️chương ️
Khói đen tràn ngập, biển lửa sôi trào, đỏ rực cả nửa bầu trời, một đội viện binh giương cờ Tây quân bỗng nhiên gϊếŧ ra, xông vào đại doanh Bắc Nhung.
Tiếng ngựa hí thảm thiết khắp chốn, nhuệ khí kỵ binh Bắc Nhung bị giảm mạnh, cuống quýt rút lui.
Quân canh giữ đang uể oải trên đầu thành lập tức phấn chấn tinh thần, cao giọng: "Chúng ta ra khỏi thành tiếp ứng họ đi!"
"Chờ chút!"
Dao Anh gọi Đạt Ma lại, giọng hơi run, "Sao xác định được viện quân là người của chúng ta?"
Đạt Ma sửng sốt: "Chả nhẽ không phải?"
Dao Anh nói: "Bắc Nhung am hiểu nhất là chiến thuật là bao vây, giả vờ lui, đánh bất ngờ, công tâm, tấn công từng đợt liên tiếp, săn, ép nô ɭệ thường dân đột phá công sự mà chúng ta xây dựng, mở đường cho kỵ binh chúng, những thủ đoạn này chúng ta cũng thấy... chỉ mỗi không rành tấn công thành."
"Chúng ta phải đề phòng bọn giả vờ lui, trước hết nghĩ cách xác nhận thân phận viện quân đã."
Trong sách, Hải Đô A Lăng tuổi già còn dẫn quân công thành đoạt đất, thế như chẻ tre, sau khi y chinh phục các nơi đã đề bạt một nhóm thợ khéo am hiểu chế tạo máy móc khí giới, nhóm thợ đó không chỉ có kỹ nghệ cao siêu, còn tinh thông toán học, y dựa vào vũ khí tấn công thành mà họ phát minh đã công phá liên tiếp mấy toà thành trì.
Khi Dao Anh còn ở trong doanh địa của Hải Đô A Lăng, nhặt phân dê, chải lông dê, cho ngựa ăn, vận chuyển vũ khí nặng, nàng không chỉ nhớ rõ những loại ngựa mà Hải Đô A Lăng nuôi dưỡng, còn để ý những thợ thủ công mà y vơ vét. Sau chạy trốn đến Vương Đình, nàng đã bảo lão Tề giúp nàng lưu ý những người thợ kinh nghiệm phong phú, chỉ cần thành thạo một nghề, cho dù là người ở đâu nàng đều cần.
Lúc này trong trướng Hải Đô A Lăng cũng không đủ nhiều thợ giỏi giúp y chế tạo vũ khí tấn công thành, cho dù có, Bắc Nhung đang tứ phân ngũ liệt, với thân phận y cũng gom góp không được nhiều quân nhu đến thế.
Dao Anh thậm chí nghi ngờ lương thảo của đội quân Bắc Nhung bám trụ ngoài kia cũng không cầm cự được bao lâu.
"Binh lực chúng ta không đủ, lại không rành cách ngăn chặn kỵ binh, không thể chính diện mà đánh nhau với Bắc Nhung, buộc phải thủ vững thành trì, không thể tùy tiện xuất binh. Nếu viện binh chỉ là cái bẫy, chúng ta ra ngoài tiếp ứng, vừa vặn trúng kế."
Đạt Ma tỉnh táo lại, nói: "Còn nếu là thật thì sao?"
Tướng thủ thành bên cạnh nói: "Tôi cũng cảm thấy không nên xuất binh tiếp ứng, có thể phái tiếu tham đi ngó chừng trước đã."
Tiếu tham phái ra, Đạt Ma lòng nóng như lửa đốt, đứng ở đầu tường nhìn ra tình hình chiến đấu xa xa.
Đội viện binh đột nhiên xuất hiện kia vẫn đang cùng quân Bắc Nhung chém gϊếŧ, trong nháy mắt đại doanh Bắc Nhung cháy hơn phân nửa, quân kỳ Bắc Nhung ngã trái ngã phải, còn cờ Tây quân hướng về Cao Xương mà đến, đón gió phấp phới.
Lòng bàn tay Dao Anh đổ mồ hôi. Nếu viện quân là thật, họ không phái binh tiếp ứng, sẽ mất đi thời cơ nội ứng ngoại hợp cùng tấn công Bắc Nhung tốt nhất... Nhưng quân Bắc Nhung ngoài kia xuất hiện quá kỳ quặc, họ khó lòng mạo hiểm.
Đạt Ma khẩn trương thấp thỏm, đi qua đi lại.
Các tướng sĩ mồ hôi tuôn như nước, nhìn ra xa xa không chớp mắt, bóp nắm đấm rôm rốp.
Sau một lúc lâu, một tiếu tham lộn nhào chạy về thành: "Không nhìn rõ chủ tướng của viện quân! Bắc Nhung vẫn luôn lui binh về..."
Đạt Ma bắt đầu lo lắng: "Thủ vững không ra, tiếp tục dò xét!"
