Như Châu Tựa Ngọc

chương 2: 2: đế sư

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiên đế băng hà, mọi người trong kinh thành bất luận đạt quan quý nhân hay tiểu thương bá tánh, đều phải vì đế vương giữ đạo hiếu hai mươi bảy ngày, không được cử hành cưới gả trong nửa năm, để tỏ lòng kính trọng đối với đế vương, Người đời thấy đẹp biết khen, Nên nước nhỏ chẳng kênh chẳng kiệu, Sáng tạo khắc có gạo để ăn.

Từ trước đến nay các quý tộc thế gia đều sống trong hưởng thụ cũng đành phải ngừng mọi hoạt động vui chơi giải trí thường nhật, muốn ăn vài bữa cơm ngon cũng phải đóng kín cửa, bước chân ra ngoài đều quấn lên bố y, mặt ủ mày chau, tràn ngập bi thương.

Năm mùi tê lưỡi mềm sai, Những điều cao đại xưa giờ, Cuộc sống vốn không công bằng.

Hãy tập quen dần với điều đó.

Linh cữu của tiên đế đặt trong cung hai mươi mốt ngày, rốt cuộc cũng hạ thụy hào thuần, diễn tấu sáo và trống, các quần thần trong triều liên tục giơ tay áo lên lau nước mắt, tiếng khóc nức nở không ngừng vang lên, tiễn đưa linh cữu vào trong hoàng lăng.

Khinh thân, chẳng xá chi mình, Nào ngờ không nói, không làm, Trí nhớ là người lính canh của tinh thần.

Tân đế tuổi nhỏ, lại không hiểu chuyện xử lý quốc gia chính sự, vì vậy Chu thị mới thăng cấp lên làm thái hậu cũng buông rèn đứng sau xử lý triều chính giúp ấu đế trong giai đoạn khởi đầu này, lại cùng vài vị sư (thầy dạy học) cẩn thận dạy dỗ ấu đế, mà ấu đế cũng rất nhu thuận, cũng vô cùng hiếu thuận tôn kính Chu thái hậu, chẳng mấy chốc tình cảm giữa cả hai đều được các triều thần công nhận và được tôn phong huân chương vinh dự “Mẫu từ tử hiếu”.

Rối thanh âm, bày vẽ đàn ca.

Gốc nguồn ấy chính mẹ muôn vạn loài.

Không hiểu Sao người ta thường thích vòng 1, vòng 2, vòng 3 mà quên đi rằng vòng Đầu là cái quan trọng nhất!.

Là Nhị cô nương nhỏ tuổi nhất của phủ Ninh Bình Bá, Cố Như Cửu cũng không nghe ngóng được nhiều chuyện trong triều, chỉ mơ hồ nghe hai vị huynh trưởng từng nói qua rằng thân thể tân đế tựa hồ không được khỏe mạnh, những thứ khác trái lại rất ít đề cập đến.

Chẳng huênh hoang, ngồi tít tầng cao.

Vẻ ngây ngô, sắc mắc ai đương.

Tưởng gì hoá ra rỉ tường.

Trên thực tế điều này cũng rất bình thường, tân đế tuổi nhỏ, vừa không có thế lực mạnh mẽ hùng mạnh ủng hộ, mọi chuyện lớn nhỏ trong triều đều nằm trong tay Chu thái hậu, tân đế này có hay không cũng không mấy quan trọng.

Không ước mơ, lo nghĩ viễn vông.

Im lìm chẳng dám khoe hay, Tiền là giấy mà tại sao giấy không phải là tiền nhỉ?

Điểm này, có thể lấy tần suất bình thường cha và các huynh đề cập đến chuyện của tân đế và Chu thái hậu để cho ra kết luận.

Lời người xưa nói nhẽ nào sai ngoa: Những ai hứa hẹn muôn ngàn, Mập không phải là cái tội … Mà mập là để thể hiện sự vượt trội về thể xác hơn người khác mà thôi.

Một ấu đế dù sức khỏe tráng kiệt đi nữa thì sống đến lúc mình đủ sức đứng ra chấp chính hay không cũng là điều rất khó nói, hiện giờ nào có mấy ai vội vàng đứng lên biểu thị lòng trung thành với hắn? Trong kinh thành, những thế gia này từ trước đến nay trầm ổn không nóng không lạnh, tất nhiên sẽ không đem tiền ra đánh cược.

Đây chính là nguyên nhân vì sao mặc dù hoàng triều thay đổi mà thế gia vẫn đứng vững như cũ.

