Nhật Ký Của Đô Đô

chương 26: 26: ma mi bị người đánh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau hai giờ, Vu San San đầu đầy mồ hôi đi ra từ cơ cấu giảm béo, cả người đều không đứng thẳng nổi

Đau, quá đau.

Đây chính là cảm giác duy nhất của cô lúc này.

Cô cũng không biết bản thân làm sao vượt qua hai tiếng đau đớn như vậy, trong lúc đó cô thực sự muốn nhảy xuống giường chạy đi, nhưng nghĩ tới quyết tâm giảm béo, cô lại cố sống cố chết nhẫn nhịn kiên trì ở lại.

Cố vấn giảm béo kia hỏi có phải có chút đau không? Đây chính là có một chút đau sao, đây giường như đem linh hồn đau tới bay ra ngoài rồi, đặc biệt là thời điểm lăn lọ (mình nghĩ châm bằng lọ thủy tinh rồi lăn ý nhỉ, ui nghĩ thôi đã thấy đau rồi) quả thực đau đến người hoài nghi nhân sinh.

Lần nữa lấy khăn tay ra lau mồ hôi, Vu San San cẩn thận sờ sờ bụng mình với sau lưng, bên trên toàn là mắt kim với chỗ bầm tím, còn có vết nhổ lọ, còn có bọt nước nhỏ, đến giờ còn vừa nóng vừa đau, đặc biệt là thời điểm cọ qua lớp vải, càng đau làm cô phải hít một ngụm khí lạnh.

Vu San San thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: Ông trời của tôi ơi, chịu tội lớn rồi à.

Lúc này cô mới có thời gian lấy điện thoại ra, vừa nhìn mới phát hiện Nguyên Lãng đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, vừa mở ra nhìn, anh hỏi cô ở đâu, muốn tới đây đón cô.

Vu San San vội vàng đánh chữ trả lời anh: Vừa mới đi dạo phố, giờ em đang trên xe về nhà rồi, không cần tới đón em.

Nguyên Lãng bên kia rất nhanh trả lời lại: Được.

Không dám trễ nải, Vu San San vội vàng bắt xe ở ven đường về nhà, lúc về nhà Nguyên Lãng đang mặc tạp dề bận rộn ở nhà bếp.

Vu San San đem lưng uốn thẳng, nỗ lực quên đi cái đau trên người, giả dạng đi theo tư thế bình thường, tiến vào nhà bếp, nhìn anh đang làm món gì.

Cá hấp nước, thịt lợn dongpo, đậu và cà tím

Đều là cô thích ăn.

Nếu là trước kia cô tuyệt đối sẽ đại khoái đoạt hết, tối thiểu cũng ăn được hai bát cơm tẻ, nhưng giờ lại không thể, thời gian giảm cân nhất định phải kết hợp với ẩm thực, không thể tùy tiện ăn cá lớn thịt lớn, nếu không thì không có hiệu quả hu hu hu~

Thời điểm cơm trưa, Vu San San ngay cả món chính cũng không ăn, chỉ lấy đũa gắp chút cá ăn mấy miếng, lại ăn mấy miếng rau, còn thịt lớn, tuy rất muốn ăn, nhưng một chút cũng không dám động tới.

Cái bụng kỳ thực vẫn chưa no, não bộ mãnh liệt khiếu nại kêu gào vẫn chưa no còn muốn ăn, nhưng nghĩ tới giảm béo nhẫn nhịn đau đớn, cô liền gắng gượng buông đũa xuống, ép buộc tầm mắt của chính mình dời khỏi thức ăn mĩ vị.

Nguyên Lãng nhìn cô buông đũa liền nghi hoặc, "Làm sao ăn ít như vậy liền không ăn nữa? "

Vu San San lắc đầu, "Ăn no, không ăn.

"

Nguyên Lãng tự tay đặt lên trán cô, có chút lo lắng, "Có phải chỗ nào khó chịu không? "

Vu San San lấy tay anh ra, "Ai nha không có khó chịu, chính là ăn no nha, anh đừng suốt ngày nghĩ em lượng cơm lớn, lượng cơm của em rất nhỏ mà.

"

Nguyên Lãng nhìn cô một hồi, suy nghĩ một chút, thử hỏi dò: "Có phải đang giảm béo? "

Vu San San:.

Bị phát hiện rồi.

Nhìn cô trầm mặc, Nguyên Lãng đây còn có thể không rõ, bỏ bát đũa trong tay xuống, đem tay cô nắm trong tay xoa xoa, "San San, anh tuyệt không cảm thấy em béo gầy rất trọng yếu, anh nghĩ em như vầy cũng rất được, kỳ thực không phải giảm cân.

