Xa nhau
Mùa đông năm Vĩnh sơ thứ năm, Hạ Ly, Bão Cầm bị định tội mưu phản, phán sau thu trảm thủ. Quân Trạch cũng bị điều tra ra đầy đủ bằng chứng phạm tội, tước đi danh hiệu thân vương, thu hồi mọi quyền lợi sở hữu, xét thấy ở dân gian hắn có không ít danh tiếng cùng uy vọng nên cũng không khiến gia thất cùng chịu tội, chỉ phế làm một vương gia nhàn tản. Sau đó không lâu, người của Quân Thụy phái ra cuối cùng cũng tìm được tin tức của Quân Tiễn, nguyên lai cầu gặp phải một vài chuyện kỳ quái rồi lưu lạc đến lận châu, may mà có vị trướng phòng tiên sinh cậu luôn tâm tâm niệm niệm kia đi cùng, hơn nữa còn có nhân mã Quân Thụy phái đi âm thầm bảo hộ, cũng coi như có kết cục thỏa đáng. Quân Thụy biết Quân Tiễn đối với vị trướng phòng tiên sinh kia tình cảm rất sâu, vì thế cũng coi như thành toàn cho cậu.
Cùng năm, Quân Thụy bị quần thần gây áp lực, phải lựa chọn ra một nữ tử xuất chúng trong đợt tuyển phi lần trước chuẩn bị lập hậu. Bất quá những việc này đều là việc nhỏ, khiến Quân Thụy nhức đầu chính là phải làm thế nào nói lại với Tư Đồ Bích cho rõ ràng. Đã lập hậu thì người kia chính là chính thê danh chính ngôn thuận của hắn, cũng o biết Tư Đồ Bích sẽ nghĩ thế nào? Hơn nữa, bởi vì áp lực không ngừng nghỉ của các đại thần, việc của Tư Đồ Bích Quân Thụy cũng phải làm ra chút ăn nói, nếu không ban chết cũng phải xử lưu vong.
Kỳ thực, lưu vong cũng chỉ bất quá là một hình thức, chờ qua một hai năm tất cả phai nhạt liền lập tức đưa người trở về, thế nhưng then chốt ở chỗ, người kiêu ngạo như Tư Đồ Bích có thể tiếp thu sự thật này không? Y thì phải lưu vong, Quân Thụy lại ở Nghê Đô phong hậu, điều này thật sự là một châm chọc lớn lao. Quân Thụy chính là vì chuyện này mà suy nghĩ đến đau đầu nhức óc.
Trong ngoài Tư Đồ phủ hiện giờ là một mảnh tiêu điều, bởi vì những tin đồn gần đây lưu truyền khiến lòng người không khỏi bất an. Mọi người ngoài mặt dù không nói gì, thế nhưng trong lòng vẫn là vô cùng lo lắng, nếu như thật là phải chịu án lưu đày, như vậy sau này phải làm sao sinh sống cũng là một vấn đề, sợ rằng Tư Đồ gia từ nay về sao cũng coi như kết thúc rồi.
Khác với sự lo lắng của mọi người, lúc Tư Đồ Bích nhận được tin này lại có vẻ thập phần trấn định, y vẫn giống như trước đây cả ngày không bước chân ra khỏi nhà, an tâm tĩnh dưỡng. Chỉ bất quá, lúc Quân Thụy đến đây gặp y thì lại tránh mặt không ra.
Hoàng đế nào phải là người nói không gặp thì sẽ không gặp? Quân Thụy cũng không tiêu hao quá nhiều thời gian đã tìm được Tư Đồ Bích trong thư phòng. Lúc Quân Thụy gặp được người thì lại không khỏi có chút giật mình, bởi vì ánh mắt Tư Đồ Bích nhìn hắn bây giờ thật giống như đang nhìn người xa lạ, thậm chí ngay cả khi Quân Thụy muốn đến gần Tư Đồ Bích cũng lộ ra biểu tình chán ghét mà né tránh, tình huống như vậy thật sự khiến Quân Thụy không thể chịu được.
