Đối với câu trả lời của Rhein, Tịch Ca vô cùng buồn bực, nhưng Rhein kiên quyết đứng ở góc phòng, nói thế nào cũng không chịu ngồi cạnh Tịch Ca.
Quên đi, Bì Bì vui là được.
Tịch Ca nghĩ vậy, tiếp tục xem phim.
Rhein thật sự không muốn ngồi lại chỗ cũ.
Không khí trong phòng đã giằng co đến độ cậu cảm thấy áp lực, cậu ấn tay lên cửa, bắt đầu dùng sức, ở đây cũng chẳng có nguy hiểm gì, dứt khoát ra ngoài hít thở ——
Mèo trắng ở trong góc giả vờ ngủ gật đột nhiên mở mắt, đôi đồng tử xanh tím sáng ngời nhìn chằm chằm Rhein.
Nó cất lời: “Hồi ức mới chiếu được một nửa, ngươi không tò mò, không muốn xem kết cục à? Vì sao ngươi lại đặt tay trên cửa? Đừng thử, ta đã đặt pháp trận luyện kim ở bên kia, ngươi không mở được đâu!”
Thực tế, chân tướng là:
Đừng thử, sao lực tay của ngươi lại lớn đến vậy, pháp trận luyện kim của ta hỏng mất!
Mắt uyên ương không nhận được câu trả lời của Rhein, ngược lại hấp dẫn sự chú ý của Tịch Ca.
Tịch Ca: “Bì Bì? Cậu không muốn xem à?”
Rhein: “…”
Cậu bất đắc dĩ nói: “Không phải, ta chỉ đang thử sức chịu đựng của cánh cửa này.”
Tịch Ca vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Đến đây ngồi cùng đi.”
Rhein đành phải trở về.
Điện ảnh vẫn đang trình chiếu.
Sau khi tan nát cõi lòng, hình ảnh trên màn chiếu cũng bắt đầu biến đổi.
Hai màu đen trắng đơn điệu bắt đầu được lấp đầy bởi lượng lớn màu xám, dường như bị ảnh hưởng bởi trái tim u ám của em gái.
Hình ảnh rung lắc dữ dội.
Hết thảy vụt qua rất nhanh, cho đến khi rừng rậm xuất hiện trên màn ảnh.
Hai ma cà rồng đang giao chiến.
Em gái tan nát cõi lòng, trong lúc tranh cãi, đã tức giận ra tay với chị gái.
Chị gái cũng nhe răng nanh, lộ ra hình thái ma cà rồng, di chuyển cực nhanh giữa đám cỏ dại, đối kháng với em gái.
Màn ảnh bắt giữ mọi chuyển động và biểu tình của chị gái. Em gái đặt tất cả động tác của chị gái vào trong trong mắt.
Mọi thứ chỉ dừng lại khi ba vết cào xuất hiện.
Ba móng vuốt nhọn hoắt xẹt qua ngực chị gái, cắt qua quần áo và làn da, lộ ra ba vệt máu chói mắt.
Sắc đỏ đã phá vỡ giới hạn đen trắng, biến thành dấu vết nổi bật nhất, bắn lên màn hình.
Tịch Ca cảm thấy em gái muốn nói gì đó.
Quả nhiên, em gái thất hồn lạc phách bộc bạch trong nội tâm: “Em không cố ý, em không muốn tổn thương chị, em yêu chị, em yêu chị…”
Trên màn hình, chị gái che miệng vết thương, trên mặt xuất hiện nỗi khiếp sợ nồng đậm. Em gái không cách nào tiếp nhận được cảnh này, đột nhiên xoay người, nhảy vài cái, đã biến mất khỏi tầm mắt chị gái.
Cảnh quay của ký ức lại bắt đầu tán loạn.
Em gái lang thang trong rừng rậm không có mục đích, không biết qua bao lâu, cô rốt cục tỉnh táo lại, lần nữa quay lại tìm chị gái.
Chị gái vẫn còn ở đó, nhưng chị gái không chỉ có một mình.
Cô nép mình trong vòng tay người sói.
Lại một tiếng “choang”, thủy tinh vỡ vụn lần hai.
Tịch Ca có chút cảm thông với cô em gái.
Lúc này đây, em gái trầm mặc không nói gì. Hồi ức lại băng băng về phía trước.
Đêm dài trôi qua.
Ngày mới lại đến, em gái đi tìm chị của mình, không biết nói gì đó, chị gái lộ ra nụ cười, hai người lại êm đẹp.
