Nghịch Thiên Tu Tiên

quyển 1 chương 65: u minh quỷ sát công

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không để cho đối phương có cơ hội chạy trốn, sau khi Diệp Khôn cho Hỏa Long và Hỏa Phụng đuổi theo, hắn liền hóa thành một đạo tàn ảnh cuốn theo cả Tiểu Bạch đuổi theo.

Dương Thiên Hùng vừa chạy được khoảng năm trăm trượng, đột nhiên y cảm nhận được phía sau mình lan tỏa đến khí nóng mãnh liệt, quay đầu nhìn lại, y hoảng sợ vội thi triển bí thuật tăng tốc chạy nhanh hơn nữa.

Thế nhưng, ý muốn của y chưa được thực hiện thì thấy Hỏa Long và Hỏa Phụng ở phía sau rít lên một tiếng thanh minh chói tai, ngay sau đó, Hỏa Phụng vỗ cánh tách ra, không biết nó làm thế nào mà chớp mắt một cái đã vượt lên chặn lấy đường lui của Dương Thiên Hùng.

Dương Thiên Hùng giật mình hoảng sợ, trước sau bị địch nhân bao vây, y cắn răng một cái, ngay lập tức, bên ngoài cơ thể y hắc mang đại tố, không thấy y có động tác gì, chỉ thấy miệng y khẽ lẩm bẩm đọc chú ngữ, sau đó y hét lên một tiếng, đồng thời giang hai tay ra điểm về phía Hỏa Long và Hỏa Phụng một điểm.

Ngay lập tức, bên cạnh y huyễn hóa ra hai quỷ vật hình thù quái dị, nó vừ xuất hiện liền há miệng kêu lên một tiếng quỷ khốc, sau đó nhằm vào Hỏa Long và Hỏa Phụng lao tới.

Hai quỷ vật đối mặt với Hỏa Long và Hỏa Phụng không hề tỏ ra sợ hãi, chúng gào thét lao vào cắn xé đối phương, nhất thời hai bên ở vào trạng thái giằng co, nhìn vào có thể thấy, rõ ràng hai quỷ vật kia ở vào thế hạ phong, chúng hung hãn thật đấy, nhưng không thể cầm cự được lâu.

Huyễn hóa ra hai quỷ vật để ngăng cản Hỏa Long và Hỏa Phụng khiến cho sắc mặt Dương Thiên Hùng đột nhiên trở lên trắng bệch, xem ra y dùng bí thuật này không phải là loại tầm thường, nó khiến cho y bị tổn hao nguyên khí khá nhiều.

Chớp lấy cơ hội Hỏa Long và Hỏa Phụng nhất thời bị ngăn lại, Dương Thiên Hùng lách người tránh qua một bên dốc hết toàn lực chạy tiếp.

Có điều, ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu còn chưa kịp thực hiện, Dương Thiên Hùng khựng người lại, y cảm thấy trước ngực nhói một cái, sau đó y đưa mắt nhìn xuống ngực trái của mình xem. Chỉ thấy, ngay trung tâm ngực trái của y xuất hiện một lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay xuyên thủng tim từ phía sau lưng ra trước ngực.

Thời gian như ngừng lại, máu tươi từ trong lỗ thủng phọt ra, Dương Thiên Hùng ngây người ra, sâu trong mắt y có thể thấy được hai chữ “tuyệt vọng”, hai mắt y từ từ nhắm lại chìm vào trong vô thức.

“Bịch” một tiếng, Dương Thiên Hùng ngã lăn ra đất tuyệt khí mà chết.

Dương Thiên Hùng vừa ngã xuống, ngay lập tức hai quỷ vật được y huyễn hóa ra cũng tiêu tan mất, theo đó Hỏa Long và Hỏa Phụng bất chợt cũng tiêu tan không còn thấy đâu nữa.

Thân hình của Diệp Khôn lóe lên, hắn liền xuất hiện ngay bên cạnh xác của Dương Thiên Hùng.

“Tích Dương Chỉ của nhà họ Dương đúng là thần công lợi lại, thảo nào năm xưa Tụy Dương hai nhà lại uy chấn võ lâm giang hồ như vậy.” Đứng nhìn cái xác của Dương Thiên Hùng một chặp, Diệp Khôn đưa ngón tay trỏ bên phải lên trước mặt thổi thổi vài cái, mỉm cười nói.

Vừa rồi trong lúc Dương Thiên Hùng thi triển bí thuật gọi ra hai quỷ vật để giúp đỡ thì Diệp Khôn đã đuổi tới nơi và thi triển Tích Dương Chỉ để đánh nén y.

Diệp Khôn lựa chọn thời gian và góc độ rất chuẩn xác, hơn nữa hắn đã dùng pháp lực thay cho nội lực để thi triển Tích Dương Chỉ, như thế mới có thể phá vỡ được ma khí hộ thể của đối phương và giết chết hắn, nếu không chỉ dựa vào nội lực bình thường thì khó có thể đả thương được y.

