Trở về tiểu viện của Thẩm gia, Thẩm Ngọc xông xáo chạy vào trước, hứng phấn reo: "Ba ơi, anh đến."
Thẩm Quang Diệu đẩy xe lăn ra, thấy Khương Nhạn Bắc sau lưng Thẩm Nam, mặt lộ rõ vẻ kinh hỉ: "Tiểu Khương đến thăm Nam Nam à?"
Khương Nhạn Bắc cười: "Gần đây chú khỏe chứ?"
"Rất tốt." Đột nhiên nhìn thấy con rể tương lai đã lâu không gặp, tâm tình Thẩm Quang Diệu rất vui vẻ, nói rồi gật đầu, "Đặc biệt tốt."
Ông vốn cho rằng thay đổi thành phố sẽ có nhiều bất tiện, thế nhưng qua bên này mới nhận ra, người xung quanh không biết ông là ai, cũng không biết ông đã trải qua những gì, ngược lại cảm thấy tự tại nhẹ nhõm hơn. Lại thêm điều kiện bên đây khá tốt, kinh doanh hoa cỏ cũng thuận lợi, cả người trở nên rực rỡ hơn.
Khương Nhạn Bắc đặt vali ngoài cửa, thấy mặt Thẩm Nam đen sì đang trừng anh, anh cười nói: "Chú ăn cơm chưa ạ? Con chưa được ăn trưa nữa."
Thẩm Quang Diệu nói: "Chỉ có cơm thừa thôi, để dì ra ngoài mua đồ ăn tối, Nam Nam đi nấu cho con bát mì ăn tạm vậy."
Thẩm Nam tức giận nói: "Còn muốn ăn sao? Cơm thừa canh cặn cũng không tệ rồi."
Nói rồi vào bếp.
Khương Nhạn Bắc lắc đầu bật cười đuổi theo cô, ôn nhu nói: "Để anh tự làm."
Thẩm Nam lấy cái chảo quơ quơ trước mặt anh: "Ngồi ở một bên đợi đi, ăn no rồi chờ em tính sổ."
Khương Nhạn Bắc vốn là muốn ôm cô một cái, nhưng nhìn cái chảo vung vẩy qua lại trong tay cô liền im lặng lui xuống.
Mấy phút sau, Thẩm Nam bưng một bát lớn cơm chiên về phòng khách, đặt lên bàn trước mặt Khương Nhạn Bắc, nghiến răng nói: "Ăn đi, ăn no rồi chúng ta tâm sự thật tốt nào!"
Khương Nhạn Bắc nhìn bát cơm chiên cực đại kia, bỗng nhiên không thể đói bụng nữa.
Thẩm Quang Diệu thấy rất vui, không cảm thấy giữa hai người có gì kì lạ, cười lớn nói: "Vậy hai con ăn đi, ba vào phòng hoa."
"Được ạ, chú đi thong thả." Khương Nhạn Bắc nói.
Thẩm Quang Diệu đẩy xe lăn đến cửa, nói với Thẩm Ngọc đang chơi chó mèo kia: "Tiểu Ngọc theo ba đến phòng hoa đi."
"Dạ" Thẩm Ngọc lớn tiếng đáp, rồi nói với hai người trong phòng: "Chị, anh, em đi vào phòng hoa cùng ba đây. Hai người ở nhà tốt nhé!"
Khương Nhạn Bắc cười ra tiếng.
Chờ một già một trẻ đi khỏi, anh cầm thìa múc vào bát cơm, chậm rãi ăn. Anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Nam, hắng giọng: "Là vầy..."
Thẩm Nam chỉ vào bát cơm trước mặt anh, trầm giọng nói: "Không gấp, chờ anh ăn xong rồi chúng ta nói."
Khương Nhạn Bắc lắc đầu cười, thành thật cúi đầu ăn cơm.
Thẩm Nam khoanh tay tựa trên ghế sofa, nhìn anh không lên tiếng. Đừng nhìn vẻ ngoài bình tĩnh của cô, thật ra trái tim đã đập liên hồi.
Nếu như cô không nhầm thì Khương Nhạn Bắc không chỉ không có ý định đi Úc mà còn từ chức trực tiếp sang đây, gia nhập gì mà sở nghiên cứu sinh vật Lục Nguyên.
Hai người không cần tách ra, cùng không cần xa nhau, cô đương nhiên rất vui nhưng nếu anh vì mình mà bỏ đi tiền đồ tốt đẹp, cô vui không nổi.
Một bát cơm chiên cực to, Khương Nhạn Bắc đã ăn hết sạch.
Thẩm Nam thu dọn bát đũa, tiếp tục ngồi xuống sofa: "Bây giờ nói được rồi."
Khương Nhạn Bắc nhìn cô, gương mặt tuấn tú nở nụ cười từ tận đáy lòng: "Hẳn là em cũng đoán được, thực sự anh đã từ chức, lấy thân phận đối tác để gia nhập sở nghiên cứu Lục Nguyên của sư huynh. Sở nghiên cứu là tự lập nhưng cũng đã hợp tác với mấy công ty, trước đó làm rất tốt, cũng là các hạng mục bảo vệ môi trường như anh."