“A Bích, chúng ta nói chuyện được không?” Quân Thụy thấp giọng nói, ngữ điệu tràn ngập khẩn cầu, thái độ khép nép, nếu để bất cứ ai khác nhìn thấy nhất định sẽ giật mình kinh ngạc.
Tư Đồ Bích không nói lời nào, hờ hững nhìn quyển sách trên tay, tựa như trước mặt y chỉ toàn là không khí chứ không có một ai cả. Quân Thụy ngồi vào bên cạnh Tư Đồ Bích, nhìn người kia chằm chằm, lại muốn cầm lấy bàn tay mềm mại nọ nhưng lại không dám, chỉ có thể ngồi yên tại chỗ, thân thể nỗ lực nghiêng về phía trước, hy vọng có thể tiếp cận thêm một chút.
“A Bích, ngươi hãy nghe ta nói, xử lưu vong bất quá là để che giấu tai mắt người ngoài, ta sẽ rất nhanh đón ngươi trở về. Còn về chuyện phong hậu…” Quân Thụy vội vàng giải thích, thế nhưng Tư Đồ Bích lại đột nhiên cắt đứt lời hắn, chỉ là không phải lên tiếng nói chuyện với Quân Thụy mà là lớn tiếng gọi Cam Đường: “Cam Đường! Nhanh đến đây xem cho ta, đều sắp đến mùa đông rồi, thế nào lại có muỗi không ngừng vo ve bên tai ta mãi thế này! Nhanh chóng đuổi đi cho ta!”
Cam Đường ở bên cạnh đứng yên cũng không được, bước qua cũng không xong, chẳng biết phải làm thế nào cho phải. Tư Đồ Bích giận đến mức đẩy hết sách trên án thư xuống đất bước thẳng vào phòng. Quân Thụy cũng không bởi vì thái độ của y mà tức giận, chỉ lẳng lặng đứng lên bước theo Đông Phương vào trong. Chỉ chốc lát sau, Tư Đồ Cẩn không biết từ đâu cũng bước vào trong phòng, khi nhìn thấy Quân Thụy cũng là biểu tình hờ hững, hoàn toàn không để ý đến, trực tiếp đến bên cạnh Tư Đồ Bích giúp y bắt mạch, sau đó lại lấy ra một viên thuốc cho y uống.
“Bệ hạ, ” Tư Đồ Cẩn rốt cục cũng đi đến bên cạnh Quân Thụy, không mặn không nhạt hành lễ, nói, “Thập ca gần đây sức khỏe ngày càng không tốt, nếu bệ hạ có chút niệm tình huynh ấy đối với triều đình không có công lao cũng có khổ lao thì xin đừng quấy rầy huynh ấy nữa. Dù sao cũng đã chỉ là một cái phạt nhẹ lưu vong, Tư Đồ gia của chúng ta thật sự cảm động đến rơi nước mắt, xin người đừng để đám đại thần kia thấy người đến đây rồi lại kéo nhau gán thêm tội danh lên đầu chúng ta nữa, chỉ cần như thế Tư Đồ gia đã vô cùng đội ơn rồi.”
“Ngươi hãy nghe ta nói…” Quân Thụy nỗ lực giải thích, tình thế bây giờ thật sự đã rất nguy cấp, nếu không phải là do Quân Thụy nỗ lực áp chế, sợ rằng dân gian đã sớm nổi lên oán hận, cũng không biết sẽ đem Tư Đồ Bích nói thành yêu nghiệt hại nước hại dân như thế nào nữa. Ba người thành hổ, huống chi đây là trăm vạn bình dân bách tính, chỉ cần chuyện này bị truyền ra dân gian liền sẽ thoát khỏi sự khống chế của hắn trở nên không thể tưởng tượng nổi. Vì thế, Quân Thụy bất đắc dĩ chỉ có thể ra hạ sách này áp chế cơn giận của mọi người, để Tư Đồ Bích tạm thời rời xa tâm bão.