Chủ tướng có thể chạy đến cứu viện tiếu tham đều biết, nếu gã nói nhìn không rõ, tất nhiên là đối phương cố ý hành động, để họ khó lòng phân biệt viện quân đến từ bộ lạc nào.
Tướng thủ thành tuân lệnh, cho thêm tiếu tham đu dây nhảy xuống thành.
Đạt Ma cắn răng: "Người Bắc Nhung đúng là giảo hoạt, chúng đốt đại doanh, cố ý dẫn dụ chúng ta ra khỏi thành, có phải muốn dụ gϊếŧ chủ tướng phe ta? Dao động lòng quân ta, buộc chúng ta đầu hàng?"
Dao Anh sắc mặt ngưng trọng: "Nếu chỉ là đơn giản như vậy còn tốt..."
Đạt Ma ứa mồ hôi lạnh: "Mục tiêu chúng không phải là chúng ta sao?"
Dao Anh thở dài, ngón tay chấm nước vẽ trên nền gạch: "Hiện tại Cao Xương bị vây, binh Tây Châu chung quanh hẳn sẽ chạy tới cứu viện, quân Bắc Nhung chỉ cần nắm giữ những con đường chính khiến viện quân cho là chúng ta đã thất thủ, thì chúng có thể bố trí mai phục, viện quân chạy tới chắc chắn sẽ trúng kế. Sau đó chúng lại giả vờ bị viện quân tập kích, khẩn cấp rút lui, dẫn dụ chúng ta ra khỏi thành, quân canh giữ trong thành nếu đuổi theo truy bắt, chắc chắn sẽ bị chúng cắt mất đường lui, đến lúc đó quân canh giữ bị vây khốn, chúng ta còn thủ được bao lâu chứ? Chúng ta thủ không được, viện quân khác chạy đến chẳng phải là càng thêm hoảng loạn?"
Một chiêu này người Bắc Nhung nhiều lần lợi dụng, lấy thành phá làm mồi nhử để mai phục viện quân, lại lấy viện quân làm mồi nhử dẫn dụ quân canh giữ trong thành, chỉ cần bên nào trúng kế, thì chúng liền có thể thuận thế tiêu diệt binh Tây Châu.
Dao Anh lo lắng: "Chúng ta chỉ cần thủ vững không ra là được... Thế nhưng viện quân đợi không được..."
Nàng lo viện quân trúng kế.
Đạt Ma đầu đầy mồ hôi.
Cứu binh của Dương Thiên, Lý Trọng Kiền chậm chạp không đến, chả nhẽ họ đã gặp mai phục?
...
Ngoài thành Cao Xương, con đường Sa Hải.
Lý Trọng Kiền dẫn theo mấy ngàn binh Tây Châu phi nhanh suốt đêm, xuyên qua con đường Sa Hải khắp nơi là cát, không một ngọn cỏ.
Bộ hạ khuyên hắn đừng đi xuyên đêm: "Tướng quân, đường Sa Hải cát vàng trải rộng, chỉ cần ngựa hơi không cẩn thận sẽ cả người rơi vào hố cát, hơn nữa cả đoạn đường chúng ta còn không nghỉ ngơi, người tụt lại phía sau ngày càng nhiều!"
Binh sĩ tụt lại phía sau trên sa mạc rất dễ bị mất phương hướng.
Lý Trọng Kiền vung roi, chỉ vào khói đen sì sì trên phong hỏa đài trên đường hướng về Cao Xương cứ cách mấy chục dặm bố trí một cái, sắc mặt âm trầm như nước: "Chuyện không được chậm trễ, không cần chờ người bị tụt lại sau, toàn bộ tăng tốc, buộc phải đuổi tới Cao Xương trước khi trời sáng!"
đài đốt lửa hiệu.
Nói xong, roi dài đáp, một tiếng rít gào, tuấn mã phóng đi như tên bay.
Bộ hạ bất đắc dĩ thở dài, chỉ huy binh sĩ đuổi theo.
Đoàn họ bỏ rơi những binh sĩ thể lực không thể chống đỡ nổi, đến hôm sau đã đến đường Sa Hải, từ xa xa nhìn thấy một vùng ốc đảo nhỏ, các binh sĩ khát đến cổ họng bốc khói, phóng về thôn trang âm u trong ốc đảo.
Đột nhiên, nghe một tràng vó ngựa vang ngỡ như mưa rơi trên mái nhà. Từ rừng rậm ngoài thôn trang, bụi đất tung bay, mây vàng phun trào.
Phó tướng kinh hồn bạt vía, vội vàng ghìm ngựa: "Có mai phục!"
Theo tiếng thét chói tai của ông, mấy trăm thiết kỵ tay cầm trường đao, từ trong rừng rậm phi ra, đằng đằng sát khí.
Lý Trọng Kiền ngẩng đầu, tiếng bén nhọn xé gió gào thét mà tới, tên như mưa châu chấu cùng bắn, bao phủ lấy hắn vào trong.
"A Lang!"
Thân binh hoảng sợ khàn giọng kêu to.
...
Trong thành Cao Xương, Bắc Nhung vờ lui mấy chục dặm, vứt bỏ đại doanh, quân canh giữ vẫn không ra khỏi thành.
