*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trần Trình,” Trần Lộ Mạn cầm ipad xem kết quả, “Anh bỏ bùa Lâm Hàng à?”
Trần Lộ Mạn rất ít khi gọi thẳng trên anh trai, nhưng lúc này cô mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Anh và Trần Lộ Mạn đang ăn vịt quay ở Siji Minfu (*) cạnh Cố cung. Bên ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm và mái gạch đỏ của Tử Cấm Thành.
(*) Siji Minfu là nhà hàng vịt quay nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Trần Trình suýt thì sặc nước sốt ngọt: “Cái gì?”
Cô dí ipad vào mặt anh trai: “Bài thi của em được 100 điểm, 100 điểm đấy! Em chẳng viết câu nào quá ba dòng. Chắc cô ấy bị ma nhập rồi! Cho em tận 100 điểm?”
Anh cầm lấy ipad, xem kỹ bảng điểm, phát hiện trong một đống điểm thấp tè không đạt tiêu chuẩn, con 100 của Trần Lộ Mạn thật sự có hơi chói mắt.
“Không phải ở đây còn có Phương Tử Chính 97 điểm à?” Anh chỉ ra.
“Chết mất, Phương Tử Chính mới 97 mà em đòi 100, ai không biết còn tưởng em đến nhà cô ấy dọa tự tử.” Trần Lộ Mạn lại bắt đầu hú hét.
Trần Trình im lặng đặt đũa lên miếng bánh cuộn hành tây, thầm nghĩ mỗi một điểm ở đây đều do anh em bán sắc kiếm về đấy.
Anh trả ipad cho Trần Lộ Mạn: “Em chú tâm vào việc học cho xứng với điểm GPA là được, không có lần sau đâu.”
“Điểm tâm? Điểm tâm gì?” Trần Lộ Mạn giả ngu. (*)
(*) chữ Điểm 点 trong GPA Tích Điểm Phân 绩点分, và chữ Điểm trong Điểm Tâm 点心 là cùng một chữ.
Trần Trình khẽ thở dài, quên đi, mặc kệ con bé, trong nhà thừa một đứa ăn không ngồi rồi như nó cũng chẳng sao, đâu phải anh không nuôi nổi.Nhưng đúng là lâu lắm rồi anh không gặp Lâm Hàng.
Sau lần ăn McDonald’s đó, cô không đến công ty lần nào nữa, anh hỏi thư ký thì được biết cô chỉ rảnh ba ngày một tuần.
Về phần tại sao anh không hỏi cô, thì anh không có thói quen vội vàng đi tìm người khác.
Vậy lần đó… tính là gì?
Trần Trình chọc đũa vào lớp đường trắng phủ ngoài da vịt quay, tính là việc ngoài ý muốn đi.
…
Mấy ngày nay Lâm Hàng bận tối tăm mặt mày.
Cô mất rất nhiều thời gian để giúp giáo sư sửa chồng bài thi dày cộp và tải kết quả lên hệ thống. Hơn nữa một số chi tiết liên quan đến vụ án yêu cầu xác nhận lại, cô phải chạy quanh giữa công ty CurrentTurbine và văn phòng luật của giáo sư.
Nhưng vẫn chẳng thể gặp được Trần Trình.
Cô thật sự bận đến mức không có thời gian tìm anh, nhưng anh cũng đâu bớt chút thì giờ vàng ngọc để tìm cô.
Những khoảnh khắc cùng chia sẻ với Trần Trình bỗng chốc như một giấc mơ.
Vận may có lẽ là bản giới hạn, sau khi tiêu thụ hết sẽ mất một khoảng thời gian làm mát nhất định để thay phiên bản mới vào. Làm mát xong mới có thể gom đủ vận may đổi lấy cơ hội tiếp xúc với anh.
Đáng tiếc Bạc Thái bao phủ trong tình yêu không hề mang đến cho cô bầu không khí ám muội màu hồng, mà chỉ mang đến công việc chất núi và mệt mỏi vô tận.
Ngồi nhờ tuyến số 1 dừng trước Quốc mậu, ngoằn ngoèo mãi mới tới công ty. Ở lối vào của tòa nhà, cánh cửa kính nặng nề mở ra đóng vào, cô ngẩn người nhìn các tinh anh áo vest giày da tới lui, đây là cuộc sống tươi đẹp của họ.
