Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn

chương 53: xích hương quả

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vạn Lý Đăng Thiên. Đây là Vạn Lý Thành lớn nhất một cái thịnh hội. Cũng là đông vực lớn nhất thịnh hội. Thậm chí nói Cực Huyền Giới lớn nhất hội cũng không ngoa.

Bởi vì Vạn Lý Đăng Thiên hội là một cái mang đến lợi ích khổng lồ thịnh hội, tài nguyên để phục vụ cho nó cũng vô cùng khổng lồ. Đây là tích luỹ trăm vạn năm của Vạn Lý Thành.

Vạn Lý Đăng Thiên một ngàn năm mới mở ra một lần.

Đây là nơi mà vô số thiên tài khắp nơi tụ họp, các phương hào kiệt, các thế lực siêu cấp của Cực Huyền Giới tề tụ lại.

Bởi vì tại đại hội này, sẽ có rất nhiều tuổi trẻ thiên tài môtk bước lên mây, dương danh thiên hạ, cũng có thiên tài sẽ làm đá lót chân cho kẻ khác mà ngã xuống.

Vạn Lý Đăng Thiên là được toàn bộ các thế lực lớn của đông vực chung tay góp sức mà mở ra. Tam vực còn lại thì chỉ có những cái kia siêu cấp thế lực mới có thể đến góp vui.

Bởi vì tứ vực của Cực Huyền Giới là bị ngăn cách nhau bởi vô tận hải. Đường đi xa xôi hung hiểm vô cùng. Cũng chỉ có những cái siêu cấp thế lực kia mới có thể mở ra thông đạo không gian, vượt qua trùng điệp xa xôi tới đông vực này.

Hôm nay, Vạn Lý Thành đón tiếp tấp nập khách nhân, người người ra vào đông đủ. Ước chừng chỉ qua một canh giờ liền có tới mấy chục vạn người nhập thành.

Thỉnh thoảng lại có từng chi đội ngũ cường đại, có to lớn ma thú kéo xe. Cũng có bay vút trên bầu trời phi cầm. Từng cái thân ảnh mang theo khí tức cường đại bay vun vút qua thành.

Dẫn đến rất nhiều người bàn tán.

Có người hô lớn.“Nhìn, đó là Thiên Thuỷ Quốc đại Hoàng Tử”. Chỉ thấy người này vừa nói vừa chỉ vào một cái hoàng kim xa giá, trên xa giá ngồi lấy một cái mặc long bào nam tử. Nam tử này lưng đeo một thanh đại kiếm khắc long văn, xung quanh nam tử này hoàng khí trùng thiên, tựa như một tôn hoàng đế giáng lâm.

“Thiên Thuỷ Đại Hoàng Tử nge nói đã đạt tới Linh Tôn cảnh giới, tiếc là hắn xưa nay không gặp người nên không có nhập Anh Hùng Bảng”.

“Nhìn xem bên cạnh hắn là Thanh Vân Tông Thánh Nữ”. Có người chỉ ngồi bên cạnh Thiên Thuỷ Hoàng Tử một cái nữ nhân che mặt nói.

“Nge đồn Thiên Thuỷ Quốc cùng Thanh Vân Tông sắp thông gia, không lẽ là thật”.

“....”

“Nhìn xem bên đó, kia là Thần Chiếu Cung thiếu cung chủ Thương Toạ”.

“Trẻ tuổi quá, không biết tu vi đạt đến trình độ nào”.

“Hắc hắc,nói ra sợ hù chết ngươi, tháng trước hắn từ trong tay một vị Linh Thánh chạy thoát, không những thế còn hố vị Linh Thánh kia một vố”.

“Là thật, e rằng cũng chỉ có Linh Đế mới có thể chạy thoát từ trong tay Linh Thánh đi”.

“....”

“Đó là Tuệ Tĩnh Công Chúa, Vũ Thiếu Chủ cùng Hoàng Thiên Thái Tử, người đó vậy mà lại cùng nhau một chỗ”.

“Ngươi không biết Hoàng Thiên Thái Tử Cùng Vũ Thiếu Chủ là cùng truy cầu Tuệ Tĩnh Cônh Chúa sao, hắc, không bám mới lạ”.