Trong đêm, quân canh giữ và tráng đinh trong thành quân nắm bắt thời gian ra ngoài đào từng chiến hào thật sau, chằng dây thừng chông sắt bẫy ngựa, chôn thuốc nổ, tướng thủ thành tự mình dẫn người coi ngó con đường bí mật, đề phòng Bắc Nhung đánh lén.
Các tướng lĩnh tụ tập trong phòng thương thảo bàn đối sách, nổi lên tranh chấp.
Phe thì cho là nên mạo hiểm phái binh phá vây.
Phe khác cho rằng thủ thành mới ổn, trước đó Dao Anh thu thập lương thảo cho Tây quân, trong thành lương thực tràn trề, vật tư đầy đủ.
Đạt Ma hỏi ý kiến Dao Anh.
Nàng không nói thẳng ra ý tưởng, chỉ nói: "Đầu tiên, chúng ta không biết kỵ binh ngoài thành là từ đâu đến. Trước khi quyết định đánh Y Châu, ta và Vệ Quốc Công đã phái tiếu tham dò xét quân tình, xác nhận quân của Hải Đô A Lăng bị ngăn ở ngoài Bạch Thành. Đến cùng làm thế nào y có thể mang theo binh mã xuyên qua phong tỏa Bạch Thành? Mấy hôm nay kỵ binh ngoài thành lần lượt công thành, cực kỳ dũng mãnh, đúng là giống tác phong của y, nhưng thấy chúng liều mạng như vậy, ngược lại khiến ta sinh nghi."
"Ngõa Hãn Khả Hãn đã chết, Hải Đô A Lăng phải nên bảo tồn thực lực, mưu đồ Đông Sơn tái khởi, chứ không phải dẫn dụ toàn bộ binh Tây Châu đến Cao Xương."
Dao Anh nhẹ chau mày, "Binh Bắc Nhung ngoài thành không có lương thảo tiếp tế mà chúng vẫn không hề hoang mang —— nhánh đại quân này đã không để ý sống chết, không chừa cho mình đường lui, Hải Đô A Lăng chỉ là nghĩa tử của Ngõa Hãn Khả Hãn, y sẽ vì báo thù cho Ngõa Hãn Khả Hãn mà không để ý sống chết sao?"
Đạt Ma cười lạnh: "Hải Đô A Lăng tuyệt sẽ không vì báo thù cho Ngõa Hãn Khả Hãn mà liều lĩnh."
Dao Anh nói: "Cho nên, chúng ta phải cẩn thận, chúng ta đối mặt chính là một đám tử sĩ, chúng rất có thể là tàn quân rải rác các nơi của Bắc Nhung, Hải Đô A Lăng bỏ binh mã của mình, dẫn chúng vây công Cao Xương, nhất định có ý đồ khác."
Đạt Ma gật đầu: "Nếu bọn hắn thật sự là tàn quân Bắc Nhung, không có lương thảo sẽ không kiên trì được bao lâu, chúng ta chỉ cần giữ vững thành trì, không sợ chúng không lui binh."
Ông ta dừng lại một chút, nhìn Dao Anh, mới hiểu vì sao hai hôm nay sắc mặt nàng ngày càng khó coi.
Nàng không lo lắng Cao Xương thủ không được, nàng lo là lo cho viện quân.
Viện quân đừng có chuyện chứ? Đạt Ma thầm lo lắng.
Sáng hôm sau, dự cảm Đạt Ma thành sự thật.
Ông thăm hỏi tướng sĩ trong thành, mệt hết chịu nổi, vừa mới trốn vào hậu đường chợp mắt một lát lại bị một tràng tiếng kêu sợ hãi đánh thức, mấy người lính nâng một chiếc rương lớn xông vào phòng nghị sự, "Viện quân từ hướng Y Châu gấp gáp quay về đã gặp mai phục, toàn quân bị diệt! Vệ Quốc Công thề sống chết không hàng, bất hạnh bỏ mình!"
Nói xong, từ trong rương lấy ra một thanh trường kiếm, một bộ giáp đẫm máu, và đồng phù của Vệ Quốc Công.
Xôn xao cả phòng.
Đạt Ma ngây ra, như ngũ lôi oanh đỉnh, nhìn sang Lý Dao Anh, nàng đang nhìn thanh kiếm và bộ giáp nhuốm máu trên đất, sắc mặt trắng bệch như tuyết, phát run cả người.
một hình phạt trời đánh những kẻ cùng hung cực ác ( đạo sét đánh)
Tướng thủ thành đau xót nói: "Công chúa, nén bi thương..."
Dao Anh giương mi, mấy ngày qua, lần đầu lộ ra vẻ mờ mịt ngỡ ngàng trên mặt nàng.
Cả đoàn người trong phòng không khỏi mũi chua nóng mắt, dời mắt.
"Bắc Nhung lại đang khiêu chiến!" Nghe tiếng bước chân vang ngoài phòng, giọng binh sĩ phát run, "Chúng muốn đem thi thể Vệ Quốc Công treo trước trận!"
