Nơi Nào Cũng Là Anh

chương 122: 122: em về rồi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lâm Ninh mất một ngày ngồi xe trở về Thành An, cô đến Thành An vào khoảng ba giờ chiều ngày hôm sau.

Lâm Ninh nôn nóng muốn gặp Phàm Dương, cô đi thẳng đến Hafam, hiện tại đứng trước mặt chị tiếp tân ngày trước, chị tiếp tân đôi mắt tròn xoe như hai hạt tiêu nhìn Lâm Ninh, chớp chớp mắt, hồn chị tiếp tân đang phiêu bồng.

Bởi… Chị tiếp tân không biết tình huống này là tình huống gì, trước mặt chị là Lâm Ninh với chiếc bụng to tròn.

“Ơ…” Chị tiếp tân ngơ ngẩn đã mấy phút, vẫn không hết ngạc nhiên, trong đầu chị tiếp tân là muôn ngàn nghi vấn, trên đầu mọc ra toàn dấu chấm hỏi.

Ông tổng và phu nhân đã ly hôn rồi mà nhỉ? Nhỉ?

Ly hôn rồi nhể? Nhể?!

Tại sao phu nhân lại… To bụng?!

Ớ! Là to bụng đấy?!

Quỷ thần ơi! Phu nhân to bụng con mẹ nó rồi!

Chị tiếp tân không biết phải phản ứng thế nào cho phải, thậm chí cô còn không biết phải xưng hô với Lâm Ninh thế nào.

Gọi là phu nhân cũng không đúng, vì họ đã ly hôn rồi, ông tổng đang độc thân kia mà, gọi là phu nhân thì rất không phải với ông tổng.

Nhưng mà cái bụng to đùng của Lâm Ninh kia, ở trong kia chứa bảo bảo, là bảo bảo của ông tổng, gọi người này là Lâm tiểu thư cũng là đắc tội.

Chiếc bụng to thế này cũng phải gần bảy, tám tháng, trong khi hai người họ chỉ mới ly hôn cách đây năm tháng, như vậy thì bảo bảo trong kia chắc chắn là của ông tổng rồi.

“Ơ…” Chị tiếp tân cứ ngơ ngơ ngác ngác, không biết nên gọi người phụ nữ trước mặt bằng cái gì cho phải lễ.

Lâm Ninh thấy chị cứ ơ a mãi, biết chị rất bất ngờ, cô mở lời dò hỏi.

“Phàm Dương có ở công ty không? Tôi đến gặp anh ấy.”

“Dạ…” Chị tiếp tân chần chừ, ngơ ngơ ngác ngác trả lời.

“Ông tổng đi khảo sát và từ sáng, ông ấy cũng sắp về rồi… Mà… Thưa cô” Chị tiếp tân nhìn Lâm Ninh, nhìn cái bụng to, mắt hạt tiêu chớp chớp.

“Chuyện này… Chuyện này là sao ạ? Ông tổng và cô chẳng phải là đã… Ly hôn rồi sao?”

“À thì…” Lâm Ninh hì hì cười, không tiện giải thích, Lâm Ninh ngượng ngùng cười cho qua.

Cô tiếp tân hoảng loạn mò vào túi áo, lấy ra điện thoại, lắc lắc chiếc điện thoại ngõ ý với Lâm Ninh.

“Cô có muốn tôi thông báo với ông tổng, bảo ông về sớm hơn không ạ?”

“Không cần không cần” Lâm Ninh vội vàng xua tay, cô không muốn phiền toái đến công việc của anh, anh bây giờ rất giận cô, tốt nhất không nên phiền phức.

“Tôi biết anh ấy sắp về là được rồi, tôi ngồi ở kia chờ là được.”

“…” Chị tiếp tân ngơ ngơ ngác ngác nhìn Lâm Ninh đi đến sofa chờ ở đại sảnh ngồi đợi.

Trong lòng gào thét dữ dội.

Ôi trời đất mẹ, tình huống gì đây a, sắp có kịch hay rồi đây.