Có người tò mò hỏi.“Nang kia là ai, vậy mà cùng người họ một chỗ ngang hàng”. Vừa nói vừa chỉ một cái thiếu nữ đang đi bên cạnh Tuệ Tĩnh Công Chúa. Thiếu nữ này ăn mặc gọn gàng, tóc buộc hai bên, nhìn rất hoạt bát.

“Có lẽ là một cái thế lực lớn nào đó ẩn thế truyền nhân đi”. Có người suy đoán.

....

Trên đường phố tấp nập, Doanh Thiên đang dẫn Nguyệt Nhi đi xem náo nhiệt. Bởi vid hôm nay đường phố phi thường đông vui, cho nên Nguyệt Nhi là nhất định đòi đi ra ngoài.

Doanh Thiên có để cho Tử Nghiên cùng Mộng Điệp dẫn nàng đi. Tiếc là nàng không chịu, nhất định muốn cùng Doanh Thiên.

Cuối cùng Doanh Thiên vẫn là chiều ý nàng.

Nha đầu này cưỡi trên lưng tiểu hùng đi lại, ngược lại trông rất ra dáng con nhà giàu.

Chỉ là trên đường thấy thứ gì hay hoặc ăn ngon là đều ghé lại đòi Doanh Thiên mua cho.

Cũng may Doanh Thiên trước đó phân phó Mộng Điệp đi tìm cho hắn một chút Kim tệ.

Bỗng nhiên, Doanh Thiên trông thấy bên đường một cái quầy hàng, khách khứa rất đông, đa số đều là tu sĩ.

Hắn ngé lại quầy hàng này bởi vì hắn ngửi thấy một cái mùi vị quen thuộc.

Đến gần quầy hàng, ánh mắt Doanh Thiên lập tức hướng tới một góc quầy hàng.

Đó là một cái chùm quả, chùm quả này tản mát ra tươi mát hương vị, màu sắc đỏ chói. Trông đặc biệt bắt mắt.

Doanh Thiên chính mình cũng không có nghĩ tới, này quả lại xuất hiện ở đây.

Nói tới đây cũng không phải cái gì trân quý loại quả, nó tên Xích Hương quả.

Doanh Thiên quen thuộc loại quả này, bởi vì đây là hắn phi thường yêu thích quả.

Bởi vì quả này độ ngon có thể xưng tuyệt phẩm, nếu là nhắm chung với rượu, liền càng thể hiện được nó tinh tế mùi vị. Và đặc biệt, loại quả này không tính là trân quý, thế nhưng là đặc biệt hiếm hoi. Bởi vì nó thật sự rất khó tìm kiếm. Trên một cái thế giới thì năm cũng chỉ có thể mọc lên một cây mà thôi. Tất nhiên là bên trong đó có bí mật mà rất ít người biết được.

Quan trọng cũng là vì nó liên quan tới một cái cố sự của Doanh Thiên. Nhìn chùm quả này, trong đầu Doanh Thiên không khỏi hiện lên một cái tuyệt sắc nữ tử.

“Thiên Lang, ta rất yêu thích quả này, ngươi có thể trồng cho ta ăn mãi được không”.

Một câu nói này không khỏi vì thế mà hiện quanh quần trong trí nhớ của hắn.

“Chủ quầy, chùm quả này, ta muốn”. Doanh Thiên chỉ chùm Xích Hương quả nói.

“Ha ha, công tử thật có mắt nhìn, chùm quả này là ta thiên tân vạn khổ từ trong rừng sâu lấy ra. Là vô cùng trân quý bảo vật, về giá cả...... mười cái Linh Thạch”. Chủ quầy vừa xoa tay vừa a a cười nói mời chào Doanh Thiên.

Doanh Thiên mỉm cười lấy ra linh thạch.

Chỉ là hắn liền chợt nhớ ra, trên người hắn hiện tại liền một viên cấp thấp nhất linh thạch cũng không có.

Cũng không phải vì hắn ngèo, mà là hắn trên người đồ vật mỗi một thứ đều là giá trị khủng bố, thế nhân không cách nào tưởng tượng.

Đừng nói linh thạch, liền thần thạch tiên thạch gì đối với hắn đều là rác rưởi, cho nên hắn k có thu. Hiện tại tốt, lúc cần liên không có.

