Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão

chương 7: hai đại bảo thuật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 7: Hai đại bảo thuật

Trần Dương lúc này ở trong hang động, cảm nhận thể nội của bản thân nó đã mạnh hơn rất rất nhiều.

Đáng kinh ngạc hơn là bản thân thế mà đã tu luyện thành công Kỳ Lân Bá Thể và đạt được hai loại thần thông Kỳ Lân Khải Giáp và Kỳ Lân Kiếm.

Sức mạnh nhục thể của hắn đã đạt tới ngưỡng hoàn mỹ vô cùng cường đại, cảm giác mạnh mẽ vượt qua mọi sự tưởng tượng.

Giai đoạn 4 luyện thể cũng được hắn tu đến vô cùng hoàn mỹ, vì được vô số thiên tài địa bảo vô thượng trui rèn.

"Mình cứ tưởng bản thân chết thật rồi đấy!!".Trần Dương thở dài cảm thấy thật sợ.

Nếu mà lúc đó không có Lân Đế thì hắn nhất định phải chết,đã thế độ khó tu luyện là bất khả thi với một người mới chập chững tu hành như hắn.

Lúc này từ bên ngoài hang động bước vào một thân ảnh nữ tử quen thuộc.

Lân Đế đi vào hang, cười cười:"Thằng nhóc, ngươi có vẻ như may mắn quá đấy. Từ quá trình luyện khí trở đi sẽ dễ dàng hơn nhiều, sẽ không còn đau đớn như trước kia nữa!".

"Tạ ơn sư phụ chỉ điểm cứu giúp, đồ nhi hổ thẹn may mắn luyện thành Kỳ Lân Bá Thể!!".Trần Dương vội vàng khiêm tốn nói, tràn đầy hối lỗi trong lòng.

Rõ ràng bản thân được chỉ dạy kỹ lưỡng như vậy, được chính Lân Đế bồi dưỡng bằng rất nhiều linh thảo vậy mà vẫn thất bại tu luyện.Hắn cảm thấy bản thân thật là ăn hại a.

Nhìn nét mặt lo lắng và hối lỗi kia của hắn không khỏi khiến Lân Đế bật cười ha hả.

Trên thực tế nàng đã sớm dự liệu sẵn tình huống này, trước đó cũng đã tạo sẵn một ao linh trì cho hắn từ lâu rồi .Nói chung là cách hắn tu hành đều là tính toán của nàng.

"Ừm, tiếp theo là giai đoạn 5 luyện khí. Ở giai đoạn này đáng lý nên tu công pháp, nhưng ngươi chỉ nên tu tập thần thông với bảo thuật và bí pháp thôi!!".Lân Đế cười cười, vừa uống rượu vừa nói.

Trần Dương nghe vậy hơi thắc mắc, nhưng cũng không định có ý kiến gì cả.

Sư phụ nói như nào chính là như vậy. Thiên phú bản thân còn chưa bằng được sư phụ, nào dám đòi như Côn Bằng sải cánh bay vút chín tầng mây hơn được sư phụ chứ.

Hắn vâng một tiếng. Sau đó, Lân Đế truyền thụ cho hắn Kỳ Lân Bảo Thuật, khắc phù văn bảo thuật Kỳ Lân vào nguyên thần của hắn và một số bảo thuật khác kèm theo một vài bí pháp.Sau khi tiếp thu xong, Trần Dương cũng chưa vội vã tu luyện vì giờ hắn rất cần nghỉ ngơi .

Cứ như vậy,hắn tiếp tục dành ra một tháng luyện tập Kỳ Lân Bá Thể cùng hai thần thông kia.

Trong một tháng này, hắn tiến hành đi săn yêu thú yếu yếu trong Dị Thú Nam Sơn.

Lúc thì hắn rượt yêu thú, lúc thì yêu thú rượt lại. Hắn cứ chạy, chiến đấu và rèn luyện đến hết một tháng trời.

Tối hôm đó, Trần Dương nằm trong hang động, một bên là Bạch Tiên và Lân Đế đang nướng thịt yêu thú mà trong một tháng hắn tiêu diệt được.