Ông tổng mà nhìn thấy phu nhân trong bộ dạng kia thì sẽ ra sao đây?

Ôi ôi, tin chấn động, chấn động bờ hồ Thành An, thiếu phu nhân sau ly hôn thì to bụng???

Lâm Ninh ngồi ở sofa đại sảnh chờ đợi, nhân viên làm việc rất sốt sắng, đi qua đi lại trước mặt Lâm Ninh.

Một số nhân viên nhận ra Lâm Ninh, họ cũng hệt chị tiếp tân, nhìn thấy phu nhân to bụng, mắt mở to, miệng há hốc, phút chốc hồn siêu phách lạc, còn có người đang đi ngang thì nhìn thấy, nhìn đến nghiêng đầu, chân loạng choạng bước.

Có hai người đứng bên máy b án nước tự động trước mặt Lâm Ninh, họ trò chuyện với nhau, Lâm Ninh ngồi ở sofa, vô tình nghe được.

“Ôi trời ơi, tôi quên mất mặt vợ con của tôi ra thế nào rồi? Rốt cuộc là tăng ca thêm bao lâu nữa vậy?” Một người than thở, gọi tạm là anh A, anh A bộ dạng rất sầu đau, anh ấy có cả đám mây mù mịt trên đỉnh đầu.

Người kia tạm gọi anh B, anh B thở dài, sắc mặt anh B cũng không tốt hơn là bao

“Biết làm sao bây giờ, đã mấy tháng rồi nhỉ? Hình như là năm tháng rồi, bắt đầu từ khi ông tổng ly hôn thì phải.”

“Suỵt suỵt!” Anh A bên cạnh liền ra ám hiệu với sắc mặt trắng bệch, ông tổng tối kị ai đó nhắc đến chuyện ly hôn của ông, đám nhân viên trong công ty có thể tám bất kỳ chuyện gì, ngoại trừ chuyện riêng của ông tổng, lỡ mà ông tổng nghe thấy thì xem như xong đời.

Dạo trước, khi ông tổng vừa mới ly hôn, mấy bà tám trong công ty cứ bàn tán um tùm, cứ tụm ba tụm bảy bàn tán chuyện ly hôn của ông, chuyện tới tai ông tổng, thế là đám bà tám bị đuổi thẳng.

“Cậu muốn chết à, nói nhỏ nhỏ thôi, lỡ đâu ông tổng xuất hiện, nghe thấy thì coi như đời tôi với cậu đi tong đấy, bao nhiêu công sức cống hiến làm việc bao lâu nay sẽ trở về với đất mẹ” Anh A hốt hoảng.

“Tôi chỉ nói sự thật thôi a, công ty này ai mà chẳng biết ông tổng đang trút giận lên đám người làm chúng ta, sau ly hôn liền đăm đầu làm việc, tăng ca liên tục.

Mà thử nghĩ, ông tổng tăng ca thì có nhân viên nào dám về nhà nằm ngủ, hành hạ chúng ta mấy tháng liền rồi, tôi đã mấy tháng rồi không được về nhà” Anh B than thân trách phận, sắp khóc ra nước mắt.

“Ôi trời ơi, tôi nhớ vợ.”

Anh A cũng chấm chấm nước mắt, anh A cũng nhớ nhà lắm.

“Tôi còn quên mất mặt vợ con của tôi rồi đây” Anh A chóng đỡ thái dương, than thở.

“Bây giờ tôi nhìn đi đâu cũng chỉ toàn thấy văn bản thôi, nhìn đi đâu cũng thấy hợp đồng, cuối tuần này còn phải báo cáo kế hoạch mới, ôi trời ơi, chỉ một tháng này đã báo cáo bảy kế hoạch rồi đấy.”

“Tôi cũng có khác gì cậu” Anh B lau nước mắt, lau mồ hồ trên vần trán.

