Nơi Nào Cũng Là Anh

chương 118: 118: tình báo

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vinh thự Phàm Huệ.

Cô con gái nuôi tên Phàm Nhiên, là cô bé đã cảnh báo Lâm Ninh trong bữa tiệc, cầm trên tay một khây trà đi đến chỗ Phàm Huệ, đặt khây trà xuống bàn.

“Mẹ nuôi và bác dùng trà ạ…”

Phàm Huệ không để tâm đến Phàm Nhiên, bà đang tập trung bàn bạc với Phàm Chí Viễn.

“Chuyện kia thế nào rồi?”

Phàm Chí Viễn nâng tách trà, nhấp một ngụm, thưởng thức trà thơm, đáp lời em gái.

“Việc ở nhà máy đã hoàn thành, tuy nhiên những thân cận của Phàm Dương đều rất trung thành, không thể mua chuộc Tô Tâm hay Lý Cẩn, cả Triệu Đình cũng không, thế nên chúng ta còn bày thêm kế sách khác thôi.”

“Anh định làm gì?” Phàm Huệ dò hỏi.

Phàm Nhiên bị hai người họ xem thành không khí, cô bé đứng chờ bên sofa, thân phận là con nuôi lại chẳng khác gì một nữ hầu trong nhà đứng chờ lệnh.

“Không mua chuộc được bọn họ, thế thì chúng ta phải bày kế thôi, trong ba người họ, Tô Tâm là đối tượng chúng ta có thể dễ dàng ra tay hơn, cô ta sống một mình ở căn hộ x.”

Phàm Chí Viễn phân tích sơ qua.

“Mang tài liệu bí mật để vào nhà cô ta, ở nhà của Phàm Dương thì phải nhờ đến người của em rồi.”

“Được, em sẽ liên lạc với Vi Vi” Phàm Huệ gật gù, suy nghĩ một lúc rồi bảo.

“Kế hoạch này có ổn không?”

“Tất nhiên, Vi Vi mang hết số hàng trắng kia để ở chỗ Phàm Dương, chỗ Tô Tâm có tài liệu buông lậu, chúng ta chỉ việc tung tin Phàm Dương buông bán chất cấm ra ngoài, ngay lập tức hắn sẽ bị điều tra.

Bên điều tra sẽ sớm làm lộ ra việc có chất cấm trong sản phẩm của công ty, thằng khốn đó có tài tình thế nào cũng phải nhận án tử, chúng ta đã nhắm vào sản phẩm mới của công ty, loại thực phẩm ăn liền này lại đang rất được ưa chuộng ở giới trẻ, nó sẽ không thể thoát được dư luận.”

Sức mạnh của dư luận vô cùng lớn, có thể tung hô một người, cũng có thể dễ dàng dìm nát một số phận.

Phàm Huệ nghe xong, nhếch ra nụ cười đắc thắng.

“Anh cũng thật, ai mà nghĩ anh sẽ làm ra cách này chứ?”

“Haha, bao năm qua để cho nó sống sót, còn để cho nó nắm quyền điều hành toàn bộ Phàm gia, chẳng qua là vì muốn thông qua nó tìm được mỏ bạc.

Thế mà đến hiện tại nó vẫn không hề có tin tức nào của mỏ bạc, sớm đã chẳng lợi dụng được thì phải trừ khử thôi.”

Phàm Chí Viễn gian xảo nâng cao môi bạc, gương mặt già dặn mang theo tà ý.

Phàm Huệ gật đầu đồng thuận, nâng tách trà nhấp một ngụm rồi nói.

“Chỗ Vi Vi mấy tháng qua nói, Phàm Dương vì con nhỏ họ Lâm kia đã rất đau khổ, dường như không thấy vui vẻ nữa.

Lúc này tâm trạng nó không tốt, là lúc nó bất cẩn nhất, anh cũng nên nhanh chóng thi hành kế hoạch đi, đừng để kéo dài.”

“Ừ” Phàm Chí Viễn gật gật đầu, ông cũng muốn nhanh chóng thi hành kẻo đêm dài lắm mộng, nhưng ông vẫn mong muốn một tia hi vọng nhỏ là tìm ra mỏ bạc, cho nên vẫn luôn dây dưa chờ đợi, ông nói.

