Nguyên Huyết

chương 55: nhiễu xà chi hoàn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thế giới Hắc Ám, Dốc Bàn Tròn.

Nhìn từ bên ngoài, tòa kiến trúc có cái tên kỳ lạ này giống như một chiếc mũ dạ đỉnh tròn bị vứt trên mặt đất. Mũ dạ tổng cộng cao năm tầng, trên tầng cao nhất có một căn phòng đơn độc treo ở đỉnh mũ. Gian phòng này được xây dựng theo hình xuyến, nó còn có tên gọi riêng, là Nhiễu Xà Chi Hoàn ().

Dốc Bàn Tròn là nơi làm việc của huyết tộc, Nhiễu Xà Chi Hoàn là cơ quan cao cấp nhất của huyết tộc, nơi mà ba nhà sáng lập —— cũng chính là các vị bá tước huyết tộc, sử dụng để mở cuộc họp.

Có điều, phần lớn thời gian, ngoại trừ một vị bá tước có căn cứ ở gần Dốc Bàn Tròn, hai vị bá tước còn lại đều hiếm khi xuất hiện tại Nhiễu Xà Chi Hoàn.

Bọn họ có cách liên hệ đơn giản hơn nhiều.

Khi nào cần giao lưu, bọn họ đều tiến hành đối thoại qua “mắt hộp”.

Bên trong Nhiễu Xà Chi Hoàn, một bàn tay già nua đặt cái hộp lên bàn tròn.

Chiếc hộp này có hình lập phương, gồm rất nhiều ô vuông nhỏ trông giống khối rubik. Nhưng khối rubik này không chỉ có sáu màu, bởi vì mỗi một ô vuông nhỏ đều mang một gam màu riêng, tượng trưng cho một đối tượng liên lạc.

Ngón tay nhăn nheo ấn lên hai ô vuông trên mặt hộp, hai cái ô vuông này lập tức lật lên, lộ ra hai con mắt giấu bên dưới.

Hai con mắt này dáo dác lượn quanh một vòng, đột nhiên bắn ra một luồng sáng, ánh sáng dừng ở hai cái ghế trên bàn tròn, hiện ra hai bóng người mờ mờ.

Cánh tay già nua đã thu về trong ống tay áo.

Chủ nhân của nó đang ngồi ở vị trí thứ ba bên cạnh bàn tròn.

Ông ta có mái tóc hoa râm thưa thớt, với những đốm đồi mồi trên mặt, làn da cũ kỹ bọc lấy thân thể không kém phần già nua, cơ bắp héo rũ, gân xanh nổi lên rõ mồn một.

Đây là một ma cà rồng già nua hiếm thấy trong huyết tộc.

Người già và trẻ nhỏ, dường như là hai hình thái không nên tồn tại trong huyết tộc.

Nhưng hết thảy đều có ngoại lệ, ví như vị bá tước nắm giữ một phần ba thế giới Hắc Ám trước mặt này, chính là một ông lão.

Trong ánh sáng mơ hồ, hai thân ảnh đã xuất hiện hoàn toàn.

Ông lão đặt tay lên ngực trái, cúi người mỉm cười với hai người khác.

Hai người kia lấy cùng một tư thế để đáp lại.

Ba vị bá tước thế giới Hắc Ám, ngoại trừ ông lão có mặt tại Nhiễu Xà Chi Hoàn, hai người còn lại đều mang dáng vẻ trung niên, nhưng khí chất của bọn họ rất khác biệt, ngồi ở vị trí đối diện nhau, vừa lúc hình thành sự tương phản rõ ràng.

Bá tước bên trái nhìn qua nghiêm túc lạnh lùng, mũi ưng cao thẳng cùng đôi môi mỏng, đáy mắt cất giấu một tia huyết sắc, lúc đảo mắt quan sát, thường có ánh đỏ nhoáng lên.

Bá tước bên phải mang đến cảm giác vô cùng thân thiện. Hắn nhìn qua trên dưới ba mươi, khuôn mặt không quá anh tuấn, nhưng bởi vì thích cười nên đường nét và dấu vết bên mắt bên miệng đều tô điểm cho sự thân thiện và tử tế của hắn.

