Ta là Ái Tân Giác La Dận Tự, hoàng tử thứ tám của vương triều.
Lúc còn rất nhỏ, ngạch nương đã tự tay đưa ta cho Huệ phi nương nương nuôi dưỡng, từ đó ta sống cùng Huệ phi, lớn lên cùng Đại A Ca Dận Thì.
Ta còn nhớ rõ trước đêm đó khi ngạch nương ôm ta rơi lệ, bà nghẹn ngào trong yên lặng:
- Tự Nhi, đều là lỗi của ngạch nương.
Ta vẫn còn nhớ nét mặt của ngạch nương ngày đó, bà cố gắng hết sức để mỉm cười, hèn mọn như vậy, đau đớn như vậy. Nhưng khi ta xoay người, nụ cười treo trên khóe miệng của bà ảm đạm giống như pháo hoa lụi tàn khi rực rỡ nhất.
Ngạch nương của ta, là một người phụ nữ rất đẹp. Ta chưa từng thấy người nào đẹp hơn bà. Nhưng bà cũng là người phụ nữ có xuất thân thấp kém nhất trong hoàng cung, bà, là nô tài làm tạp dịch trong Tân Giả Khố ().
Mọi người đều nói, phi tần có xuất thân ti tiện giống như bà, cho dù chỉ là một thường tại nhỏ nhoi, nhưng tuyệt đối là người trước đây, thậm chí là sau này chưa từng có trong sử sách.
Mà cha ta là hoàng đế Khang Hi, một trong những vị quân vương vĩ đại nhất mấy ngàn năm nay.
Quyền lực khuynh đảo thiên hạ, hậu cung ba nghìn giai nhân, oanh yến nhiều không đếm xuể.
Còn ta và ngạch nương, chắc chắn là hai người có xuất thân thấp kém nhất trong những người này.
Ngay từ khi mới sinh ra, dòng máu đang chảy trong người ta đã tước đoạt quyền lợi nuôi dưỡng con mình của ngạch nương. Huệ phi nương nương đối xử với ta rất tốt, tuy rằng con trai của bà là Đại A Ca Dận Thì, nhưng ta biết cách nên làm thế nào để người khác yêu quý mình.
Có lẽ, đây là một kĩ năng sinh tồn, cũng là một khả năng trời cho. Từ nhỏ ta đã biết phải làm như thế nào rồi.
Mọi người đều nói, sự kết hợp giữa cơ trí và cao quý của ông ta với dung mạo tuyệt trần của bà ấy, ta càng xinh đẹp và thông minh hơn so với ngạch nương.
Những điều này, sao ta lại không biết chứ?
Khi ta lớn hơn một chút, ta nói với ngạch nương không phải là lỗi của bà, tiện tịch không phải là lỗi của bà. Nhi tử sẽ không để bất cứ ai coi thường bà hèn mọn. Nhưng ngạch nương chỉ vỗ nhẹ đôi má đang đẫm nước mắt của ta, nói, là lỗi của bà. Nếu như, nếu như không phải bà muốn thay đổi vận mệnh, nếu như không phải bà cố ý để Hoàng a mã phát hiện ra mình, thì sẽ không để Tự nhi phải chịu nỗi đau cốt nhục chia lìa, ăn nhờ ở đậu ngay từ khi còn thơ bé. Lúc đó ta mới biết, hóa ra lỗi lầm là ngạch nương luôn day dứt bắt đầu từ một câu chuyện ——
Bà xuất thân từ một nô tài tiện tịch trong Tân Giả Khố, làm những công việc thấp kém khổ cực nhất hoàng cung. Chỉ có một điểm không giống với người khác, càng lớn lên bà càng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Đúng vậy, lẽ nào cô gái có dung mạo xinh đẹp nhường vậy cam tâm làm việc tay chân cả ngày trong Tân Giả Khố, cả đời chết già trong đó hay sao? Không ai biết rằng một nô tài tiện tịch trong Tân Giả Khố làm thế nào để sau một đêm được vua Khang Hi trẻ tuổi mang về tẩm cung lâm hạnh, liền được ông trời rủ lòng thương cho hoài long thai, phong làm thường tại có cấp bậc thấp nhất, khiến cả hoàng cung vô cùng kinh ngạc.