Đám người giận dữ, mặt Dao Anh trắng bệch, xông ra khỏi phòng nghị sự.
Đại quân Bắc Nhung bày trận ngoài thành, ném ra mấy chiếc quân kỳ bị thiêu cháy, cùng kêu gào Vệ Quốc Công đã chết.
Mấy binh sĩ người Hán hai tay trói ngoặt ra sau bị bắt giữ trước trận, người Bắc Nhung cởi trói, họ vội vàng chạy nhanh về hướng cửa thành.
Sau lưng họ, mười mấy kỵ binh Bắc Nhung vây quanh Hải Đô A Lăng một thân kim giáp phi ra chiến trận, Hải Đô A Lăng nhìn về phía đầu tường, giương cung cài tên, năm mũi tên liên tiếp bắn, vèo vèo, mấy binh sĩ người Hán đang cố chạy kêu thảm ngã xuống.
Dao Anh đứng trên đầu thành, cuồng phong thổi qua, tay chân lạnh buốt, người run lên từng đợt.
Toàn bộ thân binh muốn rách cả mí mắt, nắm chặt binh khí, lao xuống thành Lâu.
"Dừng lại!" Hai tay Dao Anh nắm chặt thành đấm, đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, giọng phát run.
Đám thân binh quay đầu, hai mắt đỏ như máu.
Trước trận, Hải Đô A Lăng ngồi trên lưng ngựa, tay cầm trường cung, ngó lên đầu tường.
Cách rất xa, kẻ khác vốn chẳng thấy rõ tình hình trên đầu thành, nhưng thị lực y hơn người, nhìn rất rõ ràng.
Mấy ngày nay, dù là ngày trắng hay đêm đen, y lần lượt nhìn về thành Cao Xương xa xa, cách núi thây biển máu, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia đứng giữa bầu trời xanh lam và tường thành kiên cố, nàng là nữ tử, không cao lớn, tuy mặc nhung trang, vẫn yểu điệu thướt tha, chỉ có mặt mũi mơ hồ, nhìn không rõ thần sắc.
Y muốn có được nàng.
Đáng tiếc lúc trước y xem thường nữ tử, không đề phòng nàng, đã để nàng chạy trốn tới Vương Đình, còn lần lượt không hay không biết bị nàng tính toán, từng bước gian nan.
Cũng hay, bên cạnh y có một người Hán biết rõ nàng, biết nhược điểm lớn nhất của nàng là gì.
Hải Đô A Lăng câu môi, "Dẫn tới!"
Một tên binh lính cưỡi ngựa ra khỏi hàng, sau ngựa kéo một cái xác, một nam tử thân hình cao lớn, bị lột y phục trần như nhộng, hai tay bị dây thừng trói chặt, kéo lê trên mặt cát.
Trên đầu thành, thân binh trào nước mắt nóng bỏng, chửi ầm.
"Công chúa, tôi đi liều mạng cùng bọn chúng!"
Đám thân binh liền xông ra.
Dao Anh như rơi xuống hầm băng, răng run lên, bỗng giơ tay ngăn lại thân binh, "Dừng lại cả đi!"
Giọng nàng run rẩy, nhắm mắt, ép buộc mình trấn định.
"Nghe công chúa." Đạt Ma nhẹ nói, đi đến cạnh Dao Anh, nháy mắt với người chung quanh.
Đám người nhìn nhau, vừa kính nể vừa thương tiếc vừa đau đớn, không dám lên tiếng.
Dưới thành, binh Bắc Nhung kéo cái xác vòng một vòng lớn, bắt đầu phóng ngựa giẫm đạp cái xác, binh sĩ cúi người, vừa dùng trường đao vạch từng vệt máu trên cái xác, vừa dùng lời lẽ chế giễu tướng thủ thành nhu nhược sợ phiền phức, cười ha hả.
Đám tướng thủ thành đứng ở đầu tường xúc động phẫn nộ, tức sùi bọt mép, mấy vị trẻ tuổi nhịn không được, tiến lên xin chiến.
"Mạt tướng thỉnh cầu mang hai trăm người ra khỏi thành, đoạt lại di thể Vệ Quốc Công!"
Dao Anh vẻ đờ đẫn, ngây người bất động, bỗng lảo đảo, hôn mê bất tỉnh.
Chúng thân binh quá sợ hãi, luống cuống tay chân chạy lên đỡ nàng.
Trên đầu thành hoảng loạn trong chớp mắt, binh sĩ mờ mịt khắp nơi.
Đạt Ma liếc nhìn một vòng, biết lòng quân đã loạn, thở dài: "Ta đưa công chúa về phòng, các ngươi nhớ kỹ, không được hành động thiếu suy nghĩ!"
Đám người trao đổi một ánh mắt, gân xanh nổi lên.
Dưới thành, tiếu tham Bắc Nhung cưỡi ngựa chạy về trước trận: "Trên đầu thành dậy lên rối loạn!"
Hải Đô A Lăng nhẹ nhoẻn khóe môi, trong con ngươi màu vàng kim nhạt hiện lên ý cười dữ tợn.