Thẩm Nam: "Em không hỏi sở nghiên cứu của anh, em muốn biết vì sao. Anh đáng nhẽ phải ra nước ngoài, trở về có thể thành giáo sư, bỗng nhiên từ chức, có phải vì em hay không?"
Khương Nhạn Bắc khẽ cười: "Dù anh rất yêu em, cũng không muốn cách xa em nhưng em thấy, anh là người vì tình mà bỏ sự nghiệp sao?"
Tuy nói rằng nếu anh vì mình mà bỏ sự nghiệp, cô sẽ cực kỳ tức giận, nhưng nghe anh nói vậy cũng hơi khó chịu, cô bĩu môi: "Ý của anh là sự nghiệp quan trọng hơn em sao?"
Phụ nữ, đúng là không nói đạo lý.
Khương Nhạn Bắc cười, cố ý nhảy vào hố của cô, tiếp tục chậm rãi nói: "Năm ngoái về nước, anh làm ở đại học Giang cũng không mấy vui vẻ. Nói thế nào đây? Anh không thích hợp lắm với thể chế nghiên cứu khoa học bên đó, vì một chức vị mà làm nhiều công việc không cần thiết. Nhưng vì là trường cũ, viện cũng coi trọng anh lại thêm là nơi nghiên cứu khoa học trọng điểm, thuận tiện để làm hạng mục, không chịu áp lực gì, cho nên lúc đầu nghĩ sau này mới tính. Đến khi nhà xảy ra chuyện, sư huynh lại cực lực mời anh về nên anh liền từ chức."
Thẩm Nam bĩu môi: "Vậy sao anh vẫn luôn giấu em?"
Khương Nhạn Bắc sờ mũi, cười nói: "Em luôn ngóng trông làm phu nhân giáo sư, anh chỉ sợ em thất vọng thôi."
Thẩm Nam trừng mắt liếc anh: "Đúng nhỉ! Anh không thương lượng với em, phá hủy giấc mộng làm phu nhân giáo sư của em, bây giờ em cực kì giận, anh phải đền cho em."
Khương Nhạn Bắc: "Được, em muốn đền cái gì?"
Thẩm Nam: "Em còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ kỹ rồi nói."
Khương Nhạn Bắc ngáp một cái: "Hôm nay năm giờ phải dậy, đi một đường đến bây giờ, vừa mới ăn xong một bát lớn tinh bột, anh cần ngủ một lát."
Thẩm Nam chỉ vào phòng mình: "Anh ngủ trước đi, ngủ ngon rồi em lại tính sổ tiếp."
Nghĩ đến mấy tháng qua, dù cô cực kỳ nhiệt tình với công việc nhưng chỉ cần nghĩ đến phải xa Khương Nhạn Bắc một năm, về sau còn cách biệt thành phố liền cảm thấy khó chịu. Nào ngờ anh giấu mình một trận này.
Vui sao? Đương nhiên vui chứ. Có thể cảm thấy như đang nằm mơ, cũng sợ rằng anh đang nhất thời xúc động.
Cũng may cô hiểu rõ anh, anh tuyệt đối không phải là đàn ông hành sự lỗ mãng.
Khương Nhạn Bắc lôi tay cô đứng lên: "Em muốn tính sao cũng được, nhưng trước hết phải ngủ cùng anh một lúc." Nói rồi nhìn cô nghiêm túc, dịu dàng nói, "Anh thật sự rất nhớ em."
Dù sao hai tháng chỉ mới gặp một lần, còn tức giận với anh khiến tình cảm có cảm giác như vừa mới cưới.
Sắc mặt anh hơi mệt mỏi phong trần, người cũng tựa như gầy hơn một chút, nhưng Thẩm Nam vẫn cảm thấy anh cực kì đẹp trai, thậm chí còn có cảm giác mới mẻ.
Thanh âm trầm thấp của anh mang theo hơi ấm, lời yêu thương khiến người khác không có sức chống cự, nhất là bình thường anh rất ít dỗ ngọt, hiện tại một câu "Rất nhớ em" này, trái tim Thẩm Nam bỗng mềm nhũn.
Cô còn kiêu ngạo lẩm bẩm: "Đừng cho là em cùng anh sẽ không so đo chuyện anh giấu em lâu đến vậy."
Khương Nhạn Bắc cũng hiểu rõ cô, thể nào cũng phàn nàn không nói trước với cô ấy, trong lòng cũng rất vui. Kỳ thật cô cũng không quan tâm anh có chức vụ gì hay làm công việc gì.
Cô không phải kẻ giả tạo như Khương Chi Minh hay Tống Sầm, cô cực kỳ chân thật, cũng như bản thân anh.
Vào phòng ngủ, Khương Nhạn Bắc kéo màn cửa, đóng cửa thật kỹ rồi khóa trái.
