Nhất Kiếp Tiên Phàm

chương 140: thủ không nổi chính mình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một thanh âm có chút máy móc vang lên trong não hải, Thiên Vân cả kinh, muốn làm ra phản kháng, thế nhưng hắn làm không được.

Thời điểm mới tiến vào nơi đây, Thiên Vân phát hiện trong này có mùi rất lạ.

Hắn còn tưởng đây là mùi thảo dược, dù sao nơi này cũng là nơi trồng linh dược.

Thế nhưng hiên tại linh lực bị hút khô, thân thể còn chưa khôi phục đỉnh phong, Thiên Vân chỉ cảm thấy một trận khô nóng, đầu óc bắt đầu mê man, không thể duy trì tỉnh táo được nữa.

Thiên Vân có thể cảm nhận được, bên trong thức hải của mình xuất hiện một hạt bụi bặm.

Hắn muốn khu trục nó, thế nhưng cái cảm giác khô nóng khiến hắn không thể tập trung, nhiều lần giãy giụa nhưng đều tốn công vô ích.

Làm cho Thiên Vân khó chịu chính là, ngoài thân thể, có một vật gì đó đang quấn chặt lấy hắn.

Không thể khu trục hạt bụi, hắn đành phải rời đi thức hải, mở mắt nhìn thân thể mình.

Thiên Vân chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, trong ngực hắn có một thân thể lõa lồ đang dang hai tay ôm lấy hắn.

Khuôn mặt kiều diễm ửng hồng, đôi môi anh đào thỉnh thoảng đóng mở phát ra những tiếng tỉ tê, làm một số bộ phận hắn ngứa ngáy khó chịu.

Thiên Vân không thủ vững được thần trí nữa, mùi hương lạ cứ thế xộc vào mũi, khiến trái tim hắn co bóp kịch liệt, cái cảm giác cả người muốn nổ làm hắn muốn phát điên, muốn tìm một chỗ để phát tiết sự khó chịu.

Ánh mắt hắn cứ thế nhoè dần, nhoè dần, lý trí cho dù cường đại đến đâu, nếu thực lực không đủ cũng là vô ích.

Thân thể lõa lồ kia đang không ngừng mơn trớn hắn, thỉnh thoảng còn truyền tới những thanh âm nỉ non, hơi thở tựa hương u lan khiến Thiên Vân chỉ muốn đè nàng xuống, trừng phạt một phen.

Cuối cùng hắn thủ không được nữa, tâm trí cũng đã bị mùi hương kia lấn át, Thiên Vân cứ như thế buông thả chính mình, không phản kháng nữa.

Thân thể đang ôm chặt lấy Thiên Vân dường như cũng có phát giác, nàng đẩy nhẹ hắn một cái, cả hai cứ thế sa ngã.

Trong cơn điên loạn, thỉnh thoảng trong đầu Thiên Vân còn truyền tới thanh âm máy móc.

"Tiến độ dung hợp hiện tại %..."

"Tiến độ dung hợp hiện tại %..."

Thiên Vân giờ này đầu óc trống rỗng, chỉ muốn phát tiết những khó chịu trong người, mặc kệ dung hợp hay không dung hợp.

Đại Việt, Hải Vân Lĩnh, trong một động phủ nằm ẩn khuất nơi thâm uyên, có một thân ảnh toàn thân phủ kín hắc bào, chỉ để lộ cặp mắt màu hổ phách đang ngồi xếp bằng.

Từ dáng ngồi cùng thân hình cao lớn, có thể nhận ra người này là nam nhân.

Đúng lúc này hắn mơ hồ có cảm ứng, vội vàng bấm đốt ngón tay tính toán.

Vừa tính toán được một chút hắn liền phun máu tươi, vẻ mặt khó coi tới cực điểm.

Hắn cắn răng, lao ra khỏi động phủ, thẳng hướng Bạch Long Đảo mà đi.

Có điều hắn vừa bay ra Hải Vân Lĩnh, phía trước một người toàn thân bạch bào đã đứng đợi sẵn.

Đỉnh đầu người này có hai vầng nhật nguyệt xoay tròn, khí tức thần thánh mà uy nghiêm.

Nếu Thiên Vân ở đây, lập tức có thể nhìn ra người này là tu vi gì.

Người áo trắng lúc này mới quay lưng lại, có điều nhìn không rõ khuôn mặt người này hình thù thế nào.

Hai vầng nhật nguyệt quá loá mắt, khiến người đối diện khó mà nhìn thẳng.

"Ngươi năm lần bảy lượt muốn nhập kiếp, lại nghĩ rằng bổn quân không dám giết ngươi hay sao?" Người áo trắng ánh mắt có chút băng lãnh, nhìn chằm chằm người áo đen mà hỏi.

"Ngươi đã là thiên đạo một phần tử, vậy mà không chịu an phận.

Ngươi nghĩ rằng nếu cản ta, liền có thể lật ngược ván cờ này hay sao? Đừng nói ngươi chỉ là thiên đạo một phần tử, ngay cả chân chính thiên đạo cũng không thể tùy ý quấy nhiễu chuyện của chư thánh, ngươi làm như vậy, chỉ là tự tìm đường chết mà thôi".

