Chương 37: Thảo Tuyết hồi ức (1)
Thanh âm nhẹ nhàng mà êm dịu kia dường như đánh tan toàn bộ mệt mỏi của Thảo Tuyết một dạng.
Nàng mơ hồ tỉnh dậy thấy được một bóng hình của một người nữ nhân quen thuộc,đó chính là mẫu thân của nàng.
Bà ấy đang mỉm cười gọi Thảo Tuyết dậy và nàng chợt nhớ bản thân đã ngủ dậy khá muộn rồi.
"Mẫu thân,con đói quá!".Thảo Tuyết trẻ con thân hình mơ màng dụi mắt tỉnh ngủ.
Nàng khẽ xoa xoa cái bụng nhỏ miệng vẫn còn chút nước miếng do ngủ ngon giấc mà có.
Nhìn nữ nhi của mình ngủ dậy với vẻ dễ thương như vậy,mẫu thân nàng tên Thảo Linh cũng không khỏi mỉm cười ôn nhu.
"Con mau dậy ăn sáng đi!!".Thảo Linh bế lên nữ nhi nhà mình âu yếm nói.
Thảo Tuyết thấy bản thân được mẫu thân ôm lấy như vậy liền nở một nụ cười toe rất là dễ thương.
Nàng sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn lấy bát cháo trắng trên đó.
Ngôi nhà của hai mẹ con rất đơn sơ tại nơi thành trì xa hoa lộng lẫy này.
Nơi đây mặc dù an ổn nhưng vấn đề tiền bạc vẫn là làm khó Thảo Linh quá nhiều.Nhìn nữ nhi nhà mình đang dần khôn lớn trưởng thành,bà thật mỉm cười cảm thấy rất rất vui a.
Vậy nên bà muốn kiếm thật thật nhiều ngân lượng để nuôi nữ nhi nhà mình khôn lớn,cho dù có thất học cũng không sao cả.
Thảo Linh nhìn ra ngoài vườn rau củ cùng những dạng hoa quả mà cảm thấy lo lắng.Đây là gia sản của hai mẫu tử nàng,một khi mất là sẽ rắc rối a.
"Mẫu thân, người không ăn sao!?".Thảo Tuyết nhìn thấy mẹ mình trầm ngâm như vậy liền ngây thơ hỏi.
"Không đâu,vừa nãy ta đã ăn rồi nên con cứ ăn tiếp đi,no thật no nhé!!".Thảo Linh xoa xoa đỉnh đầu của Thảo Tuyết ôn nhu nói.
Nữ nhi đã lớn nên biết lo cho mẫu thân rồi a.Thân là mẫu thân thì nàng không thể yếu đuối trước nữ nhi được.
Sau khi dùng bữa xong cả hai mẫu tử cầm lấy giỏ đựng rau củ cùng giỏ đựng hoa quả bắt đầu đem tới chợ bán.
Rõ ràng những cái này rau củ và hoa quả đã có chút không tươi vì không được chăm bón kỹ,như vậy sẽ rất khó bán được.
Tại Tây Vực đại lục bao la nơi như này thành trì, lượng lương thực vận chuyển cùng buôn bán vào là rất rất nhiều,nên việc bán những sản phẩm như này sẽ rất là khó.Nhưng hai mẫu tử không có nản chí,Thảo Linh đeo giỏ đựng rau còn Thảo Tuyết thì vì muốn đỡ mẫu thân nhà mình chút việc nên cũng cặm cụi đi theo.
Nàng không có bạn bè,đơn giản là những đứa nhỏ ở đây căn bản không ai là thích đi cùng một người thấp hèn như Thảo Tuyết làm nàng cũng rất là buồn.
Nhưng không sao hết vì đã có mẫu thân bên cạnh nàng rồi.
Cứ thế,Thảo Tuyết nắm lấy vạt áo nơi tay mẫu thân mình tung tăng vui vẻ trên phố xá đông đúc mà hát mấy bài.