Trời chìm dần, hoàng hôn mờ mịt.
Bộ hạ cao hứng ôm quyền nói: "Vương tử thần cơ diệu toán! Chúng ta chỉ cần bố trí mai phục là có thể cắt đứt viện quân Cao Xương! Hiện giờ chúng lòng quân đã loạn, ngày mai chúng ta tập kết binh lực công thành được chưa?"
Hải Đô A Lăng trầm mặt, quét mắt qua binh lính sau lưng một vòng, cười lạnh: "Chút binh lực này, người mệt ngựa mệt, làm sao giáng đòn tấn công mạnh mẽ đây?"
"Ngươi nhớ kỹ, mục đích của chúng ta là dẫn đám tàn quân này dẫn dụ viện quân, cố gắng kéo dài thời gian."
Bộ hạ cung kính đáp vâng.
Đến đêm, Bắc Nhung thu binh, mang theo cái xác đã không còn hình người lui về doanh địa.
...
Bóng đêm tối mịt, không trăng không sao, trong thành Cao Xương bầu không khí nặng nề.
Đạt Ma đang đi tới đi lui ngoài phòng Dao Anh, liên tục thở dài, mặt mày ủ dột.
Đến nửa đêm, két, cửa phòng được mở ra, Dao Anh đi ra cửa, vẫn một thân nhung trang, sắc mặt tái nhợt.
Đạt Ma không biết nên nói gì.
Dao Anh lặng thinh không nói, đi về hướng thành lâu, Duyên Giác và thân binh đuổi theo nàng, thần sắc khẩn trương.
Đám người không dám thở mạnh, vây quanh nàng leo lên thành lâu, gió đêm lạnh thấu xương, dây rua khăn trách trên đầu nàng bị gió thổi tung lên cao.
Đạt Ma căn dặn thân binh săn sóc nàng cho tốt, dẫn người đi các nơi tuần sát, bận bịu một hồi cho đến khi leo lên thành lâu đã là rạng sáng, chân trời hiện lên sắc trắng bạc, ẩn hiện rọi lên hình dáng dãy núi chập trùng nơi chân trời, Dao Anh còn đứng trước thành lâu, người lộ ra hàn khí.
"Công chúa, về phòng nghỉ ngơi đi..." Đạt Ma khuyên nhủ.
Dao Anh lắc đầu không nói.
Đạt Ma không đành lòng nói thêm, quay người nói chuyện với tướng thủ thành, bên cạnh bỗng vang lên tiếng kêu sợ hãi.
Binh sĩ thị lực tốt nhất chỉ về hướng đại doanh Bắc Nhung kêu to: "Cháy!"
Đạt Ma giật mình, ngẩng đầu.
Nơi chân trời khói đen cuồn cuộn, ánh lửa ngút trời.
Đạt Ma sửng sốt một lát. "Bắc Nhung lặp lại chiêu cũ sao?" ông nhìn Dao Anh.
Dao Anh lắc đầu, "Lần này có lẽ không phải."
Thế lửa càng lúc càng lớn, không thấy chậm lại, đại doanh Bắc Nhung loạn nhạo, tiếng ngựa hí dài.
Hải Đô A Lăng rút đao xông ra doanh địa, nhảy lên lưng ngựa, mấy thân binh của y rất nhanh tập hợp, vây xung quanh y, đám khác giống ruồi không đầu mạnh mẽ đâm sầm đến.
Góc Tây Bắc dồn dập tiếng kèn mãnh liệt, bụi đất bốc cao, mấy ngàn binh sĩ áo khoác tay mỏng sáng dịu, trùng trùng điệp điệp mà đến, như sói như hổ, khí thế hùng tráng.
Sau lưng bọn họ, cờ đại quân Vương Đình cùng mấy tấm soái kỳ ghi chữ Hán đón gió phần phật giãn ra.
Tiếng chân như sấm, tướng lĩnh cầm đầu mang mặt nạ, một đao chém binh Bắc rơi khỏi lưng ngựa.
Hải Đô A Lăng trầm mặt, dẫn binh ngăn cản, làm gì được tinh thần đối phương bừng bừng, binh Bắc Nhung vội vàng ứng chiến, đã mất tiên cơ, thêm nữa cửa thành Cao Xương mở rộng, quân canh giữ trong thành gào thét đến hỗ trợ viện quân, rất nhanh cắt đứt đường lui của quân Bắc Nhung, chậm rãi vây binh Bắc Nhung vào giữa, không trốn thì bọn họ sẽ bị toàn bộ tiêu diệt.
"Đi!"
Hải Đô A Lăng quả quyết nổi giận gầm lên một tiếng, mang theo mấy thân binh xông ra trùng vây, quay đầu nhìn đội quân Vương Đình, lau đi vết máu trên mặt, khóe miệng khẽ nhếch.
"Nên đến đều đã đến, viện quân Vương Đình cũng có mặt... Đàm Ma La Già, ngươi cũng có nhược điểm!"
Cao cao tại thượng, tâm không lo lắng Phật Tử, cũng có một ngày trúng kế.
