*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phó tiểu thư, phiền cô lên kế hoạch MBO cho tôi càng sớm càng tốt,” Trần Trình ra lệnh đuổi khách, ánh mắt liếc về phía Lâm Hàng, “Cô nợ cô ấy một ân tình.”
Lúc này Phó Hàm không thể không rời đi.
Biểu hiện của cô ấy hôm nay không thể miêu tả bằng ếch ngồi đáy giếng nữa rồi, mà là bê giếng bay lên giời luôn.
“Hẹn gặp lại hai vị.” Tiếng giày cao gót lộc cộc ngày càng xa.
Khoảnh khắc cửa phòng làm việc đóng lại, Lâm Hàng nhỏ giọng nói: “Là hai người nợ tôi một ân tình.”
Trần Trình thu dọn tài liệu cô vừa để trên bàn, cất vào ngăn kéo, mỉm cười nhìn cô: “Ừm, vậy cô muốn tôi trả ơn như nào?”
Khi anh đối mặt với Lâm Hàng, theo bản năng bắt đầu t*ng trùng lên não.
Không khó đoán ra sự “trả ơn” mà cô muốn là ngủ với anh.
Đến cả dùng tư thế nào Trần Trình cũng nghĩ xong rồi.
Thú bông nhỏ nhắn, mềm mại trước mặt hỏi anh: “Buổi chiều có thể trốn việc không?”
“Có.” Tuyên dâm giữa ban ngày?
“Vậy buổi chiều chúng ta sẽ đi leo núi Hương Sơn.” Lâm Hàng nói.
“…Được.” Đúng là không ngờ tới.
Sau khi nhận được lời hứa, tâm trạng của Lâm Hàng mới khá lên đôi chút.
Cô bắt đầu bàn bạc với Trần Trình về những chi tiết không quá gấp nhưng vẫn cần xác nhận: “Tôi cần xác nhận với anh về chi tiết của điều khoản trọng tài lựa chọn đơn phương được ký kết vào thời điểm đó.”
“Cô cứ nói.” Trần Trình thu hồi trí tưởng tượng đầy màu sắc của mình, quay đầu làm việc.
“Theo thông tin hiện tại, khi CEO cũ ký hợp đồng, đã có rất nhiều thương lượng về việc lựa chọn đơn phương điều khoản trọng tài.” Lâm Hàng phân tích.
“Đúng vậy, cuối cùng chúng tôi đã đạt được một thỏa thuận để đổi lấy điều khoản giới hạn trách nhiệm và lựa chọn đơn phương điều khoản trọng tài.” Trần Trình trả lời.
“Đổi lấy? Tôi hiểu rồi. Giới hạn của điều khoản trách nhiệm bao gồm quyền của cả người mua và người bán, và chỉ Hydroplus mới có quyền khởi xướng trọng tài. Ngay cả trong trường hợp trao đổi, nó vẫn không thỏa mãn tính tương đối của hợp đồng.” Lâm Hàng có ý tưởng mới, bèn ghi chú vào tài liệu.
“Tôi có một câu hỏi.” Anh nhấp một ngụm cà phê nóng hổi trong tay.
“Anh hỏi đi.” Cô cúi đầu tập trung ghi chú, cũng không ngẩng đầu nhìn Trần Trình.
“Điều khoản trọng tài các cô chủ trương không hiệu quả, nhưng vẫn muốn tham gia vào thủ tục trọng tài. Làm vậy có hợp lý không?”
Lâm Hàng giải thích với anh: “Ủy ban trọng tài có quyền tài phán sơ bộ, đó chỉ là quyền tài phán danh nghĩa. Không có vấn đề gì đối với chúng tôi khi tham gia thủ tục và sau đó phản đối quyền tài phán.”
“Nếu sự phản đối về quyền tài phán được thiết lập, vụ kiện có thể được bác bỏ trực tiếp.” Cô tiếp tục.
“Ồ.” Anh nhấp một ngụm nữa.
“Vậy nếu thỏa thuận trọng tài vô hiệu, hợp đồng còn hiệu lực không? Chúng không phải là một à?”
