Lý Tiểu Dân trong lòng vô cùng sảng khoái, hắn vừa rồi biểu hiện ra một chút võ công, thuận tiện thị uy. Nghĩ không ra võ lâm cao thủ đã được tôn kính không kém gì đại thần của triều đình, người Trung Quốc đối với quan lại vô cùng kính trọng, có thể nói trong lịch sử từ xưa đến nay, chưa bao giờ thay đổi.
Hắn lập tức than một tiếng, tỏ vẻ uy phong, trầm giọng nói: "Nếu bổn quan đã bại lộ thân phận, ta cũng không che dấu với các ngươi. Bổn quan chính là theo mật lệnh của thái tử muốn các ngươi làm một chút chuyện vì người!"
Hai vị bang chủ nghe không hiểu ý của vị đại nhân này, cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ đoán ý, khấu đầu nói: "Đại nhân có gì phân phó, xin cú việc nói ra! Bọn tiểu nhân xin tuân theo mệnh lệnh!"
Lý Tiểu Dân ngửa mặt lên trời thở dài: "Các ngươi cũng biết Bắc Triệu quốc là đại địch của Đại Đường ta, mà nay lại đang chuẩn bị binh mã, chuẩn bị tiến công Đại Đường! Đại Đường chúng ta anh hùng hào kiệt không ít, đáng ra phải ra sứ vì triều đình, chinh chiến sa trường, vì sao chỉ có một địa bàn nho nhỏ mà đao binh tương hướng, đồng thất thao qua! Thế chẳng phải là làm cho quốc lực suy yếu còn kẻ địch thì vui mừng sao?"
Nghe Lý Tiểu Dân nói đại nghĩa, hai vị bang chủ không khỏi hổ thẹn, cúi đầu nói: "Tiểu nhân cũng muốn lấy thân báo quốc, nhưng lại không có môn lộ(?), lại chẳng có tài, nên không có cách nào khác là phải trà trộn vào cuộc sống nhue vậy, mong đại nhân minh giám!"
Lý Tiểu Dân lắc đầu cười nói: "Ta lại thấy không phải như vậy. Thái tử điện hạ đã tấu lên bệ hạ, nói là ngoài quân chánh quy ra, nên thành lập một nhánh nghĩa quân, tiến hành huấn luyện đặc biệt. Ngày sau, nếu Bắc Triệu, Trần Quốc công kích, thì một nhánh nghĩa binh này sẽ nhận được lời kêu gọi cùng chống địch! Sao các ngươi không gia nhập nghĩa binh, vì tổ quốc mà tận trung?"
Lý Tiểu Dân nói một cách mập mờ, mà hai vị bang chủ lại nghe không hiểu ý lắm, nhưng cũng đoán được ý tứ đại khái, không khỏi cả kinh nói: "Ý đại nhân là muốn chúng ta thành lập nghĩa quân, chuẩn bị chiến tranh?"
Lý Tiểu Dân cười nói: "Đúng là ý này. Nếu thành lập nghĩa quân, tại chiến trường lập nhiều công lao, các ngươi sẽ đều là công thần, ngày sau hoàng thượng xét công tất sẽ ban thưởng! Hơn nữa các ngươi đều là người trên giang hồ, võ nghệ thuần thục, hơn nữa tin tức lại linh thông, bởi vậy ta mới bẩm báo với thái tử, dụng các ngươi làm trụ cột, tạo ra một nhánh nghĩa quân đầu tiên của Đại Đường ta!"
Hai vị bang chủ vừa mừng vừa sợ, nếu như có thể được làm quan lớn, thì bọn họ tuyệt đối từ bỏ hắc đạo, sẽ không phải thu phí bảo vệ. Lập tức khấu đầu, trong lòng thầm nghĩ đi theo thái tử chẳng phải là qua tuyệt sao, tương lai thái tử lên làm hoàng đế, chính mình cũng là thân tín của thái tử, sao này chẳng phải là thăng quan tiến chức nhanh chóng sao?