Rốt cuộc sau cả một buổi sáng bày bán,hai mẫu tử cũng đã bán được vài đồng bạc lẻ, nhưng từng này cũng đủ để sống qua ngày rồi.
Lại đến Thảo Linh mỉm cười dắt nữ nhi nhà mình đi về.
Trên đường về nhà,nàng cũng mua chút thực phẩm đơn giản để nấu hai bữa trưa và tối,sẵn tiện mua cho nữ nhi nhà mình cái bánh nếp làm Thảo Tuyết rất là vui.
Hai mẫu tử cứ thế sống qua ngày đơn giản.
Chỉ là hôm nay khi về tới nhà thì đã có một chuyện khiến họ phải ngỡ ngàng.
Về tới nơi,
Thảo Linh mở to mắt nhìn lấy vườn nhà mình đã từ bao giờ bị những người lạ mặt tại nơi đó ăn sạch hết chỗ trái cây từ bao giờ .
Một đám người cầm kiếm và ăn mặc rất đẹp mắt,nhìn sơ qua liền biết đây chính là các tu sĩ của một tông môn nào đó.
Bọn họ tùy tiện lấy sạch toàn bộ nguồn sống của hai mẫu tử nàng khiến Thảo Linh sốc đến ngây người.
Nàng nước mắt lăn dài không thốt nên lời,nàng biết rõ kết cục nếu đắc tội với đám người này là gì,chắc chắn sẽ bị giết chết.
Cứ thế Thảo Linh run rẩy toàn thân phẫn nộ nhưng không thể làm gì hơn được.
"Mẫu thân,bọn họ là ai thế!?".Một bên Thảo Tuyết rất lo lắng sợ hãi nhìn mẫu thân của mình hỏi.
Tự nhiên có cả đám người cầm vũ khí trên tay lại tại nhà mình ăn sạch toàn bộ trái cây khiến Thảo Tuyết thật sự hơi sợ.
"Không sao đâu...không sao đâu nữ nhi..kệ bọn họ đi!!".Thảo Linh ôm lấy nữ nhi mình khóc nức nở.
Thảo Tuyết thấy mẹ mình khóc như vậy liền không hiểu vì sao cả,nàng còn quá nhỏ nên không thể hiểu được cái cảm xúc này.
Bên trong vườn kia đám tu sĩ khi thấy ngoài cửa có hai mẫu tử đang ôm nhau khóc lóc thì liền tỏ vẻ khó chịu.
"Này,hai ngươi là ai mà cứ đứng đấy thế hả,cút đi chỗ khác!!".Một nam tu sĩ đi tới lạnh giọng quát.
Nghe vậy Thảo Linh liền quay lại bối rối quỳ rạp xuống đất trước cái tu sĩ này.
"Đại nhân,đây là nhà của tiểu nhân,xin ngài khoan hồng độ lượng!!".Thảo Linh quỳ gối van xin.
Nghe vậy nam tu sĩ liền ngạc nhiên đôi chút vẻ hờ hững.
"Ồ,ra là nhà của ngươi à,trái cây tuy không tươi nhưng cũng gọi là có đồ nhắm a!!".Nam tu sĩ bật cười nói.
Nhìn một màn diễn ra phía trước liền có thêm vài tu sĩ rủ nhau đi ra xem xem cái này màn kịch.
"Ài,căn nhà của ngươi cũng thật rác rưởi a,thật là chướng mắt mà!!".Một nữ tử lên tiếng.
Nghe vậy Thảo Linh toàn thân liền run rẩy vô cùng không dám ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
"Này này,nói gì đi chứ, ngươi coi thường ta à!?".Nữ tu sĩ lạnh giọng.
"Xin đại nhân rủ lòng thương xót,tiểu nhân không hề có ý như sau!!".Thảo Linh giật mình giọng nói run run.
"Ai cho thứ hạ dân như ngươi được phản bác ý kiến của ta hả?".Nữ tử nhẹ nhàng nói.
Bốp!!