“Nếu không vì mỏ bạc thì đã chẳng kéo dài đến bây giờ.”

Không giống Phàm Chí Viễn, Phàm Huệ đã từ bỏ ý định với mỏ bạc từ lâu, sau cái chết của Phàm Minh Sơn và An Hoài Thương.

Thứ quan trọng nhất mà Phàm Chí Viễn cần ở mỏ bạc là viên kim cương cara tương đương gam.

Đó là viên đá vô cùng quý giá, trên thế giới chỉ có một viên, là điểm cuối cùng của lòng tham con người, thứ mà ai cũng mong muốn sở hữu.

Năm đó Phàm Huệ và Phàm Chí Viễn cùng ám hại Phàm Minh Sơn, một phần là vì chuyện cha chia toàn bộ quyền thừa kế cho Phàm Minh Sơn, giế t chết Minh Sơn, số tài sản thừa kế được giữ lại, phần còn lại là vì Phàm Minh Sơn sở hữu viên kim cương kia.

Nói đúng hơn, người sở hữu viên kim cương là An Hoài Thương, đó là bảo vật truyền từ đời này sang đời nọ nhà họ An.

An Hoài Thương đã cất giữ viên đá ấy vào mỏ bạc, nơi lưu trữ những món đồ quý giá của Phàm Minh Sơn.

Sau khi biết An Hoài Thương có viên đá đó, Phàm Chí Viễn và Phàm Huệ đã không thể khống chế được lòng tham nữa.

Hại chết Phàm Minh Sơn và An Hoài Thương, mỏ bạc đi vào dĩ vãng, viên đá cũng trôi vào lãng quên.

Mỏ bạc là bộ sưu tập những món đồ quý của Phàm Minh Sơn, nằm đâu đó ở trong căn vinh thự đó, thế nhưng Vi Vi đã ở đó hơn mười năm, ấy vậy mà chẳng thể tìm ra mật thất mỏ bạc nằm ở chỗ nào.

Phàm Chí Viễn và Phàm Huệ suy nghĩ, biết đâu lời Phàm Minh Sơn nói năm đó chỉ là giả, đánh lừa bọn họ, mỏ bạc không nằm trong căn nhà mà nằm ở bên ngoài.

Hai người hoàn toàn mất đi tin tức về mỏ bạc, cái chết của Minh Sơn và Hoài Thương chỉ giúp họ giữ lại tài sản thừa kế.

Phàm Dương lớn lên, lần nữa được trao toàn bộ gia tài thừa kế.

Vốn họ để Phàm Dương vẫn sống chính là vì mỏ bạc, Phàm Minh Sơn và An Hoài Thương chắc chắn để lại mỏ bạc cho con trai, họ sẽ để lại manh mối nào đó để con trai tìm mỏ bạc.

Năm nay Phàm Dương đã ba mươi tuổi, vẫn không có động thái nào liên quan đến mỏ bạc.

Họ không thể nhẫn nhịn nữa, không thể nhắm mắt làm ngơ số gia tài kết xù đó thuộc về Phàm Dương.

Phàm Chí Viễn cuối cùng đã quyết định từ bỏ mỏ bạc, lần này, ám hại Phàm Dương dính vào bê bối buôn bán chất cấm, dùng chất cấm vào trong sản phẩm tiêu dùng, chỉ những việc này cũng đủ khiến Phàm Dương nhận án tử.

Phàm Huệ trầm trồ tung hô.

“Thật không ngờ anh có thể nghĩ ra cách thức này.”

“Haha” Phàm Chí Viễn bật cười, nói đến kế sách này, so ra với kế sách năm đó áp dụng với Phàm Minh Sơn vẫn chưa là gì.

“Em gái à, nghĩ lại năm đó mới đúng là thượng sách, một kế giế t chết hai vợ chồng kia mà chẳng ai tìm ra hung thủ.”

“Bởi người ta chỉ nghĩ đó là tai nạn thôi” Phàm Huệ cười cười.

Phàm Nhiên đứng phía sau sofa, như một người hầu đứng chờ.