Bọn họ trong tâm đều cẩn thận suy xét, mặc dù thấy Lý Tiểu Dân tuổi còn nhỏ, không dám khinh thường, tấm kim bài kia tuyệ đối không thể là giả được, hơn nữa giọng Lý Tiểu Dân tiêm tế(?), hiển nhiên đó là thái giám trong cung, nếu không phải là thân tín của thái tử, mà là người khác thì có họ cũng không tin. Dù sao thái tử cũng mới mười lăm tuổi, tin dùng tiểu thái giám, cũng là chuyện thường, huống chi tiểu thái giám này võ công cao cường, hơn phân nửa là do cao thủ đại nội bí mật huấn luyện ra. Lập tức liều mạng dập đầu, một mặt nịnh nọt, một mặt nghĩ xem nên dùng lễ vật gì để tặng, lấy lòng thái tử cùng thái giám.
Người của hai bang từ đó hoà hảo, không khác gì người một nhà, vì để tránh cho đại nhâ tức giận, hai vị bang chủ lệnh kẻ dưới mang những người trọng thương trở về trị thương, còn chính mình cùng đại nhân tới mật thất của một trà lâu gần đó mật đàm.
Lý Tiểu Đân lần này đi ra, trong lòng không ngừng suy nghĩ, một bên theo chân bọn họ nói chút chuyện lung tung, một bên âm thầm tính toán chủ ý, rất nhanh đã nói ra một câu chuyện để lừa gạt, nói mình là cận thần của thái tử bởi vậy biết được quốc gia cơ mật, không thể cho ngoại nhân biết, bởi vậy mới phái tự mình tới, triệu tập hảo hán trên giang hồ, chuẩn bị thành lập nghĩa binh. Bởi vậy, chuyện thành lập nghĩa binh này, cũng không thể nói cho người bên ngoài, đặc biệt phải dặn dò bang chúng, ai cũng không thể nói ra ngoài, nếu để địch quốc biết thì sẽ hỏng hết đại sự.
Ba người trong mật thất bí mật thương nghị, cuối cùng quyết định, ở ngoài thành tìm một nông trang hẻo lánh, thành lập huấn luyện cơ địa, chiêu mộ lưu dân tiến hành huấn luyện. Huấn luyện quân nhu phí dụng, trước tiên do hai bang lo liệu, đợi triều đình phát kinh phí sẽ trả lại sau.
Hai vị bang chủ cũng không hề quan tâm đến điều này, ngày thường luôn tìm cách tặng lễ vật cho thái tử, nhưng lại có cơ hội, bây giờ có cơ hội, đâu chịu bỏ qua, đều vỗ ngực đồng ý, kinh phí huấn luyện do hai bang chuẩn bị, không cần triều đình cấp cho một lượng!
Lý Tiểu Dân lắc đầu mỉm cười, miệng thì nói trong tương lai nhất định sẽ hoàn trả cho bọn hắn, trong lòng lại âm thầm phát sầu, sau này lấy tiền đâu ra mà hoàn trả lại cho bọn hắn đây?
Nhưng mà bất kể nói như thế nào, chính mình cũng cần kiến tạo nên một nhánh quân đội của riêng mình, vô luận như thế nào, cũng phải làm cho tới cùng, phải biến quân đội này thành một quân doàn tinh nhuệ nhất, đợi cho tới khi thời cơ chín muồi thì hành động.
Thương nghị hồi lâu, hết thảy đều ổn thỏa, hai vị bang chủ cũng quyết định cùng hưởng địa bàn phía đông thành, Lý Tiểu Đân hướng tới bọn họ chắp tay cáo biệt, hai vị bang chủ lại cố ý lễ bái, cung tống đại nhân rời đi.
Mang theo lễ vật mà hai vị bang chủ dâng cho thái tử, Lý Tiểu Dân dương dương đắc ý đi trên đường, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến tiếng vó ngựa, liền cuống quít trốn vào trong hẻm nhỏ, không dám cùng những người đó đối diện.
Hơn mười con ngựa chậm rãi vượt qua ngã tư đường, kỵ sĩ tay đều cầm đao thương, cảnh giác nhìn kỹ bốn phía, phòng ngừa có thích khách xuất hiện.
Ánh trăng chiếu xuống, Lý Tiểu Dân thấy rõ ràng, tại giữa đội ngũ, chính là Bắc Triệu hoàng tử, Lương Vương Triệu Quang, mặt mũi đỏ bừng, lập tức ngã trái ngã phải trên ngựa, túy ý áng nhiên.
Thấy bộ dáng hắn như vậy, kỵ mã ở bên liền đở lấy hắn, lo lắng nói: "Điện hạ, chúng ta có nên hay không ở lại hoa thuyền, miễn cho trên đường có thích khách xuất hiện?"
Triệu Quang lắc đầu cười lạnh nói: "Trên hoa thuyền kia, đều là chút dong chi tục phấn, cũng làm cho ta trụ lại! Duy nhất gia nhân xinh đẹp, nói cái gì bán nghệ không bán thân, thật sự là không để cho ta mặt mũi! Hừ, nếu là ở Biện Lương thành, ta đã sớm mang binh diệt bọn hắn!"
Môn khách cười nói: "Biểu tử này thật không biết thúc thời, Vương gia không cần cùng bọn bình dân so đo. Ngày sau, đại quân đã tới, nhất định phải làm biểu tử này tự mình hướng tới Vương gia khấu đầu bồi tội!"
Lý Tiểu Đân đang âm thầm nghe được lắc đầu, môn khách này xem ra cũng uống không ít, nếu không như thế nào ở trên đường lớn Kim Lăng, thương lượng như thế nào phái binh công đả Đại Đường?
Triệu Quang a a cười nói: "Đại Đường này, ngoại cường trung kiền, nhất bính tựu toái(?)! Ngươi xem hôm nay không phải đồng thời bị ám sát sao, nếu không phải chúng ta hỗ trợ, cái tên thái tử kia chỉ sợ phải chết ở chỗ này! Cáp, ngươi đoán xem, là ai xuống tay, chuẩn bị chấm dứt tính mạng Lý Chiếu cùng Chân Bình công chúa?"
Môn khách cau mày suy nghĩ một lúc, đoạn nói: "Chẳng lẻ thật là Tần quý phi người sinh ra Lư Lăng vương Lý Hú phái người xuống tay? Cái này cũng có có thể, ngoại tổ hắn Tần Viên vốn là quân trung danh tướng, thân tín che kín trong quân đội Đại Đường, mà đám thích khách này võ nghệ cao cường, nhất là một thân Cửu Kinh chiến trận này là tiêu sát khí, hiển nhiên là xuất từ quân đội. Nếu là Tần gia từ trong quân đội chọn lựa tử sĩ, đến đây ám sát Lý Chiếu, mưu đoạt vị trí thái tử."
Triệu Quang lắc đầu cười nói: "Không đơn giản vậy đâu! Theo ta thấy, khả năng Lý Hùng phái người xuống tay cao hơn một chút!"
Môn khách vỗ tay kêu lên: "Đúng vậy, Đan Dương vương Lý Hùng vốn là hoàng trường tử, tự nhiên sẽ không để vị trí thái tử bị Lý Chiếu đoạt đi. Mẫu thân hắn mặc dù qua đời đã lâu, nhưng ngoại tổ phụ hắn cũng là người có tiền có thế, nếu như bọn họ huấn luyện ra một chi tử sĩ, cũng không có gì là khó khăn. Lúc này đây, nếu có thể ám sát thành công, tự nhiên là tốt; nếu không thành công, cũng giá họa cho Lư Lăng vương Lý Hú, làm cho Lý Chiếu cùng Lý Hú lưỡng bại câu thương! Chiêu này quả là diệu kế, quả nhiên lợi hại! Vương gia vừa liếc mắt một cái đã khám phá ra huyền cơ trong đó, quả nhiên là anh tài ngút trời, không ai có thể bì kịp!"
Triệu Quang a a cười to, mang theo chúng bộ hạ, xa xa rời đi.
Dưới ánh trăng, một bóng dáng từ trong chỗ tối đi ra, nhìn đoàn người Bắc Triệu quốc phía xa, lo lắng thở dài.
Cung đình đấu tranh, quả nhiên là âm hiểm khiến cho kẻ khác khó có thể tin. Tại nơi phồn hoa như Kim Lăng thành, ngoài có cường địch, trong có cung đình tranh đấu, Đạ Đường sẽ rơi vào thế hạ phong, rồi nhanh chóng bị diệt vong.
Nhưng cũng chẳng phải là cơ hội cho chính mình sao? Mội đội nghĩa quân, hay là quân đội của chính mình. Nếu như thời cơ đã tới, kỳ binh nổi lên, chính mình sẽ không phải là nhất cử thành công sao?
Tại đây ám triều bắt đầu khởi động tại kinh thành, khiến một phát |mà động toàn thân, chẳng lẻ một tiểu thái giám yên lặng vô ưu, lại không thể nhấc lên kinh đào hãi lãng sao?
Một cổ hùng tâm tráng chí, từ trong lồng ngực Lý Tiểu Dân cuồng dũng ra. Hắn tin tưởng, bằng vào sự cố gắng của mình, sẽ trở thành một thái giám lưu danh thiên cổ!
oo
Trong lòng tràn ngập hình ảnh của Trịnh Hòa cùng Ngụy Trung Hiền, tráng chí lăng vân chính là tiểu thái giám tiểu Dân tử trong phòng mình, cầm bản đồ, chuyên tâm nghiên cứu đại thế thiên hạ.
Lịch sử đã đại biến dạng, dường như từ triều Hạ bắt đầu, đã kinh hòa chính mình biết là rất không giống nhau.
Khi triều Hạ được sáng lập cho tới hơn một ngàn năm, sau này lại bị tạo phản và bị Đại Tần tiêu diệt, bốn trăm năm sau, Đại Tần lại bị diệt vong, phân phân hợp hợp, rồi lại được triều Tống nhất thống thiên hạ, năm trăm năm sau lại bị phân liệt, vô số quốc gia lớn nhỏ hưng vượng suy vong, biến thành thế cục hỗn tạp như hiện nay.
Bất quá tiểu Dân tử cũng không phải rất quan tâm ngoại quốc thế nào, ngoại trừ hai cường quốc là Bắc Triệu cùng nước lân cận là Trần Quốc ra, còn lại thì hắn không quan tâm, hắn bây giờ cũng chưa hề lo lắng.
Hắn bây giờ ở quốc gia gọi là Đại Đường, lại bị các quốc gia khác gọi là Nam Đường. Từ trên bản đồ biên giới, Lý Tiểu Dân cũng hiểu được gọi là Nam Đường thích hợp hơn một chút.
Mà trong hoàng cung Nam Đường, làm cho hắn chú ý nhất chủ yếu là ba vị hoàng tử.
Hoàng thái tử Lý Chiếu, hiện nay mười lăm tuổi, vốn là con trai thứ sáu của Lý Ngư, bởi vì mẫu thân là hoàng hậu, cho nên được phong làm thái tử.
Ngoại tổ phụ của hắn là Chu Thái, cũng rất có uy thế, thân là đương triều tả tướng, lại được Chu hoàng hậu trợ giúp, nên Chu gia đã thành thế lực cường đại nhất, môn sinh đệ tử vô số, rất nhiều đều là trọng thần trong triều.
Nhưng thế lực của Chu gia, lại không thể có ảnh hưởng quá nhiều trong quân đội. Hoàng tử thư mười ba Lý Hú, năm nay mười ba tuổi, năm ngoái được phong làm Lư Lăng vương, mẫu thân là Tần quý phi, mười năm trước, là phi tần được Lý Ngư sủng ái nhất, bây giờ cũng thánh quyến thậm long, bởi vậy con của nàng cũng thủy trướng thuyền cao, nhỏ tuổi đã được phong vương.
Cha của Tần quý phi là Tần Viên, Đại tương quân đương triều, từng suất quân đông chinh tây thảo, chiến công hiển hách. Bây giờ mặc dù đã già, nhưng tướng lãnh trong quân đội, phần lớn là do hắn nâng đỡ, quân đội một phương, giữ vững địa vị cho Lý Hú.
Cuối cùng còn một hoàng tử đáng chú ý, đó là hoàng tử trưởng Lý Hùng, nay hai mươi hai tuổi, được Lý Ngư phong làm Đan Dương vương.
Mẫu thân hắn là Tiễn phi chết sớm, chưa từng lên làm hoàng hậu, liền ra đi. Nhưng ngoại tổ phụ của hắn Tiễn Tùng cũng hữu tướng đương triều, lại là gia đình hào phú, tại Nam Đường mở rất nhiều cửa hàng, các loại sinh ý đều có một phần dính dáng. Thương nhân của Đại Đường, hơn phân nửa đêu năm trong thế lực này, nếu không được thế lực này cho phép, thì thương nhân nào cũng không thể trên thương trường phát triển yên ổn.
Năm đó Tiễn Tùng bất quá chỉ là một thương nhân mà thôi, mặc dù là một thương nhân lớn, gia tài vạn quán, nhưng không thể nào so với Chu gia một đại gia tộc. Chính là Tiễn Tùng cũng rất biế rõ khả năng, năm đó vừa thấy hoàng tử thứ năm là Lý Ngư, dễ khúc ý kết nạp, tống tiễn cống vật, bởi vì Lý Ngư thích thi từ thư họa, liền tốn hao trọng kim, mua các bứ tự hoạ trân quý, tặng cho Lý Ngư thưởng thức.
Nữ nhi của Tiễn Tùng, tuổi còn trẻ mạo mỹ, bị Tiễn Tùng đưa đến phủ của Lý Ngư, làm cơ thiếp cho hắn. Khi đó Lý Ngư còn trẻ, cùng Tiễn phi lượng tình tương duyệt, rất nhanh liền sinh hạ Lý Hùng. Lúc trước Lý Ngư tuy có nữ nhi, nhưng lại không có nam nhi, khi Lý Hùng sinh ra, thì được yêu quý như trân bảo, nếu không phải Tiễn phi chết sớm, ngôi vị thái tử, phân nửa là của Lý Hùng.
Sau khi ca ca của Lý Ngư bệnh chết, Lý Ngư đăng cơ làm hoàng đế, ẩm thủy tư nguyên, liền để Tiễn Tùng chưởng quản kinh tế của quốc gia, rồi lại để cho hắn lên làm hữu tướng, quyền cao chức trọng. Sinh ý của Tiễn gia cũng bởi vậymà cơ hồ lũng đoạn thị trường của Đại Đường.
Nhưng bất kể nói như thế nào, Tiễn gia cuối cùng cũng chỉ là từ một người bột phát, so với gia tộc lâu đời của Đại Đường như Chu gia mà nói, còn kém rất xa. Bởi vậy, bọn họ cũng chỉ có thể bị Chu gia chèn ép ngay từ đầu, vị trí thấi tử cũng vì thế mà bị Lý Chiếu lấy mất.
Ba vị hoàng tử, đều khi còn tám chín tuổi liền xuất cung, do nãi nương cùng nữ quan, bọn thái giám nuôi dưỡng. Sau lại phong vương, lại có phủ đệ của riêng mình, chỉ là khi được hoàng đế cho phép mới được vào cung thăm mẫu thân.bg-ssp-{height:px}
Lý Tiểu Dân âm thầm suy nghĩ, Tiễn Tùng là kẻ có dã tâm, vô cùng có bản lĩnh, ngoại tôn không được làm thái tử, dám chắc sẽ không bỏ qua. Nếu như âm thầm huấn luyện tử sĩ, ám sát thái tử, giá họa cho Lý Hú, làm cho Lý Hùng lên làm thái tử, cũng không phải là không có khả năng.
Đây là nội ưu, ngoại hoạn, một khi Trần quốc cùng Bắc Triệu hợp binh tấn công Đại Đường, Đại Đường sợ rằng khó có thể địch lại. Điều mà Lý Tiểu Dân muốn làm chính là muốn nhanh chóng huấn luyện ra một nhánh tinh binh, từ trong loạn cục thủ lợi, có lẽ sẽ có hiệu quả không ngờ tới.
Nếu thượng thiên cho mình sinh ra vào thời loạn này, chính là cho mình một cơ hội để tạo lên cơ nghiệp, Lý Tiểu Dân âm thầm hạ quyết tâm, vô luận như thế nào, chính mình nhất định làm ra một đại sự nghiệp để đời!
oo
Hùng kê nhất xướng thiên hạ bạch,
Hốt như đêm xuân phong lai,
Kê kê lần nữa trường đi ra! (ko bjt dịch sao nữa T_T)
Lý Tiểu Đân ngồi trên giường, một mặt ngâm tụng bài thơ mới của mình, một mặt kích động dòng máu nóng cuồn cuộn, cúi đầu nhìn thân thể có chút xa lạ của mình, không khỏi cảm thán.
Buổi sáng hôm nay, hắn mở mắt, phát hiện đã trải qua một đêm kích tình, Lan nhi đã rời giường quét dọn phòng Vân phi.
Nhưng mà từ lần trước, Lý Ngư vội vã rời đi, Vân phi vô cùng tức giận, quái thái giám đưa tới liền bỏ qua, không hề bắt hắn lại quét dọn phòng, mà lại bắt Lan nhi làm việc này, là muốn hành hạ nàng ta, để rũ bỏ hết muộn khí ở trong lòng.
Ngoại trừ công việc quét dọn phòng Vân phi, mọi công việc đều không cần Lý Tiểu Dân phải đụng tay chân vào, bởi lẽ các cung nữ đều làm hết cho hắn rồi. Các nàng cũng thường xuyên được Lý Tiểu Dân đưa tới vài món đồ trang sức xinh đẹp, nhận được tất phải báo đáp, làm mọi việc dùm hắn cũng coi như là báo đáp vậy, điều này làm cho Lý Tiểu Dân vô cùng thư thả.
Không có người ở bên, Lý Tiểu Dân cảm thấy vô cùng nhàm chán. Nhưng mà hắn lại cảm giác được cả người đều rất kỳ quái, giống như thừa ra chút vật gì đó. (tại quen không có trym ấy mà ^^)
Thừa cái gì, là kích tình sao? Lý Tiểu Dân một mặt tự hỏi, một bên ngồi dậy, theo thói quen đưa tay xuống phía dưới hạ thân sờ sờ, lập tức ngây dại. (mọc trym rồi ^^)
Đợi lâu như vậy, nó, rốt cục không phụ lòng kỳ vọng, xuất hiện tại địa phương chắc hẳn là…!
Mặc dù nó là san san lai trì(?), Lý Tiểu Dân lại không có một chút ý tứ, chỉ lo kích động, trên mặt đầy lệ, ôm nó, phóng thanh khóc lớn.
Khóc hồi lâu, Lý Tiểu Dân nước mắt đầy mặt, tươi cười hớn hở, nghẹn ngào than thở: "Người có hùng tâm tráng chí hay không, ngay cả kê kê cũng sẽ ứng vận mà sinh, cấp cho ta mặt mũi!"
Bởi vậy, vị thái giám này thượng thừa thiên mệnh càng thêm kiên định tranh đoạt thiên hạ, tâm như thiết thạch, tuyệt lui bước.
Bất quá chỉ có quyết tâm là không đủ, tự biết hắn bây giờ cần nhất chính là thực lực, nếu mang đám đả thủ bào đi ra ngoài tạo phản, chỉ sợ còn chưa tới cửa cung, đã bị người ta giết sạch rồi.
Bây giờ, nhiệm vụ cơ bản của Lý Tiểu Dân chính là, một mặt âm thầm bồi dưỡng thế lực, thành lập quân đội; một mặt trà trộn hoàng thành, dựa theo phương pháp tu luyện trong Thiên Thư, tu luyện tiên thuật cùng võ công, đợi tới khi đại thành.
Theo như Thiên Thư, đây chính là do Thái Thượng lão quân cùng Thông Thiên giáo chủ đem sở học của mình hợp lại truyền cho đệ tử có duyên, trong hoàng cung có nhiều vượng khí nhất, đây là nơi thích hợp nhất để tu luyện. Hơn nữa bổn môn phái tu luyện chính là Âm Dương song tu thuật, nếu có thể tìm được hoàng thất quý nữ làm đỉnh lô, chuyên tâm tu luyện, sẽ thu được kết qua không ngờ tới, tốc độ tu luyện sẽ vô cùng nhanh chóng, chính mình lúc đó pháp lực cường đại, hô phong hoán vũ, tát đậu thành binh. Nếu dùng nó để đối địch, thì ai có thể ngăn cản?
oo
Ban đêm, bị Vân phi ra lệnh làm một ngày, Lan nhi kéo thân hình uể oải, chạy trở lại, nàng cùng Lý Tiểu Đân tràn ngập tình ái cùng ngọt ngào trong căn phòng nhỏ, hy vọng nằm ở chỗ này, ở trong lòng Lý Tiểu Dân vô cùng ấm áp. Trong cà một ngày mệt nhọc và khổ cực này, thứ giúp nàng kiên trì chính là hy vọng được ở bên Lý Tiểu Dân.