Ngay lúc ấy, Nguyệt Nhi kéo tay hắn, nàng trong túi móc ra mấy viên linh thạch đưa cho Doanh Thiên. Doanh Thiên hỏi:”Ngươi ở đâu có”.

“Là mộng điệp tỉ tỉ đưa cho ta, liền có mấy trăm vạn khoả”. Nguyệt Nhi vừa nhấc túi lên vừa khoe.

Doanh Thiên vỗ trán tỉnh, sao hắn lại quên mất chứ. Mộng điệp trước đó tốt xấu gì cũng là một cái Linh Thánh cấp bậc cường giả, lại là Cửu Đại Thần Điện một trong Cửu Hà Giới. Tài phú tích luỹ cũng gọi là tương đương khổng lồ.

Trước đó hắn kim tệ, cùng ăn uống chi trả đều là do nàng đảm nhiệm.

Doanh Thiên cười cười tiếp lấy chỗ linh thạch, chỗ kia linh thạch đều là cực phẩm, hắn cũng k nhìn trực tiếp muốn ném cho chủ quầy.

Thế nhưng là ngay lúc đó, một bàn tay đem hắn chặn lại, sau đó một thanh âm dễ nghe vang lên sau lưng hắn:”Một cái Hồng Diệp quả cũng đáng giá khối linh thạch. Mặc dù hiếm có là thật, thế nhưng là tác dụng liền ngoài làm đồ ăn chính là hết. Vậy liền đáng giá khối linh thạch. Chủ quầy, ngươi đây là lừa đảo sao”.

Chỉ thấy chủ nhân Thanh Âm này là một cái Hoàng y nữ tử. Nàng thân hình cao ráo, mái tóc mượt đen dài kết hợp với khuôn mặt khả ái kia. Tuyệt đối là đủ khiến nam nhân mê muội.

Trông thấy nữ tử này lên tiếng, ban đầu chủ quầy cũng là khó chịu, thế nhưng nhìn kỹ lại nữ tử kia, hắn cũng là phải nhịn xuống, lúng túng cười nói:”Ra là Vân Tiểu Thư, a a, đây là hiểu lầm nha. Ta vừa rồi là nói nhầm. Là một, một khối linh thạch đi”.

Doanh Thiên cười cười, hắn không để ý. Vẫn là ném chỗ linh thạch kia xuống, muốn cầm lên Xích Hương quả. Vừa rồi nữ tử kia gọi nó là Hồng Diệp quả là bởi vì ở đây ít người biết nó tên chân chính, chỉ là nàng ở trong sử sách thấy qua ghi chép mà thôi.

Trên thực tế liền tên chủ quầy cũng không biết được quả này tên gì. Chỉ là hắn trong một lần mạo hiểm gặp được. Hắn trước giờ căn bàn chưa từng nghe qua, cũng chưa từng thấy qua. Cho nên hắn nghĩ rằng đây là một thứ trân quý quả.

Kết quả đây, hắn đem về, mang đi giám định liền mới vỡ lẽ. Quả này ngoại trừ ăn được, căn bản một chút tác dụng khác đều không có.

Cho nên hắn vẫn là giữ lại, muốn đi lừa đảo một chút tên ngu ngôc

Tiếc là bày bán từ sáng liền không có ai thèm mua. Cũng có mấy người hỏi tới, tiếc là không có ai tin tưởng đây là trân quý quả.

Mãi cho tới giờ liền gặp được Doanh Thiên muốn mua. Hắn thầm nghĩ liền gặp được một mối lớn. Ai zè bị nữ từ kia cho cản lại, hắn là oán không thôi.

Ngay tại Doanh Thiên muốn lấy chùm quả kia. Nữ tử kia lần nữa ngăn lại hắn, nàng nói:”Ngươi không nghe thấy ta nói sao, quả này ngoại trừ để ăn ra liền không có tác dụng gì. Ngươi vẫn còn mua”.

Doanh Thiên cười nói:”Ta chính là muốn mua để ăn”.

“Mua để ăn?”. Nữ tử sững sờ. Nàng đều có chút mộng. Bỏ mười khối linh thạch mua lấy một chùm quả để ăn, đây là cái gì thể loại người.

