Vào một buổi sáng nọ, khi mà Tề Gia thôn vẫn còn tối đen.
Xa xa chỉ có vài tiếng gà gáy vang, Úc Đình Phương đã khoác thêm áo, chậm rãi di chuyển xuống giường.
Trượng phu Hoàng Bàn của nàng nheo mắt liếc nhìn, trở mình tiếp tục ngủ say.
Không nỡ lãng phí dù chút tiền dầu thắp, Úc Đình Phương loay hoay trong căn phòng tối đen như mực tìm nhặt quần áo dơ.
Cho dù đã phủ thêm một lớp áo khoác dày cộm, thế mà vừa kéo cửa ra một khắc Úc Đình Phương liền xuýt xoa hít vào một hơi khí lạnh.
Ngày đông phương Bắc lạnh thấu xương, nhà tranh vách lá không thể nào chịu nổi, lúc này lẽ ra nàng phải thuộc về ổ chăn ấm áp, nhưng trong nhà củi cần người chẻ, cơm cần người nấu, đồ dơ cần người giặt.
Chút lạnh lẽo buổi sớm mai này đối với Úc Đình Phương mà nói vốn không đáng nhắc tới.
Nàng mò mẫm đến phòng bếp, thò tay thăm chừng vại gạo, một cảm giác mát lạnh -- vại gạo đã thấy đáy.
Úc Đình Phương thở dài, vét những hạt gạo cuối cùng nấu một bát cháo loãng, gom góp chút đồ vụn vặt hấp thêm mấy cái bánh ngô -- đây cũng chính là bữa sáng.
Úc Đình Phương như nghĩ đến điều gì, bước nhanh tới ổ gà sờ sờ, nhưng lại chẳng tìm thấy gì cả.
Lúc này nàng mới đột nhiên nhớ ra hai con gà mái cuối cùng hôm qua đã bị Hoàng Bàn mang đi mất rồi.
Làm xong điểm tâm trời cũng vừa sáng, Úc Đình Phương lấy một chậu nước ra giặt quần áo.
Nước lạnh đến nỗi ngón tay nàng vừa đỏ vừa sưng, thậm chí vài chỗ đã bong ra nứt nẻ.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Hoàng Bàn mới lê bước từ trong nhà đi ra, không thèm đoái hoài đến Úc Đình Phương mà thẳng hướng vào nhà bếp.
"Sao lại ăn cái này?" Trong phòng bếp truyền ra tiếng Hoàng Bàn kêu to phàn nàn.
"Trong nhà chỉ còn bấy nhiêu thôi, gạo cũng chỉ đủ nấu một bát cháo.
Hôm nay ngươi xem hoàn công lấy được tiền thì nhớ đi chợ mua về chút gạo, bằng không ngày mai nhà này chỉ có nước nhịn đói." Úc Đình Phương lạnh nhạt nói.
"Ta -- tin ngươi mới là lạ đó? Chỉ đủ nấu một bát cháo thôi hả, vậy ngươi ăn cái gì? Gà với trứng đâu cả rồi? Làm gì mà một món mặn cũng không có, sáng sớm hôm qua còn có trứng chiên, thế mà hôm nay chẳng có lấy một món nào, con mẹ nó ngươi nói xem làm sao ta có đủ sức đi làm, làm sao kiếm tiền nuôi sống cái nhà này hả?"
"Ngươi nói gà nào? Ngày hôm qua không phải bị ngươi xách đi bán rồi sao? Ta còn muốn hỏi ngươi đây, tiền ngươi kiếm được đi đâu cả rồi?" Úc Đình Phương ngừng công việc trên tay, hỏi ngược lại Hoàng Bàn.
"Tiền tiền tiền, tiền là cha là mẹ ngươi chắc?" Hoàng Bàn bị thúc giục sinh phiền lòng, hùng hùng hổ hổ đáp trả.
Húp xong bát cháo loãng, Hoàng Bàn quờ lấy bánh ngô trên bàn, nghiêng mặt nhìn thoáng qua Úc Đình Phương, hừ một tiếng, thẳng tay trút hết bánh vào trong lòng, nghiêng nghiêng ngã ngã bước ra cửa.