Chuyện là… Từ sau khi ly hôn, ông tổng túc trực ở công ty /, ông chủ tăng ca thì đám nhân viên nào có ai dám trở về nhà, thế là toàn bộ công ty tự động tăng ca theo ông tổng, ăn ngủ ở công ty đã năm tháng liền, bọn họ đã cạn kiệt sức lực.

Ai ai trong công ty cũng điều biết ông tổng cắm đầu làm việc như vậy là đang trút giận lên công việc, đồng nghĩa với việc trút giận lên bọn họ.

Ôi… Đúng là phận người làm thuê a.

Lâm Ninh nghe hai người đàn ông than thở, nhìn bóng dáng uể oải của anh A và anh B rời đi, nghĩ đến gương mặt tuấn tú tức giận kia, căng thẳng hít thở.

Cô ngồi chờ khoảng nửa canh đồng hồ, chị tiếp tân đi đến, cúi người cung kính nói.

“Thưa cô, cô đừng ngồi ở đây, cô hãy lên phòng ông tổng chờ đi.”

Chị tiếp tân tuy chưa thông báo với Phàm Dương, nhưng chị cũng không thể để một thai phụ bụng lớn ngồi chờ ở đại sảnh, chị tự tiện bảo phu nhân lên phòng, lát sau ông tổng về, nhìn thấy chiếc bụng kia cũng chẳng thể trách mắng chị đã vượt quá phạm vi quyền hạn đâu.

Lâm Ninh gật đâu như gà mổ thóc, cô cũng muốn lên phòng làm việc của anh ngắm nghía một chút.

Phàm Dương cùng đoàn kiểm soát viên trở về Hafam, anh bước vào đại sảnh, đám nhân viên nhìn anh với ánh mắt kì lạ vô cùng, hôm nay có người còn cả gan vừa nhìn anh vừa che miệng xì xầm.

Phàm Dương lướt qua đám người đang bàn tán, đứng trong thang máy đặc quyền, Phàm Dương cảm thấy lạ, chau đầu lông mày, lãnh đạm hỏi Lý Cẩn và Triệu Đình ở phía sau lưng.

“Trong lúc tôi đi khảo sát đã xảy ra tin tức gì sao?”

Lý Cần cùng Triệu Đình vội vàng mở điện thoại, nhanh chóng kiểm tra thông tin, kiểm tra xong, Lý Cẩn ngạc nhiên.

“Không có xảy ra chuyện gì hết thưa ông tổng.”

Triệu Đình cũng đáp.

“Hoàn toàn không có vấn đề.”

Phàm Dương nhíu đầu lông mày, bọn nhân viên vừa rồi bàn tán rất nhiều, cứ chằm chằm nhìn anh rồi xì xầm, nếu không có chuyện gì thì tại sao họ lại như vậy, cơ mà hôm nay bọn nhân viên cũng thật gan dạ, dám bàn tán trước mặt anh.

Xem ra bọn họ vẫn chưa bỏ được cái tật tám chuyện.

Ding.

Thang máy mở ra, Phàm Dương cùng hai trợ lý tiến vào khu vực tiếp giao giữa phòng tổng và khu vực quản lý, thư ký trưởng Tô Tâm chạy nhanh đến trước mặt Phàm Dương, nét mặt có chút hổn loạn.

“Dạ… Dạ ông tổng.”

Nhìn nét mặt hổn loạn của Tô Tâm, Phàm Dương nghiêm mày.

“Chuyện gì?”

“Chuyện… Chuyện là… À…” Tô Tâm bối rối, không biết phải nói làm sao.

Lần đầu tiên Phàm Dương nhìn thấy Tô Tâm trong trạng thái rất thiếu chuyên nghiệp, cô lúng ta lúng túng, có chuyện muốn nói nhưng lại không biết phải nói như thế nào.

Phàm Dương kỳ quái nhăn mày, nặng giọng dò hỏi.

“Có chuyện gì?”

Tô Tâm không biết nói thế nào, bất lực nhúng đôi vai.

Thôi a, chuyện riêng của ông tổng, ông tổng tự mà nhìn đi.

