Ôn Ngôn nhíu nhíu mày, đưa thay sờ sờ cổ, cô mơ hồ nhớ được, Mục Đình Sâm hôn cô, chắc chắn là đề lại dấu.
Nghĩ tới đây, trên mặt cô lúc đỏ lúc trắng, ná Lưu lại tự mình vui mừng: “Ngôn Ngôn, thiếu gia néu là thật thích con, con liền đi theo thiếu gia đi, không lo ăn không lo mặc, thiếu gia cũng rất đẹp trai, con cũng không đến mức ghét bỏ, tốt xấu gì cũng là tình cảm trong năm.”
Cô không muốn nói về vấn đề này, vội vàng gắt lời má Lưu vội vã đi ra ngoài: “Má Lưu, con sắp trễ học rồi, con đi trước đây.”
Nói xong gần như là chạy trốn vậy chạy ra Theo Mục Đình Sâm? Trừ phi là cô chán sống.
Đến trường, Trần Mộng Dao bước đến lật qua lật lại nhìn xem khăn quàng cổ của cô: “Bảo bối, ánh mắt của cưng thật là đặc biệt nha, làm sao lại mang một chút phong cách của thập niên vậy? nhưng mà Ngôn Ngôn nhà chúng ta là đẹp nhất, cho dù là mặc đồ giúp việc cũng đẹp, đặc biệt là đôi mắt của cậu, nhìn một cái thôi là câu mật hôn của người ta mà…
Đôi mắt, Mục Đình Sâm tối hôm qua cũng nhắc đến đôi mắt của cô. Ôn Ngôn trong lòng có chút chột dạ: “Đừng đùa nữa.” Đột nhiên, có tiếng điện thoại di động của ai vang lên, Trần Mộng Dao nhìn Ôn Ngôn, Ôn Ngôn nhìn cô ấy.
Trần Mộng Dao nhún nhún vai: “Không phải mình, nghe tiếng chuông điện thoại không giống.”
Ôn Ngôn cẩn thận nghe, tiếng chuông hình như là truyền đến từ trong túi của cô, cô lấy túi xuống kiểm tra, ở trong góc có một chiếc điện thoại kiểu mới đang không ngừng kêu.
Cô có chút kinh ngạc, lấy ra xem, số điện thoại gọi đến hiển thị là Mục Đình Sâm… Anh bỏ điện thoại vào trong túi cô từ lúc nào? Còn lưu lại số điện thoại của anh. Cô có chút không được tự nhiên nhìn Trần Mộng Dao, nghe điện thoại: “Alo?”
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ êm tai của Mục Đình Sâm, chỉ là không mang theo nhiệt độ: “Tôi đã chuyền tiền cho cô rồi, lần sau tôi trở về, tôi không muốn lại nhìn thấy dáng vẻ như bị ngược đãi đó của cô nữa, không có khẩu vị.”
Không có khẩu vị? Anh nói khẩu vị, sợ là không phải thực sự là khẩu vị? Điện thoại rất nhanh cúp máy, điện thoại của cô cũng nhận được một tin nanh chuyển khoản.
Ôn Ngôn chột dạ vội vàng tắt điện thoại bỏ vào ba lô, lúc sờ được thẻ ngân hàng trong túi sách, tay của cô run run, làm sao lại cảm thấy đây là đang dùng tối qua để đổi lấy vậy? Loại cảm giác này rất không thoải mái.
Trần Mộng Dao hỏi: “Anh của cậu tặng? Điện thoại này hơn . nhân dân tệđó, xem ra anh ta đối với cậu cũng không phải là kém như vậy.” Ôn Ngôn gật gật đầu: “Đi thôi, phải lên lớp An röi.
Không biết ông trời có phải là cố ý muốn chống đối cô hay không, vào phòng vẽ, giáo viên hôm nay không được vui cho lắm, trực tiếp nói: “Lần này vẽ người mà các em có ấn tượng sâu sắc nhất, tùy hứng phát huy, có thể lấy ảnh làm vật tham khảo, không có bản mẫu thực thể.”
Trần Mộng Dao vô cùng hào hứng nhìn Ôn Ngôn kích động muốn thử, Ôn Ngôn có chút xấu hồ: “Cậu làm gì? Bảo cậu vẽ người mà cậu có ân tượng sâu nhật…
Trần Mộng Dao cười hắc hắc: “Chính là cưng nha, bắt đầu từ khoảnh khắc mà mình nhìn thấy cậu, cậu đã để lại dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời của mình, người đẹp biết bao, nếu như cậu mà vào giới giải trí, thì những ngôi sao kia cũng không có việc gì nữa rồi, chỉ là tính tình có hơi nhạt nhẽo, quá gây rồi.”
Ôn Ngôn không nói gì, cô đang suy nghĩ xem người có ấn tượng sâu nhất với cô là ai, cha mẹ? Khuôn mặt của họ trong trí nhỡ của cô sớm đã nhạt nhòa rồi, vừa nghĩ đến Mục Đình Sâm, ngay cả mặt của Lâm quản gia và má Lưu đều biến mắt ở trong đầu cô
Cô thực sự không muốn vẽ Mục Đình Sâm, cũng không có ảnh, nhưng mà… cho dù không có ảnh, mặt của anh, vẫn rõ ràng như vậy, từng cái dơ tay nhắc chân của anh, cô đều nhớ rõ như vậy!
“Ôn Ngôn, em đang làm gì vậy? tất cả mọi thứ của em ở trường đều do người khác tài trợ, còn không chú tâm như vậy, không nhanh vẽ đi ngồi ngơ ra đấy làm gì?” Cô giáo hướng dẫn gõ gõ cạnh khung vẽ, nói Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn lấy lại bình tĩnh, cứng ngắc động bút, cô muốn vẽ má Lưu, dù sao thì trừ cha mẹ ra thì má Lưu là người đối tốt với cô nhất, nhưng vẽ rồi vẽ, người trên bảng vẽ của cô, vẫn trở thành Mục Đình Sâm.