Úc Đình Phương cũng không nói gì nữa, hai khóe mắt đỏ dần lên, dùng bàn tay lạnh lẽo sưng đỏ xoa xoa mắt, lại không ngờ rằng nước mắt càng lau càng nhiều.
Cuối cùng vứt quần áo trong tay vào chậu.
Làn nước trong chậu ánh lên khuôn mặt Úc Đình Phương.
Thiếu dinh dưỡng lâu ngày cùng với làm lụng vất vả dẫn đến thân thể nàng suy nhược, vàng vọt xanh xao.
Tựa hồ có rất ít người có thể nhớ ra, Úc Đình Phương cũng từng là mỹ nhân nổi tiếng xa gần đất Tề Gia.
Nàng có đôi mắt hạnh đẹp cực kỳ, đuôi mắt hơi hơi cong lên, lúc còn trẻ mặt mày ẩn tình, mắt nước long lanh.
Úc Đình Phương năm nay đã tuổi, tháng năm sương gió cũng không lưu lại trên mặt nàng bao nhiêu dấu vết.
Lúc nàng vui vẻ, trên mặt sẽ hiện ra nét ngây thơ thuở thiếu thời; khi nàng trầm tĩnh, trên mặt lại hiện lên nét dịu dàng của phụ nhân cần kiệm trì gia.
Úc Đình Phương mất mẹ năm lên , từ nhỏ được cha nuôi dưỡng, trổ mã hiền thục đoan trang, cẩn thận kiệm lời.
Tuy nàng không phải xuất thân con nhà thư hương, không phải con gia đình giàu có, nhưng xét lên trên thì tổ tiên nàng cũng từng có mấy vị thi hương thi cống, tuổi thơ cũng từng theo cha đọc sách mấy ngày, biết đọc biết viết, ở Tề Gia thôn mà không có lấy một trường làng, nam nữ già trẻ đều mù chữ, cũng coi như là hạc trong bầy gà.
Úc gia trước kia cũng có chút của cải, ruộng tốt hơn trăm mẫu, có điều đời ông nội Úc Đình Phương lại sinh ra hai kẻ ăn bám, uống rượu chơi gái đánh bài, tiền đổ ra ngoài đã hơn phân nửa.
Đến đời cha Úc Đình Phương, dù cho ông thuở nhỏ có hoài bão có học thức, cũng không cách nào trúng khoa cử.
Hơn nữa vận nhà suy bạc, vô kế sinh nhai, gia cảnh từ từ lụn bại.
Năm tuổi, nàng bị cha gả cho con trai độc nhất của Hoàng gia cùng thôn -- Hoàng Bàn.
Hoàng gia đời đời đều là thợ giày, làm ăn tuy nhỏ nhưng sống ở nông thôn cũng coi như giàu có.
Cha Úc Đình Phương vừa ý Hoàng gia có tay nghề kiếm cơm, trải qua gia tộc hưng suy ông nhất quyết cho rằng có một cái nghề bên người thì vĩnh viễn không thể chết đói.
Sau khi thành thân cảm tình giữa hai người vẫn không mặn không nhạt, khuyết điểm duy nhất chính là không có lấy một mụn con trai con gái nào.
Hai năm sau đó, Hoàng Bàn không muốn sống yên ổn làm thợ giày mà quyết định ra ngoài đi làm thuê, chẳng những không kiếm được tiền mà hắn còn thay đổi tính tình đến chóng mặt.
Úc Đình Phương qua loa giặt xong quần áo, lại bận bịu làm tới việc nhà.
Mấy ngày trước đây đều có tuyết rơi, vất vả lắm tới hôm nay mới có trời quang, Úc Đình Phương muốn nhân dịp ánh mặt trời chiếu rọi mà đem chăn ra phơi nắng.
Nàng nỗ lực nhón chân lên, cố hết sức treo chăn lên dây thừng, vừa lúc Hoàng Bàn từ bên ngoài đi vào.
"Ngươi đến đúng lúc lắm, mau giúp ta treo chăn lên đi."
"Không cần phơi nữa, lát nữa ngươi sửa soạn chút đồ đạc của ngươi, đến nhà Tề Cửu đi."
Úc Đình Phương sững sờ, thấy Hoàng Bàn uống rượu uống đến mặt sưng phù cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, nàng lại hỏi: "Ta đến nhà nàng làm gì? Sao phải mang theo đồ đạc?"
