Đường phố về đêm có phần lạnh lẽo. Sau khi mang một đầu óc trống rỗng lao ra khỏi bữa tiệc rượu và một tâm trạng tức giận băng qua hai quảng trường rộng, bị gió thổi dần dần thanh tỉnh, Google mới phát hiện quần áo mình đang mặc kỳ thực rất mỏng manh.
Hắn muốn tìm một nơi không ai nhận ra hắn, một nơi có thể yên tĩnh mà suy nghĩ.
Bất tri bất giác đi giữa dòng người, nghe được vài tiếng lầm bầm bực bội, Google ngẩng đầu, nhận ra mình đang ở một trạm xe buýt công cộng và đang xông vào hàng người đã xếp hàng nghiêm chỉnh.
Nghĩ ngợi một chút, Google rời khỏi đoàn người, đi tới hàng ghế sau cùng, móc ra vài đồng bạc để đi xe.
Gần giờ tối, xe buýt công cộng chỉ le lỏi vài mụn khách. Chỗ ngồi bên trái chỉ còn Google cô độc một mình. Đèn huỳnh quang trên thùng xe toả ra ánh sáng bàng bạc không chói mắt, cùng sắc vàng từ đèn đường bên ngoài len lỏi vào trong xe, mang theo một màu tương phản, lại tạo ra chút u ám.
Chưa bao giờ bị thất thố như hôm nay… Google tự giễu. Ừ, khi nhìn thấy những cử chỉ thân thiết của Yahoo và Baidu như vậy, hắn chỉ cảm thấy đại não của mình dừng lại trong một giây rồi hoàn toàn tê liệt, mọi thứ đều trật ra khỏi tác phong thường ngày của hắn, bây giờ nghĩ lại thì thấy thật kì lạ: chuyện vừa nãy là sao thế nhỉ?
Mình cũng đâu có thuộc dạng xoàng, cũng già đời lắm chứ bộ, sao lại có thể để tâm tình lộ ra hết trơn hết trọi như vậy được?
Google ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Baidu, đều do cậu cả đấy…
Nhớ về quyết định tiến vào khu vực Châu Á, những người bạn làm ăn của hắn đều tỏ vẻ không hiểu: “Nếu anh thật sự muốn xây dựng thị trường mới ở Châu Á thì tìm một người đại diện là được, vì sao lại muốn đích thân đến đó? Google, anh đừng quên, nước Mỹ mới là vũ đài lớn nhất của anh đấy.”
Không phải hắn không biết mình vứt bỏ công việc ở nước Mỹ mà đi tới Trung Quốc sẽ dẫn đến những ảnh hưởng gì, nhưng khi ấy vẫn cứ cố chấp, thế mà ngày hôm nay lại khiến hắn bắt đầu hoài nghi, tất cả những xung động này có phải chỉ là một hồi hoa trong gương, trăng trong nước hay không.
Quên đi… Google xoa xoa khóe mắt. Tự nhiên biến thành thanh niên văn vẻ sến súa củ chuối. Nói chung là mau nhanh xuống xe cho kịp, trước khi về nhà thì ghé công ty hỏi qua một chút về bữa tiệc ban nãy mới là đúng đắn.
Khác với Google khi rời buổi tiệc, Baidu vừa bước ra cổng chính thì đã bị một giọng nói gọi lại: “Ngài Baidu, về sớm thế ?”
Là Yahoo.
Tuy vẫn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng qua vài câu nói của bọn Sohu, Baidu nghĩ ý định lần này của Yahoo là không tốt rồi. Nhất là khi NetEase nhắc tới hai chữ “Yahoo” thì trên mặt hiện lên một vẻ thống hận hiếm thấy, khiến cậu hiểu được một điều: tuyệt đối không được tiếp cận với Yahoo lần nào nữa.
Còn quyết định này có bị ảnh hưởng do việc “Google ghen” hay không thì… Baidu tận lực không thèm nghĩ nữa.
“Xin lỗi, ngài Yahoo. Tôi bỗng có chút việc, đành về trước rồi, xin lỗi.” Baidu vội vã nói xong, liền xoay người đi.
Nào ngờ Yahoo phóng lên một bước níu lấy cánh tay Baidu. Baidu giật mình nhìn chằm chằm Yahoo, chưa kịp phản kháng gì hết đã bị Yahoo áp lên cánh cửa thuỷ tinh phòng tiệc. Tỉ mỉ quan sát gương mặt Baidu, đôi mắt Yahoo lộ ra một ánh nhìn khó hiểu: “Chờ một chút, chuyện tối nay, tôi muốn cậu giải thích một chuyện.”
“Gì cơ… Giải thích á?” Baidu giãy dụa, giải thích cái gì cũng không cần dùng loại này tư thế nha! Chợt nhớ tới áng đam mỹ hôm qua đọc online, Baidu lập tức lạnh gáy ── cái động tác này, nguy hiểm vãi!
“Tôi hỏi cậu, cậu với NetEase có quan hệ gì?” Yahoo không hề có ý định buông tay.
“Bọn tôi là bạn bè…” Baidu vừa nói vừa nhìn xung quanh. May là không có ai ra vào lúc này, bằng không… Baidu không dám tưởng tượng Sohu sẽ chém cái tiêu đề của chuyện này tới cảnh giới nào nữa.
