Chương 43: Thảo Tuyết hồi ức (7)
Tại những ngày sau đó thành trì đây khu vực,
Rất nhiều những vụ việc bí ẩn xảy ra tại đây.Có vụ thì là một con quỷ ăn thịt người tấn công dân thường,có vụ lại là thấy rất nhiều bóng hình không rõ trong thành bắt cóc rất nhiều trẻ con.
Vụ việc ngày càng lan rộng cùng khó mà tưởng tượng nổi cái gì viễn cảnh.Ngày càng có nhiều người chết một cách bí ẩn,lại càng nhiều hơn vẫn là trẻ con mất tích.
Tiếng than khóc của những người phụ mẫu vang khắp cả thành trì, giường như tất cả đều mất đi ý nghĩa để sống khóc đến chảy cả huyết lệ.
Cả một khu thành trì giờ đây ai cũng như quỷ dữ khuôn mặt,tựa như lệ quỷ mỗi một ngóc ngách đều có.
Triều đình Thánh Giang quốc cũng đã cử rất nhiều cường giả đến đây phụ trách bảo hộ cùng điều tra.
Nếu mà cứ tiếp tục,nhất định cả Vương triều sẽ sụp đổ,không chỉ nơi đây thành trì xảy ra vô số cơ sự như vậy mà tại nơi khác trên khắp đất nước cũng đều liên tiếp xảy ra cơ sự như này.
Cả Thánh Giang quốc đã đặt tình trạng vào mức báo động,không khỏi cảm thấy đáng sợ sự tình.
Yêu thú cùng độc trùng nhiều không tả xiết nghìn nghịt tại những nơi tăm tối ngoại thành rình mò.
Rất nhiều tu sĩ cường đại đi tới thám thính càng là chết không rõ nguyên do và khu ngoại thành càng là như thế bị phong toả toàn bộ.
"Chuyện này là sao!?".
"Ai biết chứ,đây hẳn là do kẻ nào đó bày ra chỉ là sao phải mất công như này gây rối loạn làm gì chứ!?".
Trên tường thành,hai vị lão nhân gia ngồi tại nơi đó nhìn phương xa quan sát tới mà than thở.
Mà tại cái này khu thành trì nơi Xuân Hương Tửu quen thuộc.
Thảo Tuyết đang ngủ cùng hai nữ hài tử Mị Hồ và Mị Hồng một cách ngon lành căn bản không lo sự đời và thực tế là Thảo Tuyết không hề hay biết vụ việc xảy ra bên ngoài.
Nàng mấy hôm trước đã được Mị Hồ dắt cả nàng và mẫu thân qua đây ở luôn không phải đi đâu nữa.
Thảo Linh đương nhiên không hề từ chối vì tại nơi làm việc nàng cũng đã nghe qua tình trạng bỗng dưng xảy ra trên mảnh đất Thánh Giang quốc này.
Mà lúc này,Thảo Tuyết mơ màng mở mắt rồi ngái ngủ bộ dáng dụi dụi cặp mắt đen nhánh của mình.
"Sao ở đây khác nhà của mình thế!?".Thảo Tuyết mê man nói.
Sau một hồi thì nàng mới nhận ra đây là tại bên trong Xuân Hương Tửu một dạng,bản thân đã tới đây sinh sống luôn rồi.
Liếc nhìn qua hai bên,
Thảo Tuyết thấy được Mị Hồng đang ôm trầm lấy mình mà ngủ nên nàng cũng nằm xuống tiếp tục thiếp đi.
Tuổi này của hai người vẫn là nên ăn,ngủ,học,chơi thoải mái a.
Bên trong ẩn hiện không gian nơi,
Nữ tử kia hiện đang quan sát cái này Thảo Tuyết hài nữ một dạng.
Mấy ngày này đúng là làm nàng vất vả khi liên tục phải bảo hộ thiên cơ cho đứa trẻ này.Có rất nhiều thần thông Tôn Giả đang tra xét tới cái này đứa nhỏ.
Giường như sắp tới chính là sẽ có vô số sóng gió và Thảo Tuyết sẽ tại tâm điểm đó gây nên sự tình.Một yêu nghiệt mang Ma Tâm thực sự nếu có thể hảo hảo bồi dưỡng nhất định liền tại Ma Tình Tông hưng thịnh ít nhất vô số kỷ nguyên nữa.
Mà nàng thân là Tôn Giả của Ma Tình Tông danh là Mị Tôn,tên chính là Cẩm Nương người hiện đang tại đây hộ đạo cho Thảo Tuyết.
"Ài,sóng gió thật lớn khiến người ta có chút rợn người a!".Cẩm Nương tra xét thiên cơ chỉ thấy một mảnh hỗn loạn tương lai của Thảo Tuyết.
Giường như tại tương lai không xa,nàng sẽ gặp một thiếu niên nào đó, nhưng người kia căn bản không thể nhìn thấy được hay cảm nhận được.
Chỉ biết là người thiếu niên đó đang tại bên cạnh của Thảo Tuyết mà lại rõ ràng không có ai cả sự tình.
Chuyện kỳ lạ này khiến Cẩm Nương có chút sắc mặt phải thay đổi.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp một trường hợp như thế này trong suốt cả cuộc đời của mình.
Nếu là do nhân quả lực lượng muốn che đậy đi phần thiên cơ này thì đáng lý phải có phản phệ lên nàng mới đúng.
Nhưng kẻ kia,hắn tựa như không tồn tại trên cõi đời mặc dù vẫn hiện diện nơi đó.
"Người đó là ai!?".Cẩm Nương khẽ suy đoán.
Nàng đang muốn tính thêm về người này bỗng muốn tính đến sự tình tương lai hơn.
Lúc này sau một hồi tra xét thiên cơ thiên đại sau này rốt cuộc nàng cũng nở một nụ cười trên môi.
"Đông Châu sự vụ,nhất định là tại thời điểm đó trảm ngươi một dạng, Vương Phi nương nương a!!".Cẩm Nương nắm chặt bàn tay cười lạnh.
Ngoại quốc khu vực,
Vô số độc trùng đủ mọi loại bay đầy trời tựa như những hạt đậu đen kín bầu trời.
Thậm chí có rất nhiều con mãng xà to lớn vô cùng,so với thành trì thật có chút quá lớn,càng đừng nói trên trời,như đang ẩn hiện bóng hình của một con Độc Long vậy.
Độc khí chúng toả ra thực sự làm cả một khu rừng màu mỡ là thế cũng phải ảm đạm mất sắc,cây cối mất hết sinh khí,cả một hệ sinh thái biến mất trong một thoáng bọn nó di chuyển.
Tất cả bọn nó đều hướng về một phía chính là một Thành Trì nơi trước mắt muốn công phá vào bên trong.
Tại bên trên tường thành
"Đạo huynh, ngươi nghĩ có phải do đám Nhân Dục Tông dở trò không?".
"Có thể điều động nhiều thể loại hung ác độc vật như này thì ngoại trừ Nhân Dục Tông còn có thể là ai chứ!!".
"Bọn người này phải hay không muốn kiếm cái gì trong thành chứ!?".
Ba cái lão nhân gia cường giả của Thánh Giang quốc đứng tại đây toạ trấn nhìn phương xa mây mù phủ kín độc khí đang lan tràn tới.
Những thứ kia mà quét ngang qua thành trì liền sẽ là một trận đại tai hoạ.Hàng ức ức sinh linh trong thành sẽ chết ngay lập tức.
Loại độc khí kia ngay cả ba lão nhân gia Vương Giả cảnh bọn họ còn không muốn dính vào một chút thì sao người bình thường có thể chịu nổi chứ.
"Huy động lớn lao như này gia tài,Nhân Dục Tông lần này thật đúng là chơi lớn,nghe nói còn có nhiều thành trì khác cũng có vụ tấn công như này!!".
"Có nên dựng pháp trận hộ thành hay không!?".
"Đương nhiên,hiện tại trong gió đã có xen lẫn chút chút thoảng khí độc rồi!!".
Cả ba nhìn nhau sau đó liền gật đầu hiểu ý,bọn họ nhanh chóng vận chuyển pháp lực,điều động vĩ lực trong thiên địa kích hoạt trận văn tại nơi Thành Chủ phủ.
Nó nhanh chóng toả ra thất thải quang mang vô lượng bắn thẳng lên trời cao,kinh văn hiển hiện vô số bắt đầu đan xen diễn sinh thành một cái bao bọc pháp trận.
Đại đạo thanh âm vang xuống như có thánh thần tụng kinh truyền đạo,khí tức an lành phủ xuống toàn bộ khu vực thành trì.
Tại bên dưới thành trì người dân bình thường đang quỳ rạp xuống đất bái lạy cái kia uy năng pháp trận.
Đây là một trận pháp cấp Thánh do một vị Thánh nhân tạo nên đã tặng cho vị Đế Vương đời thứ 105 của Thánh Giang quốc này.
Người dân không ai là không rõ cái này truyền kỳ,uy áp của nó ngay cả một đứa trẻ cũng phải ngước nhìn sùng bái.
Đây là uy năng của Thánh,bất khả xâm phạm không gì không ngăn cản được.
Mặc dù sức phòng thủ của nó là vô biên nhưng tiêu hao tài nguyên thật vô cùng khủng bố,khó mà lâu dài chống cự.
Tích lũy cả thành trì này cùng lắm cũng chỉ có thể duy trì cái này trận pháp trong một ngày mà thôi.
Trên bầu trời phương xa,
Lúc này uy áp khôn cùng,mây đen hiển hiện,dị tượng kinh thiên như một cơn bão khủng bố bao phủ lấy toàn cõi thiên địa nơi đây.
Áp bức khổng lồ,uy năng thần thánh không ngừng diễn sinh.Khí tức quái lực vô song tựa như muốn trảm sát hết thảy vạn linh.
Độc khí khủng khiếp lan tràn khắp thiên địa tựa như cái lồng giam chết người,căn bản không hề có lối thoát.
Trùng độc tại bên trong số độc khí kia ong ong vang vảng thanh âm như có vô số con ruồi đang bay tại trên trời,ẩn hiện vô số.
Ba vị Vương Giả đứng tại tường thành lúc này cũng phải có chút biến sắc,căn bản minh bạch rõ ràng hôm nay sẽ phải đối mặt với một trận đại tai hoạ.
"Hửm!?".Có vị Vương Giả nheo mắt.
Từ trên trời cao lan xuống độc khí cuồn cuộn mang theo khí tức vô cùng khủng bố đè nén xuống thiên địa nơi đây tựa như muốn áp sập hết thảy.
Không gian nứt nẻ tan vỡ,hỗn độn dâng trào phủ xuống nơi này khí tức hủy diệt va chạm cùng cái này trận pháp.
Oanh!!!
Vô số tiếng va chạm kinh thiên động địa diễn ra khiến cho đại địa bên dưới nứt toác thành những cái rãnh sâu không đáy trải dài vô biên.
Tại nơi trận pháp,phù văn đại đạo pháp tắc đan xen lẫn nhau chống chọi cái này hỗn độn hủy diệt phủ xuống khủng khiếp.
Đã thế dường như tại bên trong cái kia hỗn độn dâng trào bên trong lại có một cái đầu rồng khổng lồ che lấp thiên địa dần dần hiện ra.
"Hoàng Long Độc Chủ!?".Một vị Vương Giả kinh hãi thốt lên.
Cả hai người còn lại ngay lập tức hoảng hồn nhìn tới cái kia thân ảnh khổng lồ che khuất thiên địa.
Cái tên Hoàng Long Độc Chủ ở đây có Vương Giả nào là không biết chứ.
Năm xưa kẻ này tại chính thiên kiêu số một của Nhân Dục Tông chinh phạt bát phương một đường quét sạch tất cả địch thủ cùng thế hệ.
Cái này kẻ giết nên vô số chiến tích huy hoàng lừng lẫy,vang dội cổ kim tương lai không ai là không rõ cái này kiệt xuất thế hệ cùng thời quái thai.
Giờ đây trải qua vô tận năm tháng đã tấn cấp Hạ Hoàng cảnh trở thành một vị Hoàng giả trong Thiên Địa này.
"Sao không giải trừ cái trận pháp này cùng giao nó ra cho ta để bổn Hoàng từ bi cho các ngươi chết thống khoái a!!".Hoàng Long Độc Chủ lên tiếng.
Thanh âm vang vọng trong thiên địa,chỉ một tia thanh âm vang vảng liền đã tại bên dưới gây nên vô số thảm hoạ,càn khôn rung chuyển dữ dội nứt nẻ tan vỡ.
Thiên địa ầm ầm sụp đổ cảnh tượng, thực sự chứng kinh toàn bộ thế gian vạn vật.
Cả ba vị Vương giả nhìn một màn này không khỏi thâm tâm biến sắc,chỉ một lời nói mà đã gây ra hủy diệt tràng cảnh như này rồi,nếu mà xuất thủ e là không thể tưởng tượng ra được.
Hiện tại chỉ có thể may ra mời các Giáo Chủ tới mới có thể trấn áp kẻ điên loạn này.
Nhưng có vị Giáo Chủ nào là lại đến cái thành trì vắng vẻ này thủ hộ chứ,nếu có thì chỉ có tại nơi thành trì chủ chốt mà thôi.
Ai nấy lúc này chìm trong cơn tuyệt vọng,một Hạ Hoàng đang là quá sức với các Vương Giả bọn họ.
Chỉ cần một thanh âm như vừa rồi cũng đủ để khiến bọn họ nhục thể trực tiếp nổ tung thành huyết vụ,hình thần phải diệt.
"Nhân Dục Tông các ngươi đây là ý gì,cử cả một cường giả Hạ Hoàng như ngươi tới đây rốt cuộc là để lấy thứ gì đồ vật chứ!?".Một vị Vương Giả hét lớn.
Tuy bọn họ thực lực là Vương Giả cảnh đỉnh phong,không cách nào sánh bằng cái kia một vị Hạ Hoàng nhưng chung quy vẫn là nhân vật của một Vương triều có máu mặt,không thể hạ nhục sau lưng thế lực được.
"Bọn nhãi ranh vắt mũi chưa sạch,vậy mà tại quát lên thế này với ta...thôi thôi,cũng không chấp nhặt với bọn trẻ ranh"
"Để ta xem cái trận pháp này có thể chống cự được bao lâu nếu ta xuất thủ!!".
Hoàng Long Độc Chủ cười lạnh nói.
Uy áp thanh âm phủ xuống khiến cả thế gian đổ nát lần nữa băng hoại phá diệt,hỗn độn tán loạn theo cái kia lời nói.
Lực lượng khủng bố áp xuống cái này pháp trận khiến cả thiên địa tối sầm lại,uy áp pháp lực bạo phát không gì sánh nổi.
Pháp trận duy trì linh thạch tích lũy có thể chống đỡ ít nhất một ngày hiện giờ tiêu hao vô cùng nhanh chóng,nếu cứ tiếp tục thì một canh giờ nữa liền sẽ xài hết.
Đến khi đó,sẽ là một trận tai hoạ.
Tôn Giả cấp độ trở đi không ai được phép can dự thế gian diễn sinh bình thường sự tình,bởi đây là luật do toàn bộ bọn họ đặt ra.
Chỉ khi thực sự đụng chạm tới uy nghiêm của bọn họ hay thế lực bảo hộ trực tiếp mới là chân chính xuất thủ.
Người chết bao nhiêu đi nữa liền là trăm năm sau sẽ bùng phát dân số khủng bố hơn bây giờ,đối với bọn họ trăm năm như một cái nháy mắt.
Thành trì khu vực,thiên địa bao la có đổ nát liền phất tay có thể khôi phục như cũ.
Chẳng ai thiên vị ai cả.
Nên Thánh Giang quốc không hề có Tôn Giả ra tay xuất thủ vì chính bọn họ cũng từng làm vậy với vô số thế lực.
Coi như là một hồi nhân quả.
Cả ba vị Vương Giả lại không nghĩ như vậy nên nhanh chóng vận chuyển toàn thân pháp lực truyền tới trận pháp,cố gắng chống cự.
Tình hình trở nên vô cùng nghiêm trọng.