“À thì… Không có gì… Ông tổng cứ vào phòng đi ạ.”

Phàm Dương khó chịu chau mi, hôm nay đám nhân viên có gì đó rất mờ ám, lúc sáng vẫn bình thường, anh đi khảo sát trở về thì bọn họ liền rất lạ.

Phàm Dương nâng bước đi, tiến đến phòng tổng.

Lý Cẩn hỏi nhỏ vào tai Tô Tâm.

“Chuyện gì vậy?”

Triệu Đình cũng kề tai xuống, hai người trợ lý nghiêm trang, một thư ký trưởng nghiêm túc bao lâu nay lại tụm lại một tụ ba.

Tô Tâm thì thầm hai chữ.

“Phu nhân.”

“Sao cơ?” Lý Cẩn không hiểu, Triệu Đình cũng ngạc nhiên chớp chớp mắt.

Tô Tâm thì thầm một câu dài hơn, dài hơn hẳn một chữ.

“Phu nhân về.”

Tô Tâm dứt lời, Lý Cẩn và Triệu Đình ngẩn mặt nhìn thẳng về phía phòng tổng, Phàm Dương đã nắm lấy chốt cửa, mở cửa phòng tổng ra.

Cạch.

Phàm Dương bước vào bên trong phòng làm việc, đóng lại cánh cửa, âm thanh cửa đóng lại, lần nữa cạch một tiếng.

Phàm Dương nâng bước đi vào gian phòng, một mùi hương nước hoa thoáng qua, hương cam thảo thoáng qua cánh mũi làm khựng bước chân Phàm Dương.

Phòng làm việc của anh rõ chỉ có mùi gỗ, lúc này lại thoáng qua một mùi hương, anh nâng mắt nhìn, đập vào mắt là bóng dáng nhỏ nhỏ đứng bên dãy cửa kính nhìn ra thành phố bên ngoài.

Tim anh như thể rơi thẳng xuống đất, Phàm Dương chau đầu lông mày, trừng mắt nhìn bóng lưng nhỏ nhắn váy nâu dài qua gối, mái tóc thắt một chiếc bím xương cá, những sợi tóc lả lơi rơi nhẹ.

Lâm Ninh nghe tiếng động mở đóng cửa, xoay lại nhìn.

Gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đập vào mắt anh, Lâm Ninh đang hiện diện trước mắt, trong làn váy màu nâu thật đáng yêu.

Váy nâu thêu những bông hoa nhỏ nhỏ, Phàm Dương đứng im giữa gian phòng, sững lại chẳng dám bước tới thêm bước nào nữa.

Trái tim anh đã rơi phịch xuống đất vào giây phút anh ngửi thấy mùi hương cam thảo mà anh nhung nhớ, Phàm Dương như thể trời đoạ đứng im một chỗ, giây phút cô xoay người, làn váy nầu bồng bềnh lay nhẹ, cái bụng to đẩy làn váy nhô ra đập vào mắt.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

.

Chiều Hư

.

Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt

.

Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

.

Anh Biết Mình Sắp Mất Em

=====================================

Trời chồng anh đứng im một chỗ, hiện tại trái tim cũng bị trời đoạ đứng im.

Chiếc bụng tròn kia đập vào mắt, mắt anh khựng đứng, trơ trơ nhìn nó, nhìn đến phát ngốc, đẫn người ra.

Lâm Ninh nâng lên bước chân, cô chậm chạp bước đến trước mặt anh, ngay ngắn ở trước mặt anh nhoe ra một nụ cười tươi tắn.

“Anh về rồi.”

Giọng nói dịu êm của Lâm Ninh chào đón, dịu dàng trôi vào tai anh, anh vẫn chỉ đẫn ra, mắt không dám chớp chằm chằm nhìn cô.

Ấy chà… Người này bị ngốc ngang rồi.

Hôm nay ai nhìn thấy cô cũng phát ngốc ấy nhỉ?

Lâm Ninh cười trộm, chúm chím khoé môi muốn cười.

