối cùng hai đứa nó trở về cũng đã là ba tháng trước rồi, cũng chính là đã lừa chúng ta ba tháng, không hỏi thì chúng nó còn lừa dối chúng ta bao nhiêu năm?”
“Lần trước bọn nó đã bỏ chạy, nếu bây giờ gọi điện chẳng phải đánh rắn động cỏ? Nhỡ may bọn nó lại chạy thì làm sao bây giờ?” Bố Chân tỉnh táo nói một câu lập tức làm bàn tay nắm lấy điện thoại của mẹ Cổ dừng trên không trung.
Bố Cổ đồng ý gật đầu, “Tôi cũng thấy gọi điện hỏi thăm không bằng trực tiếp tới bắt người xét hỏi!”
Bốn người, tám con mắt, nhìn lẫn nhau, sau đó dùng sức gật đầu…
————
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua rèm cửa, hắt vào giường, chiếu lên hai bóng người đang quấn lấy nhau trên giường.
“Nha đầu, dậy chưa?” Giọng nói khàn khàn bay lượn trên đỉnh đầu Cổ Thược, anh cúi đầu nhìn cô gái đang gối lên cánh tay mình.
“Ừ.” Âm thanh ậm ừ bay ra từ trong miệng người đang ngủ say, giống như ghét ánh mặt trời làm chói mắt, cô xoay người, chui vào lòng đối phương, tìm một vị trí thoải mái, thở dài một hơi rồi tiếp tục ngủ say sưa.
Chân Lãng duỗi tay ra, nắm chóp mũi cô, “Trước kia không phải buổi sáng nào em cũng dậy tập luyện sao? Gần đây càng ngày càng lười.”
Người nào đó ngay cả mí mắt cũng không buồn nâng lên, giọng nói không có chút sức lực, “Hôm nay cuối tuần.”
Cuối tuần là cái gì? Chính là không cần phải đi làm, không cần phải ra ngoài, chỉ sợ có ngủ đến chết trong nhà cũng chẳng ai hay.
“Nếu như lão già phát hiện em lười luyện tập sẽ rất đau lòng.” Hai ngón tay lặng lẽ sờ lên cái mũi nhỏ của cô, véo một cái.
Không nhịn được, cô nắm lầy cái tay trên mũi mình, chân đặt lên thắt lưng đối phương, tay uể oải đặt lên cổ anh, “Anh còn ầm ĩ nữa, em sẽ đá anh xuống.”
Chân Lãng nhìn vẻ mặt buồn ngủ của cô, trên gương mặt trắng nõn có vẻ chưa tỉnh ngủ, đôi môi hồng hồng khẽ chu ra, lông mày nhẹ nhíu lại, toàn thân giống như con mèo con, gối lên tay anh, cuộn người trong lòng anh.
Người này tướng ngủ không tốt, quấn lấy người bên cạnh như bạch tuộc, áo ngủ bằng vải bông nhăn nhúm, dưới cổ áo lộ ra màu da hoàn mỹ, lộ ra phong cảnh hấp dẫn dưới cúc áo không biết bị mở ra từ lúc nào.
Một tay anh ôm eo cô, lặng lẽ cúi người xuống, hôn nhẹ má cô, trán cô.
Những nụ hôn nhè nhẹ như ong mật đùa bỡn nhụy hoa, vừa chạm vào, lại trượt đi, rồi lại chạm nhẹ, rồi lại dời đi.
“Để em ngủ đi mà…” Cô gào một tiếng, giọng nói cực kỳ uất ức, cọ cọ đầu trong lòng anh giống như đang làm nũng.
“Em ngủ lâu rồi.” Chân Lãng cười ha ha, mùi thơm mê hoặc lan tỏa, “Hôm qua : đã lên giường mà.”
“Oa…” Cô cúi đầu thút thít, “Nhưng sau nửa đêm anh mới để cho người ta ngủ.”
Cuối cùng cũng mở đôi mắt mơ màng trong những nụ hôn có chút trêu đùa của anh, đôi mắt to của cô long lanh nước đầy vẻ tố cáo, cô quay quay đầu.
Trên làn da trắng nõn có những vết tích màu hồng, kể ra một đêm điên cuồng của hai người, cũng chứng minh nguyên nhân vì sao người nào đó khóc lóc ai oán.
Chân Lãng cười có vài phần đắc ý, ngón tay day day vành tai cô, “Dậy vận động đi, lần trước lão già đến đã vô cùng chán nản với sự lười biếng của em rồi, em không thể không nghe lời được.”
Còn muốn cô vận động? Xương sống, thắt lưng, chân, toàn thân mềm nhũn, ngoại trừ buồn ngủ cũng chỉ có buồn ngủ thôi.
“Ngày đó em đi thi đấu cũng không mệt thế này, khốn kiếp.” Cô không nhịn được chen chân đạp một cái, lại bị anh dễ dàng bắt được mắt cá chân.
