Buổi sáng vẫn còn là mưa phùn, đợi đến lúc bọn họ ra khỏi căn tin, đã trở thành mưa tuyết.
Trình Ngộ Chu cả đêm không ngủ, anh đã đặt phòng khách sạn ở gần đây, nhưng mới vừa xuống máy bay anh đã lập tức tới trường học, cũng không đến khách sạn nghỉ ngơi.
Cây dù Trần Hoan để lại này mới vừa bung ra đã bị gió thổi hỏng, Trình Ngộ Chu dứt khoát không cần dù nữa, kéo dây kéo áo khoác của Châu Ngư lên hết mức, lại tháo mũ xuống đội lên đầu cô, trước khi cô lấy lại tinh thần, anh đã nắm lấy tay cô chạy ra ngoài.
Gió lạnh rét căm, hệt như lưỡi dao thổi qua mặt, vừa đau vừa lạnh, nhưng lại khiến cho trái tim tĩnh mịch đó của cô sống lại từng chút một.
Có người nhìn bọn họ đang chạy băng băng trong mưa, ánh mắt ấy như thể đang nhìn đồ ngốc, nhưng Châu Ngư chẳng hề quan tâm, mù mịt đè nén bấy lâu trong đáy lòng đã hít đủ dưỡng khí, dường như sắp bốc cháy, cổ họng cũng sắp bị cháy khô.
Chạy một mạch đến cổng trường, Châu Ngư mệt mỏi mà ngồi xổm xuống thở dốc.
Trình Ngộ Chu chỉ thở nặng nề hơn một chút, anh đứng ở đầu gió chắn gió, lấy chiếc mũ trên đầu Châu Ngư xuống, khuy cài ấn rất chặt, để lại một vết đỏ trên trán cô, Trình Ngộ Chu vén mái tóc lộn xộn của cô ra sau tai, dán lòng bàn tay lên xoa xoa vết đỏ kia.
Chú bảo vệ ở bên cạnh hút thuốc, ông hỏi sao Trình Ngộ Chu lại cạo đầu đi.
Trình Ngộ Chu đội chiếc mũ lưỡi trai ấy lên, cười nói, “Bạn gái cháu đòi chia tay cháu, cháu đau lòng chết mất, định đi tu, nhưng cạo đầu xong lại hối hận.”
Ông chú cười ha ha, Trình Ngộ Chu cũng cười.
Châu Ngư vẫn còn đang thở dốc, tim đập rất nhanh, nghe thấy Trình Ngộ Chu tán gẫu đủ chuyện với chú bảo vệ, cũng không nhịn được cười.
Xe taxi đã tới, ông chú đưa một điếu thuốc lá đến, Trình Ngộ Chu nhận lấy, trước khi lên xe để lại bật lửa của mình cho ông chú, anh không châm thuốc mà chỉ cầm trong tay.
Châu Ngư nhớ rõ trước đây anh không hút thuốc lá.
Khi ấy Ngôn Từ và Trình Diên Thanh còn thường xuyên bị thầy chủ nhiệm gọi đến văn phòng vì hút thuốc, nhưng Trình Ngộ Chu chưa bao giờ động vào, trên người anh bao giờ cũng có mùi rất dễ chịu.
Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào?
Ở trong điện thoại anh nói mình đã gầy đi mười cân, đúng là không hề khoa trương một chút nào, độ sâu của các đường nét trên khuôn mặt càng lộ rõ hơn, nhất là góc nghiêng, đường viền hàm bên dưới chiếc mũ lưỡi trai vừa rõ ràng vừa sắc bén.“Vé máy bay buổi tối, tiễn anh nhé.” Trình Ngộ Chu để Châu Ngư lên xe trước, bản thân ngồi vào sau rồi đóng cửa lại, “Không muốn tiễn cũng không được.”
Chuyến bay của anh là 8 giờ hơn, còn có thể ở lại nửa ngày.
Quần áo của hai người đều không có ướt nhiều lắm, nhưng đã dính mưa, có hơi ẩm ướt, trong phòng khách sạn ấm áp, chỉ mặc một chiếc áo len cũng có hơi nóng.
“Anh có muốn ngủ một giấc không?”
“Anh lạ giường, bên cạnh không có người quen thuộc, không ngủ được.” Trình Ngộ Chu thật sự rất mệt.
Châu Ngư dùng máy sấy sấy khô mũ giúp anh, sau khi xoay người, anh vẫn còn đang nhìn cô.
Một lát sau, cô đi tới, cởi giày nằm lên giường, ánh sáng rất tối, bọn họ nằm nghiêng mặt đối mặt, trước mắt chỉ có đối phương, rất lâu cũng không nói gì.