Y nhịn cười không được, thình lình vút vút mấy tiếng sượt ngang tai, lính bắn cung Vương Đình liên tiếp kéo cung, vạn tên cùng bắn, thân binh của y trốn hơi chậm chút bị mũi tên xuyên ngực ngã ngựa mà chết.
Tiếp đến lại mấy tiếng rít nhọn, đau đớn kịch liệt truyền đến, hai mũi tên xuyên thủng áo giáo trên người y.
Hải Đô A Lăng vã đầy mồ hôi lạnh, không dám khinh thường, cố nén đau, quay đầu giục ngựa phi nước đại.
Doanh trận Bắc Nhung đại loạn, Hải Đô A Lăng chạy mất, chỉ còn binh lính rất nhanh bị quân Vương Đình và quân canh giữ Cao Xương bao vây khắp mặt, chúng cương quyết không đầu hàng, cắn răng tử chiến.
Trên đầu tường thành Cao Xương, Đạt Ma nhìn viện quân và quân canh giữ tiền hậu giáp kích, tiêu diệt sạch binh Bắc Nhung, nhịp tim cuồng loạn thật lâu không nhẹ nhàng lại nổi.
Cuộc chiến mãi tiếp tục đến chạng vạng tối, ánh tà dương đỏ quạch như máu.
Tu tu tiếng kèn rốt cục vang lên.
Tiếng quân canh giữ thành hoan hô như sấm động, Đạt Ma kích động rơi lệ.
Viện quân và quân canh giữ cùng trở về Cao Xương.
Dao Anh chạy xuống thành lâu, cưỡi ngựa xông ra cửa thành, giục ngựa đi đến ba tướng lĩnh đi đầu.
Ba người thấy nàng, giục ngựa đi nhanh, tiện tay chùi đi vết máu đã đông đặc trên mặt.
Dao Anh hướng tới một người trong số đó.
"Anh!"
Một người đàn ông ăn mặc như quân sĩ Vương Đình, áo choàng trắng, nhếch miệng, ghìm ngựa dừng lại, chân dài quét qua, nhảy xuống lưng ngựa, ôm Dao Anh đang xuống ngựa chạy tới.
Hai người kia cưỡi ngựa tới gần, cũng xuống ngựa, yên lặng nhìn hai anh em.
Dao Anh buông Lý Trọng Kiền, nhìn qua người mang mặt nạ.
Người kia tháo mặt nạ, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn dật, tóc xoăn mắt nâu, trên gò má có một vết sẹo.
Dao Anh khẽ giật mình, "Vương tử Mạc Bì Đa."
Mạc Bì Đa thở phào, cười nói: "Thấy công chúa bình yên vô sự, cuối cùng tôi có thể thở phào rồi."
Dao Anh nhìn ra sau lưng cậu, bộ hạ đều theo sau, xem ra đều là người bộ lạc Ô Cát Lý.
"A Lang!"
"A Lang còn sống!"
Tiếng ngạc nhiên vang to, thân binh Dao Anh xông lên, nhận ra Lý Trọng Kiền, cùng la lớn.
Bọn Đạt Ma tươi cười đầy mặt chào đón, thấy Lý Trọng Kiền, trố mắt nghẹn họng, kinh ngạc cảm thán, ra lễ với Mạc Bì Đa, ánh mắt rơi sang người một người đàn ông khác vẫn đứng bên cạnh, đôi mắt phượng thẳng tắp nhìn Dao Anh, mặt lộ vẻ nghi hoặc, cùng nhau nhìn Dao Anh.
"Công chúa, vị này là?" Họ đã thấy trong viện quân xuất hiện soái kỳ triều Ngụy, chả nhẽ nam tử này là đại soái triều Ngụy phái tới trợ giúp viện quân Tây quân chăng?
Dao Anh ôm trọn cánh tay Lý Trọng Kiền, lấy lại tinh thần, quét mắt qua hắn một vòng, đối mặt trực tiếp với ánh mắt hắn.
Trong thiên quân vạn mã, hắn chăm chú nhìn nàng, rũ đôi mắt phượng sóng ngầm cuồn cuộn.
Dao Anh nhíu mày, thản nhiên nói: "Vị này chính là Thái tử điện hạ đương triều."
Đám người ngây ra.
Tướng thủ thành Cao Xương mừng như điên, Thái tử ở đây, nghĩa là Cam Châu, Túc Châu, Qua Châu, Sa Châu đều đã khôi phục, tiếp đến bọn họ có thể liên thủ thu phục Y Châu!
Vui vẻ qua đi, binh sĩ ở lại dọn dẹp chiến trường, đám người về thành nói chuyện.
Đạt Ma đầy nghi vấn: "Làm sao công chúa biết Vệ Quốc Công còn sống chứ? Còn biết Vệ Quốc Công, quân Vương Đình và quân Lương Châu sẽ chạy đến cứu viện? Lúc ấy thấy người còn té xỉu cơ mà!"
Dao Anh mỉm cười, cùng Lý Trọng Kiền liếc nhau, chậm rãi nói: "Từ lúc áo giáp và đồng phù được trả lại, ta đã biết anh ta còn sống, có điều ta không biết anh mang viện quân về."