Nhưng từ hôm đó trở đi, thanh niên người sói gia nhập vào cuộc sống của hai chị em, từ hai người biến thành ba người, từ ba người lại biến thành hai người và một người.
Chị gái và người sói ở một bên, một mình em gái ở bên còn lại.
Trong suốt thời gian đó, em gái vẫn luôn im lặng, chỉ có âm thanh “choang”, “choang” là không ngừng vang bên tai Tịch Ca.
Tuy rằng Tịch Ca vô cùng thông cảm cho tình trạng của em gái, nhưng hắn vẫn không nhịn được mỉa mai: “Biết cô tan nát cõi lòng rồi, đồng tình với nỗi đau của cô, nhưng cô có thể đổi sang âm gợi ý khác không? Âm thành này nghe lâu thật sự rất buồn cười, rất ảnh hưởng đến cảm xúc của người xem.”
Không ai trả lời hắn, bởi vì Rhein không dám xem tiếp bộ điện ảnh có vô số điểm chung với mình.
Chỉ có Tịch Ca là vẫn cần mẫn làm một người xem đáng tin cậy. Hắn có chút ám ảnh cưỡng chế, một khi đã xem phần mở đầu, cho dù bộ phim này có dở tệ đến cỡ nào, hắn vẫn sẽ cố chấp mà xem đến đoạn kết, cuối cùng thở dài một tiếng:
Thật đúng là một bộ phim tệ hại.
Trong phim, chị gái và người sói rơi vào bể tình.
Ban ngày, chị gái không còn cùng em gái trốn việc tìm đến nơi râm mát để nghỉ ngơi nữa; ban đêm, chị gái cũng không còn rủ em gái cùng nhau đi săn thú.
Đối tượng mà chị gái vây quanh đã đổi thành người sói.
Cô và người sói sống chung, cùng nhau làm việc, cùng nhau vào rừng săn thú, thậm chí ngủ cùng một giường!
Khi hình ảnh này xuất hiện, trước mắt Tịch Ca bỗng tối sầm, hai mắt của hắn đã bị Rhein che lại.
Tịch Ca: “…”
Hắn nói: “Bì Bì, trò này chỉ nên chơi một lần thôi.”
Rhein: “Tóm lại, ngươi không nên xem mấy cảnh này.”
Tịch Ca: “Tôi cảm thấy làm vậy không được, Bì Bì, chúng ta nên công bằng.”
Rhein: “Ví dụ như?”
Lúc cậu nói chuyện, thật ra có chút không yên lòng.
Trong lòng bàn tay cậu truyền đến những đợt cảm giác khác thường, Tịch Ca bị cậu che mắt dường như cũng không nhắm mắt lại, một bên thao thao bất tuyệt một bên chớp mắt, mi mắt của đối phương đang cọ qua cọ lại trong lòng bàn tay cậu, giống như hai ngôi sao nhỏ, nghịch ngợm gây sự.
Tịch Ca tạm thời không đọc được suy nghĩ của Rhein.
Hắn tự hỏi một chút: “Ví dụ như tôi cũng che mắt cậu lại?”
Rhein sao có thể đồng ý một chuyện nguy hiểm thế được: “Không…”
Tịch Ca không quan tâm Rhein, hắn làm bộ đối phương không có từ chối, khoái trá vươn tay: “Bì Bì, mắt cậu ở đâu?”
Lần đầu vươn tay đụng vào trán Rhein, lần thứ hai lại nhào xuống cổ cậu.
Rhein có chút chật vật, cậu bị giật điện hai lần liên tiếp, giật đến nỗi trong người toát ra một tia nóng nảy, cậu cảnh cáo Tịch Ca không cần chơi ra lửa: “Được rồi, đừng nghịch, đoạn này sắp qua rồi.”
Tịch Ca lại chụp được Rhein, ngón tay của hắn chụp đến miệng đối phương, hiển nhiên không phải là cảm giác ở đôi mắt, Tịch Ca buồn bực: “Bì Bì, mắt của cậu rốt cuộc ở đâu —— “
Miệng Tịch Ca bỗng mở ra, ngón út Rhein đặt bên môi Tịch Ca không cẩn thận xâm nhập vào khoang miệng đối phương, khoang miệng ướt át cuốn lấy ngón tay cậu, đầu lưỡi mềm mại thoáng qua đầu ngón tay, giống như yêu nữ mị hoặc cúi đầu hôn môi.
Rhein như thể bị bỏng vội rút tay về!