“Chỉ là ‘bạn bè’ thôi sao?” Yahoo không hề tin vào lí do thoái thác của Baidu, nhưng lúc ở buổi tiệc, khi lôi Baidu đi, hắn có quét mắt về phía NetEase. Gã đó cũng không lo lắng, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm. Đây là phản ứng khi thấy người thương của mình bị cướp đi sao? Cơ mà tình báo là từ miệng Sohu nói ra mà, lẽ nào…
Suy nghĩ thêm một chút, Yahoo bỗng giật mình: “Vậy, cậu và Google có quan hệ như thế nào?”
Baidu lập tức căng thẳng: “Bọn tôi… vừa… vừa mới quen mà thôi…”
Gì kỳ vậy, thế tại sao Google lại vô duyên vô cớ nổi giận như vậy? Còn vẻ mặt căng thẳng của Baidu khi nhắc tới Google nữa…
“Không có chuyện gì hết!” Nhân lúc Yahoo đang tự hỏi, Baidu giãy tay Yahoo ra, vội vã đẩy cửa xoay, bán sống bán chết lao ra ngoài, thậm chí còn chẳng kịp nói câu “tạm biệt”.
Yahoo đứng nhìn cánh cửa đang xoay tròn trước mặt, nhìn bóng lưng Baidu, trên tay còn vương lại cảm giác bị đẩy ra của Baidu. Vốn định cướp đi người yêu của NetEase để trả thù gã, nhưng hình như có vấn đề, nói sao đây nhỉ…
Trước tiên không nói đến việc Baidu rốt cuộc có phải người NetEase thích hay không… vấn đề là… hình như mình… có hơi thích cậu ấy rồi thì phải..
.
.
“Vâng… Xin ngài chờ một chút ạ.”
Trợ lý cầm điện thoại xoay người hỏi thư kí trẻ: “Sếp đâu rồi?”
“Sếp bảo muốn đi xem tình hình Tường lửa của nhóm làm việc như thế nào, bây giờ đang ở phòng Kỹ thuật tầng đấy.”
Vậy thì… “Xin lỗi cô Myfreshnet, Sếp đang ở công ty, nhưng hiện không có trong phòng làm việc. Vậy… Cô có cần tôi nối máy với ngài ấy không ạ… A? Không cần?”
Nâng điện thoại nghe xong một hồi, trợ lý lộ ra vẻ mặt hồi tưởng: “… Cũng không có gì không bình thường. Lúc trước xem trên Sohu online thì thấy tin Sếp bị thất thố ở tiệc rượu, tất cả mọi người đều giật mình, không biết chuyện gì đã xảy ra. Thế nhưng không nghĩ rằng Sếp lại trở về công ty, đồng thời hỏi tôi về tin tức của giới Internet …”
Myfreshnet nói gì đó ở đầu dây bên kia, trợ lý vội vã giải thích: “À, không phải đâu thưa cô Myfreshnet. Chúng tôi làm việc tám tiếng một ngày, chỉ là có vài đồng sự thích nghiên cứu vấn đề này nọ nên bình thường hay quên thời gian, cho nên nhìn qua trông chúng tôi như làm việc cả ngày đấy ạ…”
Sau khi nói vài câu quan trọng, Myfreshnet cảm ơn rồi cúp điện thoại.
“Vậy giờ tính sao đây?” Myfreshnet tứcgiận, “Hắn cư nhiên mang biểu cảm bình thường về công ty, còn hỏi nhân viên có thấy tin gì mới không? Tên này bị chập mạch rồi sao ?!”
Tianya hào phóng lái xe đưa Myfreshnet về, tay cầm lái, mắt nhìn thẳng về phía trước. “Theo điểm ấy mà nói, hắn là một người khó hiểu.”
Đúng, ở tiệc rượu thất thố trước mặt nhiều người như vậy, nhưng sau một giờ thì khôi phục bình thường, vết thương lòng khép lại cũng nhanh quá xá là nhanh đi! Myfreshnet thậm chí còn hoài nghi tình cảm mà Google dành cho Baidu chưa nồng nàn như trong tưởng tượng của mình, bằng không sao hắn lại có thể lãnh tĩnh như vậy được? !
“A a a… hết chịu nổi rồi…” Myfreshnet ôm đầu, vẻ mặt suy sụp, “Đây là tình tiết quái quỷ gì thế này, tức chết mất thôi… Thế nào tối về cũng phải đọc điềm văn suốt đêm, tôi nhất định phải tống hết mớ bòng bong này ra khỏi đầu mới được…”
Điện thoại di động của Tianya reo lên. Mở điện thoại nghe qua vài câu, Tianya vốn luôn nổi tiếng là bình tĩnh và vô cảm mà cũng phải thất thanh: “Chờ một chút Sohu, anh vừa nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem!”
Myfreshnet đang ôm đầu cũng quay sang, tuy bị Tianya làm giật mình nhưng không hề hoảng hốt. Từ giờ trở đi, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần là có liên quan tới Google và Baidu, cô e là đã không còn cảm giác bất ngờ nào nữa rồi.