Ả ta đá vào gương mặt của Thảo Linh đến mức méo mó thổ huyết ngã nhào ra đằng sau.
"Mẫu thân!!!".Thảo Tuyết đứng ngơ ngác nãy giờ mới bắt đầu khóc oà lên gọi lấy mẫu thân của mình mà chạy tới.
Nàng không ngừng gọi mẫu thân mình nhưng bà ấy cứ im lặng không có thưa lên gì nữa trong khi máu huyết cứ chảy ra từ miệng.
Mọi người qua đường nhìn một màn này liền cảm thấy gia đình đây thật xấu số a.Bọn tu sĩ đúng là quái ác mà.
Tuy có suy nghĩ là thế nhưng không ai dám can thiệp vào vì có thể bọn họ sẽ là nạn nhân tiếp theo mất.
Thấy càng lúc càng có nhiều người nhìn tới nên đám tu sĩ cũng rủ nhau rời khỏi nơi này,chỉ tội nghiệp cho hai mẫu tử xấu số.
Khi đám người kia đi hết thì mọi người dân xung quanh mới chạy tới giúp đỡ bế Thảo Linh vào giường nghỉ ngơi.
Có một bà lão tốt bụng cũng cho Thảo Tuyết chút thuốc rồi cho Thảo Linh uống.
"Bọn đó thật ác ôn khốn nạn mà!!".Có người dân lắc đầu than thở.
Tu tiên giới mạnh được yếu thua, những chuyện mà phàm nhân phải trải qua như này cũng thật không ít.
Bọn tu sĩ kia mang danh chính đạo nhưng thủ đoạn còn tàn độc hơn ma giáo không biết bao nhiêu lần.
Giờ đây người dân có quan hệ hàng xóm với gia đình này cũng chỉ có thể cầu nguyện cho người mẫu thân này có thể bình an tỉnh lại.
Cứ thế mãi đến tối mọi người mới ra về.
Trong căn phòng xơ xác này,
Thảo Tuyết đang lấy khăn lau trên trán mồ hôi của mẫu thân mình.
Một bên má của bà ấy sưng tấy lên rất là lớn khiến Thảo Tuyết không khỏi xót xa nhìn mẫu thân của mình.
Nàng từng giây từng phút trôi qua càng là một nỗi mong chờ khôn xiết mẫu thân của mình tỉnh lại mà khóc sướt mướt.
Thảo Tuyết mếu máo ngồi bên cạnh giường cầu trời cầu phật rồi đi ra ngoài sân quỳ lạy ông trời cầu xin ông hãy cứu lấy mẫu thân của mình.
Cứ thế nàng thức trắng cả đêm hôm đó rồi cuối cùng cũng thấy mẫu thân của mình đang dần mở mắt ra.
"Mẫu thân, người tỉnh rồi ư, người tỉnh lại rồi!!!".Thảo Tuyết kêu lên vui sướng rơi lệ.
Thảo Linh mơ hồ tỉnh giấc liền thấy nữ nhi nhà mình đang ôm chầm lấy cơ thể mình mà khóc lóc nức nở.
Nàng hiểu mọi chuyện đã xảy ra như nào và thở phào nhẹ nhõm ôm lấy Thảo Tuyết vào lòng.Nàng cảm thấy thật may vì bản thân vẫn còn sống để chăm sóc cho Tuyết nhi của nàng a.
Thảo Tuyết cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể mẫu thân mình mà không khỏi ôm chặt hơn nữa cố gắng giữ lấy cái này hơi ấm quen thuộc .
Ngoại trừ mẫu thân ra,nàng không hề có bất kỳ người thân nào khác,Thảo Tuyết biết rất rõ mẫu thân đã phải khổ sở như nào.
Chỉ là nàng tuổi nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện đôi khi vẫn còn chưa ngoan và giờ vô cùng hối hận vì điều đó.
Hai mẫu tử nằm đây ôm lấy đối phương,hơi ấm tình thương này chính là vô giá nhất mà không một thứ gì có thể so sánh được.