Tốc độ chảy của máu nhanh hơn ba phần, trái tim đã sớm trở nên tê liệt giờ đây bỗng buộc chặt lại, thậm chí thiếu chút cậu đã đứng phắt dậy, nhưng đối diện với cặp mắt hoài nghi của Tịch Ca, đúng lúc ép xuống phản ứng kỳ quái của mình.
Bàn tay che mắt đột nhiên rời đi, trước mắt sáng rõ, Tịch Ca chẳng hiểu ra sao, trừng mắt nhìn, đầu tiên nhìn Bì Bì một chút, sau đó mới nhìn hình chiếu, thoáng giật mình: “Đoạn kia qua rồi đúng không.”
Rhein: “… Ừ.”
Mắt uyên ương ngồi trong góc đặt tất cả ở trong mắt, nó thầm chậc một tiếng: giấu đầu hở đuôi…
Nhưng nó không nói lời nào. Nó liếc cái xem thường, tiếp tục nằm úp sấp.
Hai người các ngươi, ngoan ngoãn mà xem phim đi!
Còn có cùng tộc đang chờ các ngươi đến cứu đó, vội lắm rồi!
Cuối cùng, hai người lại tiếp tục xem cuốn phim hồi ức.
Tịch Ca đã quen với tiếng “choang choang” bên tai, coi như đây là hiệu ứng âm thanh duy nhất trong phim. Hắn thầm nghĩ cho dù trong lòng em gái cất giấu một phòng đầy ắp ly thủy tinh, sớm muộn gì cũng bị cô nàng ném sạch sẽ.
Sau cái đêm chị gái ở cùng người sói, lại là một đoạn thời gian không gợn sóng.
Sự thay đổi duy nhất là màu sắc trên màn hình càng thêm trầm xuống, trầm đến độ có chút nhìn không rõ, phản ánh sự thật rằng, trong lòng em gái không có lấy một tia nắng mặt trời.
Tiếp đến, trong điện ảnh đột nhiên xuất hiện một nhân vật mới.
Nhân vật mới này mặc tây trang đi giày da, đứng giữa đám thanh niên trí thức quê mùa vô cùng bắt mắt, y bước ra từ trong rừng rậm, gặp gỡ chị gái và người sói.
Em gái vẫn luôn nhìn chăm chằm chị gái đương nhiên cũng chú ý tới nhân vật mới này.
Rất nhanh cô đã biết, người này đến vì lời mời của chị gái và người sói, hắn mang đến cho bọn họ hy vọng về một sinh mệnh mới.
“Ầm” một tiếng, màn hình đột nhiên đen kịt.
Cuối cùng, không phải là tiếng thủy tinh rơi vỡ nữa!
Sự chuyển biến bất ngờ này hấp dẫn sự chú ý của Tịch Ca. Tịch Ca nhìn màn hình tối đen, sau một quãng thời gian im lặng, hắn trầm tư: “Cho nên, đây là do thiết bị trục trặc hay là do nữ chính tức giận đến nỗi thần kinh đứt đoạn…”
Hắn vừa dứt lời, giọng nói em gái lại vang lên.
Lúc này đây, ngữ điệu tràn ngập vặn vẹo: “Bọn họ muốn có một đứa con, bọn họ vậy mà muốn có con, huyết tộc không thể sinh con đẻ cái, nhưng vì muốn cùng con sói hôi ham kia vĩnh viễn bên nhau, chị liền nghĩ muốn có con! Ta chịu đủ rồi, ta không đợi được bọn họ chia tay, chỉ còn cách để người khác đến chia rẽ bọn họ!”
“Ta mật báo cho huyết tộc và người sói…”
Ý định này vừa nhen nhóm, khung cảnh lại bị bóng tối dần dần nuốt chửng, lần tiếp theo xuất hiện trên màn chiếu, hồi ức đã hoàn toàn thay đổi.
Sau khi em gái mật báo, huyết tộc cấp cao và bộ lạc người sói đồng thời tìm đến. Bọn họ lần lượt gặp chị gái và thanh niên, tiếp theo, song phương xảy ra xung đột dữ dội.
Cuộc xung đột đó đã thu hút sự chú ý của thanh niên trí thức, nhóm thanh niên trí thức đúng lúc đuổi tới cứu được chị gái và thanh niên.
Bọn họ xen lẫn trong đám thanh niên trí thức, trở lại ngôi làng.
Nhưng mọi thứ còn lâu mới kết thúc.
Nhằm mục đích mang hai kẻ phản bội tộc đàn trở về, huyết tộc cấp cao và hội người sói thi nhau làm ra đống chuyện hù dọa thôn dân, ngôi làng nhỏ không còn bình yên như trước, giữa bọn họ tràn ngập sợ hãi, ngờ vực, ghen ghét.