“Cẩn nhi, đệ đang nói chuyện với ai thế!” Tư Đồ Bích quát to một tiếng, khiến cho Tư Đồ Cẩn cũng có chút giật mình vội vàng đi đến bên cạnh y, “Còn không đi xem sách thuốc của đệ đi! Ở đó lẩm bẩm cái gì! Còn không nhanh lên!”
“Thập ca, đệ biết rồi mà, huynh cũng đừng giận nữa!” Tư Đồ Cẩn mỉm cười làm lành, lại nói muốn dẫn Tư Đồ Bích đi xem đồ tốt, lôi kéo y chạy nhanh ra ngoài, chỉ để lại một mình Quân Thụy cô cô linh linh đứng đó.
Cuối cùng Quân Thụy cũng không gặp riêng được Tư Đồ Bích lần nào, bởi vì quân đội viễn chinh phía Nam đã bắt đầu khải hoàn hồi triều, rất nhiều sự vụ đang chờ hắn xử lý. Mà cũng rất trùng hợp, Tư Đồ Uyển Tranh cũng trong mấy ngày này từ Kiềm Châu trở về kinh thành, giống trống khua chiêng vào ở Tư Đồ phủ, dùng lý do sợ điều tiếng mà trực tiếp đóng cửa miễn tiếp khách, cũng không biết rốt cuộc muốn làm gì. Quân Thụy vừa nghĩ đến tính cách nóng nảy của Tư Đồ Uyển Tranh đã cảm thấy đau đầu, bởi vì lo lắng cho thân thể của Tư Đồ Bích cho nên khi hắn chọn địa điểm lưu đày đã cố ý tìm địa điểm hoàn cảnh tương đối thuận lợi là Cảnh Nguyên, nơi đó cách Giang Châu không xa, muốn về Nghê Đô cũng gần, khí hậu hài hòa cảnh vật đẹp đẽ, thậm chí ngay cả phủ đệ bày trí, đi lại mặc ở, nô tài hầu hạ đều đã được Quân Thụy chuẩn bị thỏa đáng, nói là lưu vong cũng coi như chỉ để làm dáng, thật ra bên trong chính là đưa người đi an dưỡng mới đúng hơn.
Quân Thụy dự định đợi đến sang năm, khi xuân về khí trời ấm áp mới để Tư Đồ Bích xuất phát, miễn cho trên đường bôn ba khiến bệnh ẩn trong người y lại tái phát ra ngoài. Hơn nữa phía bên Bão Cầm và Hạ Ly cũng đã lo liệu xong, đến lúc đó liền tùy tiện tìm hai tử tù dịch dung đưa lên pháp trường cho người ta xem, nguyên chủ thì đã âm thầm tiễn đến Tư Đồ phủ. Theo lý mà nói, một người thông minh như Tư Đồ Bích ắt hẳn phải hiểu được khổ tâm của hắn mới đúng.
Rất nhanh đã đến cuối năm, mỗi nhà mỗi hộ đều bắt đầu tính toán sổ sách thu mua hàng tết, cho dù là Hoàng cung cũng không ngoại lệ, nơi nơi giăng đèn kết hoa, một bộ tường hòa náo nhiệt, nhìn đến trong nhà người khác đều là hòa thuận vui vẻ mà Quân Thụy không khỏi có chút cô đơn thương cảm, quả thực đã có thể dùng đến từ một mình côi cút để mà hình dung. Đám phi tần hậu cung cho đến giờ cũng chỉ có mấy người, nạp vào cũng bất quá là để bày biện, thậm chí triệu đến thị tẩm làm dáng một chút cũng không có, cần gì nói đến cảm tình, mà hiện tại Quân Tiễn cùng với vị trướng phòng tiên sinh kia chính là nhất mực tiêu dao, một chút ý tưởng muốn hồi kinh cũng không có. Quân Thụy gần đây chính sự triền thân, một chút tâm tình muốn quản cũng không có, thành ra đến khi giật mình tỉnh lại đã thật sự trở thành “Cô gia quả nhân” rồi.