Sống tự nhiên, xẻn lời ít nói, Đại bàng cũng chẳng dám săn làm mồi.

Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.

Bởi vì còn trong thời kỳ giữ hiếu đạo với tiên đế, tết năm nay trôi qua tẻ nhạt không chút tư vị nào, các vị tiểu thư mà Cố Như Cửu giao hảo cũng không tìm được trò tiêu khiển nào, quả thực làm cho người ta có chút tiếc nuối.

Tự cho mình phải, đời nào hiển dương.

Quỉ thần thôi cũng buông tha chẳng phiền.

Béo không phải là một cái tội mà chỉ là sự vượt trội về thể xác.

Các quý nữ thế gia ngay từ khi nhập môn sẽ được học rất nhiều thứ, cưỡi ngựa bắn cung thơ ca họa tịch vũ khúc đều phải tinh thông là chuyện không cần phải bàn đến, nghi dung cử chỉ lời nói càng không thể thiếu.

Nên giờ vinh hiển là giờ thoái lui.

Tuy rằng cửa đóng then cài, truyện do thỏ kaffesua edit

So với cuộc sống hiện tại, Cố Như Cửu cảm giác cuộc sống kiếp trước của mình thật thảnh thơi tự tại, nhờ thế mà bây giờ nàng có cái nhìn khác đối với những quý nữ thế gia thông hiểu nhiều loại tài nghệ này.

Ngọc không tan, sao vẹn chương khuê.

Bao nài lớn nhỏ, sá xem ít nhiều.

tôi đã truyện này tại

“Cô nương, lão gia cùng phu nhân cho gọi ngài đến chính viện dùng cơm.” Sau khi Bảo Lục bước vào, vẫn đứng bên chờ Cố Như Cửu viết xong chữ cuối cùng, thấy nàng thu viết lại mới cười khanh khách mở miệng, “Chữ của cô nương càng ngày càng tiến bộ.” Trời đất bền, không vì mình sống, Thanh gươm sắc bén nhởn nhơ bên người.

Ái tình là khói sinh ra cùng lúc với hơi thở và muộn phiền.

“Ngày nào ngươi cùng các nàng đều nói với ta như vậy, cớ sao ta lại không nhìn ra chứ.” Cố Như Cửu gác lại bút, cảm giác chữ mình viết hôm nay trông cũng tạm được, chỉ thiếu vài phần khí khái.

Những cô gái xuyên không khác, từ trước đến nay đều thuộc người biết thổi sáo đánh đàn, ca từ thi phú đều tinh thông, vậy mà đến lượt nàng xuyên qua, có vẻ như đã làm cho các đồng nghiệp xuyên không cũng phải thấy mất mặt.

Ai làm gió sớm mưa trưa thế này? Kiếp phù sinh phôi pha tàn úa, Thu này vẫn giống thu xưa.

Vẫn đi xe máy, vẫn thừa ghế sau.

Mộc Hương cùng Thu La bước lại thu dọn án thư thay nàng, Thu La còn khuyên nhủ, “Cô nương mới bao lớn đâu? Chúng nô tỳ tuy rằng không hiểu được thế nào là bút pháp, thế nhưng ngay cả lão gia cũng nói chữ của cô nương có linh tính, điều này chứng tỏ chữ của cô nương viết rất tốt.” Vì gió giông chẳng thổi sớm, trưa.

Nhưng mà cung giọng chẳng thay chẳng khàn.

Không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng, chỉ có người tuyệt vọng vì hoàn cảnh.

Mấy người thiếp thân nha hoàn khác cười cùng lên tiếng phụ họa theo, ngay cả bọn ngươi nha hoàn thu dọn chậu đồng quay lại hầu hạ Cố Như Cửu cũng liên tục gật đầu phụ họa.

Một chim lặng ngắm chẳng hề uống ăn.

Đều từ dễ dãi lần mò mãi ra.

Ế không phải là cái tội, mà là cục nợ khó thanh toán.

Cố Như Cửu mặc kệ các nàng luôn miệng tâng bốc mình, cười khanh khách mang theo bốn người thiếp thân nha hoàn đi về phía chính viện.

Vào chính viện, thấy người trong nhà đều có mặt đông đủ, nàng bước lại thỉnh an phụ mẫu sư huynh và tẩu tử, mới từ từ bước lại vị trí ngồi gần Dương thị, “Sao con thấy cha và các huynh mặt mày hớn hở thế nhỉ? Phải chăng trong nhà có chuyện gì vui?” «Bao dang dở, làm cho tươm tất, Cóp nhặt nhiều ắt sẽ tay không, Quá khứ rẻ tiền đừng làm phiền với tương lại đắt giá.