Tiếp đó, màn ảnh nhoáng lên một cái, quay đến hai cái giường trống rỗng, còn dừng lại rất lâu.
Tịch Ca suy đoán: “Chẳng lẽ chị gái và thanh niên đã bỏ trốn? Em gái bị bỏ rơi ư, thật đáng thương… Nhưng đây cũng là kết quả dễ hiểu, tự làm tự chịu, ai bảo cô ta mật báo làm gì.”
Rhein: “Chuyện này em gái không làm sai. Huyết tộc không nên yêu người sói, người sói không có tư cách đứng bên cạnh huyết tộc. Tách ra cho dù với huyết tộc hay là với người sói đều là biện pháp tốt.”
Tịch Ca: “Bì Bì…”
Rhein: “Hửm?”
Tịch Ca đánh giá: “Xem một bộ điện ảnh ca ngợi tình yêu vượt lên trên mâu thuẫn hai chủng tộc, cậu thế mà lại hóa thân vào nhân vật phản diện gia trưởng bảo thủ, bất ngờ thật đấy.”
Rhein: “…”
Hình ảnh kéo dài hồi lâu kết thúc, thanh âm của em gái lại vang lên.
Sự méo mó trong lời nói đã nguôi ngoai, nàng bắt đầu cười ha hả, trong tiếng cười tràn ngập khoái ý: “Chị và người sói bỏ trốn, bọn họ đi rồi, trước khi đi còn không nói với ta lấy một câu! Chị ơi, chúng ta khăng khít bên nhau nhiều năm qua đều chẳng có ý nghĩa gì sao? Cô phản bội ta, cô bỏ rơi ta! Ta sẽ đuổi theo các ngươi, ta muốn bắt các ngươi phải trả cái giá đắt mà cả đời khó quên —— “
Hồi ức cắt ngang, sau khi nhanh chóng vụt qua rừng rậm, em gái tìm thấy chị gái và thanh niên tại một ngôi nhà gỗ bỏ hoang.
Cửa mở ra, để lộ khung cảnh hỗn loạn trong phòng, chất đầy máu tươi và vật phẩm luyện kim kỳ dị.
Chị gái và thanh niên đều ngã bên vũng máu, trên mặt bọn họ đều mang theo ý cười, trong tay bọn họ, một đứa bé mới sinh đang oa oa khóc lớn.
Cảnh này cũng trở thành cảnh cuối.
Trong tiếng oa oa khóc lớn của đứa bé, máu tươi bắn lên, hoàn toàn lấp kín đoạn ký ức của em gái, cuối cùng chỉ dư lại một màu đỏ thẫm.
Trên màn hình nhuộm đỏ bởi máu, em gái phát ra tiếng thét khàn giọng:
“A a a a a a —— “
Trong tiếng gào thét thảm thiết, bức màn máu biến thành đen kịt.
Màn hình đen kéo dài ba đến năm giây, căn nhà kiến trúc Tây Âu lần nữa xuất hiện, chị gái xách giỏ ra khỏi cửa… Dáng vẻ khôi phục như mới lúc đầu, hồi ức của em gái bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.
Mắt uyên ương lúc này mới mở miệng: “Như các ngươi đã thấy, em gái yêu chị gái, nhưng chị gái phản bội em gái…”
Nó nói xong, đột nhiên nhảy lên, hai ba bước nhảy đến bức tường phía sau sô pha, tứ chí kéo căng, dùng sức đẩy.
Bức tường làm từ gỗ bị đẩy ra, để lộ vị nữ huyết tộc đã rơi vào giấc ngủ triền miên đằng sau máy chiếu.
Vị nữ huyết tộc này mặc chiếc váy dài màu đen trông như nữ tu, gương mặt lãnh diễm, môi đỏ au, an ổn nằm trong quan tài, hai bên huyệt Thái Dương có hai miếng dán, trên miếng dán có rất nhiều sợi dây mảnh, nối liền với máy chiếu phim, nhờ vào máy chiếu có thể tái hiện cảnh trong mơ của cô!
Mắt uyên ương lại nói với hai người Tịch Ca: “Việc ta muốn các ngươi làm, ban nãy đã nói: tiến vào giấc mơ của nàng, thay đổi ác mộng, cứu nàng ra. Chỉ cần các ngươi đưa nàng trở về an toàn, ta tình nguyện hậu ta với số tiền lớn, điểm được không?”
