Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

chương 98: giày mới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Sư phụ, đây là đất bồi Nam Cực sao? Vậy chúng ta về Vân Khuyết tông thế nào?" Địa vị của đất bồi Nam Cực trên đại lục Nam Cảnh hết sức kỳ lạ, có phần như bị cô lập, không chỉ là bởi vì hoàn cảnh đất bồi Nam Cực ác liệt, mà vì tu sĩ không thích, cũng vì sa mạc trên đất bồi Nam Cực không biết đã biến hóa bao lâu, tự hình thành bình phong, sau đó Thương Lăng lập quốc, tăng cường cho bình phong, từ đó hoàn toàn phân hóa, Thương Lăng quốc là quốc gia có diện tích cực bát ngát trên Nam Cảnh, nhưng bị hoàn cảnh hạn chế, tu sĩ Thương Lăng quốc phần lớn lấy thể tu làm chủ.

"Giờ chúng ta ở sâu trong đất bồi, không bằng trực tiếp đi Thương Lăng, Thương Lăng quốc có truyền tống trận thông tới Kim thành của đất bồi Nam Cực, muốn quay về cũng không phải việc khó." Hiên Khâu Thiên Giác ôm người trong lòng, không đợi Long Tiểu Chi nhảy xuống, đã trực tiếp bay về phía nam.

Hai ngày sau đó, cuối cùng hai thầy trò gặp một thành trấn, hoàn toàn khác với phong cách tràn trề hơi thở biển cả của thành Linh Tịch, trong thành trấn này là màu vàng thống nhất, vật liệu xây dựng đa số lấy từ khoáng thạch trên đất bồi cát vàng, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy mỏ kim tinh màu vàng hơi mờ, xa xa nhìn lại, quả nhiên là xanh vàng rực rỡ, ngang ngược mà đẹp đẽ.

Dọc đường đi, Long Tiểu Chi cũng hỏi về chuyện của Linh Tịch, rồi cả Đằng Xà và người áo lam, Long Phong Triệt nàng nhớ mãi không quên. Mà Hiên Khâu Thiên Giác cặn kẽ nói suy đoán của mình.

"Có lẽ lúc trước Linh Tịch diệt tộc, thần thú Huyền Vũ không thể bảo vệ chọ Linh Tịch, nhưng lại cất giữ một luồng thần thức của Nhan Uyên, qua vài ngàn năm liên tục Uẩn Dưỡng trong thành Linh Tịch, bởi vì chấp niệm của Nhan Uyên, cho nên mới phải biến hóa dưới cửa thành, còn Đằng Xà thì có khả năng đã từng có khúc mắc gì với Nhan Uyên nên mới lưu luyến, trông giữ Linh Tịch, bảo vệ ảo ảnh vừa thật vừa giả kia."

Suy đoán của Hiên Khâu Thiên Giác vừa muốn an ủi Long Tiểu Chi, nhưng quả thực cũng có tồn tại khả năng như vậy, ảo ảnh của Nhan Uyên rõ ràng không giống dân chúng trong thành Linh Tịch, mới đầu cho vì Nhan Uyên rất đặc thù biệt nên ảo ảnh của Huyền Vũ xuất hiện vấn đề, giờ nhìn lại thì có lẽ Huyền Vũ chỉ cung cấp thể xác, bên trong là một tia hồn phách không hoàn chỉnh Nhan Uyên còn để lại, cho nên mới có phản ứng chậm chạp, ký ức không hoàn toàn.

"Còn Long Phong Triệt thì Tiểu Chi không cần lo lắng, đương nhiên Linh Tịch sẽ bảo vệ hắn." Hiên Khâu Thiên Giác một câu lướt qua, giọng nói lạnh nhạt khiến người ta không tự chủ được an tâm.

Ở thành Linh Tịch mười năm, Long Tiểu Chi chưa tìm được Long Phong Triệt tung tích, nhưng thật ra đã có chút suy đoán. Lúc trước khi đi vào Linh Tịch, Long Phong Triệt đã nói không có thời gian, việc hắn muốn đồng quy vu tận cũng giải thích rõ, Long Phong Triệt đã dự cảm được cái chết của mình.