Cả hai nữ tử này đều hí hửng cười cười. Lân Đế tuy là một nhân vật vô thượng cấm kỵ tồn tại trên Thiên Vực, nhưng nếu nói về uống rượu và ăn đồ nhắm thì nàng vô cùng ưa thích việc làm.

Qua đây Trần Dương ít nhiều nắm được sở thích của sư phụ mình,nếu có cơ hội nhất định hắn sẽ báo đáp.

Trần Dương trong một tháng này cũng có thu hoạch không nhỏ. Hắn phát hiện ra trong cơ thể mình có một giọt máu vô cùng cường đại bừng bừng sinh cơ.

Nguồn lực của nó giống như vô tận, dùng mãi không hết. Nó chính là giọt máu do vợ hắn đưa cho lúc hắn ngưng tụ ra linh căn biến dị.

Giọt máu này hắn chỉ cần truyền chút khí lực, cộng thêm tác dụng của Kỳ Lân Bá Thể thì năng lực tái tạo, phục hồi khí lực lẫn khôi phục nguyên thần vô cùng nhanh chóng.

Nhưng hắn lại nghĩ không nên lạm dụng giọt máu này, nếu không sẽ hình thành thói quen ỷ lại, chỉ nên phòng hờ khi nguy cấp.

Thực ra hắn còn vài giọt máu như vậy. Trước đây hắn không cho mẹ hắn dùng mấy giọt máu này vì bà ấy không có linh căn.

Nếu sử dụng, chắc chắn không có khí lực đem nó hoàn chỉnh đặt trong thể nội sẽ có một kết cục rất thảm.

Giờ đây hắn chỉ muốn để dành mấy giọt máu này lại phòng ngừa sau này.Đây nhất định sẽ là những thủ đoạn cứu mạng hắn sau này.

Trần Dương lúc này cũng lấy ra cuốn phù văn bảo thuật mà Bạch Tiên lúc trước đưa cho, tìm hiểu cùng Kỳ Lân Bảo Thuật mà Lân Đế đã khắc vào nguyên thần của hắn.

Bảo thuật nó giống như công pháp nhưng không phải công pháp, vì có thể tu luyện rất nhiều bảo thuật khác nhau mà công pháp chỉ có thể tu luyện một môn duy nhất.

Hắn cũng không thắc mắc vì sao Lân Đế không cho hắn tu luyện công pháp. Bảo thuật Kỳ Lân mạnh mẽ vô song căn bản không ai có thể tưởng tượng ra nổi.

Nó uy lực vô song đến mức quái dị,đây đích thị là một môn bảo thuật vô thượng.Chỉ nghĩ đến liền đã có vô số dị thường biến hoá bên trong cơ thể hắn,an lành mạnh mẽ tới kỳ lạ.

Thần thông của bảo thuật này cũng không phải dạng vừa,một khi thi triển thì vận khí sôi trào đều là những đòn tất sát.

Đại đạo của nó cũng cao tới không thể lý giải chỉ có thể cảm ngộ,không thể nói không thể hiểu.

Đó chính là Bảo Thuật Kỳ Lân, thực sự rất huyền diệu bá đạo.

Sau đó hắn tiếp tục mở ra quyển phù văn mà Bạch Sắc lúc trước đưa cho. Bên trong khắc phù văn Bảo Thuật Côn Bằng.

Khi nhìn thấy cuốn bảo thuật kia, Lân Đế cũng rất ngạc nhiên nhận ra ngay đó là Côn Bằng bảo thuật và nàng đã suy đoán đúng.

Người giết Côn Bằng Đế chính là nữ tử đang nướng thịt cùng nàng đây.

Chỉ nhìn sơ qua đế pháp vô thượng thiên của cuốn bảo thuật kia là quá đủ để hiểu nó là của ai rồi.

Mảnh vỡ thời gian bay lượn tựa như vạn cổ năm tháng chớp mắt liền ẩn hiện qua vô số kỷ nguyên.Dòng chảy cốt truyện lưu chuyển thần bí đến khó lường.

Trần Dương lúc này nhẹ nhàng nhắm mắt bình tâm hấp thu toàn bộ phù văn bên trong cuộn giấy sau đó khắc từng kinh văn bảo thuật vào bản thân.