Bình thường tới nói. Đối với những cái kia tu sĩ nhà giàu. Đồ ăn bọn hắn đều giá trị kinh người. Một thứ đồ ăn liền có giá mấy trăm thậm chí mấy ngàn linh thạch.

Thế nhưng đó là các loại linh dược, thịt ma thú. Ăn vào đều có tác dụng tăng tốc độ tu luyện, luyện thể, tăng tu vi các loại.

Về phần đồ ăn bình thường cho phàm nhân liền chỉ tính giá bằng kim tệ. Sẽ không có ai đem linh thạch đi mua đồ chỉ để ăn cả.

Lại nói về nữ tử kia. cái linh thạch đối với nàng căn bản khônh tính là gì.

Nhưng là Doanh Thiên, hắn ngoại trừ một thân quần áo ăn mặc chỉnh tề, liền không có cái gì giống người có tiền. Hơn nữa hắn một cái Linh Động cảnh kia liền minh chứng rõ ràng hắn không phải cái gì thế gia tu sĩ. Mà đối với dạng này nghèo tu sĩ. Mười khối linh thạch không phải số tiền ít ỏi gì.

Doanh Thiên không để ý đáp:”Chính là mua để ăn”. Doanh Thiên chậm rãi đưa tay với chùm quả.

Chỉ là ngay lúc ấy, một cái bàn tay nhỏ nhắn nhanh tay hơn thó lấy chùm quả kia.

Sau đó một cái lanh lảnh tiếng nói cất lên:”.Oa, là Xích Hương quả. Chủ Quầy, ta mua quả này, bao nhiêu”. Chỉ thấy đó là một cái cô nương ăn mặc gọn gàng. Tóc buộc bên. Trông rất xinh xắn.

“Thật thứ lỗi, quả này đã bán cho vị khách nhân này”. Chủ quẩy chỉ Doanh Thiên nói.

“Hử, hắn mua bao nhiêu, ta trả ngươi gấp đôi”. Cô nương này cao giọng nói ra.

Sau đó một cái ngạc nhiên thanh âm khác vang lên:”Là Ngươi”.

Chỉ thấy sau lưng tiểu cô nương kia đi tới người. Chính là Tuệ Tĩnh Công Chúa, Hoàng Thiên Thái Tử, Vũ Văn Thượng Thanh người.

Người lên tiếng chính là Vũ Văn Thượng Thanh. Sau đó hắn tiến lên nói:”Chủ quầy, hắn mua cái này quả bao nhiêu”.

Hiển nhiên chủ quầy là sợ hãi, hắn đương nhiên nhận ra thân phận người này. Cái này để hắn có chút lắp bắp:”mười, mười khối linh thạch, nếu là Vũ Thiếu Chủ cần, liền chỉ cần một khối”.

“Tưởng gì”. Ngay sau đó Vũ Văn Thương Thanh trực tiếp móc ra một cái túi. Ném cho chủ quầy, chủ quầy tiếp lấy xem. Hắn là vừa sợ vừa mừng. Bởi vì bên trong túi ít nhất liền là hơn trăm khối linh thạch.

Vũ Văn Thượng Thanh hài lòng cười nói:”Tinh sư muội, quả này ta mua cho muội, yên tâm cầm lấy”.

Tiểu cô nương kia cười vui vẻ nói:”Cảm ơn ngươi”.

Sau đó Vũ Văn Thượng Thanh hướng Doanh Thiên ánh mắt coi thường.

Cuối cùng, mấy người Tuệ Tĩnh Công Chúa căn bản không có tiếp tục để ý Doanh Thiên mà trực tiếp rời đi.

Chỉ là ngay tại thời điểm bọn hắn muốn đi. Nguyệt Nhi giận dữ kêu lên:”Khốn kiếp, các ngươi mấy người này đây là cái thể loại gì người. Cũng dám đoạt sư tôn ta đồ vật, muốn chết sao”.

Chỉ gặp Nguyệt Nhi một bộ dáng đùng đùng nổi giận đi ra quát tháo. Cái này khiến xung quanh mọi người ai ấy đều kinh ngạc không thôi.

Truyện Chữ Hay