Cảm giác chỉ cần đứng trước mặt hắn, hắn còn chưa mở miệng, bạn đã tin tưởng mà nói ra tất cả những phiền não và thất bại trong sinh hoạt của mình với hắn, mà hắn tất nhiên sẽ dịu dàng an ủi bạn, đưa ra một số lời khuyên để giải quyết vấn đề.

Vị bá tước thân thiện là người đầu tiên lên tiếng trong cuộc hội nghị ba người này.

Hắn hỏi ông lão: “Còn vài hôm nữa mới đến ngày , sao ông đột nhiên lại thông báo bọn ta đến gặp mặt?”

Ông lão đeo cặp mắt kính dày trên mũi, một đoạn dây tinh tế xuyên qua mắt kính, vòng qua cổ, ông ta không lập tức nói chuyện, mà chậm rãi kéo kính mắt xuống, lại lấy một chiếc khăn tay từ trong túi áo, chà lau bụi bẩn dính trên mắt kính.

Ma cà rồng mũi ưng không kiên nhẫn mà hừ lạnh một tiếng: “Gã Khờ, có việc gì thì nói nhanh lên chút, ta không tới đây để nhìn ông lau kính.”

Bá tước thân thiện cười nói: “A Đức, sao ngươi luôn gấp gáp như vậy? Chúng ta sở hữu sinh mệnh vô tận, thời gian lại chẳng có ý nghĩa gì với chúng ta cả. Thật ra, trước khi cuộc họp bắt đầu, ta rất muốn hút xong một điếu xì gà… Có lẽ mất khoảng nửa tiếng nhỉ? Tận hưởng cảm giác mùi khói tan ra trong khoang miệng, dựa vào thuốc lá làm thần kinh tê liệt, và làm cho cái chủ đề nhàm chán tiếp theo đây thú vị hơn một ít dưới tác dụng của nicotin.”

A Đức hừ lạnh: “Cho dù thời gian là vô nghĩa, thì đó cũng là thời gian của ta. Ta sẽ không lãng phí đợi các ngươi một tên lau kính một tên thì hút thuốc đâu, nếu các ngươi muốn làm như vậy, chờ xong xuôi rồi hãy kêu ta đến!”

Ông lão chậm rì rì đã lau kính xong.

Ông ta có cái tên của chính mình, nhưng trải qua năm dài tháng rộng, những kẻ từng gọi tên ông ta phần lớn đều đã hóa thành cát bụi, ông ta cũng dần dần quên mất ý nghĩa ban đầu của cái tên đó, nên đã tự lấy một biệt danh mới.

“Gã Khờ”.

Ông ta thích được người khác gọi như vậy.

Gã Khờ nói chuyện: “Không có chuyện gì lớn. Hội đồng Hắc Ám bên Âu Châu liên lạc với ta.”

A Đức: “Bọn họ nói gì?”

Gã Khờ: “Như mọi lần thôi, hy vọng chúng ta cùng bọn họ thiết lập mối quan hệ hợp tác, hy vọng chúng ta giao tọa độ thế giới Hắc Ám này cho bọn họ, hy vọng chúng ta gửi thông tin ở quốc nội ra ngoài, hy vọng chúng ta có thể cho bọn họ, mật mã vào cửa.”

Hai tiếng cười đồng thời vang lên.

Lúc này đây, ngay cả ma cà rồng thân thiện cũng tỏ vẻ xem thường, cùng A Đức nhạo báng đám người si tâm vọng tưởng bên ngoài vực sâu: “Có bức tường phong tỏa biên giới nằm ở đó, những tên huyết tộc trên bá tước đó, thậm chí không thể tiến vào quốc gia này! Cho rằng phái một ít tử tước lại đây là có thể tùy ý sai xử chúng ta? Thế lực Hắc Ám của quốc gia này thuộc về chúng ta, không ai có thể cướp đoạt!”

“Thật ra thứ bọn họ muốn không phải quyền thế từ chúng ta, mà là thông tin về quốc gia thần bí này.” Ma cà rồng thân thiện bỗng nhiên cảm khái, “Thứ bí ẩn luôn luôn khiến người tò mò, như chiếc hộp Pandora, ngay cả khi biết bên trong chưa chắc đã tốt đẹp, cũng sẽ trăm phương nghìn kế muốn mở ra.”