Đêm trử tịch, Quân Thụy tất tả dẫn theo Trương Đình Hải chạy đến tư đồ phủ, nghĩ rằng dù sao cũng là cuối năm, người của Tư Đồ gia có oán hận hắn đến thế nào cũng không đến mức đem người đuổi đi, đánh người tay ngắn tha người mặt cười mà! Thậm chí hắn còn cẩn thận đem theo điểm tâm hoa quả ngọt mà Tư Đồ Bích thích ăn nhất, ai ngờ đến cửa vẫn là đại môn đóng chặt.
Quân Thụy trên người mặc thường phục, bên cạnh chỉ dẫn theo Kim Thiện và Trương Đình Hải, lúng ta túng túng đứng trước cửa lớn của Tư Đồ Bích, trên người vác theo bao lớn bao nhỏ chờ hạ nhân thong truyền. Gã sai vặt ngoài cửa ước chừng cũng là mới tới, hoàn toàn không biết người đứng trước mặt chính là cửu ngũ chí tôn được toàn dân triều bái, chỉ nghe người kia báo danh một câu “Tam gia tới bái phỏng Tư Đồ đại nhân” xong thì liền đóng chặt cửa lại chạy đi thong truyền. Quân Thụy len lén nhòm qua khe cửa vào trong nhà, bên trong ồn ào nhộn nhịp, ước chừng là đang cuẩn bị cơm tất niên, Quân Thụy không khỏi bĩu môi, trong lòng vô cùng mất mát.
“Không gặp! Ngươi đi nói cho hắn biết, đại nhân bệnh tình nguy kịch, miễn tiếp khách!” Tư Đồ Uyển Tranh trừng mắt lớn tiếng mắng, “Hoàng đế thì rất giỏi sao? Hắn chỉ cần ngồi yên liền thành tựu một đời anh danh, bách tính không ngừng tán dương hắn là chí công vô tư không niệm tư tình. Chỉ là A Bích nhà chúng ta đã làm gì sai? Dựa vào cái gì phải chịu lưu đày?”
“Lục… Lục tiểu thư…” Gã sai vặt vừa chạy đến thông truyền sau khi biết người kia là Hoàng đế đã sớm sợ đến choáng váng, làm sao dám quay lại nói cho người kia biết đại nhân nhà mình đóng cổng không gặp? Đây là tội khi quân! Nhất định sẽ bị chém đầu!
“Đại… Đại… Đại nhân…” Gã thấy cầu xin Tư Đồ Uyển Tranh không có kết quả liền quay sang cầu tình Tư Đồ Bích đang ở bên cạnh. Tư Đồ Bích hiện tại đúng là bị bệnh, bất quá cũng chỉ có chút phong hàn phát sốt, có Tư Đồ Cẩn và Y Thánh ở đây, căn bản chỉ như một bữa ăn sáng.
“Tiểu Thập ngươi chớ xía vào! Không cho nói chuyện!” Tư Đồ Uyển Tranh lại nói, cầm khăn tay đã thấm nước đắp lên trán Tư Đồ Bích, tức giận lẩm bẩm, “Ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt, cứ để cái tên lang tâm cẩu phế kia thể hội một chút cái gì gọi là lo lắng hãi hùng!”
“Đúng! Thập ca hiện tại đúng là đang bị bệnh, thân thể hư tổn đến mức này còn không phải là do vất vả lâu dài, giúp đỡ hắn xử lý quốc sự an bang định quốc mà ra sao, phải tịnh dưỡng thật tốt mới được. Bất quá lại nói, Cảnh Nguyên cũng không tệ, ở nơi đó có mấy vị thảo dược quý có thể làm thuốc, khí hậu cũng tốt, cứ ở đó tránh nhiệt một mùa hè, rồi lại chạy qua Tây Bắc, nơi đó có ôn tuyền trên núi, đối với thân thể của Thập ca cũng có nhiều chỗ tốt!”