...
Lúc nhìn thấy trường kiếm, như sấm nổ vang đầu, Dao Anh gần như không chịu nổi, nhưng tỉ mỉ nghĩ đến miêu tả trên chiến báo, lại cảm thấy có điểm gì không đúng. Đến khi nhìn thấy áo giáp và đồng phù, nàng mới trấn tĩnh lại.
Đồng phù của Vệ Quốc Công đang ở chỗ nàng.
Nàng nghĩ đến hai khả năng: Lý Trọng Kiền bị mai phục, để thoát thân, mới cho thân binh giả trang anh ấy, người Hải Đô A Lăng bắt không phải anh ấy. Hoặc là anh ấy gặp nhánh viện quân khác, nhìn thấu quỷ kế Hải Đô A Lăng mới cố ý mê hoặc Hải Đô A Lăng.
Dù là khả năng nào đều có nghĩa là Lý Trọng Kiền có thể không chết.
Cho nên nàng tương kế tựu kế, cố ý té xỉu trên đầu tường, sau đó triệu tập tướng lĩnh bộ hạ, để họ chuẩn bị tốt xuất chiến, Lý Trọng Kiền không chết, chắc chắn sẽ mang viện quân đánh úp đại doanh Bắc Nhung.
...
Nói đến đây, Dao Anh nhìn Mạc Bì Đa. "Sao anh lại đi cùng Vương tử Mạc Bì Đa đánh Bắc Nhung?"
Lý Trọng Kiền thở dài, vỗ vỗ đầu Dao Anh.
"Nói ra thật dài dòng, lúc ta vừa đến Y Châu, phát hiện trên đường không hề có tung tích tàn quân Bắc Nhung, nhanh chóng quay lại, đi đến nửa đường, biết tàn quân Bắc Nhung vây công Cao Xương, suốt đêm chạy về, vừa tới đường Sa Hải gặp Bắc Nhung mai phục, may có quân Vương Đình chạy đến cứu viện..."
Đoạn, hắn nói tiếp, "Phật tử nhìn ra Hải Đô A Lăng cố ý vây công Cao Xương, bố trí mai phục dẫn dụ viện quân, bèn cho Mạc Bì Đa đang ở gần nhất gấp rút đến tiếp viện, ta và thân binh của cậu ấy gϊếŧ vượt trùng vây, phái người ngụy trang thành tiếu tham Bắc Nhung quay về báo tin, Hải Đô A Lăng tin là thật, cho là cái xác đó chính là ta. Thừa dịp y buông lỏng, ta cùng Mạc Bì Đa chỉnh đốn binh mã, lặng lẽ tới gần, thừa dịp ban đêm phá huỷ quân bị chúng rồi tái phát động tập kích."
Đám người nghe đến kinh hoảng.
Mạc Bì Đa hướng Dao Anh cười cười, ánh mắt sáng rực, nói: "Tôi với Vệ Quốc Công nơm nớp lo sợ, sợ công chúa tin là thật, trong thương tâm bị chui vào bẫy của Hải Đô A Lăng, không ngờ công chúa không chỉ không bị mắc lừa, còn lừa gạt Hải Đô A Lăng, quân canh giữ thành phản ứng cũng nhanh, chúng ta mới có thể bao vây mớ tàn quân Bắc Nhung, nếu còn để chúng chạy, thực sự tôi không có cách nào ăn nói với Vương."
Đám người nhớ tới kinh tâm động phách mấy ngày qua, đều có cảm giác sống sót sau tai nạn, thở phào thật dài, cười ha hả.
Mi tâm Dao Anh khẽ động, buông Lý Trọng Kiền, đi đến bên cạnh Mạc Bì Đa: "Rốt cuộc Hải Đô A Lăng đang tính kế gì? Phật Tử giờ đang ở đâu? Vương Đình không sao chứ?"
Mặt Mạc Bì Đa ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Không gạt công chúa... Một vạn tàn quân Bắc Nhung ngoài thành này phần lớn là trốn từ đường Sa Hải, tôi đang truy bắt Ngõa Hãn Khả Hãn ở đó tận mắt nhìn thấy Khả Hãn rơi ngựa... Ai ngờ Khả Hãn không chết, lão ta được Kim Bột đứa con út cứu, trà trộn vào đám nô ɭệ muốn lặng lẽ chạy trốn tới Tát Mạt Kiện."
Dao Anh thầm giật mình.
"Hải Đô A Lăng gây loạn một trận chiến lớn dẫn tất cả viện quân đến Cao Xương, chính là yểm hộ cho Lão Khả Hãn sao?"
"Không sai, y mang từng ấy người vốn chẳng thay đổi được đại cục." Mạc Bì Đa một chút đầu, "Nhắc tới cũng bởi vì tôi quá khinh địch, để cho kỵ binh tinh nhuệ Bắc Nhung chạy ra đường Sa Hải... Để yểm trợ cho Lão Khả Hãn, tất cả tàn quân Bắc Nhung đều xông về Cao Xương, Vương nhìn ra dự định của Hải Đô A Lăng đã lệnh tôi dẫn mấy ngàn người đến đây giải nguy cho Cao Xương, tiêu diệt sạch chúng."