Trên mắt cá chân, ánh sáng bạc lóe lên, chiếc lắc chân sáng ngời thu hút ánh mắt người khác, hồng ngọc và kim cương chiếu lên những tia sáng trong suốt.
Chân Lãng vươn tới, hôn lên mắt cá chân của cô, đôi mắt nửa nhắm lại, “Anh nghĩ, anh có cách để em vừa đạt được kỳ vọng của lão già, vừa tiếp tục có thể nằm trên giường thoải mái.”
Cổ Thược hít sâu một hơi, chân khẽ rụt lại, toàn thân mềm nhũn.
Kể từ một lần nào đó anh phát hiện ra tử huyệt này của cô, mắt cá chân đã thành nơi anh yêu thương nhất, mỗi lần đều trêu chọc đến mức cô không thể tự chủ.
“Em không muốn!” Cô kiên quyết lên tiếng, “Đừng tưởng em không biết anh đang nghĩ gì, quỷ háo sắc!”
Quỷ háo sắc, quỷ đói trong số quỷ háo sắc a!
Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy ai có thể đại chiến đến mấy lần mà ngày hôm sau có thể rạng rỡ đi làm, thuận tiện mò cô đang xụi lơ lên đi cùng. Cho tới nay cô vẫn chưa được ngủ yên, chẳng lẽ tên khốn này luyện thải âm bổ dương?
“Vậy em nghỉ ngơi đi.” Ngón tay anh trực tiếp duỗi vào dưới quần áo, “Anh đến.”
“Khoan…” Những lời tiếp theo của Cổ Thược bị một người nào đó độc tài ngăn lại.
Nữ nhi giang hồ, đã nói là làm, đây là lời của lão già đã nói. Bọn họ thân làm đệ tử đương nhiên phải thực hiện, nhất là một đại trượng phu như Chân Lãng, nói đương nhiên càng phải làm.
Tiếng thở dốc vang lên trong phòng, chứng tỏ vận động nhiệt tình lúc sáng sớm, Cổ Thược ôm lấy Chân Lãng, cảm nhận cảm xúc mạnh mẽ của anh, nhưng vẫn không quên giận dữ phun ra một câu, “Em, hận, anh!”
Anh nhẹ mút đôi môi cánh hoa của cô, nuốt xuống toàn bộ nhiệt độ và oán trách của cô, cảm nhận hơi ấm của cô, giao hòa vào nhau, “Nhưng, anh yêu em.”
Hơn hai mươi năm quen biết, thứ tốt nhất giữa bọn họ chính là sự phối hợp.
Phối hợp với tính cách của đối phương, phối hợp với thói quen của đối phương, và cả sự phối hợp trên chiếc giường mấy mét vuông này nữa.
Khóa cửa lớn chuyển động, kéo ra…
Bốn bống người mang theo vè mặt tràn đầy suy nghĩ bước vào cửa, bọn họ khẩn cấp đặt chuyến bay sớm nhất, chờ đợi cả một đêm, vội vội vàng vàng.
“Thỏ…” Chữ con còn chưa ra khỏi miệng, mẹ Cổ đã bị ông chồng nhà mình che miệng, vội vàng nháy mắt ám hiệu.
Bốn người, từ tức tối đến nghi ngờ, đến kinh ngạc rồi đến… trầm mặc.
Vẻ mặt biến đổi kỳ dị, cuối cùng dừng ở hình ảnh — nụ cười của quỷ.
Mẹ Chân nhón chân đến bên cửa, tò mò áp lỗ tai nghe ngóng, chưa được hai giây đã bị ông xã giật về.
Vẻ mặt bố Chân rất bình tĩnh, nhưng ý cười mập mờ trong đôi mắt đã sớm bán đứng tâm tư ông, vẫy vẫy tay, bốn người rất tự giác ra khỏi cửa, lặng lẽ đóng cửa lại.
Tay bố Chân và bố Cổ bỗng nhiên nắm chặt lấy nhau, “Chúc mừng, chúc mừng…”
“Cùng vui cùng vui…”
Nửa giờ sau.
Bố Chân và bố Cổ lại bắt tay nhau lần nữa.
“Bội phục bội phục…”
“Lợi hại lợi hại…”
Một giờ sau
Hai bàn tay lại nắm lấy nhau một lần nữa.
“Thất kính thất kính…”
“Đáng sợ đáng sợ…”
Một nửa giờ sau.
Mẹ Cổ hất văng tay ông xã nhà mình đang định cầm tay bố Chân, “Còn không mau cùng tôi đi mua thức ăn, hôm nay phải đun canh đại bổ!”
Bốn đôi mắt đồng loạt nhìn cửa lớn đóng chặt, gật gật đầu, biến mất trong thang máy.