"

Cho tới bây giờ không ai nói qua với cô không cần giảm béo, cô nghe qua nhiều nhất nói chính là để cô giảm béo, ngay cả Ngô Tịnh đều cực lực khuyên cô giảm cân.

Vu San San có chút muốn khóc, cúi đầu không muốn anh thấy dáng vẻ không chút tiền đồ nào của mình, "em mập như vậy anh không cảm thấy em xấu? Anh đây đang gạt người! "

Nguyên Lãng: "Không có lừa em, em bây giờ tuyệt không xấu.

"

Vu San San hít hít mũi, xẹp miệng: "Vậy anh cảm thấy em trước đây đẹp hay là hiện giờ đẹp? "

Nguyên Lãng không biết trả lời vấn đề này như thế nào, anh cảm thấy đều tốt, bất luận trước kia hay bây giờ, cô vẫn luôn là cô, căn bản không cần so sánh.

Nhưng Vu San San nhìn anh trầm mặc, mất hứng, "anh xem anh xem, anh vẫn cảm thấy em gầy như trước kia xinh đẹp hơn có đúng không? Miệng anh nói em mập không sao, nhưng trong lòng lại cảm thấy em rất xấu, anh chính là khẩu thị tâm phi, lừa gạt em.

Nếu như em còn không giảm cân, anh tuyệt đối sẽ ghét bỏ em! "

Nguyên Lãng vội vàng nói: "Không có ghét bỏ, anh cảm thấy em như bây giờ rất đẹp.

"

Vu San San giận quá rồi, "dĩ nhiên anh sẽ trợn mắt nói dối, anh nghĩ em làm người ngu ngốc sao"

Nguyên Lãng không lời nào có thể nói, anh đau đầu, từ trước đã nói không lại cô, hiện giờ vẫn như cũ không nói lại cô.

Có thể làm cô ngậm miệng hoặc chuyển sự chú ý của cô thì anh có rất nhiều biện pháp, hiện giờ cô cũng không nguyện ý để anh lại gần, một biện pháp anh cũng không sử dụng được.

Hiện tại cô luôn dùng một tầng vô hình ngăn cách không cho anh tới gần, anh không biết làm sao mới có thể để cô biến cô giống như Vu San San trước đây thích dính anh, thích làm nũng với anh, thích không chuyện gì cũng gây chuyện với anh.

Cô trước đây chê anh không thích nói chuyện, vậy giờ anh nói nhiều một chút, trước cô ghét bỏ mặt anh không thích cười, vậy giờ anh cười nhiều một chút, trước cô ghét anh luôn lạnh như băng không đủ ôn nhu, vậy giờ anh đem tất cả ôn nhu đều lấy hết ra.

Nhưng anh làm hình như còn chưa đủ, vẫn không có cách nào mở cánh cửa lòng của cô.

Nguyên Lãng từ trước tới giờ luôn làm việc đều rất thuận lợi, lần đầu tiên cảm thấy vô kế khả thi như thế.

Cuối cùng, anh chỉ có thể lui một bước, "Được rồi, vậy em muốn giảm béo thì phải ăn uống hợp lí, dinh dưỡng cần phải đầy đủ.

"

Vu San San vội vàng cam đoan: "em ăn cơm mà, chỉ là ăn ít đi một tí thôi, không ảnh hưởng sức khỏe một chút nào.

"

Vu San San không ăn, Nguyên Lãng liền đem thức ăn còn dư lại ăn hết, Vu San San trơ mắt nhìn anh ăn hết hai bát cơm đầy, còn đem ba món ăn trên bàn ăn hết sạch sẽ.

Không tự chủ được nhìn xuống bụng anh, cư nhiên lại thẳng thẳng phẳng phẳng, không hề nhô lên một chút nào.

Mặc dù trước đây biết anh có thể ăn, nhưng Vu San San vẫn rất hâm mộ anh, một bữa ăn anh ăn nhiều như vậy, sao lại không béo nhỉ? Sao cô vừa ăn lại mọc nhiều thịt vậy?

Nguyên Lãng nghi hoặc: "Làm sao vậy? Vì sao nhìn anh như vậy? "

Vu San San không thể không biết xấu hổ nói ra tâm tư của mình, mà hỏi ra một nghi hoặc khác "hiện giờ không phải là ngày nghỉ của anh sao? Sao nhiều ngày như vậy còn chưa phải về đội? "

Còn chưa thấy anh có thời gian nghỉ dài như vậy.