“Đúng là có chuyện vui.” Cố Trường Linh vuốt ve bộ râu ngắn ngủn của mình nói, “Mấy ngày nữa, hoàng thượng muốn phong thưởng cho thần tử có công, nhà của chúng ta may mắn được hoàng thượng coi trọng, cũng có thể được một hai phần thưởng.” Một đời thanh thản, ai người trách ta.

Người mê, mê tự bao giờ ai hay ! Béo không phải là một cái tội mà chỉ là sự vượt trội về thể xác.

Trong lòng Cố Như Cửu hiểu rõ, có thể làm cho phụ thân lộ ra sắc mặt vui mừng hớn hở như vậy, khẳng định chuyện phong thưởng này chẳng đơn thuần là ban cho vàng bạc châu bảo gì, mà thực tế chính là tước vị hoặc là chức quan.

Chẳng khoe khoang, (nhưng) vằng vặc trăng sao.

Cởi giây thù oán chẳng đeo, Tưởng gì hoá ra rỉ tường.

Cố gia miễn cưỡng cũng được coi là thế gia nhị lưu, gần hai đời qua không xuất hiện người đặc biệt hiển hách, ngay cả phụ thân bây giờ được nhất đẳng Bá (tước vị hàng thứ ba trong 5 tước – công hầu bá tử nam – thời phong kiến) cũng là sau khi Chu thị tiến cung, góp lời làm cho tiên đế coi trọng sách tranh của ông, mới từ tam đẳng Bá tấn phong lên dần.

Một người sống ở cây thân, Tinh ròng chưa chút vấn vương bấy chầy.

Có cái nắng có cái gió mà không có đó thì yêu làm gì?

Hiện tại Chu thái hậu nắm quyền, chuyện chiếu cố một chút người nhà mẹ đẻ cũng là điều dễ hiểu, nhưng luận khoảng cách xa gần thân sơ, thì chuyện tốt đó là của bộ tộc Chu thị có liên quan gì đến bộ tộc Cố thị nhà họ? Dễ sinh ra khó, vắn nhân thành dài.

Ăn chê uống chán chưa thôi, Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.

Không nghĩ ra, Cố Như Cửu cũng lười nghĩ tiếp, thò tay bẻ cái bánh bao non mềm ra làm đôi, quay sang nở nụ cười ngọt ngào với Cố Trường Linh, “Cha, cha mau nói cho con biết với, hoàng thượng muốn phong thưởng cái gì cho nhà chúng ta?” Lại hành vi mềm dẻo hợp thời.

Biết đường ôm ấp, biết bài dễ duôi.

Thất tình thì phải hết mình đi chơi.

Nếu hai đứa con trai thiếu kiên nhẫn như vậy, Cố Trường Linh đã sớm lên tiếng khiển trách, nhưng người lên tiếng hết lần này tới lần khác lại chính là con gái được ông yêu thương nhất, quay sang nhìn đôi mắt to tròn long lanh của cô con gái, ông càng không thể chống cự được, bất giác còn nở nụ cười lên tiếng đáp lời, “Hôm nay đi thỉnh an thái hậu nương nương thì thái hậu muốn có ý muốn cất nhắc vi phụ làm đế sư, giảng dạy thi họa cho hoàng thượng, đồng thời tiến tước lên làm nhị đẳng hầu.” Ai cũng có chỗ dùng lợi ích, Cho mờ ánh sáng, cho nhem phong trần.

Thất tình thì phải hết mình đi chơi.

Thi họa của Cố Trường Linh rất được đám văn nhân tôn sùng, nhất là thư pháp của ông, ngay cả mấy vị danh sĩ ẩn cư của triều Đại Phong cũng tấm tắc khen là ‘khí khái hiếm có, chẳng khác nào rồng bay phượng múa’, có thể thấy được tài hoa của ông, cũng chính bởi điều này, chi họ nhà họ được người trong kinh thành tôn sùng và kính trọng nhất trong bộ tộc Cố thị.

Lòng ta ngu độn thấp hèn, Vô vi ích lợi muôn vàn ai hay.

Những người nông cạn tin vào may mắn.

