Editor: Thích Ăn Cơm Sườn
Vân Thư cũng không nghĩ tới anh đột nhiên nhìn qua, tránh không kịp, đành phải chớp chớp mắt ra vẻ mình tĩnh mà cúi xuống làm bộ chỉ tùy ý liếc loạn mà nhìn anh.
Đuôi lông mày bên phải của Kỳ Cảnh Thâm khẽ nhếch lên, ánh mắt dừng ở trên người cô không nhúc nhích.
Đúng lúc, đạo diễn và các nhà làm phim cũng xem xong tư liệu về Vân Thư, ngẩng đầu đồng loạt nhìn về phía cô.
Vân Thư chờ đạo diễn đặt vấn đề.
Nhưng sau một lát, cô không chỉ chưa thấy câu hỏi, còn phát hiện đạo diễn cư nhiên đem ánh mắt nhìn qua phía Kỳ Cảnh Thâm?
Đây là ý gì?
Rốt cuộc ai mới là ông lớn?
Đột nhiên trong lòng Vân Thư nổi lên suy nghĩ…… Sẽ không phải những người bỏ chạy lúc nãy là do một tay vị này đấy nhá?
Lúc vừa rồi anh phát hiện cô nhìn lén mình, chẳng phải sẽ tức giận trực tiếp đuổi cô đi sao?
Vân Thư đột nhiên có dự cảm xấu.
Nhưng kế tiếp chuyện không phát triển theo hướng cô nghĩ.
Đạo diễn mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn Kỳ Cảnh Thâm, mà Kỳ Cảnh Thâm cũng không mở miệng ngay.
Đạo diễn thấy thế thì đứng dậy đi đến nói nhỏ vào tai anh.
“Người này chắc ok chứ? Chúng ta cho nhiều người ra như thế bây giờ gặp được người cả khí chất và tạo hình đều phù hợp thì trước tiên cho thử đã rồi tính tiếp?”
Đạo diễn cũng thực khó xử, bộ phim này mời Kỳ Cảnh Thâm cứ như rước một vị Phật về vậy, đừng thấy ông là đạo diễn, nhưng thực tế trong đoàn tiếng nói của ông cũng chưa chắc bằng Kỳ Cảnh Thâm.
Ngay cả lúc tuyển chọn cũng vậy, ông nhìn trúng mà anh không thfi cũng không được, phải là do anh nhìn trúng thì mới ok..
Nhưng mà đạo diễn cũng không cảm thấy có chuyện gì, có lẽ vị này yêu cầu cao mà thôi.
Giống như lúc này, thời gian thử vai đã trôi qua một nửa, mà chưa ai có thể khiến vị này vừa lòng, thậm chí đại đa số đều là tự giới thiệu, còn chưa kịp diễn đã bị một cái lắc đầu của anh làm rớt khỏi cuộc đua.
Cũng may lần này Kỳ Cảnh Thâm không có tiếp tục lắc đầu, nghe thấy đạo diễn nói xong, anh im lặng nhìn Vân Thư một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Đạo diễn thấy thế rốt cuộc cũng nở nụ cười,
“Được rồi, diễn thử một đoạn đi.”
Đạo diễn nói, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua chọn xem phần nào dễ trúng tuyển rồi kêu trợ lý đưa cho Vân Thư.
Vân Thư nhận lấy xem qua một chút, phát hiện đây là một đoạn ngắn tương đối bình thường, cũng không có cái gì khó khăn.
Hơn nữa thoại trong đoạn này cô đã sớm thuộc làu.
Vân Thư có thêm vài phần tự tin, lần nữa xác nhận lại kịch bản, giao lại cho trợ lý, gật đầu với đạo diễn nói: “Tôi chuẩn bị xong rồi.”
Đạo diễn có vẻ rất kinh ngạc, hỏi một câu: “Nhanh như vậy?”
Vân Thư cười gật đầu, không giải thích nhiều.
Đạo diễn cũng không hỏi tiếp, giơ tay ra: “Vậy bắt đầu đi.”
Vân Thư nghe vậy thì quay người chuẩn bị.
Một lát sau, cô xoay người lại, ánh mắt như đổi thành người khác, ánh mắt sắc bén khó giấu, khóe miệng cũng nở nụ cười nhạt.
Ban đầu Kỳ Cảnh Thâm cũng tùy ý xem một chút nhưng lúc này cũng đã bắt đầu nghiêm túc, cùng lúc đó sống lưng của anh cũng từ từ trượt xuống, lười biếng dựa vào ghế.