Hắn cảm khái xong tiếp tục nói: “Những thứ này chúng ta có thể giao cho bọn họ, dù sao thì những truyền thuyết đó đều được tiểu thuyết mạng truyền bá, từ thập phương chư Phật, bát đại hộ pháp, cho đến lục đạo luân hồi, đều làm người sợ hãi cảm thán…”

Gã Khờ hơi hơi trách cứ: “Sao có thể nói ra chuyện này? Dù sao những thứ kia cách quá xa thế giới này. Chúng ta nên nói đơn giản hơn, ví dụ như trong nhiều năm nay, chúng ta đã phát hiện, nơi này có một kẻ thần bí, gọi là kiếm tiên, có thể đạp mây cưỡi gió, một kiếm dễ dàng chẻ đôi ngọn núi; còn có một kẻ thần bí, gọi là đạo sĩ Mao Sơn, rất giống pháp sư vong linh của chúng ta, nhưng bọn họ có thể luyện chế thi thể, biến chúng trở thành sự tồn tại ngang với bá tước, công tước; còn có một kẻ thần bí, gọi là thiên sư, am hiểu cải vận đổi mệnh, bấm tay định đoạt cả vương triều.”

Ông ta vừa dứt lời, ba huyết tộc nhìn nhau, bỗng nhiên ăn ý, cùng nở nụ cười đáng khinh.

“Làm cho bọn họ cố kỵ là đủ rồi, cũng không thể nói dối toàn bộ.” Ma cà rồng thân thiện bỗng nhiên còn nói, “Dù sao bức tường này, không chỉ hạn chế những kẻ có đẳng cấp cao ra vào, còn kiểm soát cả thực lực của chúng ta…”

Đúng vậy, bức tường vô hình này phong tỏa vực sâu với bên ngoài này, không chỉ khống chế những người dị năng cấp cao từ bên ngoài, còn kiểm soát các dị năng bên trong đột phá.

Huyết tộc có được thời gian vô tận.

Thời gian vô tận mang đến sinh mệnh và lực lượng vô tận.

Nhưng trong vực sâu, ba nhà sáng lập kiểm soát toàn bộ thế giới Hắc Ám cũng chỉ mới cấp bá tước.

Bên cạnh một số hạn chế từ thời gian và số lượng huyết tộc, nguyên nhân thực sự là bức tường này không chỉ ngăn cách thế giới trong ngoài, còn đè ép mọi sinh vật Hắc Ám tại quốc gia này!

Khơi gợi lên đề tài không vui, tâm tình của ba vị bá tước lập tức u ám hẳn đi.

Bọn họ trầm mặc một hồi, Gã Khờ thản nhiên nói: “Có vẻ như ba người chúng ta đều có chung quan điểm, ta sẽ tiếp tục đàm phán với sứ giả bên ngoài…”

“Có ai biết người đó ở đâu không?” A Đức đột nhiên nói chuyện.

Lúc nói những lời này, vị bá tước luôn kiêu ngạo bỗng hơi hơi co rúm người lại, thế nhưng toát ra ba phần sợ hãi không thể che giấu.

Hai người còn lại biết hắn đang nói gì.

Ở cái thế giới này, dùng “người đó” để hình dung, chỉ có một người.

Gã Khờ trả lời.

“… Gần đây cũng không có tin tức của Hầu tước đại nhân.”

Bên trong lại vang lên tiếng thở dài.

A Đức và ma cà rồng thân thiện đồng thời thở phào, trong giọng điệu mang theo sợ hãi và cảm khái không nói nên lời.

Lúc này đây, ma cà rồng thân thiện mở miệng: “Lúc chúng ta đột phá bá tước, đã có thể tinh tường cảm nhận được áp lực đến từ bức tường. Giống như thanh kiếm Damocles treo ở đỉnh đầu, chỉ cần khẽ đụng một tí, thanh kiếm này sẽ rớt xuống… Nhưng dù sao đại nhân đã trở thành hầu tước, chứng minh chúng ta cũng có thể đột phá hầu tước bên trong này.”

A Đức lại hừ một tiếng: “Thì sao? Bên ngoài vực sâu còn có công tước thậm chí thân vương cũng tồn tại, hầu tước cùng lắm chỉ là tay sai cho công tước mà thôi.”