Giày búp bê nhỏ tiến đến thêm một bước, hai tay níu lấy hai bàn tay anh.

Tay đã níu lấy tay, nhón mũi chân lên, chậm chạm nhón chân hôn trộm lên bạc môi uy ngút trong lúc anh đẫn người.

Lâm Ninh hôn chụt lên bạc môi uy lãnh, hạ mũi chân xuống, nhoe ra nụ cười rạng rỡ.

“Em cũng về rồi.”

Phàm Dương vẫn chỉ ngẩn ra, hoàn toàn không hoạt động, mắt trơ trơ nhìn cô gái nhỏ trước mặt, bị hôn trộm một cái cũng không phản ứng, thậm chí cô còn không nghe thấy hơi thở của anh.

Thấy vậy, Lâm Ninh lại nhón chân, áp sát gương mặt anh chuẩn bị hôn trộm thêm một cái.

Giây phút làn môi ngọt ngào áp tới, mùi hương cam thảo phủ đầy mũi, vây ám xung quanh anh, làn môi Lâm Ninh chỉ cách anh một tầng không khí mỏng, chỉ một lớp không khí mỏng sẽ chạm môi.

Phàm Dương giật bắn, cơ thể thục lùi, theo cái giận mình hất tay Lâm Ninh ra khỏi anh, lùi xa ba bước, trừng trừng mắt nhìn cô, trong đáy mắt anh chỉ toàn hổn loạn.

Anh không hiểu cô vì sao lại trở về, càng không hiểu vì sao bụng cô lại lớn.

Tay anh chùi qua miệng, phủi bỏ cái hôn trộm vừa rồi của Lâm Ninh, anh xua đi mùi hương cô đã ám lên môi anh.

Trừng trừng đáy mắt đỏ ngầu, liếc xuống chiếc bụng to rồi lại trừng lên, mắng ra một tiếng.

“Con mẹ nó!”

Phàm Dương không hiểu sự tình, đầu óc đau như búa bổ xuống từng cái, chỉ cần nhìn thấy cái bụng to của Lâm Ninh, tim anh chạy loạn trong ngực, ngàn cơn búa thịnh nộ bổ xuống đỉnh đầu, đâm chọc vào trái tim tê tái.

Tâm thất đau điếng, anh phung ra tiếng chửi.

“Mẹ kiếp, đã ly hôn rồi em còn mang thai làm cái gì?”

Phàm Dương phẫn nộ, mắng lớn.

“Em còn mang thai làm quái gì? Sao không phá bỏ nó đi?”

Chữ phá lọt vào tai, đánh vào trái tim run dại của Lâm Ninh, cô đơ ra, vội vàng nắm lấy hai bên làn váy, chân nhỏ nâng lên một bước.

“Em…”

“Đứng ở đó!” Phàm Dương chỉ ra ngón tay ngăn cấm, Lâm Ninh khựng lại, ngoan ngoãn thu bước chân trở vệ, ngay ngắn đứng trước mặt anh, đôi mắt đỏ hoe, hảng mi dài rũ xuống.

Ngón tay anh nổi ra điểm run, nắm thành quả đấm.

“Em tránh xa tôi một chút!”

Lâm Ninh mím môi, nuốt ực xuống một ngụm đau lòng, đầu lông mày chau lại, vừa nhăn nhó vừa run rẩy.

“Em… Em về rồi…”

Phàm Dương lùi ra mấy bước chân, trợn trừng mắt chằm chằm nhìn cô, anh xoay đầu, bước nhanh ra khỏi phòng tổng.

Rầm!

Cửa phòng đóng sập lại, âm thanh đóng cửa rầm lớn tuyên bố kết thúc, Lâm Ninh giật mình, hai tay siết chặt làn váy, nhìn phía trước trống không, mặt mũi đỏ hoe nhăn nhó cúi gầm xuống.

Cô về rồi, về rồi nhưng anh… Không nhìn cô..

Truyện Chữ Hay