“Thi triển Phụng Long Hỏa công đúng là mất rất nhiều pháp lực, hơn nữa phải ở vị trí gần để thao túng nó, như vầy thì không ổn chút nào, xem ra mình phải tìm một công pháp khác tu luyện mới được.” Đưa mắt nhìn về phía Hỏa Long và Hỏa Phụng vừa tiêu biến mất, Diệp Khôn than một tiếng nói.

Sau đó, hắn quay qua xác của Dương Thiên Hùng xác định lại một lần nữa xem hắn đã chết thật chưa. Biết được hắn đã chết rồi, lúc này Diệp Khôn mới thởi phào nhẹ nhõm.

Đây là lần đầu tiên hắn thực chiến với một tu sĩ thật sự, cảm giác này không giống với khí chiến đấu với những người trong giang hồ, tốc độ và pháp thuật của người tu tiên nhanh không thể tưởng tượng nổi, như thế mới biết, vì sao người tu tiên luôn coi phàm nhân là con sâu cái kiến, không thèm để vào trong mắt.

Trải qua cuộc chiến này, nó đã khiến cho Diệp Khôn ngộ ra được nhiều điều, hắn tự nhủ, từ nay về sau phải cẩn thận hơn mới được, không thể nhìn vào bề ngoài và đánh giá thấp đối phương, nếu không sẽ khiến cho bản thân rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục dễ như chơi.

Việc này đến đây coi như xong, vừa rồi chiến đấu hắn thấy Phệ Linh Thiên Quỷ của Dương Thiên Hùng rất lợi hại, cho nên hắn cảm thấy rất hứng thú với nó, hắn liền vẩy tay đem túi trữ vật của y thu lấy.

Sau đó, hắn khẽ búng ngón tay một cái, lập tức một đốm lửa nhỏ bắn ra rơi trên xác của Dương Thiên Hung.

“Bùng” một tiếng.

Cái xác bị một ngọn lửa lớn bao chùm lấy, thoáng cái đã bị thiêu thành tro tàn.

Cầm túi trữ vật giơ lên trước mặt, Diệp Khôn thả thần thức tiến vào bên trong, thần thức vừa đi vào lập tức bị một luồng thần niệm của Dương Thiên Hùng ngăn cản lại. Diệp Khôn nhíu mày, sau đó hừ một tiếng, hắn tăng cường thần thức mạnh mẽ hơn cưỡng bức thần niệm của đối phương.

“Oanh” một tiếng. Thần niệm của Dương Thiên Hùng bị đánh tan, thần thức của Diệp Khôn đi thẳng vào bên trong.

Thần thức đã vào bên trong, Diệp Khôn đảo qua thì thấy bên trong có mười hai viên linh thạch cấp thấp, hai bình đan dược, vài tài liệu luyện khí, hai lá bùa, vài gốc dược thảo quý, bên cạnh đó còn có ba cái ngọc giản, cuối cùng là một cây phiên kỳ. Phiên kỳ này chính là Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên mà Dương Thiên Hùng đã nhắc tới, nó rất được Diệp Khôn để ý tới.

Diệp Khôn xem xong, hăn thu lại thần thức rồi suy nghĩ một chặp. Một lúc sau, hắn lại đưa thần thức đi vào, sau đó tập chung lên một cái ngọc giản trong đó.

Ý nghĩ trong đầu vừa hiện lên, ngay lập tức một đạo linh quang từ trong miệng túi lóe lên, trên tay hắn đã xuất hiện cái ngọc giản mà hắn muốn lấy ra xem.

Sau đó, hắn đưa thần thức tiến vào bên trong ngọc giản xem qua. Xem được một lúc, nét mặt Diệp Khôn biến đổi liên tục, vui mừng có, kinh ngạc có, tức giận có... đủ thứ loại cảm xúc được biểu hiện ra.

Nửa canh giờ sau, Diệp Khôn thu lại thần thức, thở dốc một cái thì thào nói: “U Minh Quỷ Sát Công. Thật không ngờ, Dương Thiên Hùng nhờ vào cơ duyên xảo hợp đã lấy được công pháp quỷ đạo trong một động phủ của cổ tu sĩ. Bên trong này có ghi lại cách luyện chế ra Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên, và cách để nó sinh ra Phệ Linh Thiên Quỷ. Thật đáng chết, Dương Thiên Hùng vì tế luyện bảo vật này mà y đã coi mạng người như cỏ rác. Xem ra tất cả những người của mấy môn phái lớn ở Thanh Châu bị giết đã bị y thu lấy linh hồn, sau đó dùng để tế luyện bảo vật. Đáng hận, thật đáng hận mà.”