Tim Dao Anh như nổi trống: "Ngõa Hãn Khả Hãn đâu?"
Nếu Ngõa Hãn Khả Hãn chạy được, mưu kế Hải Đô A Lăng vẫn thành!
Mạc Bì Đa nói: "Công chúa yên tâm, tôi chỉ đem mấy ngàn người đến Cao Xương, còn Nhϊếp Chính Vương dẫn theo đại quân đuổi bắt Ngõa Hãn Khả Hãn rồi, là tôi chủ quan trong phút chốc suýt gây sai lầm lớn, Nhϊếp Chính Vương tự thân ra quân, chắc chắn có thể tự tay chém Ngõa Hãn Khả Hãn."
Dao Anh đứng đấy ngây người.
Tô Đan Cổ đi chặn gϊếŧ Ngõa Hãn Khả Hãn.
Lần trước ngài ấy mang binh đại bại Ngõa Hãn Khả Hãn, vì sợ Hải Đô A Lăng công phá Thánh Thành, buộc phải nhanh chóng tán công, hơn nữa quân cận vệ không thể rời Vương Đình quá lâu nên mới vội vàng mang binh quay về Thánh Thành, lệnh Mạc Bì Đa thay ngài đuổi theo tàn quân Bắc Nhung. Lần này quân cận vệ ở lại thủ giữ Vương Đình, ngài dẫn đoàn Mạc Bì Đa đuổi bắt Ngõa Hãn Khả Hãn, không cần lo lắng Thánh Thành sai lầm, còn phái viện quân đến giúp nàng, các mặt đều cân nhắc đến.
Duyên Giác nghe được hai người nói chuyện, há hốc: "Nhϊếp Chính Vương tự đi truy bắt Ngõa Hãn Khả Hãn?"
Mạc Bì Đa gật đầu.
Duyên Giác ứa mồ hôi lạnh, lòng thầm gấp: Thời gian quá gấp, Vương cố uống thuốc vận công, sẽ không xảy ra chuyện chứ?
Trong lúc họ đang đứng một bên to nhỏ, phía bên này bọn Đạt Ma vây quanh Lý Huyền Trinh hỏi Đông hỏi Tây.
Lý Huyền Trinh chau mày, không cách nào thoát thân, ánh mắt luôn dõi theo Dao Anh, tảng đá lớn trong lòng từ từ rơi xuống, người đau nhức từng cơn, vết thương bục ra lần nữa, máu tươi thấm ướt băng gạc dưới lớp áo giáp.
Đau đớn khiến hắn tỉnh táo lại, ý thức được tất cả không là mơ, nàng êm đẹp đứng trước mặt hắn, đang xì xào cùng với Lý Trọng Kiền, Tướng quân Vương Đình, lúc nhìn hắn thật hờ hững.
Không tồi, hắn đã đến kịp.
Dao Anh liếc Lý Huyền Trinh, hỏi Lý Trọng Kiền: "Anh, sao anh lại gặp Lý Huyền Trinh?"
Lý Trọng Kiền thản nhiên nói: "Ta đang cùng Mạc Bì Đa lặng lẽ chạy về Cao Xương, trên đường đụng phải hắn, hắn đang chuẩn bị dẫn hai ngàn quân tập kích Hải Đô A Lăng."
Dao Anh nhíu mày: Sao Lý Huyền Trinh đến nhanh như vậy?
...
Khắp nơi nói cười mừng rỡ, Duyên Giác âm thầm kinh hãi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không yên lòng, quyết định viết thư cho Tất Sa, giờ tàn quân Bắc Nhung bị diệt, thư đã gửi ra được.
Cậu muốn ra tiền tuyến săn sóc Đàm Ma La Già.
Duyên Giác nói với Dao Anh một tiếng, vội vàng ra khỏi phòng nghị sự, quay về phòng mình, đang định khép cửa thì nghe tiếng bước chân nặng nề.
Một bóng đen hiện lên, theo cậu vào phòng.
Duyên Giác đang định kinh sợ kêu lên, thịch, bóng đen ngã xuống đất, khăn vải bịt mặt rơi ra, lộ khuôn mặt vết sẹo trải rộng.
Mùi máu tanh nồng tràn ngập.
Duyên Giác ngây ra như phỗng, mãi không nói nên lời, mắt muốn rớt khỏi tròng..
"Nhϊếp Chính Vương!" Cậu kinh sợ hô lên, run rẩy đỡ Đàm Ma La Già ngã xuống đất.
Hai mắt Đàm Ma La Già nhắm chặt, ý thức mơ màng, còn rù rì khóe môi: "Đừng để lộ ra..."
Duyên Giác dạ đáp, đỡ chàng nằm xuống, xé y phục trên người chàng.
Vai chàng quấn băng gạc rất dày, vừa mới kinh qua một trận đại chiến, đã nhuốm đỏ.
-------------------------
Wattpad
claretter_