Nhưng thành Linh Tịch lại cho Long Phong Triệt một đường sinh cơ, cho dù không gặp mặt, nhưng Long Tiểu Chi lại có một loại trực giác kỳ diệu, hoặc là có thể nói là ăn ý, Long Phong Triệt còn sống, đang Uẩn Dưỡng trong thành Linh Tịch.

"Sư phụ, chúng ta vào thành đi, Tiểu Chi muốn tự đi." Long Tiểu Chi níu lấy tà áo của Hiên Khâu Thiên Giác, nghiêm mặt, cố hết sức khiến mình nhìn có vẻ nghiêm túc hơn.

Hai thầy trò dừng cách thành trì không xa, bất kể là thành trì nào cũng không thể tùy tiện trực tiếp ngự không đi vào, đây là một quy tắc ngầm và cũng là một loại tôn trọng.

"Được." Hiên Khâu Thiên Giác cũng rất tự nhiên buông tay, thả Long Tiểu Chi trên mặt đất, Long Tiểu Chi lập tức giẫm lên những hạt cát màu vàng kim ấm áp.

Đã gần chạng vạng, ánh nắng chiều bùng cháy phía chân trời trong Nam Cực bát ngát này có vẻ bi tráng, trời chiều màu vàng kim ngay trong biển cát mênh mông lại lộ vẻ kinh diễm, nhưng thành trì trước mắt giống như một viên minh châu trong trong biển cả màu vàng kim này.

Long Tiểu Chi nhúc nhích ngón chân trắng non mềm của mình một cái, cảm giác cát mịn trượt qua dưới chân, xúc cảm này vô cùng mới lạ, nhưng không đi được vài bước, Long Tiểu Chi đã bị Hiên Khâu Thiên Giác gọi lại, ngừng lại, không hiểu gì nhìn Hiên Khâu Thiên Giác.

Hiên Khâu Thiên Giác lấy một đôi ủng ngắn có đường vân màu trắng từ trong không gian ra ngoài, giầy được chế tác vô cùng tinh xảo, cả đôi giày màu trắng tinh khiết, đồ án mây lành trên đó lại giống như một đóa hoa màu trắng vừa nở rộ, tự nhiên mà lịch sự tao nhã."Tiểu Chi lớn lên, không thể lại đi chân không, thử một lần xem có hợp không."

Mặc dù đã sớm quen với Hiên Khâu Thiên Giác không gì làm không được, nhưng thế nhưng ngay cả giầy cũng có thì Long Tiểu Chi không thể không hoài nghi không gian của sư phụ muốn cái gì sẽ có cái đó, nghĩ vậy, Long Tiểu Chi vui vẻ tiến lên, muốn đón lấy giầy, Hiên Khâu Thiên Giác lại khẽ cười một tiếng ngồi xổm xuống, ý bảo Long Tiểu Chi nhấc chân.

Bị nụ cười nhẹ ấm áp kia đầu độc, Long Tiểu Chi ngoan ngoãn nâng chân của mình lên. Hiên Khâu Thiên Giác tỉ mỉ lau cát mịn trên lòng bàn chân Long Tiểu Chi, bé con không tự giác co ngón chân lại, mang vớ lục vào rồi mới mang giầy.

"Rất hợp." Sau khi mặc tử tế, Long Tiểu Chi dậm chân tại chỗ, chỉ cảm thấy mềm mại thoải mái."Sư phụ mua giầy lúc nào?"

"Lúc còn ở thành Tư Thủy." Hiên Khâu Thiên Giác vừa cười vừa nói, không giải thích nhiều. Giày căn bản không phải mua, mà là tự mình làm, từ lúc hắn nhận ra tình cảm của mình thì cũng đã tự tay chuẩn bị ăn, mặc, ở, đi lại cho Long Tiểu Chi, trong linh phủ của hắn bây giờ đã có một chỗ trống lớn, bên trong để đặt tất cả trang phục lớn nhỏ, từ bé con nho nhỏ trẻ con hơi lớn, rồi đến trang phục thiếu nữ...