Lâm Hằng lắc đầu: “Quan điểm của bên bị đơn chúng ta là sự tách biệt của điều khoản trọng tài với hợp đồng chính, là sự tách biệt về lý thuyết, và điều khoản trọng tài cũng có thể vô hiệu nếu hợp đồng chính có hiệu lực. “
Cô giải thích như một giáo viên tận tâm với nghề: “Nguyên đơn chắc chắn sẽ xem xét cách giải thích tổng thể của hợp đồng. Hai lý luận này trái ngược nhau. Nếu tôi là nguyên đơn, tôi sẽ lập luận rằng hợp đồng có hiệu lực miễn là có sự xem xét tổng thể.”
“Nhưng cô không phải nguyên đơn.” Trần Trình cắt ngang.
Cô sững người: “Đúng, tôi không phải, tôi chỉ ví dụ cho anh hiểu thôi.”
Trần Trình nở nụ cười rất đỗi dịu dàng với cô: “May là cô không phải.”
Lâm Hàng chỉ thấy mặt mình nóng bừng.
Buổi trưa, Trần Trình dắt Lâm Hàng đến Beixinqiao Luzhu. (*)
(*) Beixinqiao Luzhu: một quán nội tạng heo hầm bình dân tại Bắc Kinh
Trước khi đi, Trần Tình nói với Lâm Hàng: “Không cần hỏi, tôi cũng ăn những thứ này.”
Lâm Hàng xấu hổ “ồ” một tiếng.
Tài xế chở họ đến đúng giờ cơm trưa, trước cửa hàng là một đoàn người đứng chờ nhộn nhịp.
Cô nhìn người đàn ông mặc vest lịch sự bên cạnh, rồi nhìn xung quanh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Trình là ngôi sao sáng nhất ở đây.
Lâm Hàng bắt đầu trào dâng mặc cảm tự ti, cảm thấy mình giống như một thứ rác rưởi làm nền trong không gian tầm thường này.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi một cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt cô: “Xin chào, tôi có thể thêm WeChat của anh được không?”
Ngôi sao quá chói lóa nên bị người ta dòm ngó.
Cô thấp thỏm nắm chặt góc áo của mình.
Khoảng cách giữa Trần Trình và cô khá xa, chẳng trách có người hiểu nhầm bọn họ không đi bên nhau.
Nhưng cũng có sai đâu, họ thực sự không “bên nhau”.
Cô nghe thấy giọng Trần Trình vọng tới: “Cô hỏi bạn gái tôi đi, chuyện này tôi không quyết được.”
Anh chỉ vào Lâm Hàng.
Lưu Du từng viết trong “Gửi anh một viên đạn” rằng, có vài người sinh ra đã định sẵn là căn bệnh ung thư trong cuộc đời bạn, trong khi những người khác chỉ là một cái hắt hơi. Hết thảy điều này được gọi là “duyên phận an bài”.
Các tế bào ung thư trong cuộc đời cô đang sinh sôi nảy nở vô hạn.
“Xin lỗi.” Cô mỉm cười với cô gái, “Đây là tài sản riêng của tôi.”
Cô gái lúng túng bỏ đi.
“Cảm ơn.” Trần Trình đẩy cặp kính gọng vàng.
“Không có chi.” Cho dù chỉ là giả vờ, nhưng cũng đủ để cô vui vẻ rất lâu.
Ít nhất thì trong lòng cô gái kia, họ đang “bên nhau”.
Trên thế giới này ít nhất có một người nghĩ rằng họ đang “bên nhau”.
Cuối cùng cũng đến lượt hai người, Trần Trình gọi mấy món ăn đặc trưng, Lâm Hàng gọi thêm một tô mì dao cắt.
Cô dùng đũa gắp những sợi mì đã cắt sẵn.
Có ai ngờ lần trước khi ăn mì dao cắt, cô còn đang khóc vì anh.
Không ai có thể tưởng tượng được.
Người trước mặt và cô chẳng qua chỉ là một phần của nhịp sống phố phường lúc này thôi.
*
Mới gặp – Dương Thiên Hoa