Quá trình hấp thụ của hắn cũng không biến hoá quá nhiều vì Bạch Tiên đã chu toàn chuẩn bị thấu đáo.Tất nhiên sẽ không có ngoài sự nào phát sinh dị tượng.

Sau vài canh giờ,Trần Dương rốt cuộc lĩnh ngộ thành công Côn Bằng Bảo Thuật.

Côn Bằng Bảo Thuật huyền ảo vô biên không hề thua kém Kỳ Lân Bảo Thuật một chút nào cả.

Trần Dương nhẹ nhàng mở lòng bàn tay liền là vô số mảnh vỡ thời gian bay lượn ẩn chứa vô tận vĩ lực năm tháng bá đạo tuyệt luân.

Đại đạo thời gian,không gian,nhân quả,pháp tắc dường như đem hắn hòa hợp làm một thấu suốt tới một trình độ đáng sợ.

Lại đến nơi thân thể đang toả ra quang mang pha lê bảy màu vô lượng của hắn đang hiện hiện hai sinh linh cá Côn chim Bằng nhảy múa bay lượn.

Chúng đều toả sáng rực rỡ đến mê người,hào quang chói loá khiến Trần Dương cảm thấy bản thân như tràn đầy sức sống vậy.

Hắn mỉm cười thu liễm lại toàn bộ dị tượng xung quanh thân thể cảm thấy thật vô cùng thoải mái.

Trần Dương sau khi xem xong Côn Bằng Bảo Thuật, thật sự mở mang tầm mắt. Những loại pháp môn này thật sự hắn chỉ có thể đọc được trên những cuốn tiểu thuyết tiên hiệp ở kiếp trước thôi, giờ được tận mắt lĩnh ngộ, thật sự kinh hãi thế tục cảm nghĩ.

Cả hai bảo thuật đều vô cùng vô song và giờ hắn đã khắc phù văn của hai bảo thuật vào bản thân, chỉ cần tu tập và sử dụng thôi.

Rất nhanh, hắn có thể nắm được và sử dụng một cách thành thạo.

"Ngươi học thì học, nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt không nên sử dụng tới!!".Lân Đế gắp miếng thịt nướng bỏ vô miệng ăn ngon lành nói.

Trần Dương nghe vậy cũng hiểu, nếu gặp phải mấy lão gia hoả am hiểu thuật pháp và biết về hai môn bảo thuật này, chắc chắn hắn sẽ gặp nguy hiểm, nhất là khi hắn còn là một tán tu.

Cho nên hắn quyết định đêm nay tu tập xong hai môn bảo thuật, sau đó sẽ tu tập vài môn bảo thuật và thần thông khác mà Lân Đế sư phụ khắc vào nguyên thần hắn.

"Huynh ít ra cũng phải ăn chút gì chứ!!". Bạch Tiên mỉm cười nắm lấy tay hắn đưa hắn tới ngồi cạnh bên mình.

Trần Dương nghe vậy cũng tạm thời buông xuống cái gì bảo thuật,cái gì này nọ...ngồi xuống thưởng thức món thịt ngon lành mà hắn săn được.

Cả ba cùng nhau ăn uống no say. Sau đó, Lân Đế cùng Bạch Tiên hai nữ tử vô lo vô nghĩ cùng ôm nhau ngủ.

Bạch Tiên vì thấy phu quân mình vẫn tiếp tục tu hành nên mới ngủ cùng Lân Đế nàng ta, mặc dù chẳng muốn chút nào.

Trần Dương giờ thì tập trung tu tập bảo thuật. Trong một đêm liền, hắn có thể tu tập thành công và sử dụng.

Sáng mai hắn sẽ tiến hành luyện khí, sau đó học nốt mấy môn bảo thuật, thần thông và bí pháp.

Hắn liếc nhìn Bạch Tiên và Lân Đế mà mỉm cười,hắn không vội vã, ngồi xếp bằng từ từ lĩnh ngộ.

Khung cảnh này thật là yên ấm.

Trong hang động lạnh lẽo ánh lửa bập bùng nhưng lại như bếp sưởi mùa đông ấm đến an lành cảm giác.

Truyện Chữ Hay