Diệp Khôn tức giận một hồi, lại lầm bẩm nói tiếp:

“Xem qua công pháp này thì thấy nó thật bá đạo. Mình chỉ xem được phần đầu tu luyện từ Luyện Khí Kỳ cho tới Nguyên Anh Kỳ, còn một phần trên không xem được, không biết còn ở cảnh giới nào nữa đây. Có điều, để tu luyện nó cần dùng rất nhiều âm hồn của người chết làm thuốc dẫn để luyện. Công pháp ác độc như thế này mình không cần tu luyện làm gì. Sau này tìm một công pháp khác tuy luyện vậy. Có điều, Phệ Linh Thiên Quỷ đã được Dương Thiên Dùng tạo ra, mình cũng nên tiếp lấy nuôi nó lớn lên, sau này nó sẽ là một trợ thủ đắc lực đây. Theo như công trong công pháp ghi lại, hiện tại nó vẫn còn phải phụ thuộc vào Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên chưa thể ra ngoài được, đợi nó đạt tới cảnh giới Kết Đan Kỳ mới có thể tự do ra ngoài được. Trước hết mình phải tết luyện lại một lần cho nó nhận chủ đã.”

Sắc mặt Diệp Khôn có chút giãn ra, hắn nghĩ là làm ngay. Sau đó cả người hắn và Tiểu Bạch chớp lên một cái liền biến mất, hai người khi xuất hiện đã ở trong lam ngọc.

Vào trong này, Diệp Khôn để cho Tiểu Bạch trở về phòng linh thú nghỉ ngơi dưỡng thương, còn hắn thì vào phòng luyện khí chuẩn bị tế luyện.

Diệp Khôn theo phương pháp tế luyện ở trong U Minh Quỷ Sát Công vẽ lên trên mặt đất môt đồ án hình mặt quỷ, sau đó lấy Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên ra đặt nó vào trung tâm, kế đó, hắn lấy ra ba viên linh thạch đặt vào ba điểm khác nhau trên đồ án.

Xong đâu đấy, hắn cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu lên trên đồ án, nhận được linh huyết đồ án lóe lên một cái, ngay lập tức huyết sắc đồ án được hình thành, không hề chần chừ miệng hắn khẽ nhúc nhích lẩm bẩm chú ngữ bắt đầu tế luyện.

Một canh giờ sau, Diệp Khôn loạng choạng đứng dậy, trên trán hắn còn vương rất nhiều hát mồ hôi to như đầu đũa, vừa rồi tế luyện lại Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên hắn đã dùng khá nhiều tinh huyết của mình, vất vả lắm cuối cùng cũng đã tế luyện thành công.

Cầm Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên trong tay, Diêp Khôn rất vui mừng, từ nay ngoài Tiểu Bạch ra, hắn lại có thêm một trợ thủ mới. Phệ Linh Thiên Quỷ tuy bây giờ cảnh giới còn thấp, nhưng theo như trong ngọc giản có ghi lại, sau này mỗi lần thăng cấp, nó sẽ có thêm rất nhiều thần thông lợi hại khác.

Hơn nữa, việc nuôi dưỡng nó cũng không có khó khăn gì, chỉ cần tới những nơi có nhiều âm hồn bắt cho nó thôn phệ là được, không nhất thiết phải giết người.

Vừa rồi nhận chủ, Diệp Khôn đã có liên hệ với Phệ Linh Thiên Quỷ, biết được trận chiến lúc nãy, nó đã bị Tiểu Bạch đánh cho trọng thương khá nặng, cũng may nó là quỷ vật nên khôi phục cũng nhanh, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng cỡ ba tháng sau la có thể khôi phục hoàn toàn.

Lúc này tinh thần Diệp Khôn rất thoải mái, hắn lấy ra hai ngọc giản còn lại trong túi trữ vật xem qua một lượt.

Từ đây hắn đã biết được lai lịch của Dương Thiên Hùng, thì ra y chỉ là một tán tu, những công pháp y tu luyện chẳng có gì đáng nổi bật cả, nó chỉ là công pháp cơ bản của tu tiên giới mà thôi.

Duy chỉ có U Minh Quỷ Sát Công là đáng nhắc tới, vận khí của Dương Thiên Hùng đúng là không tệ, y đạt được một công pháp trí cao vô thượng của Quỷ Tu mà không biết, ngay cả Diệp Khôn cũng vậy, hắn không biết được điều này, mãi cho tới về sau khi phi thăng lên Linh giới hắn mới biết được.

Diệp Khôn rất hài lòng với những gì đạt được, hắn đem Kỳ Kinh Phệ Hồn Phiên cất vào trong túi trữ vật, sau đó hắn lựa chọn vài bí thuật trong U Minh Quỷ Sát Công học thuộc để tu luyện. Trong những bí thuật hắn chọn, hắn để ý quan tâm nhất chính là Huyễn Ảnh Truy Tung và Ẩn Nặc Di Thuật. Những bí thuật này rất hữu dụng đối với hắn nhưng lại không phải dùng âm hồn để tu luyện nên hắn rất cao hứng muốn học.

Tiếp đó, hắn cầm túi trữ vật đeo vào bên hông rồi rời khỏi Lam Ngọc đi ra ngoài. Sau đó, hắn hóa thành một đạo tàn ảnh nhằm hướng Thanh Ngưu Trấn chạy tới.

Truyện Chữ Hay