Không ai biết rằng, một ngày khi bà đi đưa đồ lạc đường trong cung điện, đã gặp được một người. Bà trốn phía sau cây, cũng lờ mờ đoán được thân phận người này, cố ý để người đó phát hiện ra mình.
Người đó, chính là đương kim Thánh Thượng.
Bà xinh đẹp như thế, mặc dù xuất thân ti tiện. Nhưng bà vẫn hoàn toàn mãn nguyện khi được hoàng thượng nâng đầu lên. Khi ánh mắt ông ta nhìn vào đôi mắt kiều diễm đó, vận mệnh của bà đích xác, đã thay đổi.
Nhưng lúc ấy bà không biết, xuất thân ấy, vĩnh viễn không thể thay đổi được.
Bà xuất thân thấp kém, sẽ ảnh hưởng đến con trai mình. Bà buộc phải chia lìa với con trai còn trong tuổi ấu thơ. Bà nói bà thật sự sai rồi.
Ta nghe xong câu chuyện này, bình tĩnh dịu dàng giúp bà lau nước mắt, ngạch nương không làm gì sai, đổi lại là bất cứ ai, đều sẽ lựa chọn như thế. Bà mở to đôi mắt xinh đẹp ngập ngừng hỏi ta có thật không. Ta kiên định nắm chặt đôi tay gầy guộc của bà nói rằng, đúng vậy. Ngạch nương, vận mệnh của ngạch nương, vận mệnh của nhi tử đều sẽ thay đổi. Nhi tử sẽ khiến ngạch nương sống ngày càng tốt hơn.
Cho tới nay, ta đều làm như thế. Tất cả mọi người thích những loại người nào, ta sẽ làm kiểu người đó.
Mọi người đều nói, ta hiền đức khoan dung, thông minh dịu dàng, mạnh vì gạo, bạo vì tiền (), nhân duyên cực kì tốt. Những thứ này ta đưa cho bất cứ ai, dù là vật chất hay sự quan tâm, đều là vừa đúng lúc.
Cửu đệ, Thập đệ, Thập Tứ đệ đều được sinh ra bởi những người mẹ có dòng máu cao quý, nhưng, bọn chúng lại vô cùng sùng bái tin tưởng ta.
Đúng vậy, dường như ta không hề tiếc rẻ bất cứ thứ gì, có thể mỉm cười chia sẻ với người khác.
Bởi vì, những thứ này không phải là thứ ta muốn, thứ ta muốn, còn phải chờ đợi.
Trong những kế hoạch đặt ra trong cuộc sống, đương nhiên cũng có vô số những cô gái ái mộ ta, ta luôn hiểu rõ được chính mình cần gì.
Khi Hoàng a mã dự định chỉ hôn lựa chọn đích phúc tấn, ta đã sớm chuẩn bị xong tất cả, những người được lựa chọn ở lại đều vô cùng có ích với ta. Cuối cùng, người được định là con gái của ngạch phò mã Minh Thượng của cháu gái ngoại của An Thân Vương, Quách Lạc La thị. Lúc ấy, Thập Tứ đệ cau mày nói, đã gặp một lần, tuy rằng cũng coi như là xinh đẹp, nhưng so với Bát ca thì còn thua xa. Mọi người đều bật cười.
Năm ba mươi tám, ta sắp đại hôn, đồng thời xây phủ cùng lúc với Tứ ca, hai phủ nằm sát cạnh nhau, trước khi đến ở ta đến phủ mới kiểm tra, tại Tứ phủ, ta gặp một cô nhóc trốn sau cây ngô đồng.
Cô bé cố gắng nín thở trốn phía sau thân cây, nhưng lại để lộ một góc tay áo của chiếc áo vải thô, lờ mờ có thể nhìn thấy sợi chỉ đỏ ở cổ tay. Quần áo vải thô chất lượng kém thế này, là ta quá mẫn cảm —— đó là nô tài có địa vị thấp kém nhất, nhưng cô nhóc lại trốn phía sau thân cây. Trong nháy mắt ta chợt nhớ đến mấy câu mình từng nói với ngạch nương: Ngạch nương không làm gì sai, đổi lại là bất cứ ai, cũng sẽ lựa chọn như thế. Ta đã mở miệng, để cô gái đó nghe thấy giọng nói của mình. Ta không biết Tứ ca có phát hiện ra hay không, ta cũng không tin hắn không nhận ra điều gì, chỉ là hình như hắn không muốn nói nhiều. Ta và Tứ ca đã đi được quãng xa, nhưng nô tỳ đó vẫn không lộ diện. Trên cầu, ta hơi nghiêng người, khóe mắt ta nhìn thấy cô nhóc bị dọa lại trốn người sau thân cây.