Tay thu dọn bát đũa của Nguyên Lãng dừng một chút, sau đó hời hợt nói: "Làm nhiệm vụ bị thương nhẹ, cho nên được nghỉ ngơi một đoạn thời gian.

"

"Cái gì? " Vu San San lập tức đứng từ ghế lên, "anh bị thương ở đâu? Làm sao em lại không phát hiện? "

Vu San San trực tiếp đi tới vén áo của anh lên, "anh nhanh cho em xem anh bị thương ở đâu.

"

Trước đây anh bị thương rất thường xuyên, mà mỗi lần bị thương đều không phải thương nhẹ gì, lúc bọn họ còn yêu nhau, chỉ mỗi anh bị thương bị đưa tới bệnh viện cô đã được thể nghiệm qua ba lần, mà ba lần đó đều sắp dọa cho cô suýt rớt nửa mạng.

Cho nên mỗi lần nghe thấy anh nói nhận nhiệm vu cô liền khẩn trương, mỗi lần anh nói bị thương cô lại lo lắng.

Tuy thật cao hứng cô lo lắng cho mình, Nguyên Lãng vẫn ngăn cản cô vén áo mình lên, "Không có việc gì, thương nhẹ, đã lành rồi.

"

"anh lại gạt em! " Vu San San cũng không tin cái gì là thương nhẹ, thương nhẹ lại được nghỉ ngơi sao? Sẽ được nghỉ thời gian dài như vậy sao? "anh đừng coi em như con ngốc, nếu là thương nhẹ anh căn bản sẽ không nghỉ phép.

"

Nguyên Lãng mím mím môi, biết không gạt được cô, chỉ đành thành thật khai báo, "trước ngực bị trúng một đạn, có điều đã không sao rồi.

"

Ngực? Trái tim?

Vu San San sợ đến giật mình một cái, căn bản không tin cái gì là không có việc gì, "anh cởi quần áo xuống cho em xem chút, nếu không em không tin anh có chuyện gì.

"

Nguyên Lãng ngăn cũng ngăn không được, không còn cách nào, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cởi áo sơ mi ra, lộ ra lồng ngực bị thương.

Vu San San liếc mắt một cái liền thấy trước ngực anh được quấn một vòng vải trắng, cơ hồ ôm hết lồng ngực, mà vị trí được ôm chắc nhất chính là vị trí trái tim.

Vị trí trái tim bị súng bắn trúng còn không sao? Đây là muốn mệnh a!

Vu San San trong nháy mắt đỏ cả vành mắt, tay vuốt vết thương của anh nhịn không được run lên, thanh âm cũng dẫn theo khóc nức nở, "anh còn gạt em nói không có việc gì, đều bắn trúng trái tim, thiếu chút nữa thì mất mạng có phải hay không? "

Nguyên Lãng cầm tay cô, nhịn không được đưa cô ôm vào trong lòng, vuốt ve tóc của cô, "anh mệnh lớn, không bị trúng trái tim, em xem, anh không phải anh vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt em sao.

Còn may mà lần bị thương này anh mới có thể đi tới nơi này, gặp được em và Đô Đô, đây cũng là số mệnh đã định trước không phải sao? "

Vu San San vẫn khóc, lần đầu tiên không thoát khỏi lồng ngực anh, "Vậy cũng không được bị thương, anh đã nói phải có trách nhiệm với mẹ con em, nếu anh có chuyện gì làm sao phụ trách được? "

Trong ánh mắt của Nguyên Lãng hiện lên ý cười, như an ủi cũng như hứa hẹn, "yên tâm, có em cùng Đô Đô, anh nhất định sẽ thật khỏe mạnh, chăm sóc thật tốt cho mẹ con em.

" lão diêm vương không đoạt đi sinh mệnh của anh, bởi vì sinh mệnh của anh còn có em cùng Đô Đô.

"Vậy sao anh không đi bệnh viện? Vết thương nặng như vậy lại như người không có chuyện gì vậy! " Vu San San nhớ tới đoạn thời gian này anh như người bình thường thì lại giận dữ, người này không hề có giác ngộ của người bị thương chút nào, cô tuyệt đối không để anh làm này làm kia được.

Nguyên Lãng: "Không có việc gì, vết thương đã khép lại, chỉ cần đi khám định kỳ cùng thay thuốc là được, không cần nằm viện.

"

Nghe anh nói như vậy, Vu San San lúc này mới thoáng yên tâm.

Chạng vạng, Vu San San không muốn để Nguyên Lãng đã bị thương lại phải đi đón con, muốn tự mình gọi xe đi đón con tan học, nhưng Nguyên Lãng lại không yên tâm cô đi một mình, cuối cùng hai người cùng nhau đi đón Đô Đô tan học.