Đoạn kịch bản được yêu cầu thật ra là một đoạn rất dễ, khi diễn cũng chắc khoảng phút.
Trên cơ bản chỉ cần không quên thoại, cảm xúc đúng chỗ, vậy không có gì khó.
Vân Thư diễn rất thuận lợi, lúc kết thúc, cô hơi hơi cúi đầu, lúc ngẩng đầu, khóe miệng lại treo lên nụ cười thuộc về bản thân cô.
Đạo diễn cảm thấy rất vừa òng.
Các nhà làm phim cũng liên tục gật đầu.
Trái tim vẫn treo lên của Vân Thư đã hơi hạ xuống, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì Kỳ Cảnh Thâm vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Từng diễn cảnh hành động chưa?”
Giọng nói của anh có chút nhàn nhạt, cách nói chuyện dứt khoát.
Đây vẫn là lần đầu Vân Thư nghe thấy giọng thật của anh, trước kia nhiều nhất cũng chỉ nghe qua các lễ trao giải chiếu trên truyền hình.
Nhưng lúc ấy cách một màn hình, giọng cũng có chút khác, so với giọng thật ngoài đời, cái giọng trên truyền hình kia thật sự kém xa.
Thân là một thanh khống điển hình, Vân Thư không thể không thừa nhận lúc anh mở miệng, lòng cô có hơi hoảng hốt.
Nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, chú ý đến câu hỏi của anh.
“Chưa từng diễn cảnh hành động, nhưng khi nhỏ tôi từng học võ, cho nên đánh đấm với tôi không có vấn đề, tôi tin abnr thân có thể làm tốt.”
Đối với câu trả lời này anh có chút ngoài ý muốn, ánh mắt Kỳ Cảnh Thâm khẽ động, nhẹ nhàng “à” một tiếng.
Vân Thư dùng ánh mắt kiên định nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh, nụ cười bên khóe môi cũng không giảm.
Nói đến vấn đề này cũng coi như à trùng hợp, phỏng là nhà có tiền, từ nhỏ trong nhà luôn sợ lo lắng bắt cóc linh tinh.
Cho nên lúc mới lên tiểu học, trong nhà đã mời đến thầy giáo chuyên mộn dạy thuật phòng thân cho cô.
Chuyện này kéo dài cho đến khi cô tốt nghiệp tiểu học.
Mà nguyên nhân kết thúc không phải vì cô học không vào, mà là bởi vì lúc ấy nhiệt huyết vơi đi, luyện không nổi nữa.
Người trong nhà cũng rất nuông chiều cô, khi cô kiên trì, rất nhanh xuống nước mà hủy bỏ lớp võ đổi thành lớp vũ đạo.
Mà cô học vũ đạo cũng không được bao lâu.
Bởi vì luyện múa thật sự quá khổ, tuy rằng lúc nhảy thì đẹp đấy, nhưng cái lưng tội nghiệp của Vân Thư không thể chịu nổi, đến cuối cùng cũng chỉ kiên trì được hai, ba năm.
Từ lúc đó đến giờ, Vân Thư cảm thán quả thật bản thân rất xứng với cái danh nữ phụ, quả nhiên làm cái gì cũng không kiên trì nổi ba phút.
Khác xa sự nghị lực của nữ chính, quả thực là kẻ trên trời người dưới đất..
Nhưng tuy nói là thế, nhưng Vân Thư vẫn cảm thấy bản thân có chút lợi hại.
Ít nhất chỉ cần cô vẫn hứng thú với chuyện kia, thì cô sẽ tiếp tục nỗ lực để hoàn thành.
Giống như đối với việc đóng phim, cô chính là như thế.
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, cũng không ai nói chuyện.
Sau một lúc lâu, Kỳ Cảnh Thâm bỗng nhiên cong môi cười, cúi đầu.
Vân Thư đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này đạo diễn thò lại gần nhỏ giọng dò hỏi Kỳ Cảnh Thâm.
Cũng không biết nói cái gì, lẩm nhẩm lầm nhầm sau một lúc lâu, cuối cùng chỉ ném cho Vân Thư một câu “Chờ tin tức”, rồi tiễn người ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, Khương Nam dưa cho cô một chai nước.
Vân Thư duỗi tay nhận, lúc này mới phát hiện, cô thế mà đổ mồ hôi.
Nhớ lại lúc vừa rồi, lại nghĩ đến việc nếu nhận được vai diễn nãy sẽ phải đóng cùng nhau……
“……”
—