Nhìn Long Tiểu Chi còn lởn vởn tại chỗ, đột nhiên Hiên Khâu Thiên Giác nhớ tới lúc bé con chưa lớn bằng lòng bàn tay mình, chân trần mềm mại giẫm lên tay mình vô cùng thoải mái, đương nhiên, bây giờ vẫn vậy, Hiên Khâu Thiên Giác nhẹ nhàng cọ đầu ngón tay của mình trong ống tay áo rộng thùng thình.

Long Tiểu Chi hoàn toàn không biết sư phụnhà mình đang nghĩ gì, còn đang tung tăng như chim sẻ vì đôi giày đầu tiên trong đời mình. Sau đó khoan khoái tiếp tục đi về cửa thành, cảm thấy vừa mang giày mới vào ngay cả việc đi đường cũng trở nên nhẹ nhàng.

Chỉ là vừa mới vừa đi vài bước, lại bị Hiên Khâu Thiên Giác gọi lại, lần này Hiên Khâu Thiên Giác lấy mạng che mặt màu trắng ra."Nhiệt độ hàng năm của Đất bồi Nam Cực rất cao, bão cát tàn sát bừa bãi, mạng che mặt có tác dụng phòng hộ cực tốt."

Long Tiểu Chi suy nghĩ thấy cũng có lý, vì vậy ngoan ngoãn đứng lại, để Hiên Khâu Thiên Giác hành động, lúc đầu Hiên Khâu Thiên Giác che nửa mặt, lộ ra đôi mắt Long Tiểu Chi ra, sau đó lại cảm giác không ổn, che kín cả khuôn mặt Long Tiểu Chi, Long Tiểu Chi mới mở miệng."Sư phụ, thế này Tiểu Chi không thấy rõ đường đi, cũng không có cách nào ăn uống."

Hiên Khâu Thiên Giác dịu dàng cười nói."Không sao, vi sư dẫn đường."

Long Tiểu Chi luôn thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra được, trước mắt cũng không phải thật sự không thấy rõ, mà là mông lung như cách một tầng sương mù, nhưng có Hiên Khâu Thiên Giác ở bên cạnh, cũng không thấy bất an, nhưng không nghĩ tới, lúc gần đến cửa thành, Hiên Khâu Thiên Giác lại ngừng lại, lấy một cái vòng tay ra khỏi không gian.

"Vi sư đã quên, trong này có một vòng tay, có thuộc tính ảo giác, không cần mạng che mặt, Tiểu Chi thử một chút không?"

Không cần mang mạng che mặt thì có thể ăn bất cứ lúc nào, đương nhiên Long Tiểu Chi chọn vòng tay, hơn nữa linh khí có thuộc tính ảo giác cũng không nhiều gặp, nàng cũng có mấy phần hiếu kỳ, vì vậy đón lấy vòng tay.

Chỉ chốc lát sau, vẻ mặt Long Tiểu Chi lờ mờ nhìn thủy kính trước mặt, thiếu nữ trong gương đã không thấy, mà thành một người mặc thiếu niên lang áo trắng nhẹ nhàng, thiếu niên cũng là mười lăm mười sáu tuổi, lúc này trong đôi mắt to có vài phần ngạc nhiên."Sư phụ, vì sao Tiểu Chi biến thành thế này?"

Hiên Khâu Thiên Giác lặng im một lát, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt dịu dàng trước sau như một."Là công hiệu của vòng tay, Tiểu Chi có muốn đổi thành mạng che mặt không?”

"Không cần, cũng rất có thú vị, sư phụ chúng ta đi nhanh đi, trời sắp tối rồi." Giọng nói réo rắt của thiếu niên vang lên, mang theo vài phần mát lạnh, thoáng như dòng suối ngày hè, rất bắt mắt.

"Được, đi thôi." Hiên Khâu Thiên Giác cười sờ sờ đầu Long Tiểu Chi, thần sắc trong mắt phúc tạp, có phải hắn thất sách hay không? Cho dù Tiểu Chi biến thành thiếu niên, vẫn quá dễ chú ý, nhưng lại không thể ép nàng đeo mạng che mặt lần nữa, Hiên Khâu Thiên Giác hiếm khi phải rối rắm.