Bất quá đến trước cổng nhà trẻ Vu San San liền hối hận vì quyết định này của mình.

Cô căn bản không nên đi cùng Nguyên Lãng.

Giá trị dung nhan của Nguyên Lãng quá mức cao rồi, dẫn tới đi tới đâu cũng không thiếu những ánh mắt chăm chú ngắm nhìn, đặc biệt là cổng nhà trẻ náo nhiệt vậy các phụ huynh phát hiện bên trong bọn họ đột nhiên xuất hiện một thân ảnh tấn lãng dị thường cao lớn rắn rỏi, đều vô tình cố ý đem tầm mắt rơi xuống trên người anh.

Ánh mắt trên người Nguyên Lãng, dĩ nhiên sẽ nhìn thấy Vu San San, thế là ánh mắt của mọi người liền biến thành tìm kiếm cùng hoài nghi.

Vu San San không cần nghe biết là những người này đang hoài nghi cái gì, khẳng định là hoài nghi quan hệ giữa cô và Nguyên Lãng, bọn họ nhất định sẽ không tin hai người là một đôi, nói không chừng trong lòng còn đoán cô có phải bảo mẫu hay dì trong nhà anh không ấy.

Dù sao bọn họ cũng không tin một soái ca như anh lại tìm một mụ béo như vậy.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô không muốn xuất hiện cùng với anh.

Vu San San bất động thanh sắc dịch sang bên cạnh, nghĩ hết cách tránh xa anh một chút, nếu không dưới năm phần nhan sắc của cô dưới sự phụ trợ của anh, đoán chừng sẽ biến thành số âm.

Nhưng Nguyên Lãng hết lần này tới lần khác đối nghịch với cô, cư nhiên nắm lấy vai cô kéo cô về lại chỗ cũ, sau đó buôn tay ra, đổi thành đặt tay lên hông cô, cô muốn anh buông bỏ cái tay trên hông cô ra, nhưng bất luận cô dùng sức như nào anh cũng không chút sứt mẻ.

Vu San San tức giận đến trừng anh, nhưng anh coi như không nhìn thấy, còn mỉm cười nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "vợ à, tối về nhà chúng ta ăn cái gì? "

Vu San San:.

Đừng nói với em không phải anh cố ý.

Vu San San rõ ràng cảm thấy ánh mắt người xung quanh thay đổi, từ mới vừa hoài nghi biến thành khiếp sợ và không thể tin tưởng.

Đại khái là không nghĩ tới một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, còn bãi phân trâu được hoa nhài cắm đó chính là cô.

May mắn không bao lâu nhà trẻ đã tan học, giáo viên mở cửa lớn ra, dắt các con em ra ngoài, lúc này những ánh mắt ấy mới di dời, giải cứu Vu San San trong đám lửa.

Từ sau khi ba ba trở về, mỗi lần tan học Đô Đô đều tích cực đứng đầu hàng, giáo viên vừa mở cửa, cậu là người đầu tiên xông ra ngoài, vốn dĩ chuẩn bị nhào tới ba ba, nhưng đột nhiên nhìn thấy ma mi bên cạnh, phương hướng của cậu đột nhiên biến đổi, liền xông theo hướng mẹ mình.

"Mami! " cậu như một pháo tiểu đạn pháo, lúc Vu San San chưa kịp phản ứng đã xông tới trước người cô, trực tiếp làm cô một trăm bảy mươi cân đẩy lùi lảo đảo về phía sau, mất thăng bằng lùi về hai bước, suýt nữa đem cái đùi bị thương làm gẫy ra.

May mắn trước khi một chân bị tật biến thành hai chân phế thì Nguyên Lãng đã đỡ lấy cô ở phía sau, làm cô cảm thấy may mắn sau hoạn nạn.

Có điều những nốt châm trên người cô lại bị Đô Đô đụng vào phát đau làm cô đau như muốn nổ đầu, cô không nhịn được phát ra tiếng kêu.

Đô Đô lại càng hoảng sợ, thấy ma mi bị mình đụng đau, lập tức ngoan ngoãn dứng thẳng, như đầu hàng giơ hai tay của mình lên, chớp đôi mắt nai biểu thị con đã biết mình sai rồi.

Nguyên Lãng đỡ lấy cô, cúi đầu nhìn chân cô, "Làm sao vậy? Đụng phải chân em hửm? "

Vu San San vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm của mình, lắc đầu, "Không phải không phải, chỉ là bị Đô Đô dẵm lên chân thôi, giờ thì không đau nữa rồi.