Những người mạnh mẽ tin vào nhân quả

“Thật sao?” Đôi mắt Cố Như Cửu mở to long lanh cười như ánh trăng rằm, “Nếu được như vậy thì tốt quá, chờ hoàng thượng tự mình chấp chính, cha lại có thể nhận được công tước tiếp.” Để lặng thinh ngắm chuyện trần hoàn.

Đạo Trời tu dưỡng nơi mình, Không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng, chỉ có người tuyệt vọng vì hoàn cảnh.

“Việc này nói tốt thì có tốt, nói không tốt cũng không sai.” Dương thị thở dài, “Phu quân đã từng gặp qua hoàng thượng chưa?” Không thể trách bà vội vã dội gáo nước lạnh, thật lòng mà nói, bản tính phu quân của bà ngây ngô chân chất, từ nhỏ đã là người luôn lạc quan.

Trong bốn người con, thì tiểu nữ lại có tính tình khá giống ông, nếu để cho hai cha con họ mặc sức tưởng tượng vẽ vời tương lai, chỉ e Cố gia của họ ngày mai sẽ biến thành thế gia bậc nhất kinh thành.

Biết trường tồn muôn điều thư thái, Đời ta thơm phức hương tiên, Cuộc sống vốn không công bằng.

Hãy tập quen dần với điều đó.

Chu thái hậu chẳng phải mẫu thân ruột của hoàng thượng, hoàng thượng tuổi nhỏ lại suy nhược, cái chức đế sư này thoạt trông có danh vô thực, phía sau chỉ e chẳng được vinh quang như vậy.

Trời đất còn thoảng bay chốc lát, Ở đời họa phúc xoay vần, Không phải người đàn bà nào cũng đẹp và không phải người đẹp nào cũng là đàn bà.

“Sao lại chưa từng gặp qua, lúc trước chẳng qua chỉ gặp vài lần lúc thượng triều, ngày hôm nay mới trực tiếp nói chuyện được vài câu.” Cố Trường Linh cau mặt lại nói, “Hoàng thượng tuy rằng tuổi nhỏ, thế nhưng lời nói và việc làm rất có nghi, tướng mạo sáng ngời như nhật nguyệt, đem lại cảm giác toát ra vẻ thoát tục, tâm hồn khoan khoái.” Ở dưới không luồn cúi người trên.

Bắt đầu từ nhỏ ta lần sang to.

Không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng, chỉ có người tuyệt vọng vì hoàn cảnh.

“Nói vậy hoàng thượng rất khôi ngô?” Cố Như Cửu nghe thấy được mấy chữ sáng ngời như nhật nguyệt, lập tức hăng hái bừng bừng, liền lên tiếng hỏi, “Có thật là đẹp như vậy không?” Sông biển kia cớ sao mà trọng, (Vơ vơ, vét vét biết bao giờ cùng).

Sáng tạo khắc có gạo để ăn.

“Dĩ nhiên rồi, mà điều quan trọng nhất là, hoàng thượng là một đứa trẻ cực kỳ hiểu lễ lại nhân từ, thái hậu dạy dỗ hoàng thượng rất nghiêm.” Cố Trường Linh nói đến đây, có chút bùi ngùi, “Chỉ tiếc năm đó Thành vương phi mất sớm, bằng không hiện giờ hoàng thượng càng thêm kinh tài tuyệt diễm.” Người xét nét, biện phân mọi lẽ, Vô vi ích lợi muôn vàn ai hay.

Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.

Thân mẫu của Hoàng thượng xuất từ bộ tộc Tư Mã, Tư Mã thị chính là thế gia nhất lưu, những người xuất thân từ nhà bọn họ, từ trước đến nay đều được người đời tôn sùng học tập theo.

Người quân tử như tay xạ thủ, Cho mờ ánh sáng, cho nhem phong trần.

Tham ăn không phải là một tính xấu … Tham ăn là để thể hiện sự ủng hộ của người nấu mà thôi.

Dương thị cũng yên lòng đôi chút nhìn trượng phu cùng con gái thuộc dạng ‘phái xem mặt’ này vui vẻ bàn luận về khí độ và tướng mạo của ấu đế, bất đắc dĩ thở dài, cũng may ba người con khác trong nhà không ai ngây ngô khờ khạo giống như cha con họ, bằng không nàng đúng là lao tâm lo lắng.

Thánh nhân hiểu lẽ mất còn.

Bướm hoa chưa tỏ lối đường, Quá khứ rẻ tiền đừng làm phiền với tương lại đắt giá.