Tay Trình Ngộ Chu xoa lên má cô, “Muốn nói gì với anh?”
“Nhiều lắm, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.” Châu Ngư muốn nói rất nhiều, nhưng cô hệt như chẳng có cách nào dùng lời nói nghèo nàn của mình để bày tỏ ra được cảm xúc khi nhìn thấy anh ở bên ngoài thư viện trường.
“Cảm ơn anh đã đến gặp em, hôm tiễn anh đến nhà ga, em cho rằng… cho rằng sẽ là lần gặp mặt cuối cùng, sau đó lại rất hối hận, hối hận vì đã không nói một tiếng tạm biệt với anh một cách đàng hoàng, hối hận vì đã không nói ở trước mặt nói cho anh: Em sẽ không đến Nam Kinh. Cũng đã từng cố gắng nỗ lực, nhưng cuối cùng tất cả đều bị em làm cho hỏng bét, gia đình không được, anh cũng không được, vậy nên cũng chỉ dám nói ở trong điện thoại. Nửa năm qua vừa rất dài, cũng vừa ngắn ngủi, buổi sáng nhìn thấy anh mới ý thức được bản thân thật hẹp hòi, chuyện gì cũng không làm tốt, chỉ biết trốn tránh, đến nỗi bởi vì sợ thấy được tin tức của anh cũng mãi luôn không liên lạc với Vãn Nguyệt và Trình Diên Thanh.”
Cô muốn ngăn chặn tổn hại đúng lúc, thế nhưng lại hoàn toàn ngược lại, mất đi nhiều hơn.
Trình Ngộ Chu nói, “Châu Ngư, anh thật sự thích em.”
Châu Ngư dừng lại chốc lát, cảm giác móng tay ghim vào trong da đau đớn khiến cho cô tỉnh táo, “Đời người không phải chỉ có tình yêu, vả lại, cuộc đời của anh cũng mới vừa bắt đầu thôi, sau này vẫn sẽ gặp được người thích hợp hơn…”
Trình Ngộ Chu nói, “Nhưng mà anh thích em.”
“Em sẽ khiến anh rất vất vả, anh xem như…” Cô nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, “Xem như em chỉ là một bông tuyết đi, chẳng mấy chốc sẽ quên đi mất.”
“Anh nói anh thích em, Châu Ngư, anh thích em.”
Châu Ngư nói những điều không tốt của bản thân từng lần một, Trình Ngộ Chu chẳng nề phiền phức lặp đi lặp lại tình yêu của mình.
“Mỗi một bông tuyết đều không giống nhau, hơn nữa, anh không phải đến đây với thân phận bạn bè, anh chỉ là muốn gặp em.” Trình Ngộ Chu nắm chặt lòng bàn tay ẩm ướt, lúc cô trốn về phía sau vẫn là không nhịn được ôm lấy cô, “Mẹ em qua đời, anh không thể ở bên cạnh em, anh cũng rất tự trách mình.”
Lần trước Châu Ngư gặp Lương Điềm có nhắc tới chuyện Lưu Phân qua đời, khi ấy cô đã bày tỏ một cách uyển chuyển không muốn để cho Trình Ngộ Chu biết, “Dì đã đồng ý với em sẽ không nói cho anh.”
“Em làm con trai bà ấy đau lòng như vậy, tất nhiên bà ấy sẽ không nghe em.” Anh nói xong tạm ngừng vài giây, “Tất nhiên, sau khi kết hôn thì không nhất định, đến lúc đó chắc chắn bà ấy sẽ đứng về phía em.”
Không biết đã qua bao lâu, thời gian lâu đến nỗi anh cũng ngủ thiếp đi.
Vẫn còn duy trì tư thế ôm nhau, cảm giác chua xót từ trái tim lan ra bên ngoài, Châu Ngư nhắm mắt lại, nói khẽ, “Bà ngoại không rời khỏi Bạch Thành được, bà ấy chỉ có em thôi, trước đây, em rất muốn đi ra khỏi thị trấn nhỏ đó, nhưng nơi đó mới là nhà của em. Trình Ngộ Chu, anh đi làm chuyện anh muốn làm đi.”
Ngoài cửa sổ, mưa tuyết chuyển thành tuyết rơi nhẹ, sắc trời từ từ chuyển tối, Trình Ngộ Chu ngủ bao lâu, thì Châu Ngư tỉnh táo nằm ở trong lòng anh bấy lâu, nửa người đều tê cứng.