Lâm Hàng mò túi áo khoác mới phát hiện mình không mang thẻ ra vào tòa nhà, đương định liên hệ với thư ký của Trần Trình thì người bên cạnh đã quẹt thẻ kiểm soát giúp.
Cô chỉ nghiêng người nói lời cảm ơn, không buồn ngó xem là ai.
Tóc đuôi ngựa bất ngờ bị người phía sau giữ lấy____ cô đành phải ngoái lại:
Trần Trình.
“Cuối cùng cũng nhớ phải đi làm rồi à?” Giọng anh mang ý cười.
Cô đã luyện cả nghìn lần “Sao anh không đến tìm tôi”, “Mấy ngày qua anh làm gì”, “Ngày nào tôi cũng chăm chỉ làm việc, chẳng qua anh không thấy mà thôi” để dỗi hờn lúc gặp anh. Nhưng khi chạm mắt với anh, bao bực dọc bỗng tan thành mây khói___
Chỉ còn lại một câu: “A, sao anh lại ở đây?”
“Tới kiểm tra xem hôm nay có ai trốn việc hay vắng mặt không.” Anh sóng bước cùng Lâm Hàng vào thang máy.
Lâm Hàng mếu máo: “Vậy tôi sẽ đến đây lấy mạng đổi tiền.”
Trần Trình lại bị câu từ kỳ quặc của cô chọc cười.
Cô âm thầm phân tích biểu cảm và động tác của Trần Trình, lúc thấy mình trông anh rất vui, túm lấy bím tóc của mình cũng tương đương với việc chủ động chào hỏi.
Lâm Hàng bỗng thoát khỏi bao muộn phiền bận rộn, trong lòng thấy sảng khoái lạ kỳ.
Đang giờ làm việc nên lên tầng nào cũng phải dừng lại, thang máy chậm rãi đi lên, cô bị dồn tới trước mặt Trần Trình, đập vào mắt cô là bộ vest chỉnh tề và cà vạt màu đỏ tía của anh.
“Tối nay tan tầm anh có bận gì không?” Cô hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đường cong xương hàm tuyệt đẹp của Trần Trình.
“Xem đã.” Anh đáp lời, “Tôi sẽ nói với cô sau.”
Lúc này Lâm Hàng không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh.
Không phải là “rảnh”, cũng không phải là “bận”, mà là một đáp án đầy bất định “xem đã”.
Trần Trình nhiệt tình lúc mới gặp như đã bốc hơi khỏi thế gian, chỉ còn lại vẻ bình tĩnh, kiềm chế như khởi động lại của anh.
“Sao cô lại cho Trần Lộ Mạn 100 điểm?” Thang máy dừng đến tầng văn phòng của anh, anh bước ra khỏi cửa thang máy.
“Tôi đã lấy hời của anh, tất nhiên phải xử lý mọi chuyện êm đẹp rồi.” Cô vờ tỏ ra thoải mái.
Cửa thang máy đóng lại, tấm kim loại dần che khuất khuôn mặt tuấn tú của anh, Lâm Hàng nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của mình trước gương.
Họ từng là mối quan hệ gần gũi thân mật, vừa nói vừa cười.
Phản ứng của Trần Trình giống như tuýp kem đánh răng sắp hết, phải dùng sức bóp mạnh mới có thể chảy ra một chút.
Cửa thang máy lại mở ra, cô bước vào chỗ làm việc của mình với vẻ mặt trống rỗng.
…
Phó Hàm đang đợi Trần Trình bên ngoài văn phòng của anh.
Từ xa cô ấy đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn ăn mặc chỉnh tề, quá mức đẹp trai.
“Trần tổng.” Cô ấy nhẹ nhàng khom lưng.
Trần Trình gật đầu chào cô: “Gọi Trần Trình là được.”
Hai người cùng bước vào văn phòng, anh ngồi xuống nhìn người trước mặt: “Phó tiểu thư, đưa tôi xem kế hoạch mua lại mà phía cô cung cấp.”
*
Thở sâu – Dương Thiên Hoa