Tịch Ca trầm ngâm: “Không phải vấn đề về điểm chác…”
Mắt uyên ương: “.”
Tịch Ca: “…”
Vấn đề ở chỗ, thân là “giai cấp tư sản”, đột nhiên bị người dùng tiền vả mặt, cảm thấy thế nào?
Tịch Ca chẳng cảm thấy gì cả, vui lòng nhận lấy, còn tiếp tục gợi ý: “Tôi cảm nhận được thành ý của ông, nhưng tôi sợ nhiệm vụ này có quá nhiều nguy hiểm tiềm ẩn, nếu không ông đã tự đi làm rồi, chứ cần gì phải dùng nhiệm vụ tìm thú cưng để chọn ra người đến cứu cô em gái?”
Mắt uyên ương: “…” điểm yếu nội tâm hoàn toàn bị đánh trúng.
Nó giật giật ria mép, vì để lảng tránh vấn đề này, liền tiếp tục mồi chài: “ là toàn bộ tài sản trong tay ta, vậy đi, nếu các ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ cho các ngươi một đạo cụ luyện kim.”
Tịch Ca: “Cho chúng tôi chọn thoải mái?”
Mắt uyên ương: “Được… tùy các ngươi chọn.”
Tịch Ca: “Vậy tôi muốn con mèo trước mặt này.”
Mắt uyên ương xù lông: “Đủ rồi, đừng có mà lòng tham không đáy, đây là người đưa tin mà ta đã tiêu tốn vô số tinh lực và nguyên liệu mới chế tạo ra, chỉ có một con! Dị năng của huyết tốc kia thật vô dụng, kéo người vào giấc mơ còn phải đợi sự đồng ý của chủ nhân, người tiến giấc mơ bị lay lay vài cái lại tỉnh, nếu không bởi vì cô ta phát điên, sau đó năng lực đột nhiên tăng mạnh, muốn ra ngoài cần hao phí năng lượng rất lớn, ta đã chẳng cần người khác đi cứu cô ta!”
Tịch Ca: “…”
Rhein: “…”
Mắt uyên ương: “…”
Hiện trường trầm mặc, bầu không khí cũng rất xấu hổ.
Mắt uyên ương cố gắng giữ bình tĩnh: “… Dù sao, là một thuật sư luyện kim, sức mạnh của ta đều thể hiện trên các loại sáng chế, không giống các ngươi.”
Tịch Ca nhìn mắt uyên ương, chỉ đành cảm thán lần nữa: “Nên tôi mới nói, làm người xấu cần phải có thiên phú.”
Mắt uyên ương: “…”
Tịch Ca lại nhìn về phía Rhein: “Bì Bì, cậu nghĩ ông ta nói có bao nhiêu phần là thật ?”
Rhein tùy ý đáp: “Bảy phần đi.”
Mắt uyên ương: “Này, ta còn đang ở đây đó, với cả, những gì ta nói đều là sự thật.”
Rhein nhìn mắt uyên ương một cái: “Sáu phần, ta vẫn cảm thấy nó có ý gạt người.”
Nếu có thể, mắt uyên ương hiện tại muốn nhảy dựng lên tặng Rhein một vuốt!
Tịch Ca cũng trầm ngâm một hồi, nhưng lại bắt đầu rục rịch: “Cứ cảm thấy sau khi vào đó sẽ gặp nguy hiểm, không ít thì nhiều, nhưng mà tôi chưa từng bước vào giấc mơ của người khác, nên rất tò mò muốn biết có cảm giác gì…”
Rhein nhìn Tịch Ca, không nói nên lời: “Năng lực tìm đường chết của ngươi cũng mạnh lắm.”
Tịch Ca đau xót: “Đúng vậy, nếu không tôi đã ngoan ngoãn ở nhà làm đại thiếu gia rồi, cần gì phải liều mạng đánh đấm thế này.”
Cách nói của Tịch Ca nghe rất thú vị, Rhein không khỏi cười một chút.
Cậu ngừng cười, lặp lại những lời lúc trước mình đã nói: “Muốn đi thì đi, chẳng có gì ghê gớm cả, có ta ở đây.”
Tịch Ca: “Bì Bì, hình như tôi chưa nói với cậu điều này.”
Rhein: “Điều gì?”
Tịch Ca chẳng tiếc cho cái likes: “Hôm nay cậu đẹp trai đến hai mét tám!”
Nói xong, Tịch Ca nhìn về phía mắt uyên ương nhướng mày: “Nào, đặt cọc trước, điểm của tôi đâu?”