Hai người con trai của Phàm Huệ vừa trở về từ cuộc ăn chơi nào đó, nhìn thấy bác trưởng, ngồi xuống sofa cùng nói chuyện.

“Hai người lại nói chuyện gì vậy?” Con trai lớn dò hỏi, con trai nhỏ cũng đã đoán ra một phần.

“Chuyện về Phàm Dương đúng không?” Cậu con trai út nhắc đến Phàm Dương liền hả dạ cười to.

“Đáng đời cái thằng đó, giỏi gian thì cũng chẳng làm được gì, cuối cùng cũng không giữ được chân phụ nữ.”

“Nghĩ đến chuyện thằng khốn đó bị vợ bỏ là cười không ngậm được miệng” Cậu lớn tiếp ứng.

Phàm Chí Viễn phá lên tiếng cười to.

Phàm Nhiên đứng nhìn bốn con người trước mặt chẳng khác nào những con đỉa đói, thời gian qua bọn họ bào rút trên người Phàm Dương mãi không buông, bây giờ thì lại tính kế lên người Phàm Dương.

Đúng là đỉa đói.

Cơ mà… Cậu Phàm Dương vẫn chưa truy ra Vi Vi là nội gián sao?

Ở vinh thự, phòng khách đang rất căng thẳng.

Bác Lý và bà Năm cùng toàn bộ người làm đứng một phía, trước mặt là Vi Vi đang quỳ gối trên sàn hướng về phía Phàm Dương ngồi ở sofa.

Phàm Dương trầm lặng ngồi tựa trên sofa, nhìn Vi Vi quỳ gối nhận tội, cô bé cúi đầu, nước mắt lả chả, run rẩy xin cậu chủ thứ lỗi.

“Cậu… Cậu chủ… Cậu chủ tha lỗi…”

“Vi Vi” Bác Lý nghiêm mặt, khó tin tưởng vào đôi mắt của chính mình, bởi Vi Vi ở đây cũng đã hơn mười năm, thật không ngờ lại là người của Phàm Huệ.

“Cháu thật sự là gián điệp sao? Thời gian qua, cháu ở nơi này tiếp tin cho bọn người kia?”

“Cháu xin lỗi…” Vi Vi càng cúi thấp đầu, đôi tay run rẩy đan vào nhau nắm níu, Vi Vi nức nở bật bần run lên.

“Cháu… Xin lỗi bác” Vi Vi cúi cúi đầu về phía bác Lý và những người làm đã đồng hành với cô trong suốt mười năm.

Trở lại với cậu chủ, Vi Vi cúi thấp đầu, khum người cúi xác đầu xuống mặt đất thỉnh tội.

“Em xin lỗi cậu…”

Cô bé biết chuyện cô bé làm đã phản bội tất cả mọi người ở nơi này, Vi Vi gục trán xuống mặt sàn nhà lạnh.

Cậu luôn đối xử với người làm trong nhà rất tốt, chưa từng gây khó dễ với phận người làm như Vi Vi, thế nhưng Vi Vi lại âm thầm tình báo mọi chuyện cho Phàm Huệ.

Phàm Dương hạ mắt nhìn Vi Vi khúm núm dưới sàn nhà, ánh mắt anh vẫn lặng yên như mặt hồ không gợn sóng.

Vi Vi không dám ngẩn đầu, cúi đầu trên sàn.

“Nếu không… Không làm như thế… Bà… Bà ta sẽ giết mẹ của em…”

“Em xin lỗi cậu… Em thật sự xin lỗi cậu…”

Phàm Dương hít khẽ một hơi, anh đã sớm điều tra ra chuyện Vi Vi là nội gián.

Vi Vi là tên gọi ở nơi này, tên thật là Châu Vy.

Ngày xưa, mẹ con Châu Vy nhà ở khu ổ chuột bẩn thỉu nhất ở vùng ngoại ô Đài Đông Nam, năm sáu tuổi, mẹ Châu Vy mắc bệnh nặng, năm đó cũng là năm Châu Vy gặp được ân nhân cứu mạng, Phàm Huệ.

Phàm Huệ giúp mẹ Châu Vy vượt qua bệnh tật, cứu sống mẹ một mạng, Phàm Huệ là ân nhân vĩ đại trong đời của Châu Vy.