Thẩm Nam nói: "Anh ngủ trưa có cần phải khóa kỹ không? Đây là đề phòng ai thế?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Thẩm Ngọc."
Thẩm Nam: "..."
Khương Nhạn Bắc: "Lần trước đến thăm em, hai tụi mình ngủ quên không khóa cửa, tiểu gia hỏa chạy vào chúc ngủ ngon, thiếu chút nữa anh tưởng là trời sập."
Thẩm Nam nhớ đến lần đó, cũng là lần đầu hai người ở nhà cùng nhau, còn thiếu kinh nghiệm nên sau khi đánh răng vào ngủ quên khóa cửa, còn ôm nhau cọ xát ra lửa. Thẩm Ngọc còn bỗng chạy vào chúc ngủ ngon.
Cô nghĩ sau này nên để Thẩm Quang Diệu giáo dục Thẩm Ngọc về cách gõ cửa, nhưng lần nào cũng bận quên mất.
Nhớ đến phản ứng lần đó của Khương Nhạn Bắc, không khỏi cười lớn: "Anh đã mệt mỏi như vậy, giữa ban ngày còn muốn làm chuyện xấu?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Ai bảo em cho anh ăn nhiều cơm như vậy, no bụng liền nghĩ đến tình dục biết chứ?"
Thẩm Nam không quan trọng, cô ngủ đến trưa nên tinh thần rất tốt, lại thêm muốn bồi đắp tình cảm cùng anh nên để anh ôm mình lên giường, cưới đùa quấn nhau thành một chỗ.
Sau khi kết thúc, Thẩm Nam nhớ đến chuyện chính, thừa dịp Khương Nhạn Bắc đang thỏa mãn chưa tỉnh táo, đẩy anh hỏi: "Đúng rồi, sao ba mẹ của anh không phản đối chuyện từ chức? Hiện tại bọn họ thế nào? Em thấy tin không báo nữa."
Khương Nhạn Bắc: "Anh xin một chức bác sĩ cho ba, cũng để ông ấy giữ lại chút thể diện cuối cùng, trước khi về hưu làm chuyện có ý nghĩa, đền bù cho những chuyện xấu xa ông ấy đã làm. Bọn họ cũng hiểu tại sao anh từ chức rời khỏi thành phố Giang, có một phần nguyên nhân là bê bối của họ. Xem như sang năm ở viện anh có thể lên chức giáo sư nhưng sức ảnh hưởng của hai người họ vẫn còn, người ngoài nhìn vào cũng gây khó chịu,, kỳ thật anh cảm thấy rất mất mặt. Không như ở đây, anh chính là anh, không ai biết ba mẹ của anh là ai. Nên dù hai người đó muốn phản đối, cũng không biết nên nói gì."
Thẩm Nam nhìn anh, ước chừng hiểu được lòng anh. Từ nhỏ anh không phải đứa trẻ được tự do, bây giờ thoát được lồng giam của ba mẹ, đi trên con đường thuộc về mình, đối với anh, đây là bắt đầu cuộc sống mới, cuộc đời mới.
Cô đương nhiên sẽ không để ý đến công việc của anh, điều cô để ý là anh có vui vẻ hay không. Huống hồ cô luôn tin chắc dù anh có đi theo nghề nào cũng nhất định sẽ là người nổi trội.
Cô xoa mặt anh, cười nói: "Ngủ thật ngon đi, ngủ đủ rồi em tính sổ tiếp."
Khương Nhạn Bắc đem tay cô ôm trong ngực, nói đùa: "Hi vọng tổ chức có thể vì tâm của tôi luôn hướng về ánh sáng của Đảng mà xử lý khoan hồng."
Lời tác giả:
Liên quan đến chuyện ai là người phát tán tin tức của Khương Chi Minh, tôi cảm thấy điều này không quan trọng, chuyện xấu nhiều năm như vậy, sớm muộn cũng sẽ lòi ra. Chắc chắn không là Lý Tư Duệ, người này không thể làm chuyện này. Anh ta không xung đột lợi ích với Khương Nhạn Bắc, mà còn làm ở công ty dược phẩm, nếu báo cáo này bị người trong giới y học biết, anh ta sao có thể lăn lộn bên ngoài đây, mà đối với anh ta thì đồ trên tay sẽ là thứ để tạo lợi ích, danh tiếng cũng không quan trọng.
Còn có người nói có phải ba Khương quá lời rồi không? Vấn đề chính của ông ta là chơi gái, vì trong quy định thì nếu chuyện này phát ra ngoài sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Về phần Lý Tư Duệ nói sự cố trong lúc chữa bệnh hay đạo văn cũng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ. Chủ yếu anh ta nói là vấn đề đạo đức. Năng lực làm việc xác thực là có, loại người ngày nếu bị đào thải có thể khiến người ta hả giận, nhưng dựa trên lập trường của nam chính, anh sẽ cảm thấy chữa bệnh giúp người sẽ có ý nghĩa hơn.