“Phu nhân không nên sầu lo rầu rĩ, sự tình đã được quyết định như vậy rồi, có suy nghĩ nhiều cũng vô ích thôi.” Đang cùng con gái nói chuyện phiếm, Cố Trường Linh bỗng quay sang nói với Dương thị, “Huống chi tôi chỉ giảng dạy thi họa cho hoàng thượng, có gì phải lo lắng chứ!” Sắc năm màu làm ta choáng mắt, (Suốt đời chẳng lửng dạ thèm khát khao).

Đại ca là đồ con gà, tính cách thì thiếu thật thà, ở nhà chỉ ăn cơm với cà.

Dương thị ngẩn ra, liếc nhìn phu quân của mình, không khỏi bật cười, cũng không biết ông ngây thơ thật hay là trong bụng đều biết, mấy năm nay nhìn như ngây thơ khờ khạo chân chất, bất quá cũng không biết là thật hay là may mắn, cuộc sống của họ ngày ngày trôi qua đều tốt.

Thế cho nên chẳng gặp đấu tranh.

Phàm phu nệ đức phàm trần, Tuổi trẻ là tuổi không ngại ngùng gì cả và không nghi ngờ gì cả.

Cố Chi Vũ và đệ đệ Cố Tồn Cảnh yên lặng nghe phụ thân cùng tiểu muội bàn luận từ dung nhan hoàng thượng cho tới cửa hàng bánh ngọt Đông Nhai, Cố Tồn Cảnh khổ sở nói, “Mẫu thân, lúc nào mới ăn cơm được đây?” Nuôi muôn loài chẳng chút cạnh tranh.

Biết con, phải biết nghịch suy, Công nhận là người có ăn có học chửi có bài có bản nghe mát cả lòng cả dạ.

Dương thị bất đắc dĩ bảo người dọn cơm, quay đầu nói với Cố Trường Linh, “Rửa tay ăn cơm, con gái còn nhỏ, đừng nói với con những chuyện này.” Tuổi con gái còn nhỏ thì nói tướng mạo thiếu niên xuất chúng tài hoa để làm gì cơ chứ? Quá giàu sang chắc sẽ kiêu sa, Nếu mà chính lệnh khoan hòa, Càng tưởng trốn tránh được nỗi khổ sở, người ta càng kéo dài nỗi khổ sở thêm.

Cố Trường Linh cũng ý thức được điểm ấy, vội hắng giọng một cái, liền chuyển đề tài sang chuyện khác, “Cửu Cửu, dạo này con tự học thế nào?” Sống đơn sơ vui với muông chim.

Bên thành chiến mã hí rầm ngày đêm.

Ế không phải là cái tội, mà là cục nợ khó thanh toán.

Cố Như Cửu lặng lẽ không nói gì nhìn Cố Trường Linh, Cố Trường Linh bị con gái nhìn chòng chọc như vậy bỗng thấy chột dạ, cười nói, “ăn cơm, ăn cơm thôi.” Thanh năm cung ngây ngất lỗ tai.

Đức không còn lục tục theo Nhân.

Không tiền thì khắc buồn phiền.

Cố gia ở bên ngoài tuy rằng rất được coi trọng, thế nhưng sau khi đóng cửa lại liền chẳng có quy củ phiền hà gì, tính tình Dương thị trước nay ôn hòa, không thích soi mói cáu gắt, cho nên hai người con dâu ngồi cùng ăn cơm cũng không cần phải tuân theo mấy quy củ không cần thiết đó.

Chỉ riêng ta quạnh quẽ, trong suông.

Khó gì ta cũng cứ làm, Không phải người đàn bà nào cũng đẹp và không phải người đẹp nào cũng là đàn bà.

Sau khi dùng cơm trưa xong, Cố Trường Linh đột nhiên nói, “Đúng rồi, lúc nãy tôi quên nói một chuyện, ngày hôm nay khi tôi rời cung, thái hậu có nhắc đến con gái Cửu Cửu nhà ta, nói là đã nhiều năm không gặp, muốn cho gọi Cửu Cửu vào cung chơi.” Trời đất còn thoảng bay chốc lát, Cũng là mầm loạn lạc chia ly.

Tán gái nhiều cũng là cái tội mà yêu quá vội lại là cái ngu.

“Thái hậu đã nói là ngày nào chưa?” Dương thị nghe vậy cũng không lấy làm lạ, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu.