“Được rối, chấm dứt chuyện này đi.” Gã Khờ ngắt lời hai người, “Đừng đem lực chú ý tập trung đến vị đại nhân kia. Dốc Bàn Tròn thành lập đã từ lâu, trước chúng ta, vô số bá tước lựa chọn thông qua ‘cửa’ rời đi, chỉ có một vị lưu lại, thành công đột phá hầu tước… thực lực của vị đại nhân kia không ai có thể tưởng tượng, cho dù y giống chúng ta, thậm chí còn bị tường theo dõi gắt gao hơn.”

Gã Khờ nói xong, lần thứ hai đưa tay phải đặt lên ngực, hơi hơi cúi đầu, giống như đang kính chào vị hầu tước không có mặt tại hiện trường.

Hai cái huyết tộc khác cũng làm một động tác, cho dù trong lòng bọn họ cất giấu bao nhiêu ý tưởng, cũng không cần biểu hiện ra trước mắt người khác.

A Đức nói: “Không còn chuyện gì chứ? Ta phải đi.”

Gã Khờ: “Thực tế, chúng ta còn có một việc.”

A Đức: “Hừ…”

Gã Khờ đứng dậy khỏi vị trí, ông ta cầm một chiếc máy tính lại đây.

Không ai tỏ vẻ khiếp sợ trước chiếc máy tính này, bọn họ lẳng lặng nhìn Gã Khờ thao tác máy tính, mở livestream, chọn một video có tên “Không đủ kinh phí, không có kết cục, drop!”.

Ma cà rồng thân thiện hiếu kỳ nói: “Đây là gì?”

Gã Khờ: “Một video trực tiếp thịnh hành trên Internet gần đây, ta cảm thấy khá thú vị.”

Ông ta nói xong, liền ấn vào bắt đầu, video truyền ra âm thanh.

Khi hình ảnh video lần lượt xuất hiện trong mắt hai vị huyết tộc còn lại, bọn họ đều giật mình.

A Đức: “Cái này trực tiếp cuộc khảo hạch của chúng ta?”

Ma cà rồng thân thiện: “Sao lại xuất hiện trên kênh trực tiếp?”

Không có ai thay bọn họ giải đáp nghi vấn, bọn họ tiếp tục xem. Vòng đầu Trời tối xin hãy nhắm mắt đã chấm dứt, số đột nhiên chỉ Thẩm Phán, Thẩm Phán bị phát hiện, Thẩm Phán cùng các thí sinh chiến đấu, Thẩm Phán bại trận!

A Đức trợn mắt há hốc mồm: “Là ai, là ai, Thẩm Phán lại bị người dự thi đánh bại, có muốn sống nữa không?!”

Ma cà rồng thân thiện cũng nghiêm túc xem, hắn trấn an A Đức: “Ta thấy số không giống ma cà rồng bình thường, có lẽ hắn cũng có tước vị trong người…”

Nhưng hắn cũng kinh ngạc không kém, tại sao giám khảo không sử dụng dị năng thiên phú?

Gã Khờ nói: “Kiên nhẫn, nội dung phía sau càng hấp dẫn hơn.”

Lời này của ông ta, y hệt quảng cáo trên TV.

Hai người nhất tề nhìn về phía Gã Khờ, lại nhất tề nhìn màn hình.

Bọn họ bị đoạn video này khơi lên lòng hiếu kỳ, thế giới Hắc Ám đã xuất hiện tại vực sâu từ lâu, nhưng chưa từng có tiền lệ người dự thi giết giám khảo!

Video tiếp tục truyền ra âm thanh, hai bá tước rất nhanh hiểu được ý của Gã Khờ.

Giám khảo đưa người dự thi tiến vào một gian phòng, đồng thời lần nữa khống chế được bọn họ, sau đó đột nhiên giống như trúng tà, bắt đầu “ha ha ha ha ha ha ha” nói hết tất cả bí mật cho quần chúng vây xem.

Ví dụ như gã muốn giết chết tất cả các thí sinh.

Gã Khờ: “Xem ra cuộc thi tiến vào thế giới Hắc Ám cần phải giám thị kỹ càng hơn.”

Ví dụ như năng lực thiên phú của gã.

A Đức đánh giá: “Trên đời cũng có loại thiên phú rác rưởi như vậy.”

Ví dụ như kế hoạch và mục tiêu vĩ đại của chủ nhân sau màn.

Ma cà rồng thân thiện: “…”

Hắn bình tĩnh xem video trước mặt.

Sau đó hắn khiếp sợ, vô cùng khiếp sợ, khiếp sợ đến nghẹn họng, khiếp sợ đến mức trên mặt chỉ còn trống rỗng.