Cô nhớ tới trận tuyết rơi đầu tiên năm ngoái, dưới ánh đèn đường anh gảy đàn guitar cho cô.
Trước khi trả phòng, Trình Ngộ Chu đi tắm, anh vẫn còn đang ở trong phòng tắm, Châu Ngư thấy màn hình điện thoại của anh sáng lên, là tin nhắn của Trình Diên Thanh gửi, cô không xem nội dung.
Trình Diên Thanh ở Bắc Kinh, lúc ăn cơm gửi Wechat cho Trình Ngộ Chu hỏi mấy ngày nay Trình Vãn Nguyệt thế nào, còn nói mình gặp được Khanh Hàng.
Bệnh của ông nội Khanh Hàng không chữa được, uống thuốc tiêm chích cũng chỉ có thể giảm bớt đau đớn cho cơ thể, tuần trước ông đã qua đời ở phòng trọ, Khanh Hàng đưa xác ông nội đi hỏa táng, vừa rồi Trình Diên Thanh gặp được anh ta, là anh ta chuẩn bị đi tìm chủ nhà trả phòng.
Trình Ngộ Chu không trả lời tin nhắn, Trình Diên Thanh bèn đặt điện thoại sang một bên trước, vừa muốn nói chuyện, điện thoại đã vang lên.
Là Trình Vãn Nguyệt gọi tới.
Trình Diên Thanh cũng không tránh Khanh Hàng, vừa ăn vừa nói chuyện với Trình Vãn Nguyệt, có rất nhiều thứ cô ấy không thể ăn, càng nghe càng thèm, cậu ta bèn nói mình đang ăn trứng gà luộc, chẳng có mùi vị gì.
Cậu ta đưa điện thoại đến trước mặt Khanh Hàng, “Điện thoại của Nguyệt Nguyệt, anh nói mấy câu với nó không?”
Cũng không đợi Khanh Hàng mở miệng từ chối, Trình Diên Thanh đã bật loa lên, giọng nói trong trẻo của Trình Vãn Nguyệt truyền tới, “Lâu rồi không gặp nha, Khanh Hàng.”
Cô ấy giống hệt như một người không có chuyện gì, chắc hẳn sớm đã quên mất.
Khanh Hàng không nói gì, cô ấy cũng chẳng thèm để ý, cười hỏi, “Em bị bệnh rồi, anh không đi cùng với Trình Diên Thanh tới thăm em sao?”
Cô ấy vẫn như vậy, chẳng buồn đổi một cái cớ khác dễ lừa được anh hơn, mà chỉ lặp lại trò lừa bịp đã dùng đến phát chán từ lâu.
【 Khanh Hàng, em bị sốt rồi, khó chịu quá. 】
Trong thôn không có xe, anh đi cả đêm đến thị trấn, kết quả cô hoàn toàn không bị sốt, mà là vì đi chơi với một nam sinh không có làm bài tập, cho rằng anh ở nhà, muốn lừa anh đến làm bài tập giúp cô, biết anh về thôn làm việc không ở thị trấn bèn đi tìm người khác, buổi sáng mở cửa ra nhìn thấy anh, còn là vẻ mặt chẳng hiểu gì, hỏi anh tại sao gõ cửa sớm thế này.
【 Khanh Hàng, em đau bụng, trong nhà không có ai, em đau chết mất.】
Ngay cả đồ ăn trong miệng anh còn chưa nuốt xuống đã lập tức chạy đi mua thuốc, quần áo cũng mướt mồ hôi, lúc chạy tới nhà họ Trình, cô đang nằm trên ghế sofa ăn kem.
【 Khanh Hàng, em nhức đầu, anh mau tới nhà em.】
Anh mới vừa giúp ông nội dọn dẹp phế phẩm trong sân xong, khắp người đều là mùi thối khó ngửi, lúc chạy tới nhà họ Trình, là một nam sinh thích cô mở cửa, trong phòng khách rất náo nhiệt, cô ăn mặc cũng rất xinh đẹp, là người xinh đẹp nhất trong tất cả mọi người, cô kiêu ngạo đắc ý hất cằm lên, nói với người đánh cược với cô rằng: Nhìn đi, mình đã nói anh ấy sẽ đến mà.
Những chuyện tương tự, có rất nhiều rất nhiều, anh biết rõ là cô lừa anh, nhưng lần nào anh cũng sẽ đi.
“Không.”
Vẻ mặt Khanh Hàng lạnh nhạt, đẩy chiếc điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi trở về phía Trình Diên Thanh, thanh toán tiền rồi rời khỏi tiệm cơm.