“Thập lục ngậm miệng cho ta!” Uyển Tranh lần thứ hai nổi bão, Tư Đồ Cẩn vội vã ngậm miệng chuyên tâm châm cứu cho Tư Đồ Bích. Mà Tư Đồ Bích từ đầu đến cuối cũng không chen vào được lời nào, liền đơn giản nhắm mắt lại không thèm quan tâm, đem tất cả phiền não đều quăng ra sau đầu.
“Cái gì? Ngươi… vừa… nói cái gì?” Quân Thụy vô cùng khiếp sợ nhìn gã sai vặt hai mắt đỏ bừng lệ nóng doanh tròng trước mặt, tâm tình đều rối hết cả lên, bất quá hắn thật sự không biết cái vẻ mặt này của gã bất quá là do bị Tư Đồ Uyển Tranh hăm dọa không ngừng, lại phải nơm nớp lo sợ phạm tội khi quân mà hiện ra.
“Dạ… dạ… Bẩm… bệ… nệ hạ…đúng vậy” Gã sai vặt lắp bắp run rẩy nói, “Đại… đại nhân… hôm qua… đột… đột nhiên phát bệnh… Hiện tại… Thập… Thập lục công… công tử… và… và Y Thánh… còn… đang… toàn lực… toàn lực… chữa… chữa trị…”
Quân Thụy nóng nảy, nghiêng người muốn vọt vào, cảm giác sợ hãi mới rồi khiến hắn hoảng hồn, những thứ đang cầm trong tay muốn đưa cho Tư Đồ Bích đều làm rơi xuống đất mà vẫn chưa phát hiện ra, bộ dạng thất kinh hoang mang này làm gì còn chút uy nghi nào của bật đế vương?
“Bệ… bệ hạ không được…” Gã sai vặt ôm chặt quần của Quân Thụy quỳ mọp trên mặt đất, gấp đến độ không ngừng khóc lớn, Quân Thụy nhìn đến biểu tình bi ai của gã lại càng trở nên hốt hoảng, muốn đẩy người ra chạy vào bên trong. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng đen bất chợt xuất hiện sau cánh cửa, sau đó chính là hàn quang sáng ngời, Kim Thiện không biết từ khi nào đã rút kiếm ra bảo hộ phía trước Quân Thụy.
“Bệ hạ, Tư Đồ phủ đóng cửa không tiếp khách, mong rằng bệ hạ thông cảm.” Thanh âm trầm thấp, tuy rằng người đến đang đội mũ sa đen che mặt, thế nhưng Quân Thụy vẫn nhận ra hắn chính là Hạ Ly.
“Ngươi tránh ra! Trẫm muốn gặp y.” Quân Thụy nôn nóng không thể nhịn được muốn đẩy người ra, thế nhưng Hạ Ly thân thủ không tệ, hạ bàn trụ vững như Thái sơn khiến hắn không thể nào lách qua được, Quân Thụy bị chọc đến nóng nảy chuẩn bị thực sự động võ, thế nhưng Hạ Ly lại ném ra một thứ gì đó về phía hắn, Kim Thiện đứng bên cạnh nhanh tay cản lại thế nhưng Quân Thụy vừa nhìn thoáng qua vật kia liền vội vã bắt lấy.
Cái kia chính là g cỏ nhốt ve mà Quân Thụy đích thân bện cho Tư Đồ Bích khi chia tay ở Cảnh Nguyên, đến giờ cái g đã vàng đi rất nhiều, lá cỏ thô ráp cũng đã trở nên bóng mượt trơn mịn, có thể nhìn ra chủ nhân đã vô cùng quý trọng, thường xuyên lấy ra vuốt ve. Lại ngẫm một chút, đây hình như là thứ duy nhất Quân Thụy tự tay làm cho Tư Đồ Bích.