Hai huyết tộc còn lại cũng khiếp sợ không kém.

Gã Khờ đã khiếp sợ từ trước rồi, A Đức chỉ ngạc nhiên trong chốc lát cũng hồi thần, vì thế bọn họ đều nhìn về phía ma cà rồng thân thiện trên mặt tràn đầy vẻ trống rỗng, giống như vừa nhận lấy một đả kích vô cùng lớn.

Gã Khờ trìu mến hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Ma cà rồng thân thiện phục hồi lại tinh thần.

Hắn không nhịn được mà vặn vẹo cơ mặt, vô số cảm xúc xoay chuyển trên mặt hắn, phẫn nộ, hỏng mất, phát cuồng, hộc máu… Hồi lâu sau, hắn mới gian nan mà tìm về thanh âm: “Ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ta không thể tưởng tượng nổi, trong huyết tộc có kẻ mưu toan lật đổ chúng ta…”

A Đức sửa đúng: “Trong video nói, một trong chúng ta có ý định như vậy.”

Ánh mắt hắn tràn đầy hoài nghi chuyển quanh Gã Khờ, rồi lại chuyển quanh ma cà rồng thân thiện.

Ma cà rồng thân thiện vội nói: “A Đức, ngươi đừng trúng kế, đây rõ ràng là những kẻ cấp thấp hơn hoặc là huyết tộc bên ngoài bày trò chia rẽ chúng ta, ba người chúng ta chính là tam giác vàng của huyết tộc, chúng ta hợp tác duy trì thế giới Hắc Ám trong vực sâu, luôn luôn gắn bó khăng khít!”

A Đức hừ lạnh một tiếng.

Gã Khờ nói: “Cho các ngươi xem video, mục đích là để làm rõ chuyện này. Ta đã kêu người đi điều tra tất cả giám khảo đợt này, có lẽ sẽ mang đến một ít kết quả mà chúng ta không thể nào tưởng tượng nổi.”

Ma cà rồng thân thiện nghiến răng nghiến lợi: “Tra… Tra… Tra rõ xem kẻ nào bày ra âm mưu này! Ta không tin có người giở trò quỷ dưới mí mắt của chúng ta!”

Hắn rống giận xong, hít sâu một hơi: “Video này từ đâu tới? Ta nghĩ tìm ra ngọn nguồn có thể mang đến một ít manh mối.”

Gã Khờ: “À… Ta đã tìm chuyên gia máy tính tìm kiếm kẻ đã công bố video, ta tin không lâu nữa sẽ có kết quả.”

Hắn tiếp tục nói: “Được, cuộc họp hôm nay dừng ở đây, ngày mười ba gặp lại.”

Gã Khờ lại vươn tay, ấn xuống hai con mắt trên cái hộp để trên bàn, hai con mắt xoay về vị trí cũ, luồng sáng biến mất, ảnh ảo biến mất.

Bên trong Nhiễu Xà Chi Hoàn trống trải, Gã Khờ lại tháo kính mắt, chậm rì rì chà lau.

Trong xưởng luyện kim, Lý Lập Phương đang mở máy tính cố gắng tập trung làm bài tập.

Đang viết, đột nhiên cậu ta nghe thấy tiếng tích tích, phần mềm theo dõi biểu hiện máy tính của cậu ta đang bị tấn công.

Cậu ta mở phần mềm theo dõi ra nhìn, thật sự bị tấn công, hơn nữa, không chỉ có một tên.

Đèn chân không sáng ngời phủ lên mặt Lý Lập Phương, tạo ra một ít bóng đen.

Cậu ta cười lạnh một tiếng: “Ha ha… Tấn công máy tính của tôi? Cho rằng tôi của hiện tại vẫn còn là tôi của ngày xưa ư? Giờ tôi cũng không thèm nhẹ tay với mấy người nữa, ai biết bên kia Internet là người hay là chó…”

Cậu ta đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ giận dữ không thể giải thích được.

Nháy mắt, hận thù trong lòng Lý Lập Phương đều tập trung lên cái thứ bên kia máy tính!

Cậu ta thẳng lưng, hai tay đặt trên bàn phím bùm bùm đánh chữ, dường như có tia lửa đang bắn ra từ mười ngón.

Trận chiến Internet này, mới vừa bắt đầu.