"Ta đã đem ngươi...!bán cho nàng."
Úc Đình Phương nghe vậy đầu tiên là sững sờ, sau khi cân nhắc xong ý tứ vài chữ này, cả người không ngừng run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống, thanh âm cũng run run.
"Ngươi đem ta...!bán cho nàng sao? Bán cho nàng làm cái gì?"
"Bán cho nàng làm vợ.
Nàng thiếu một người cùng chung sống."
"Cho nàng làm vợ? Ngươi...!Hoàng Bàn, sao ngươi...!có thể khốn nạn đến thế...!Ta không ngờ, ngươi..."
Hoàng Bàn cúi đầu, không nói tiếng nào, hắn vẫn chưa bần cùng đến nỗi bán luôn chút liêm sỉ cuối cùng.
Hắn biết mình vừa làm một chuyện cực kỳ mất mặt xấu hổ, hắn biết sau này sẽ bị người đời mắng mỏ xỉa xói, sau lưng hắn người ta sẽ không đơn giản gọi là "Hoàng Bàn" nữa mà sẽ gọi hắn là "Cái gã bán cả vợ mình", tháng ngày tới đây hắn sẽ không tài nào ngốc đầu lên được.
Nhưng hết cách rồi, cơm phải ăn, nợ phải trả, của đáng tiền trong nhà đều bị cầm cố hết sạch.
Hoàng Bàn nhìn cái nhà này, nói là nhà nhưng chỉ có bốn bức tường -- và sót lại mình và Úc Đình Phương.
"Lúc trước...!Lúc trước là của hồi môn của ta, sau đó là trâu bò, sau nữa là gà...!Ta không tài nào nghĩ tới, đến cuối cùng, trượng phu của ta còn tính bán cả ta?"
Úc Đình Phương tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt, nâng tay lên tát hắn một cái, Hoàng Bàn cũng không nói lời nào.
Úc Đình Phương vô lực suy yếu, ngồi sụp xuống đất.
"Nàng rất trẻ trung, thân thể cường tráng, dáng dấp đoan chính."
"Ta đã nghe qua, nhà nàng chỉ có mình nàng, tháng Chạp này sẽ tuổi.
Nhà nàng có vài mẫu ruộng, hàng ngày thường lên núi săn thú, có thịt để ăn, có tháng ngày dài phía trước, ngươi ở nhà nàng nhất định tốt hơn ở nhà ta nhiều."
"Nàng ra giá cũng cao, nói thật, ta cũng không ao ước nàng sẽ cho nhiều như vậy, nàng hẳn là người rất tốt."
"Ngươi đừng khóc, mặt trời sắp sửa xuống núi rồi, nhanh thu dọn đi, thay ra bộ quần áo mới, đừng để nàng chờ sốt ruột."
Úc Đình Phương ngẩn ngơ, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, tùy ý Hoàng Bàn ở bên tai nàng nói liên thiên.
Có chút nực cười, lúc này sắc mặt Hoàng Bàn cứ như là bà mối.
Mắt Úc Đình Phương đỏ hồng ầng ậc nước, nhưng lệ đã chảy không ra.
Nàng nghĩ tới thân thế của mình.
Đi đến bước đường này, Hoàng Bàn dĩ nhiên đáng ghê tởm, nhưng số mạng mình thực sự quá thăng trầm.
Úc Đình Phương giẫy giụa đứng dậy, lảo đảo đi vào trong phòng, một hồi lâu mới bước ra, thay ra toàn thân áo trắng.
"Ngươi làm gì...!mặc như đồ tang vậy, cũng không sợ người ta nói này nọ sao."
Úc Đình Phương thu dọn y phục của mình, cũng không nói gì cả.
Qua hồi lâu mới trào phúng Hoàng Bàn.
"Ta còn y phục nào đẹp hơn nữa đâu, không phải đều bị ngươi đem bán cả rồi sao?" Nói xong, tự mình đi vào trong phòng.
Chạng vạng, dưới ánh chiều tà le lói, kiệu nhỏ nâng lên, mang Úc Đình Phương từ Hoàng gia thôn nam đến với Tề gia đầu thôn mất rồi.
===
Lại cái hố mới toanh.
//, nhảy đi mn:)).