Nàng, lại không lựa chọn giống thế. Nhưng, lúc đó ta vẫn chưa tin.
Mùa thu, ngày ấy ở phủ đệ mới, cũng chính là ngày đại hôn của ta. Một đêm nhộn nhịp, yến tiệc linh đình. Ta không vào động phòng ngay, mà đi tới mảnh sân phía sau thư phòng, yên lặng ngắm trăng.
Cho tới bây giờ, ta vẫn là một người đàn ông biết mình muốn gì.
Mùi hoa quế từ Tứ phủ cách vách theo chiều gió bay sang. Ta nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ, trong nháy mắt, trực giác khiến cho ta nhớ tới nha hoàn ngày đó trốn sau cây ngô đồng không dám bước ra. Ta nói chuyện với người đó, nhưng lại giống như đang tự nói với mình. Người đó càng không lên tiếng, ta càng chắc chắn đó chính là nàng. Nàng nhẹ nhàng rời đi, không hề lưu luyến.
Cuối cùng nàng vẫn không lựa chọn làm như thế.
Ta lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, xoay người vào động phòng, đi gặp phúc tấn của ta, làm việc ta nên làm.
Đêm hôm đó, dưới ánh nến đỏ, ta vô cùng dịu dàng.
Gặp lại nàng, là trong buổi tụ họp ở Tứ phủ mùng hai đầu năm. Khi bước vào Tứ phủ, ta đã nghĩ liệu có thể gặp được lại nàng nữa hay không, nhưng nàng chỉ là một nô tài thấp kém nhất, một nô tài cách tiền sảnh quá xa.
Khi ta bước vào tiền sảnh, thấy một tiểu nha hoàn với khuôn mặt không có gì xuất sắc, thân hình nhỏ bé gầy gò đứng phía sau lưng Tứ A Ca, nét mặt tầm thường nhưng lại bình thản. Nàng vô cùng cung kính bước lên dâng trà, khi nàng đưa tay đặt chén trà xuống, ta nhìn thấy một vài sợi chỉ đỏ lộ ra ở cổ tay. Có lẽ, sợi chỉ màu đỏ giống thế này, không quý giá cũng không đặc biệt gì. Nhưng, khi nàng kính cẩn khiêm nhường yên lặng đứng sau lưng Tứ A Ca hầu hạ, ta biết chắc chắn, đó chính là nàng.
Ta nói chuyện với Tứ ca về cây hoa quế, lông mi của nàng khẽ run lên khó ai có thể nhận ra.
Ta mỉm cười với nàng, dùng toàn bộ sức quyến rũ của mình mà có lẽ trước đây chưa từng dùng với ai, nhưng nàng lại vô cùng bình tĩnh cung kính khụy gối hành lễ với ta.
Ta cũng biết, nàng đã nhận ra ta.
Ta biết rõ, có lẽ nàng căn bản không nhớ rõ, thật ra người đầu tiên phát hiện ra nàng nấp sau cây ngô đồng chính là ta.
Ta không biết, tại sao nàng rõ ràng đã lựa chọn làm thế, rõ ràng đã trốn tránh như thế, lại vẫn trở thành nô tài bên người của Tứ A Ca.
Ta không biết, tại sao người đầu tiên phát hiện ra nàng là ta, mà nàng lại đi hầu hạ Tứ ca. Mà Tứ ca, đã thể hiện ra sự ỷ lại hết sức tự nhiên.
Tất cả về nàng, ta đều biết ——
Nàng là nô tài tội tịch được xá về Ninh Cổ Tháo, xuất thân của nàng còn ti tiện hơn cả ngạch nương ta, nhưng lại không có được dung mạo giống như ngạch nương.
Từ một nha hoàn chuyên làm tạp vụ và việc nặng luôn bị mọi người coi thường trong nhà bếp, trong vòng một đêm bến thành nô tài trong thư phòng Tứ phủ, từ trước đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, mờ nhạt, cung kính không bao giờ vượt quá quy củ.