Long Tiểu Chi trời sinh thông minh, rất nhiều chuyện một chút là hiểu, nhưng phương diện tình yêu còn chưa thông suốt, cho nên hoàn toàn không hiểu dụng tâm lương khổ của Hiên Khâu Thiên Giác, trưởng thành kỳ là giai đoạn thất tình lục dục của yêu linh dần dần thành hình, rất nhiều yêu linh dừng bước ở trưởng thành kỳ, cũng vì sau khi có thất tình lục dục ở giai đoạn thì dễ bị tâm ma quấy nhiễn, không thể tiến thêm một bước.

Thầy trò hai người đạp lên trời chiều màu vàng kim, cuối cùng vào thành, trên cửa thành, có một viên kim tinh màu vàng, phát sáng trong trời chiều, ánh sáng không chói mắt nhưng khiến người ta không thể xem nhẹ.

"Đây mỏ tinh đặc sản của đất bồi Nam Cực, mỏ tinh của mỏ Kim Cát, cũng là tư sản thành lập thành trì, đất bồi Nam Cực hàng năm cuồng phong tàn sát bừa bãi, nếu như không có Kim Cát mỏ tinh, thành trì sẽ bị cát vàng nuốt hết, mà thuộc tính tránh phong của Kim Cát mỏ tinh có thể cho thành trì miễn trừ hết gió bão bên ngoài." Vừa đi, Hiên Khâu Thiên Giác vừa giải thích cho Long Tiểu Chi về một số điều của đất bồi Nam Cực.

Hoàn cảnh đặc biệt của đất bồi Nam Cực khiến nó tự thành một nhánh, có hệ thống văn hóa và truyền thống của mình, hơn nữa bởi vì giao thông khó khăn, cơ hồ có rất ít người ngoại lai tới đây, nên lúc Hiên Khâu Thiên Giác và Long Tiểu Chi vào thành, thì hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Hai người cả người áo trắng, quần áo ăn mặc rõ ràng khác biệt với cư dân bản thổ, cộng thêm bề ngoài phi phàm, người đi ngang qua không khỏi nhìn nhiều hơn một cái.

Lúc bị rất nhiều ánh mắt làm lễ rửa tội đồng thời thì Long Tiểu Chi quan sát xung quanh, trừ nhà cửa khiến người ta nhìn không xuể, quần áo của người nơi này cũng khiến Long Tiểu Chi cảm thấy vô cùng mới lạ.

Bởi vì hoàn cảnh ác liệt, quần áo của người đất bồi Nam Cực vô cùng đơn giản là áo vải dùng bền, rất ít khi nhìn thấy tơ lụa, thêm nhiệt độ bốn mùa đều cực cao, có rất nhiều người trực tiếp chỉ mặc áo, nữ tử thường xuyên lộ cánh tay, vòng eo ra ngoài, quần áo cũng tương đối diễm lệ.

Nhưng dù nam hay nữ, hình thể người nơi này tương đối cao lớn cường tráng, cũng rất ít nhìn thấy nữ tử nhỏ xinh, phần lớn có thân hình cao gầy.

Thậm chí Long Tiểu Chi nhìn thấy một nữ tử da thịt vô cùng đầy đặn, hiếu kỳ nhiều nhìn mấy lần, ai ngờ nữ tử kia phát hiện nhìn sang, vẻ mặt phóng khoáng cười to nói."Người bạn nhỏ có hứng thú đêm nay đến đây chơi chút hay không, dù sao cuộc sống khó khăn mà hả."

Tiếng nói hào phóng của nữ tử vừa dứt, xung quanh một mảnh cười ầm, trong tiếng cười không có ác ý, ngược lại đa số là trêu chọc."Ta nói nè Hàn Âm, bề ngoài này của ngươi, không sợ dọa hỏng tiểu thiếu gia của người ta hả!"

"Lão nương cao hứng, liên quan gì ngươi!" Nữ tử nhìn hán tử nói chuyện một cái, chẳng hề để ý nói ra.

Long Tiểu Chi chậm chạp phản ứng lại, hình như mình bị đùa giỡn? Nhưng người nơi này phóng khoáng quá! Dân phong cũng mạnh mẽ, bởi vì nói không đến hai câu, hán tử kia và nữ tử kia đã đánh nhau rồi.

_hết chương _

Truyện Chữ Hay