Tịch Ca ngủ thẳng tới hừng đông.

Tám giờ sáng, ánh mặt trời lọt qua mí mắt, đồng hồ sinh học ngoan cố đánh thức hắn từ trong mơ màng. Hắn đón nắng nhấc mí mắt lên, hít vào một hơi không khí ấm áp buổi sáng, ngáp ngắn ngáp dài rời giường, mò mẫm về phía phòng tắm, cởi quần áo.

Nước ấm ào ào gột rửa mỏi mệt và cơn buồn ngủ.

Tịch Ca đang đứng tắm táp, đột nhiên phát hiện có điểm là lạ.

Hắn cúi đầu liền thấy, miệng vết thương bên hông ngày hôm qua hồi phục rất tốt, chỉ còn lại vết sẹo mờ mờ; nhưng ở vị trí trái tim không biết từ khi nào thừa ra vài vết máu nhợt nhạt, như thể bị vật nhọn làm trầy xước.

Xảy ra chuyện gì?

Mình nhớ rõ hôm qua chiến đấu, mình không có bị thương ở ngực mà?

Tịch Ca buồn bực mà xoa xoa ngực, muốn cọ sạch vết máu, nhưng cho dù làn da bị chà xát đến đỏ lên, cũng không thể đem vết máu kia cọ sạch.

Cơn buồn ngủ cũng bay mất tăm, hắn tập trung nhìn vào, lúc này mới phát hiện vết máu trên ngực không phải bị vật nhọn làm trầy xước, càng giống như… có người dùng bút mực đỏ vẽ vài đường trên ngực hắn?

Tịch Ca: “?”

Sao trên ngực mình lại có mực đỏ?

Tịch Ca: “!”

Ngày hôm qua có người ngủ cùng mình!

Hắn bỗng đẩy cửa phòng tắm, trong tiếng nước xối xả, hướng bên ngoài hô to một tiếng: “Bì Bì!”

Thanh âm vừa hạ xuống, Rhein xuất hiện.

Còn tưởng rằng Tịch Ca xảy ra chuyện, Rhein vừa mới xuất hiện, liền thấy người nọ đứng ở cửa phòng tắm, cả người ẩm ướt.

Tịch Ca: “Bì Bì, có phải cậu thừa dịp tôi ngủ, làm chuyện có lỗi với tôi không?”

Rhein: “Ngươi mặc quần áo tử tế vào…”

Hai người cùng lên tiếng, đồng thời nghe thấy câu nói của đối phường.

Tịch Ca lập tức cúi đầu nhìn lại bản thân, chẳng có vấn đề gì, khắn tắm vẫn còn quấn chặt bên hông mà!

Hắn ngẩng đầu nói tiếp: “Đừng đánh trống lảng Bì Bì. Cho dù cậu có thật sự làm chuyện có lỗi với tôi, tôi cũng sẽ không trách cậu đâu.”

Rhein hít sâu một hơi.

Cậu không hiểu tại sao mình lại phải tiếp nhận sự khiêu chiến lớn đến vậy vào khoảng thời gian mà huyết tộc cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ nhất.

Đủ loại hình ảnh yêu thương giữa cha mẹ và con cái mà cậu xem tối hôm qua đột nhiên mất đi tác dụng.

Mặc cho cậu đã cấp tốc dời tầm mắt sang nơi khác, nhưng trong đầu vẫn toàn là bộ ngực trần trụi tuấn tú của Tịch Ca cùng với vòng eo tràn ngập sức bật, còn có rất nhiều bọt nước lăn lộn trên người hắn.

Mà cậu hoàn toàn có thể tùy thích thao túng những bọt nước đó… bắt chúng nó làm ra đủ thứ chuyện.

Nếu ta đang ngủ, sẽ không xuất hiện tình trạng như hiện tại.

Quả nhiên ta vẫn nên ngoan ngoãn đi ngủ, chứ không phải ở đây náo loạn với hậu duệ, phá hỏng đồng hồ sinh học…

Cậu giận dữ, nghiến răng nghiến lợi:

“Mặc, quần áo, tử tế!”

Chú thích:

() Nhiễu Xà Chi Hoàn: “nhiễu” – vòng quanh, “xà” – con rắn, “chi” – của, thuộc về, “hoàn” -cái vòng. Ý là rắn quấn quanh chiếc vòng.

Truyện Chữ Hay