"

Nhìn chân cô một chút, thấy cô thật sự không sao, lúc này Nguyên Lãng mới quay đầu nhìn Đô Đô giơ hai tay đầu hàng, vẫy tay với cậu.

Đô Đô biết mami không có việc gì, một giây sau khôi phục sức sống, không dám xông về phía ma mi nữa, liền quay sang xông về phía ba ba, chân nhẵm nhẵm nhẵm, liền đem bản thân bò lên đùi ba cậu rồi.

Nguyên Lãng đợi cậu bò lên, hai tây với vươn xuống xốc hai nác của cậu ôm lên, vỗ vỗ mông thịt của bé, "Về sau không cho phép xông lực lớn như vậy với mẹ biết chưa? Ma mi sẽ bị ngã.

"

Đô Đô rất ngoan ngoãn gật đầu, "Biết rồi nha! "

Sau khi nói xong, cậu liền hướng tới khuôn mặt của Vu San San hôn một cái thật vang, "Mami con biết sai rồi, con về sau sẽ không như thế nữa ma mi tha thứ cho con nha.

"

Vu San San rất là lo lắng, thể trọng tiểu mập tử hiện tại khả quan, khí lực lại lớn, bình thường rất thích bò lên trên người cô, đụng tới đụng lui, hiện giờ cơ thể cô chỗ nào cũng đau, nếu như bị tiểu tử này đụng trúng đoán chừng sẽ đau chết.

Vì vậy, Vu San San cố ý nghiêm mặt nói: "mami phạt con từ giờ tới ngày mai, con không được ôm ma mi, như vậy ma mi liền tha thứ cho con.

"

"Được rồi.

" Đô Đô lập tức vươn hai ngón tay dựng thẳng lên đầu mình làm đảm bảo.

Đô Đô là một đứa bé nói lời giữ lời, đảm bảo không ôm mẹ nữa sẽ không ôm nữa, cho dù thói quen trước khi đi ngủ muốn tiến vào lòng mami cũng bị phanh lại trước một giây, tự mình lụt cụt chạy về chỗ ngủ.

Vu San San vốn đang sợ tiểu mập thối sẽ dính cô, giờ nhìn cậu tuân thủ lời hứa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra đêm nay sẽ không bị tiểu mập tử này hành hạ.

Ngày thứ hai lúc Đô Đô tỉnh lại, nghiêng đầu vừa nhìn, mami còn đang ngủ, cậu lập tức đã nghĩ muốn tiến tới trèo lên người mẹ ôm ôm mẹ, nhưng đột nhiên cậu nhớ tới lời mình đã hứa, lập tức phanh lại.

Nhưng nhìn kỹ lại thấy không đúng, ma mi nói là tối qua không thể ôm, nhưng hôm nay trời đã sáng rồi, giờ có thể ôm nha.

Vì vậy mắt nai của Đô Đô sáng lên, chân nhỏ vểnh lên liền lật lên người Vu San San, giống như ngày thường cả người giơ thành hình chữ đại 大 trên người ma mi, khuôn mặt béo mập thoải mãi mà cọ cọ.

Khổ như vậy vẫn còn đang ngủ Vu San San vẫn còn trong mộng đẹp, đang ngủ ngon đột nhiên cảm thấy bị một núi thái sơn đè lên người, sau đó trên người phát đau.

Cô trong lúc mê mê hồ hồ kêu lên "A -- đau quá đau.

"

Đô Đô bị lại càng hoảng sợ, vội vàng cuồn cuộn lê thân mình mập mạp của mình xuống, gấp gáp xem ma mi có phải bị mình đè đau, kết quả liền phát hiện trên người mami đã bị kéo lên, lộ ra chỗ bụng toàn những lỗ tròn tròn tím đen, trông rất dọa người.

Đô Đô ngốc luôn, lại đem áo mẹ vén lên trên, phát hiện trên người ma mi toàn là những khối đen đen tím tím.

Mami bị người đánh?

Trong đôi mắt của Đô Đô lập tức liền hiện lên giọt nước, phản ứng đầu tiên của cậu là mẹ bị người ức hiếp, cậu phải nói cho ba ba.

Lau lau nước mắt, tiểu tử kia ngay cả giầy cũng không kịp đeo liền bò xuống, trực tiếp xông ra phòng khánh tìm ba ba đang làm cơm, xông lên ôm lấy chân của bố bi thương kêu lên: "Ba ba, mami bị người đánh --"

Tay Nguyên Lãng cầm dao thái rau suýt nữa tuột tay.

.

Truyện Chữ Hay