“Cái này là Tư Đồ đại nhân nhờ ta trả lại cho bệ hạ.” Hạ Ly trầm giọng nói, lại thấy Quân Thụy mở ra mảnh khăn cột trên g cỏ, chậm rãi đọc dòng chữ trên đó, thật ra trên khăn chỉ có bốn chữ “nhìn vật tương tư” xiêu vẹo vô cùng, thế nhưng Quân Thụy thấy được thì trong lòng đại động, ngay cả mảnh khăn trên tay cũng không khống chế được làm rơi xuống. Hắn biết Tư Đồ Bích đối với chữ viết của mình luôn vô cùng đắc ý, đôi khi bệnh đến lợi hại lại có văn kiện cần xử lý gấp cũng sẽ tìm người giúp y viết chứ tuyệt đối không tự tay viết, nói là cánh tay vô lực, sợ chữ viết ra bị người ta chê cười, mà mấy chữ trên khăn lúc nãy rõ ràng thủ pháp rất going Tư Đồ Bích, như vậy chỉ sợ chuyện bệnh tình của y đang nguy kịch cũng không phải là nói dối.
“Tư Đồ đại nhân còn nhờ ta hỏi bệ hạ mấy vấn đề.” Hạ Ly bình tĩnh tiếp tục nói, “Một là, Quân Thụy, ngươi có biết lý tưởng của ta là cái gì không? Hai là, Hạ Ly và Bão Cầm tuy đã từng sai phạm, thế nhưng bọn họ một người giúp ta cầm chân Quân Trạch, một người giúp ta tìm kiếm Y Thánh cũng coi như là có đại công cứu giá, công tội tương trừ, vốn cũng không cần định tội, vì sao còn muốn bọn họ bị bêu danh. Ba là, ngươi nếu đã biết rõ tính cách của ta liền hiểu rõ, ta dù có chết cũng không muốn chịu tội trên lưng lưu lạc tha hương. Cuối cùng, cho dù thực sự phải lưu vong, chẳng lẽ ngươi không biết trong lòng ta muốn đến nơi nào sao?”
Hạ Ly nói xong thì ho khan hai tiếng, cố gắng không nhìn tới biểu tình bi ai gần chết của Quân Thụy, bề ngoài tuy rằng hắn vô cùng bình tĩnh thế nhưng trong lòng lại buồn cười đến mức không thể nhịn nổi. Chữ trên tấm khăn vừa nãy chỉ cần có chút sáng suốt liền biết không phải thủ bút của Tư Đồ Bích, cái loại đường nét hơi lộ ra ôn nhu kia nhất định là viết ra từ trong tay nữ tử, đó chính là Tư Đồ Uyển Tranh giả nét chữ của Tư Đồ Bích mà viết ra. Còn mấy vấn đề như vừa rồi, ngữ điệu như vậy làm sao có thể là do Tư Đồ Bích hỏi ra? Người như y tâm tư sâu sắc, cũng quá không được tự nhiên, căn bản sẽ không hỏi đến thẳng thắng như vậy, hơn nữa nếu bệnh tình thật sự hung hiểm làm sao có thể hỏi được có đầu có đuôi một loạt vấn đề như thế? Rõ ràng chỉ có người tai quái xảo trá như Tư Đồ Uyển Tranh là có thể bày ra chuyện này mà thôi.
Thế nhưng, dù sao cũng là quan tâm tắc loạn, Quân Thụy đã hoàn toàn bị rối loạn một mảnh, hồn nhiên chẳng thấy được Tư Đồ Uyển Tranh và Tư Đồ Cẩn đang nấp một bên cười trộm, chuẩn bị quay về kể lại cho Tư Đồ Bích nghe bộ dạng chê cười của hắn.
——————————————————
/ Ba người thành hổ: Tục ngữ TQ, tích là, trên một ngọn núi kia vốn không có hổ, nhưng có ba người nông dân giấu của phi pháp trên đó liền đi nói khắp nơi trên núi có hổ, thế là những người quanh đó đều tin, tuyệt đối không ai dám bén mảng đến gần.
/ Quan tâm tắc loạn: Một người dù minh mẫn đến đâu, chỉ cần chạm đến những người hoặc việc mình quan tâm liền rất dễ trở nên rối loạn hồ đồ.
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận