Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

chương 39: c39: tìm thấy hài cốt 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhưng nghĩ lại, Từ Hành Chi mới nhận ra mình hơi lỗ m ãng.

Đối với Mạnh Trọng Quang mà nói, hắn phát bệnh sẽ không tỉnh táo, không phân biệt được thần hay ma, nếm được vị máu như kẻ tham ăn gặp được đồ ăn ngon, muốn ngừng mà không được, đến khi hắn hút được máu rồi tỉnh táo lại, nhìn thấy cổ Từ Hành Chi chảy máu ngất xỉu, hắn sợ đến mức bay mất ba hồn.

Nghĩ đến đây, Từ Hành Chi bị hút máu choáng đầu hoa mắt, cảm thấy áy náy sâu sắc, xoa tóc hắn: “Được rồi, tại ta được chưa? Đừng khóc nữa, sao lại giống y tiểu cô nương thế chứ.”

Mạnh Trọng Quang cọ cái đầu được sờ lên lồ ng ngực Từ Hành Chi mấy lần, lông dựng ngược lên mềm xuống rất nhiều.

Hắn mở nhẫn chứa đồ ra, lấy một thứ trong đó ra: “Sư huynh, ta trả lại tay huynh cho huynh.”

Hắn quý trọng bưng một cái tay gỗ, định gài lại cho Từ Hành Chi.

Miệng vết thương ở cổ tay phải của Từ Hành Chi từng được Nguyên Như Trú chữa trị, nơi bị cọ rách đã trơn nhẵn như lúc ban đầu nhưng Mạnh Trọng Quang vẫn cực kỳ cẩn thận, như đang lo lắng sẽ chạm vào vết thương đã lành lại từ lâu của y.

Mạnh Trọng Quang cầm tay gỗ tới gần, Từ Hành Chi mới nhìn rõ một chút: “Khoan đã, cái này không phải tay cũ của ta.”

Mạnh Trọng Quang mở mắt nói bậy: “Đúng nó mà.”

Từ Hành Chi: “Tay cũ của ta là gỗ hương, cái này của ngươi...”

Mạnh Trọng Quang: “Gỗ bồ đề.”

Từ Hành Chi vẫn muốn hỏi thêm: “Thế cái của ta...”

Mạnh Trọng Quang ầng ậng nước mắt ngẩng đầu lên: “Bây giờ cái này chính là tay của sư huynh. Không được dùng cái Cửu Chi Đăng làm cho huynh.”

Từ Hành Chi bị dáng vẻ nhe răng trợn mắt như thú con hung dữ của hắn gãi vào tim, bỗng mềm nhũn ra: “Được được được.”

Y vốn định giải thích cái tay đó do phụ thân làm cho y, hắn dùng nhiều năm nên quen rồi, nhưng giải thích như thế không khác gì tự tìm đường chết, y chỉ có thể ngầm thừa nhận suy đoán của Mạnh Trọng Quang.

Nhưng sau khi gài vào, Từ Hành Chi khá là bất ngờ: “Ơ, cũng vừa quá ha.”

Y xoay cổ tay, đang định hỏi Mạnh Trọng Quang làm cho mình từ bao giờ lại thấy Mạnh Trọng Quang sáp tới: “Sư huynh đeo cái tay này vẫn đẹp hơn.”

Từ Hành Chi cười nói: “Dù thế thì sao, vẫn là tay giả.”

Mạnh Trọng Quang nghiêm túc nhìn Từ Hành Chi: “Thứ gì thuộc về sư huynh đều là thật, đều rất đẹp.” Từ Hành Chi nghẹn lời.

Câu nói này đúng là bắn trúng tim, dù sao thì bản thân Từ Hành Chi nằm ở đây thôi cũng đã là một lời nói dối to lớn đối với Mạnh Trọng Quang.

Từ Hành Chi hơi buồn bực: “Ta muốn đi ra ngoài.”

Mạnh Trọng Quang ấn Từ Hành Chi quay lại: “Sư huynh phải nghỉ ngơi cho tốt.”

“Mấy ngày nay cơ thể đơ ra hết rồi.” Từ Hành Chi lật ngược thế cờ không nỡ hung ác áp đảo Mạnh Trọng Quang đã đè y xuống rơm rạ: "Ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt mới phải. Không được dậy.”

Mạnh Trọng Quang nằm ngửa mặt, nói nhỏ đưa ra yêu cầu: “Hôn một cái mới không dậy.” Từ Hành Chi bật cười.

Một lần nữa, lão yêu tinh trước mặt lại trùng khớp với người trong ký ức, điều này khiến Từ Hành Chi vô thức vui vẻ và thả lỏng.

Y cúi người, hôn lên nốt chu sa trên trán hắn một cái.

Mạnh Trọng Quang ngoan ngoãn nằm ở đấy không động đậy. Trước khi Từ Hành Chi ra khỏi hang động, hắn còn nhắc nhở: “Sư huynh để ý xung quanh, quỷ vương kia có thể sẽ quay lại đó.”

Không phải “có thể” mà là “chắc chắn sẽ”.

Từ Hành Chi giơ tay xoa trái tim của mình.

Trong cơ thể y có thêm tàn hồn của Diệp Bổ Y, với tính cách của quỷ vương Nam Ly dù thế nào hắn ta cũng sẽ tới giành lại tàn hồn này.

Điều đáng thương là Từ Hành Chi tìm khắp cơ thể mình cũng không thể tìm ra tàn hồn nằm ở đâu.

Có khả năng nó đã bị hồn phách vốn có của mình phản phệ tan mất, dù sao linh hồn này cũng quá yếu đuối, yếu đến mức giống y như Diệp Bổ Y.

Quỷ vương là một kẻ vô liêm sỉ cực kỳ, nhưng tiểu đệ tử trẻ tuổi tin rằng “Người không thuộc chính đạo chưa chắc đã là kẻ ác” đã làm gì sai cơ chứ?

Cùng với đó, Từ Hành Chi để ý tới nửa câu nói của quỷ vương khi việc sắp thành lại hỏng.

“Ngươi từng bị tẩy...” Tẩy? tẩy gì?

Linh lực và kinh nghiệm của quỷ vương đều vô cùng mạnh mẽ, vốn không nên đột nhiên thất bại ngay khi sắp thành công, vì thế chắc chắn trên người y đã xảy ra chuyện gì vượt qua khống chế của hắn ta.

Từ Hành Chi không khó nghĩ ra từ phía sau mà hắn ta muốn nói ra là “tẩy hồn” nhưng câu này thật sự rất vô lý. Mốc thời gian duy nhất mà Từ Hành Chi có thể nghĩ đến nếu mình bị “tẩy hồn” chỉ có lúc vào Man Hoang từng bị cưỡng ép đẩy vào thân xác của nguyên chủ.

Nhưng những gì trải qua khi đó hoàn toàn khác với cảm giác bị tẩy hồn lần này.

Từ Hành Chi nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra lời giải thích hợp lý, không thể làm gì khác hơn là phiền muộn đi ra ngoài.

Lục Ngự Cửu đang nhóm lửa bên ngoài hang động nhìn thấy y thì vội vàng đứng dậy: “Từ sư huynh. Sắc mặt huynh...”

Từ Hành Chi biết mình vừa bị hút máu quá nhiều, có lẽ tinh thần không khác một con chó chết là bao, y vung tay không muốn nói nhiều: “Không sao đâu, vừa mới tỉnh ngủ, váng đầu. Như Trú và A Vọng đâu?”

“Bọn họ đi săn rồi.”

Từ Hành Chi hỏi tiếp: “Chu mập đâu?”

Hai mắt bên dưới mặt nạ của Lục Ngự Cửu cụp xuống, khẽ nói: “Đi về phía tây một trăm bước, đi về phía nam sáu trăm bước, hắn ở đó.”

Từ Hành Chi tò mò: “Một mình hắn?”

Lục Ngự Cửu mím môi, một lát sau mới cân nhắc từ ngữ để nói: “Hắn và cơ thể hắn ở cùng nhau.”

Từ Hành Chi ồ lên, đi ra mấy bước mới hiểu Lục Ngự Cửu nói gì: “Hắn tìm thấy rồi?”

“Vâng, tìm thấy rồi. Năm đó hắn xảy ra chuyện ở gần khu vực này, Chu sư tỷ cũng vậy.” Lục Ngự Cửu khẽ nói: "Hắn tìm suốt ba ngày, cuối cùng cũng tìm thấy. Hắn nói hắn ở muốn một mình… cùng thi thể hắn.”

Ở nơi cỏ mục hoang tàn, gió tây kèm với ánh nắng chiều, Chu Bắc Nam một người một thương, ngồi một mình ở đó, quỷ thương bị Nam Ly bóp thành bột mịn đã được sửa lại, cắ m vào trong đất, tua đỏ tung bay theo gió như thằn lằn cá nhảy lên.

Từ Hành Chi chưa đến gần, Chu Bắc Nam đã nhặt một viên đá lên, không thèm quay đầu lại đã ném qua: “Ta muốn ở một mình, đi xa đi.”

Từ Hành Chi nhặt viên đá lên, thuận thế ngồi xổm xuống: “Ta không qua đó, chỉ đứng ở đây. Nếu bao giờ ngươi cảm thấy yên lặng quá thì gọi ta một tiếng, ta giải sầu cho ngươi.”

Chu Bắc Nam không đáp lời, Từ Hành Chi cứ ngồi xổm ở đất, tiện tay mở quạt cầm theo ra.

Nhìn thấy tám chữ to bằng cái đấu “Thiên hạ ngày nay ngoài ta còn ai”, Từ Hành Chi dùng ngón tay dần dần vuốt theo nét bút. Cát vàng có thể đếm được một cách rõ ràng, nét bút lông của thiếu niên khí khái sắc bén cực kỳ, có sự nhanh nhẹn một đi không trở lại.

Không lâu sau, Chu Bắc Nam vươn tay vỗ chỗ bên cạnh mình, ra hiệu Từ Hành Chi đi qua.

Từ Hành Chi nghe theo, đứng dậy, giậm chân một cái rồi cất bước đi lên trước.

Mãi tới khi đến gần đó Từ Hành Chi mới nhìn thấy đằng trước Chu Bắc Nam có một cái hố sâu tầm mười mấy thước, hắn ta ngồi trên mép hố, hai chân buông thõng xuống.

Y vươn cổ ngó xuống, chỉ thấy ở đó có một bộ xương nằm một mình suốt mười ba năm, xương bả vai phải cắm một trường thương.

Từ Hành Chi nhận ra đó là trường thương bằng thép mà Chu Bắc Nam hay mang theo bên cạnh trong trí nhớ của nguyên chủ.

Từ Hành Chi muốn nói gì đó, Chu Bắc Nam lại thở dài, ra hiệu y không cần nói gì cả.

Bộ xương khô trắng xám kia đột nhiên phát ra tiếng thở dài bi quan, ngay sau đó, bộ xương dần mọc da thịt.

Rất nhanh sau đó, dưới đáy hố sâu có một “Chu Bắc Nam” khác, Chu Bắc Nam của mười ba năm trước.

Mười ba năm trước oan gia ngõ hẹp đụng phải quỷ vương, Chu Bắc Nam cùng với năm sáu tu sĩ Ứng Thiên Xuyên đi theo đều chết oan, bị đánh xuống hố sâu, xương bả vai phải bị trường thương xuyên qua, xương cánh tay trái bị bẻ làm ba đoạn, xương hai chân cũng vặn vẹo vì ngã xuống, nằm dưới đáy hố vẫn mắng chửi không dừng.

Kẻ cầm đầu quỷ vương Nam Ly không để ý tới hắn ta nữa, bỏ lại hắn ta rồi đi mất.

Sau khi đi, Nam Ly quay lại ngồi cạnh mép hố, trên mặt là nụ cười vô cùng nhã nhặn: “Vừa nãy ta đã nhìn giúp ngươi. Muội muội ngươi sinh xong thì băng huyết, máu chảy đầy đất, lúc ta tới đó đã không còn thở nữa... Ngươi có thể yên tâm, hồn phách nàng ta chưa hình thành đã bị ta đánh tan thành bột mịn, muốn biến thành quỷ cũng không biến được.”

Nghe đến đây, Chu Bắc Nam trừng mắt như sắp nứt ra: “Ngươi... Con mẹ nhà ngươi.”

“Đây là báo ứng của đám ngụy quân tử các ngươi khi rơi vào tay ta.” Giọng Nam Ly kỳ ảo xoay tròn trong không trung, hắn ta chỉ về phía xa, tay chống bên tai, độc ác cười nói: “Nghe không? Muội muội ngươi sinh ra một bé gái xinh xắn. Lúc ta đi đến bên cạnh nó, nó còn đang khóc đấy. Nhưng ta không có hứng thú gì với đứa trẻ bé tí hin ấy, để lại cho ngươi đấy. Ngươi cứ nghe nó khóc đi, phải trân trọng đấy. Không quá hai ngày, nó sẽ không khóc nổi nữa.”

Chu Bắc Nam cố gắng giãy giụa nhưng vai hắn ta bị ghim quá chặt, xương bả vai bị xuyên qua, không thể đẩy công lực ra.

Hắn ta không tin Nam Ly, kêu to: “Tiểu Huyền Nhi! Tiểu Huyền Nhi! Ca ca ở đây! Muội nghe thì đáp lại một tiếng!”

Nam Ly cười to bỏ đi.

Không bao lâu sau, có tiếng diễn tấu sênh trúc truyền tới, từ gần tới xa, theo tiếng trẻ con khóc dần dần biến mất.

Chu Bắc Nam nằm ở đáy hố, thời gian lặng lẽ trôi qua.

Qua một ngày, cũng có thể là hai ngày, hắn ta không nghe tiếng khóc của cháu gái mình nữa. Có lẽ đứa trẻ đó đã chết rồi, cũng có thể là bị ai đó trong Man Hoang bế đi, bị giết, không biết gì cả.

Chu Bắc Nam bị nhốt ở dưới hố không ra được, không động được, ngửa mặt nhìn lên bầu trời Man Hoang chỉ to bằng miệng giếng.

Mấy ngày đầu, hắn ta mắng chửi thật to, gào hét to, nhưng không ai nghe thấy hắn ta; sau đó cổ họng hắn ta khàn đặc, bị gió cát bào mòn nói không ra lời; sau đó nữa, có dòi bọ bò lên người hắn ta, chui vào gặm c ắn dọc theo vết thương của hắn ta không kiêng kị gì, hắn ta cũng không thể làm gì được.

Hắn ta ở trong cái hố không thấy mặt trời đó sống nốt mười sáu ngày cuối cùng của cuộc đời.

Ánh mắt ngập tràn hi vọng của Chu Bắc Nam dần dần bị phủ xám, rồi dần bị che lấp, cuối cùng, sự tuyệt vọng như tro tàn nuốt chửng hắn ta không để lại gì.

Một đời cuồng nhiệt phóng khoáng của Chu Bắc Nam cứ vậy mà kết thúc trong cái hố tro đen kịt trong Man Hoang.

Lúc Chu Bắc Nam bên dưới hồi quang phản chiếu, Từ Hành Chi nghe thấy rõ ràng Chu Bắc Nam dùng giọng khản đặc điên cuồng gọi mấy cái tên: “Tiểu Huyền Nhi! Khúc Trì! Tuyết Trần!Từ Hành Chi! Hành Chi!”

Sau khi gọi tên mấy người này, tia sáng cuối cùng trong mắt của Chu Bắc Nam nằm bên dưới bị vùi lấp, da thịt mục rữa hóa thành cát bay, dưới đó chỉ còn một bộ hài cốt trắng xám.

Rất nhanh sau đó: "Chu Bắc Nam” lại quay về.

Nó cứ lặp đi lặp lại tái diễn những gì mình trải qua trước khi chết một cách máy móc.

Chu Bắc Nam cúi đầu ngồi trên mép hố, theo nửa tàn hồn của mình, cứ xem đi xem lại quá trình chết của mình, còn Từ Hành Chi ngồi cạnh hắn ta, yên lặng không nói gì, cùng hắn ta xem hết lần này đến lần khác.

Chu Bắc Nam là “ám quỷ” bị mất ký ức.

Nguyên nhân duy nhất khiến quỷ hồn biến thành “ám quỷ” là nguyên nhân cái chết của hắn ta cực kỳ khốc liệt, còn thần hồn tán loạn, năm phách chia tách, thậm chí đau đớn đến mức không muốn nhớ lại cái chết của mình.

Sau khi xem thêm lần nữa, Chu Bắc Nam lại cười.

“Trước khi chết lại đi gọi tên ngươi.” Chu Bắc Nam nói: "Chắc chắn khi đó đầu óc ta không còn tỉnh táo.”

Từ Hành Chi không biết nên nói gì: “Xin lỗi. Nếu lúc đó ta có mặt...”

Chu Bắc Nam cúi đầu, khóe môi nhếch lên cười khổ: “Qua mười ba năm rồi, nói mấy cái này còn có ích gì nữa đâu.”

Hắn ta cúi đầu nhìn gương mặt mình mười ba năm trước, lẩm bẩm: “Trước kia lúc đọc sách, ta không hiểu một vài bài thơ ca có ý gì, cảm thấy nó chỉ là cố viết những điều không hiện thực. Nhưng bây giờ ta hiểu ra rồi.”

Hắn ta duỗi tay về phía chân trời tối đen, kéo dài giọng ra, nói từng câu từng chữ: “Hoàng hạc dứt ky đầu, người xưa nay có còn hay chăng? Núi non cũ gợn nỗi sầu mới. Muốn mua hoa quế và rượu lâu năm, chung quy vẫn không giống...”

Đọc đến câu cuối cùng, giọng hắn ta hụt mất, vươn tay muốn vỗ vai Từ Hành Chi: “Cuối cùng vẫn không giống, thời thiếu niên*.”

*Bài thơ “Đường đa lệnh” – Lưu Quá.

Truyện Chữ Hay