Ngày cuối cùng trong năm mới, ta mở tiệc chiêu đãi mời các huynh đệ tới làm khách. Đúng như ta đã dự liệu, Tứ ca mang theo nàng khoan thai bước đến.
Nàng đi phía sau cách Dận Chân một bước, khuôn mặt bình thản cúi đầu, vẫn bình thường, yên tĩnh như vậy
Nàng cũng không nhìn ta, tất cả sự chuyên tâm đều dồn vào hầu hạ Dận Chân. Khi Dận Chân sắp đụng vào chén rượu thì bọn họ lại phối hợp ăn ý, khiến chén rượu trong lòng ta cơ hồ lật nhào, cồn rượu len lỏi vào tay chân xương cốt. Ta chưa bao giờ như thế.
Trong nhà ấm trồng hoa ở cuối hành lang uốn khúc ta tìm được nàng, nàng đang nắm tay nói chuyện với nha hoàn làm việc nặng khác trong phủ, khi nàng xoay người lại, khóe mắt đã phiếm hồng.
Nàng sợ ta như vậy, luôn kính cẩn khép nép mỗi lần gặp mặt ta. Khoảng cách từ nàng đến lưng ta luôn là ba bước, gần thêm một bước cũng không dám.
Trong bóng đêm yên tĩnh, nàng cúi đầu quỳ xuống trước người ta.
Khi nàng bước vào tiền sảnh, nhìn thấy ánh mắt của Dận Chân, được che chở dưới phong thái của Dận Chân.
Tất cả những thứ này, khiến cho ta không thể tiếp tục duy trì khuôn mặt tươi cười không đổi đã xây dựng nhiều năm.
Trong lễ hội đi săn mùa thu, nàng nép bên cạnh Dận Chận, dịu dàng cung kính quạt cho hắn. Nàng ngồi xổm dưới chân Dận Chân, khiêm nhường cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo. Nàng đứng bên người Dận Chân, nước mắt lặng lẽ ướt đẫm gò má. Nàng ngồi sõng xoài trên bãi cỏ, không để cho ta nâng dậy, đôi mắt sợ hãi tràn ngập nước mắt: Bát gia, nô tỳ xin ngài...
Nàng xin ta cái gì? Nàng đang cầu xin ta, buông tha cho nàng.
Ta xoay người, để nàng đi.
Mà trong thời khắc ta bị sói bao vây đó, khi nàng cưỡi Truy Vân đến, con ngựa bị sợ hãi khiến nàng ngã trước mặt ta, ta biết rằng, ta không thể để nàng đi nữa.
Ta biết rất rõ, nàng đến đây không phải là vì ta. Nàng luôn nhu nhược nhỏ bé như vậy, vậy mà lại dũng cảm không hề sợ điều gì.
Khoảnh khắc nàng yên tĩnh nằm trong ngực ta, là đẹp nhất.
Nàng bị gãy xương đau đớn nhường ấy, vậy mà không kêu rên một tiếng. Khi cơ thể nhỏ bé yếu ớt của nàng run rẩy, ta cuối cùng cũng cầm lấy tay nàng, không muốn buông ra. Trong thời khắc đẫm máu khi ấy, ta lại nhớ đến một câu trong Kinh thi: "Lúc tử sinh hay khi cách biệt, Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi. Cầm tay nàng hẹn mấy lời, Sống bên nhau mãi đến hồi già nua. ()"
Nàng ngã vào lòng ta, khuôn mặt tái nhợt cũng không hề xinh đẹp, vậy mà ta không thể không phớt lờ.
Không liên quan đến bất cứ thứ khác, không phải ngạch nương, không phải Dận Chân. Chỉ muốn nàng mà thôi.
Khi Dận Chân ôm nàng từ trong lòng ta, nỗi đau khắc cốt ghi tâm lan tỏa khắp cõi lòng, giống như thời khắc cốt nhục chia lìa, hoàn toàn sụp đổ.
Ta muốn nàng.
Giống như muốn một thứ đồ, không có nó thì không thể.
Ta một đời hào hiệp vô tư, dường như có thể làm việc cho người khác. Bởi vì, ta chỉ muốn hai thứ này.