Sau đó Phàm Huệ thu nhận Châu Vy, bảo rằng chỉ cần làm việc cho bà ấy thì mẹ của Châu Vy sẽ có cuộc sống tốt.

Bà ấy đưa Châu Vy đến trước cổng vinh thự, cho cô ăn mặc bộ quần áo ăn mày rách rươi, thế rồi bác Lý nhìn thấy cô bé ăn mày Châu Vy, bác đã đưa Châu Vy vào nhà.

Châu Vy nói theo những gì Phàm Huệ đã dạy, bảo rằng bản thân là trẻ mồ côi, đi xin ăn khắp nơi, thấy thương cho Châu Vy, bác Lý đã xin phép cậu chủ thu nhận Châu Vy vào làm nữ hầu, cái tên mới gọi là Vi Vi.

Năm năm làm việc ở nơi này, Châu Vy dần lớn lên, nhận được sự yêu thương của mọi người, cô cũng rất thương cậu chủ, nhưng nhiệm vụ của cô bé là tình báo tin tức về cho bà Huệ.

Ban đầu Châu Vy rất tuân thủ bà Huệ, về sau lại bị mọi người ở Hoa Viên cảm hoá.

Bảy năm ở nơi này, Châu Vy đã không muốn làm tình báo nữa, cô bé không muốn phản bội những người yêu thương cô bé, nhưng Phàm Huệ đã đe doạ cô bé, bởi mẹ của Châu Vy nằm trong tay bà ấy.

Kể từ năm thứ bảy cho đến nay, Châu Vy tình báo rất ít tin tức, Phàm Huệ cũng nhận thấy Châu Vy đã thay đổi, bà đã dùng cách đánh vào tâm lý Châu Vy, bởi cô cũng chỉ là một cô bé mười ba tuổi, ước ao được ở bên mẹ, bà ta nói, nếu có tin quan trọng sẽ thưởng cho Châu Vy một lần trở về gặp mẹ, nếu Châu Vy có tình cảm khác với bọn người này, sẽ đày đoạ người mẹ mang bệnh của cô bé.

Châu Vy chẳng còn cách nào khác, năm nay cô cũng chỉ là đứa bé vừa trò mười sáu, cô chỉ muốn làm hết bổn phận để mẹ có tiền thuốc men, có cuộc sống yên bình.

Nhưng phản bội người ở Hoa Viên, cô bé vô cùng áy náy, vừa qua, cô bé đã tình báo một tin quan trọng là cậu chủ bị thương rất nặng.

Cô bé đã được thưởng, đã được gặp lại mẹ, nhưng thời gian gặp mặt quá ít ỏi, không đủ cho đứa trẻ thiếu thốn, Châu Vy phải tình báo thật nhiều tin tốt cho bà Huệ mới được gặp mẹ, có lần bà Huệ đã hỏi về cô chủ.

Châu Vy lo sợ Phàm Huệ sẽ ám hại đến cô chủ, cô đã nói dối, bảo rằng cô chủ không có tình cảm với cậu, sau đó là vụ việc cô và cậu ly hôn, chuyện nói dối của Châu Vy mới không bị lộ.

Vi Vi hai chân đã đứng hai thuyền, hiện tại bị cậu chủ phát hiện.

“Em xin lỗi cậu… Em thật xin lỗi cậu…”

Việc cô bé đã tình báo suốt mười năm qua là chuyện không thể thay đổi, cô biết mình phạm tội đáng chết.

“Cậu ơi… Cậu muốn em làm gì thì cậu tha thứ cho em ạ? Em thật sự không phải cố ý như thế… Cậu thương tình… Thứ lỗi cho em…”

Phàm Dương ngồi im, cuối cùng cũng chờ đến câu nói này, bạc môi giương cao thành nụ cười gian tà.

“Vi Vi rất muốn chuộc lỗi phải không?”

“Dạ… Dạ cậu… Cậu muốn em làm gì?”

Phàm Dương nâng cao bạc môi.

“Cứ tiếp tục tình báo, có vài thông tin muốn Vi Vi tình báo cho bà ấy.”.

Truyện Chữ Hay