Chương 41: Thảo Tuyết hồi ức (5)
Trở về căn nhà cũ nát của mình,
Thảo Tuyết lúc này vẫn đang có nét mặt lo lắng cho những cái kia người bị Mị Hồ đánh,phải hay không họ sẽ chết a.
Nàng nhớ lấy lời của mẫu thân mình rằng không bao giờ được phạm sai lầm như vậy nhưng hôm nay lại là bản thân nàng trách nhiệm làm Thảo Tuyết không khỏi có chút lo lắng.
"Mị Hồ tỷ tỷ, chúng ta có nên quay lại gọi đại phu chữa trị cho bọn họ không?".Thảo Tuyết khẽ liếc nhìn Mị Hồ hỏi.
Mị Hồ nghe vậy liền lắc đầu ôm trán,cái này hài nữ thật là lòng dạ tốt bụng thật đúng là một đứa trẻ ngoan.
Nhưng những người có tấm lòng như này nhất định thường là người phải chết sớm trong cái thế giới tàn khốc này.
"Muội mặc kệ bọn chúng đi,sống hay không là chuyện của bọn người đó,nếu mà tại ta cứu chúng lại tới làm phiền gia đình nhà người khác thì sao!?".Mị Hồ phất phất cái tay không đồng ý.
Cái sự tình não tàn thường xuyên xảy ra này nàng gặp nhiều quá nhiều thành quen luôn rồi.
Không có thực lực là chết thảm trong tay bọn não ngắn,có thực lực liền là đem chúng về với thổ địa nơi an nghỉ.
Suốt ngày nhìn thấy cái cảnh như này khiến Mị Hồ cũng phải ngán ngẩm.
Mà phía Thảo Tuyết,nàng nghe xong liền thấy hợp lý nên lại vui cười đi vào trong nhà với hai bằng hữu mới quen đây.
Cả ba cái hài nữ bên cạnh nhau ngồi xuống nền nhà rồi lấy đồ ăn mua được ra thưởng thức.Thảo Tuyết thì đã xin Mị Hồ khá nhiều đồ ăn ngon phần mẫu thân mình và Mị Hồ cũng đồng ý.
Cả ba bắt đầu trò chuyện nhiều hơn với nhau,càng lúc càng thoải mái.
Rốt cuộc cả ba cái nữ hài này chơi đến gần tối liền mới đứng dậy ra về.
"Vậy mai ta lại tới chơi nhé Tuyết nhi!!".Mị Hồ cười cười xoa xoa đỉnh đầu của Thảo Tuyết nhẹ nhàng nói.
Thảo Tuyết nghe vậy liền nhanh chóng gật đầu lia lịa,khó khăn lắm mới có người chơi cùng mình nên nàng rất là trân quý nâng niu điều này.
"Vậy,Thảo Tuyết,bọn ta về đây, ngươi ngủ sớm nhé!!".Mị Hồng phía sau Mị Hồ lên tiếng với vẻ ngượng ngùng.
Nàng cả ngày hôm nay rất là ít nói,trên thực tế là ngượng không biết phải nói gì nên không có lên tiếng,hai người chơi gì là nàng chơi đó.
Thảo Tuyết khi thấy Mị Hồng đang vẫy tay chào tạm biệt mình thì liền vẫy tay chào lại.Hai người kia cứ thế ra về.
Thảo Tuyết khi thấy bóng hình họ đi khuất rồi mới vào nhà tìm cái gì đó hâm nóng thức ăn cho mẫu thân của mình.
Mặc dù không biết phải âm nóng lại như nào nhưng nàng vẫn mày mò cho bằng được phương pháp.
"Trước tiên là phải gầy củi!!".Thảo Tuyết nghĩ thầm.
Thế là nàng liền chạy đi ôm một đống củi bày ra sân sau đó tìm cái gì đó để nhóm lửa.
Thế là Thảo Tuyết lại chạy vào trong nhà tìm cái đánh lửa mà mẫu thân mình hay dùng nhưng tìm mãi cũng không thấy đâu cả.
Vấn đề bây giờ là lửa không có a.Thảo Tuyết bối rối nghĩ đến hình dáng của cái đá đánh lửa kia tựa hồ giống hệt với cục đá bình thường và có cả cái toe toé lửa nữa nên liền nảy ra sáng kiến.
Thường ngày không có bạn chơi nên nàng mày mò tự kiếm trò để chơi một mình nên cũng am hiểu kha khá một vài vấn đề.
Thế là Thảo Tuyết lại chạy đi sang bên nhà hàng xóm muốn xin một ít bột giặt cùng một chút vải mỏng cực mỏng.
Đến nơi,nàng chạy đến trước một lão nhân gia đang nằm hưởng gió trời mát rượi vô cùng tiêu sái.
Lão bất ngờ khi thấy Thảo Tuyết đang chạy đến đây với vẻ vội vàng.
"Ài,Tuyết nữ con đi đâu thế!?".Lão nhân gia thắc mắc hỏi.