Nơi này tràn ngập hết thảy tình ái mỗi khi nhớ lại. Vì để trang trí cho căn phòng này, Lan nhi dụng hết thảy thời gian chuẩn bị, tự mình chọn những thứ tốt, tinh mỹ chẩm sáo, sàng đan, bài trí lại cả gian phòng.
Mở cửa ra, nhìn vào trong phòng, nàng nhất thời ngẩn người.
Trong phòng, có một cái bồn tăm htật to, bên trong đầy nước, nhiệt khí đằng đằng, cùng với các dụng cụ tẩy táo khác.
Lý Tiểu Dân mặc một bộ quần áo nhu hoà, khoanh chân ngồi trên giường, có chút cười cười, trên khuôn mặt tuấn tú, mang theo một tia thần bí, một tia hưng phấn, một tia ôn tình.
Lan nhi ngơ ngác nhìn bồn tắm trong phòng, nhẹ giọng hỏi: "Những thứ này ở đâu ra vậy?"
Lý Tiểu Dân mỉm cười, đoạn nói: "Những thứ này có gì không ồn sao? Ta đã chuẩn bị rất kĩ rồi mà, nàng mau qua tắm rửa đi, có gì ta sẽ giúp."
Các dụng cụ tăm rửa này đều không tốn sức để tìm, chỉ là dụng một ít đồ trang sức lấy lòng cung nữ quản lý dụng cụ tẩy táo là được, đây đều là những thứ Vân phi thường dùng, lại dùng tam muội chân hoả tự mình luyện ra làm nước nóng lên, liền dễ dàng tạo ra nhiệt khí đằng đằng để tẩy táo.
Trải qua nhiều ngày tu luyện, tam muội chân hỏa đã có chút thành tựu, mặc dù không thể hoàn toàn điều khiển được, nhưng dùng để làm nóng nước, cũng không phải việc khó. Chỉ là người tu đạo trong thiên hạ, nếu biết hắn cư nhiên dụng tiên thuật cơ bản nhất khó có thể luyện là tam muội chân hỏa để làm cái việc này, chỉ sợ phân nửa hộc máu hôn mê tại chỗ.
Lan nhi biết hắn thần thông quảng đại, đối với hắn có một loại sùng bái không hiểu, cũng hỏi không nhiều lắm, mừng rỡ mỉm cười, đóng cửa lại, bắt đầu thoát y, lộ ra da thịt trắng bạch.
Lý Tiểu Dân mỉm cười, yên lặng thưởng thức thân thể xinh đẹp của nàng, mặt ngoài thì bình tĩnh, trên thực tế cũng khó có thể kiềm chế được, không ngừng nuốt nước miếng.
Thế mới biết, một khi khôi phục thành đàn ông, mặc kệ là sinh lý hay là tâm lý, đều có biến hoá thật lớn, khi thấy thân thể băng thanh ngọc khiết của một cô gái, lực hấp dẫn này cũng làm cho hắn cảm thấy giật mình, trước mắt không khỏi một trận mê muội.
Lan nhi thoát y xong, ngọc thể bạch tuyết mê người lại hiện lên trong mắt Lý Tiểu Dân, đôi chân ngọc thon dài, cẩn thận chạm vào nước, cười kinh ngạc, cho thân thể vào trong nước, nhẹ nhàng tẩy rửa thân thể của chính mình.
Lý Tiểu Dân chậm rãi đi tơi, một bên len lén nuốt nước miếng, một bên ngồi ở cái ghế cạnh bồn tắm, vươn tay ra, cầm mao cân chà lau thân thể của Lan nhi, có chút không thành thật tẩy rửa thân thể nàng.