Người áo đen tuy rằng mạnh miệng, có điều xem ra hắn cũng rất kiêng kị người áo trắng.

"Người câu cá, hay cá câu người còn chưa biết, ngươi nên an phận chờ đợi thì hơn.

Ta không quấy nhiễu kiếp số, ngươi cũng đừng nghĩ dùng thực lực quấy nhiễu".

Người áo trắng nói hết câu, thân thể trực tiếp tan biến.

Người áo đen xoắn xuýt một lúc, cuối cùng chỉ có thể cắn răng, trở lại Hải Vân Lĩnh.

Ở một nơi nào đó không rõ, chỉ thấy xung quanh là tinh hà nhật nguyệt, bên dưới có một vị đạo nhân đang ngồi uống trà, trước mặt người này có một gốc đại thụ.

Gốc đại thụ này cao lớn vĩ ngạn, tán lá trải rộng tinh không, rễ cây mọc tràn lan, khí tượng cùng uy áp thế mà cùng vị đạo nhân kia chỉ hơn không kém.

Vị đạo nhân khuôn mặt tuấn mĩ, khí độ cũng rất siêu nhiên, có điều người này luôn giữ trong mình một nụ cười nửa miệng.

Nụ cười này khiến khí chất của y thay đổi, tựa như một vị hoàng giả đứng trên đỉnh thế gian, xem chúng sinh chỉ như kiến cỏ, khinh thường làm bạn.

Đạo nhân vừa nâng ly trà, vừa nhìn vô tận tinh hà, dường như tầm mắt của y có thể nhìn xuyên qua tất cả.

Đúng lúc này tâm thần y hơi động, nhíu mày nhìn xuống phía dưới.

Theo tầm mắt của y, chỉ thấy dưới đó là một mảnh lờ mờ sương khói, xung quanh là vô cùng vô tận tinh cầu xoay tròn.

Vị đạo nhân nhìn một lúc, lại ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ, sắc mặt xem ra không được tốt cho lắm.

"Ta mưu tính lâu như vậy, làm sao có thể để mọi thứ đổ xuống sông xuống biển".

Ngẫm nghĩ một hồi, hắn phất tay làm ra một đạo thu ấn, cũng lẩm nhẩm một ít lời nói.

Xong xuôi hắn liền phất tay, từ đầu ngón trỏ bay ra một đạo quang mang.

Quang mang tức tốc rơi xuống, thẳng hướng sương khói mà đi, tốc độ nhanh vô cùng.

Làm xong mọi việc hắn mới gật đầu mỉm cười, tiếp tục uống trà, nhìn gốc cổ thụ.

Thiên Vân có cảm giác mình đang ở trong một giấc mộng, giấc mộng cực kỳ mĩ hảo, cũng cực kỳ ướt át.

Trong mộng hắn thấy mình tu vi tiến nhanh, Phân Chi, Phong Thân, Sinh Hoa, Tứ Tiết, cứ thế một đường đột phá, không thể ngăn cản.

Hắn đang đứng trên đỉnh của mảnh đất này, có thể quát tháo chúng sinh.

Hắn cùng một nữ tu kết làm đạo nữ, chung phó đại đạo, một kiếp này xem như viên mãn.

Có điều tu vi của hắn tăng quá nhanh, quá không ổn định, cuối cùng không giữ được, bắt đầu rơi xuống.

Tưởng chừng sẽ rơi xuống đáy vực sâu, thế nhưng trong lúc khó khăn, một bàn tay mềm mại giữ chặt lấy hắn.

Thiên Vân nheo mắt nhìn kĩ, có điều khuôn mặt nàng quá mơ hồ, hắn không nhìn rõ, nhưng hắn nhận ra được, nàng là đạo nữ kết tóc xe tơ của hắn.

Nàng kéo hắn khỏi vực sâu, lại lần nữa bay cao, thăng hoa trên đỉnh thế gian.

Cứ như vậy lên xuống không biết bao nhiêu kiếp người, hắn nghĩ thăng trầm có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, Thiên Vân cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Nhớ tới thanh âm hệ thống, hắn vội vàng tiến về thức hải, muốn nhìn một chút tình huống cụ thể.

Trong toả hải đảo, thần hồn Thiên Vân từ ngôi tiểu viện bước ra, bắt đầu truy tìm vết tích hạt bụi để lại.

Mất một khoảng thời gian khá dài, cuối cùng Thiên Vân cũng tìm thấy nó.

Hạt bụi này nhỏ bé vô cùng, nếu không phải Thiên Vân có Thiên Diễn Thuật tính toán, muốn tìm thấy nó cũng rất khó.

Làm cho hắn ngẩn ra chính là, hạt bụi này dường như gặp sự cố gì đó.

Tiến lại gần quan sát, chỉ nghe một vài thanh âm đứt đoạn, cùng những tiếng lẹt xẹt khó hiểu..

Truyện Chữ Hay