"Lão nhân gia, người cho con xin một ít bột giặt đồ cùng một miếng vải mỏng bỏ đi đi ạ!!".Thảo Tuyết hai tay dơ lên muốn xin lão nhân gia thứ này.
Lão nhân gia đang nằm hóng gió liền hơi ngạc nhiên tự hỏi cái này nữ hài xin những thứ này để làm gì chứ,chắc là để giặt đồ đây mà.
Thế là ông cũng không có từ chối vào trong nhà lấy cho Thảo Tuyết hai thứ đồ này.
"Con lấy cái này để đi giặt đồ hả,thật ngoan a!!".Lão nhân gia mỉm cười vuốt râu khẽ hỏi.
Nhưng lão nhìn lại chỉ thấy bé con này đã chạy đi từ bao giờ còn không quên để lại lời nói vang vảng bên tai lão là "Con xin để nhóm lửa".
Sau một hồi ngẩn người lão mới hoảng hồn nhận ra là nữ hài kia xin để đi nghịch lửa a.
Thảo Tuyết lúc này chạy về nhà.
Nàng bắt đầu cuộn chút vải mỏng vào cái kia bột giặt đồ rồi vo viên cho nó tròn dài ra bắt đầu để xuống dưới nền đất.
Lại tới Thảo Tuyết gom rất nhiều rơm khô để sẵn gọn gàng tại trong đống củi để ở đây.
"Giờ mình sẽ lấy đá cọ sát thật mạnh vào miếng vải thì nhất định sẽ có lửa rồi!!".Thảo Tuyết cười toe.
Nàng lấy viên đá bắt đầu cọ sát thật mạnh cái này miếng vải chứa bột giặt liền sau một hồi quả nhiên nó đã có màu đỏ bên trong xì khói ra ngoài.
Thảo Tuyết ngay lập tức thổi lên cái này đốm lửa hồng và đặt nó vào đống rơm khô trước mắt.
Sau một hồi cố gắng nàng đã có được ngọn lửa đầu tiên và nhanh chóng chạy vào nhà lấy nồi thức ăn mà Mị Hồ chiều nay nấu cho mình ra đặt lên bếp lửa.
Tất cả sự cố gắng này là vì nàng muốn mẫu thân mình vui a.Cứ thế với suy nghĩ ngây thơ của mình nàng thong dong chờ mẫu thân của mình về .
Sau khi trời bắt đầu tối hẳn,
Thảo Linh lúc này liền đã trở về nhà của mình.
Nàng công việc hôm nay không thể không nói là quá tốt,rất được mọi người chào đón.Thật tuy công việc dọn dẹp này vất vả nhưng lại có nguồn tiền rất tốt a.
Sau một ngày làm việc,Thảo Linh cảm thấy bản thân thật là may mắn.
Nàng khi về tới nhà liền phát hiện Thảo Tuyết nữ nhi nhà mình đang tại bên bếp lửa sưởi ấm khiến nàng tái mặt.
"Ấy, Tuyết nhi con mau ngồi xa bếp lửa ra!!".Thảo Linh hốt hoảng hô lên.
Thảo Tuyết nghe được tiếng của mẫu thân mình liền vui mừng khôn xiết nhanh chóng chạy đến nhảy vào lòng của mẫu thân mình.
"Ôi,Tuyết nhi không thể tại cạnh bếp lửa gần như vậy hiểu chưa!!".Thảo Linh lo lắng ngó ngó xem tiểu bảo bối của mình có việc gì hay không.
"Không đâu,hài nhi tự nhóm lửa mà!!".Thảo Tuyết gãi đầu tự hào nói.
Nghe vậy Thảo Linh liền tái xanh khuôn mặt,không nghĩ nữ nhi nhà mình tại một mình lại chơi trò nguy hiểm như vậy.
Nhìn thấy mẫu thân đang lo lắng ngó ngó mình nên Thảo Tuyết liền nhanh chóng giải thích hết cho người.
Thảo Linh khi biết lý do liền là mỉm cười nhưng vẫn lo lắng khi để Thảo Tuyết ở nhà một mình a.
Nàng bế trên tay nữ nhi nhà mình sau đó đi đến ngồi cạnh bếp lửa ấm áp.Không thể không nói nữ nhi nàng phương pháp nhóm lửa cũng thật tốt a.
"Không, không,không,đây là việc nguy hiểm chứ!!".Thảo Linh lắc lắc đầu suy nghĩ lại.
Nàng cũng thắc mắc chỗ thức ăn ngon lành đây là của ai cho.
"Tuyết nhi,đây là của ai cho thế?".Thảo Linh tò mò.
"A,mẫu thân à,là hôm nay nữ nhi quen được một vị tỷ tỷ tên là Mị Hồ và một bằng hữu tên là Mị Hồng mua cho đấy ạ!!".Thảo Tuyết mỉm cười nói.
Nghe vậy Thảo Linh liền có chút nghi hoặc,có người tốt như vậy ư.
"Hài nhi và hai người họ đã hẹn mai sẽ chơi trò làm bá chủ thế giới đấy!!".Thảo Tuyết nói thêm.