Lan nhi ngượng ngùng mỉm cười, nàng tuy tuổi còn trẻ, dù đã cùng Lý Tiểu Dân lưỡng tình tương duyệt, những cử động thân mật cũng đều đã làm qua quán, nhưng đúng là vẫn còn có chút thẹn thùng, không thể hoàn toàn buông thả.
Tẩy rửa lớp bụi đất bên ngoài ngọc bích, tẩy rửa lóp bụi phong trân của Lan nhi, liền như một viên minh châu trân quý, tản mát ra ánh sáng rực rỡ.
Khi nàng từ trong bồn tắm đứng lên thì, như một đóa xuất thủy phù dong, thanh lệ thoát tục. Thủy châu từ mái tóc đen tuyền của nàng tỏa sáng rơi xuống đất, cùng với dung nhan tuyệt mỹ của nàng, vẻ mặt nượng ngùng, nhìn qua tựa như một tiên tử thuần khiết vô cùng.
Lý Tiểu Dân nhịn không được há to miệng, ngơ ngác nhìn thân thể mềm mại tuyệt mỹ này, trong lòng đại loạn, một cổ cảm giác luyến ái mãnh liệt bùng nổ trong lòng.
Lan nhi ngượng ngùng mỉm cười, tóc dãi buông xoã, đang muốn ra khỏi bồn tắm, Lý Tiểu Dân đã phục hồi tinh thần, cầm một cái khăn tắm thật to, đem cả người nàng bao phủ vào trong, rồi ôm vào trong ngực, một bên lau khô thuỷ châu trên người nàng, một bên ôm nàng đi tới bên giường, nhẹ nhàng đặt nàng đặt trên giường.
Nhìn nữ tử trên giường có chút thở dốc, Lý Tiểu Dân cúi đầu, hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
Lan nhi run rẩy, nghênh hợp với động tác của Lý Tiểu Dân, không biết tại sao, hôm nay Tiểu Dân tử ca ca, cảm giác không lớn giống nhau, mà động tác của hắn, tựa hồ cũng càng nhiều cảm tình cùng hưng phấn, làm cho Lan nhi cũng nhịn không được âm thầm hưng phấn.
Sắc trời đã tối, bóng đêm bao phủ cả hoàng cung. Lý Tiểu Dân mỉm cười, ở trên giường, trút bỏ quần áo, hai tay thuần thục hành tẩu trên thân thể Lan nhi, kích thích các bộ vị mẫn cảm trên cơ thể nàng, nghe tiếng rên rỉ của nàng như tiên nhạc trong phòng vang lên, rất nhỏ nhẵn nhụi, dễ nghe vô cùng.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn tới nước mắt trên mặt Lan nhi, quyết tâm làm cho một đêm này, vĩnh viễn trở thành ký ức ngọt ngào nhất của nàng.
Giơ tay lên, Lý Tiểu Dân phất tay khiến cho ngọn đèn trên bàn cách đó mấy bước phụt tắt, làm cho trong phòng chìm vào bóng tối.
Ngay sau đó, chỉ còn tiếng rên rỉ của nữ tử và tiếng thở dốc của nam tử vang lên trong phòng, một đêm này, nhất định sẽ tràn ngập kích tình cùng hưng phấn của một đêm ái dục.
Trên bầu trời, tinh quang lóe ra. Trên bầu trời một ngôi sao đột ngột xuất hiện, toả ra quang mang mơ hồ tựa hồ là Đế Vương Tử Vi Tinh. (có lẽ là ngôi sao tượng trưng cho bậc đế vương???)
Trong lúc đó, tinh tượng sư chứng kiến cành đó lắc đầu cảm thán, tuy là không biết chủ hà cát hung, nhưng ở sâu trong lòng hắn nổi lên một cỗ cảm giác ưu phiền.
Thiên hạ tuy lớn, bất luận thị quan hay đạo sĩ, hay là phi tần cô tịch, hoặc là Đường vương Lý Ngư nhìn trời thở dài mà rơi lệ, cũng tưởng tượng không nổi, từ đêm nay trở đi, trong hoàng cung lại xuất hiện một nam nhân!
Duy nhất chỉ một người.