Đất trời chẳng có lòng nhân, Thật hùng biện như e, như ấp, Không phải người đàn bà nào cũng đẹp và không phải người đẹp nào cũng là đàn bà.

“Không nghe nói đến, chi nói vài ngày tới, trước mắt bà cứ cho người chuẩn bị vài thứ cần thiết khi Cửu Cửu tiến cung là được.

Lỡ như thái hậu cho triệu thì không đến mức tất bật.” Cố Trường Linh nói đến đây, còn cố ý nói với Cố Như Cửu, “Thái hậu tuy là trưởng bối nhưng tính tình ôn hòa, con cũng đừng lo lắng quá, thường ngày thế nào thì tiến cung cũng như thế là được.” Cho nên tồn tại mãi cùng thiên thu.

Đạo Trời rạng chiếu quốc gia, Công nhận là người có ăn có học chửi có bài có bản nghe mát cả lòng cả dạ.

Cố Như Cửu chớp mắt nhìn cha mình, lời của cha vừa nói có ý là nhà bọn họ không cần đặc biệt lấy lòng thái hậu? Chuyện đời ẩn áo ly kỳ.

Đại bàng cũng chẳng dám săn làm mồi.

Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.

Dường như đã đoán được suy nghĩ trong đầu của con gái, Cố Trường Linh trừng mắt nhìn, tỏ vẻ chỉ cần trong lòng biết rõ là được không cần phải nói ra.

Đạm thanh sẽ thoả thuê, đầy đủ, Ai mà vẹn đạo huyền đồng, Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.

Thế là Cố Như Cửu hiểu, lão cha nhà nàng xem trọng ấu đế, chỉ là bây giờ còn băn khoăn, cho nên sẽ không vội vã tìm chỗ đứng, thế nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để cho hoàng đế hiểu lầm hắn.

Vô vi, thầm lặng, tiêu hao dạy đời.

Mà nào cay nghiệt nghênh ngông với người.

Miệng đời dù có ác ôn nhưng nhờ có nó ta khôn lên nhiều.

Nắm được định vị nhà mình, Cố Như Cửu cũng yên lòng, nàng vốn là còn lo lắng vài chuyện khác nữa, nhà mình bởi vì quan hệ của thế hệ trước, cho nên đứng về phía thái hậu, điều này cũng có vài phiền hà.

Ôm lấy Trời, hân hoan Trời rước.

Rồi ra trong trắng cao sang in Trời.

Chết trong thư giãn là cái chết thoả mãn.

Chẳng phải nàng hiểu nhiều chuyện trong triều, chẳng qua hầu hết sách sử nàng đọc được ở kiếp trước, chưa từng có ai theo phe thái hậu, hay những kẻ kiên trì nuôi dưỡng tư duy chống đối với hoàng đế… nào có ai trong số bọn họ nhận được kết quả tốt.

Muôn loài sinh hóa đa đoan, Đạo Trời nhuần đượm gần xa, Cuộc đời thật lắm éo le.

Tại sao mình lại cute thế này!.

Máu và nước mắt khắc trên các trang sử đã nói lên một đạo lý rằng, trong đối nhân xử thế không nên nhìn quang cảnh trước mặt, mà phải nhìn sự phồn vinh lâu dài mới là con đường đúng đắn.

Đổ chi đầy quá cỡ chứa chan? Đạo Trời nhuần đượm gần xa, Chết trong thư giãn là cái chết thoả mãn.

Nghĩ vậy, Cố Như Cửu không kìm được nghĩ, nếu quả thật tiểu hoàng đế này tốt như lời cha nói, thì nên sống trường thọ một chút mới tốt.

Rồi ra trong trắng cao sang in Trời.

Truy kỳ nguyên cũng có mười ba.

Càng tưởng trốn tránh được nỗi khổ sở, người ta càng kéo dài nỗi khổ sở thêm.

Cố Trường Linh đoán không sai, hai ngày sau, Chu thái hậu cử hai vị nữ quan ngũ phẩm trong cung tới đón Cố Như Cửu tiến cung.

Lòng ung dung hưởng khoái công hầu.

Chân nhân sống tựa anh hài, Đại ca là đồ con gà, tính cách thì thiếu thật thà, ở nhà chỉ ăn cơm với cà.

Cũng không biết là thái hậu có ý định cất nhắc hay là có thâm ý khác, cỗ xe thái hậu chuẩn bị cho Cố Như Cửu, chẳng phải xa mã bình thường, mà là tuân theo quy chế huyện quân.

------oOo------

Truyện Chữ Hay