"Được được, nhưng con phải chú ý đấy!!".Thảo Linh nhẹ nhàng nói và ôm lấy nữ nhi của mình vào lòng.
Những chuyện khác tạm bỏ qua vì bây giờ ôm lấy Thảo Tuyết mới là chủ yếu.Tự nhiên cả ngày không được gặp nữ nhi của mình khiến nàng rất là nhung nhớ.
Thảo Tuyết thì thậm chí còn nhớ hơn,cho dù có đám Mị Hồ bầu bạn nhưng căn bản không thể so với cái này hơi ấm từ cơ thể mẫu thân được.
Nó ấm áp vô cùng dễ chịu.
Cả hai mẫu tử lại cứ như vậy qua một buổi tối.
.....
Nhiều ngày sau đó,
Ngày nào Mị Hồ cùng Mị Hồng cũng tới chơi.Thậm chí vô cùng thân thiết với mẫu thân của Thảo Tuyết.
Thảo Tuyết ngày nào cũng được ăn ngon, được đi mua đồ, được Mị Hồ rủ đi ra hàng quán, được chơi đủ mọi loại trò chơi...
Nhưng ngày nào cũng phải xa mẫu thân của mình tạm thời nên khiến Thảo Tuyết bắt đầu cảm thấy không muốn gì nữa,chỉ muốn mẫu thân thôi.
Một ngày sau đó,
Thảo Tuyết lủi thủi trong góc nhà làm Mị Hồ và Mị Hồng có chút ngạc nhiên.Bình thường chẳng phải hài nữ này hay xông xáo nhất sao,sao hôm nay lại ủ rũ như vậy.
"Muội sao thế!?".Mị Hồ đi tới tò mò hỏi.
"Ưm!!".Thảo Tuyết im lặng không muốn nói gì.
"Tuyết Tuyết sao thế,thấy không vui hay không khoẻ chỗ nào sao!?".Mị Hồng lo lắng hỏi.
Nhưng Thảo Tuyết lắc đầu.
Thế là cả hai bắt đầu hỏi đủ thứ nhưng Thảo Tuyết vẫn lắc đầu.
Để rồi Mị Hồ đoán tới liền mỉm cười.
"Muội nhớ mẫu thân mình đúng không!?".Mị Hồ cười cười.
Nghe vậy Thảo Tuyết ngượng ngùng gật đầu.Là một đứa trẻ ngoan đáng lý không nên để mẫu thân mình lo lắng nên nàng không dám nói cho mẫu thân người.
Thế là Mị Hồ nắm lấy tay của nàng.
"Đi thôi,chúng ta tới Xuân Hương Tửu!!".Mị Hồ tự hào lên tiếng.
Nghe vậy Thảo Tuyết liền vui mừng khôn xiết gật đầu ngay lập tức.
Trong hư không mơ hồ bóng người nữ tử,nàng phất tay một cái liền là tại Thảo Tuyết bao bọc lấy một cái vô hình lực lượng che giấu đi khí tức Ma Tâm.
Cả ba bắt đầu di chuyển đến Xuân Hương Tửu.
Trên đường đi,
"Nè Tuyết Tuyết,bây giờ chúng ta sẽ đi tới Xuân Hương Tửu để làm thực khách đó, ngươi nhất định phải thưởng thức món gà hầm giải rượu a!!".Mị Hồng đi bên cạnh Thảo Tuyết ngượng ngùng nói.
"Ân, nghe ngon quá!!".Thảo Tuyết chảy nước miếng đáp.
Nàng mấy hôm nay mỗi tối đều hỏi han mẫu thân mình đủ thứ nên biết được,Xuân Hương Tửu tuy là nơi uống rượu nhưng thức ăn nơi đó thật sự ngon tới khó mà tin nổi.
Thảo Tuyết lúc này vô cùng hồi hộp,vừa mong gặp mẫu thân vừa mong sẽ được ăn ngon cùng mang về một ít để dành a.
Cứ thế nàng vừa đi vừa tủm tỉm cười rất là dễ thương.
"Hôm nay ta quyết định rồi!!".Mị Hồ nắm chặt lòng bàn tay nói.
Cả hai người phía sau nghe vậy liền khó hiểu nhìn tới cái bầu không khí có uy áp kia.
Mị Hồ cắn răng tựa hồ như đang đấu tranh kịch liệt vấn đề gì đó.
"Ta...quyết định hôm nay...sẽ..uống rượu!!".Mị Hồ ngượng nghịu nói.
Cả Mị Hồng lẫn Thảo Tuyết im lặng,rồi sau đó cả hai cái hài nữ này ôm bụng cười ha hả cảm thấy vị tỷ tỷ này thật là hài hước.
Có mười tuổi đầu mà đòi ăn chơi đua đòi uống rượu a.
Mị Hồ thấy cái hai người cười mình liền đỏ bừng khuôn nét không thể tin được là còn bị cười vô mặt hơn cả trong tưởng tượng của nàng.