“Đúng vậy, là Đế Hậu hạ lệnh, ngươi cũng tới thăm Đế Cơ sao?”
Trang Nhàn vẫn mang sắc mặt tái nhợt kia, nhưng các nữ nô trong cung không ai dám lơ là với hắn.
“Đúng vậy, cùng đi đi” Nàng còn chưa thưởng thức dáng vẻ của Tô Lâm Yến.
Đồng thời Ân Niệm cũng suy nghĩ, nàng phải làm sao để giao thư tín nữ nhân kia để lại cho Trang Nhàn này?
Trang Nhàn thật sự đáng tin sao?
Hai người kết bạn cùng đi, chưa đi được hai bước liền nhìn thấy Phong Tuần.
Vất thương trên mặt Phong Tuần đã khỏi, nhưng xương cốt bị Nguyên Tân Toái làm gãy chưa lành, đi ra ngoài phải có người nâng.
Nhưng Phong Tuần là một nam nhân không có sỉ diện thì sẽ chết, rõ ràng hiện giờ thân thể không khoẻ mới cần người nâng, lại cố tình bày ra dáng vẻ “Ta có địa vị cao mới như vậy”.
Gã nheo mắt lại đánh giá hai người cùng đi đến.
Gương mặt của Bạch Lộ thực bình thường, nhưng khoảng thời gian này khí chất trên người nàng thay đổi rất lớn, tùy tiện đứng ở đó cũng có thể làm người ta lập tức chú ý tới nàng.
Trang Nhàn treo nụ cười khéo léo trên mặt, ánh mắt ôn hòa nhìn vào nữ nhân bên cạnh.
Thật là một đôi trai tài gái sắc.
Không biết tại sao trong lòng Phong Tuần lại như có cái gai.
Không lâu trước đây, Bạch Lộ còn luôn miệng gọi Tuân ca ca trước mặt gã.
Gã đứng thẳng lưng dậy chờ Ân Niệm tới chào hỏi mình.
Kết quả hai người này không buồn nhìn ai mà đi ngang qua bên cạnh gã.
Phong Tuần không dám tin mà mở miệng gọi: “Bạch Lộ!”
Ân Niệm dừng lại, nghiêng người qua lộ ra vài phần không kiên nhãn: “Có việc gì?”
Phong Tuần sửng sốt.
Chỉ nghe Ân Niệm nói thầm rồi lôi kéo Trang Nhàn rời đi, vừa đi còn vừa nói: “Gọi người khác lại không nói lời nào, bị bệnh gì vậy, bò trên mặt đất nên đầu óc hỏng rồi à.”
Phong Tuần đột nhiên phừng phừng lửa giận.“Ngươi!”
Nhưng Ân Niệm đã sớm kéo Trang Nhàn đi xa.
Phong Tuần căn răng, tùy tùng Phong gia đi theo bên cạnh
cẩn thận hỏi: “Công tử, phía Đế Cơ làm sao bây giờ? Hai nhà chúng ta còn có hôn ước!”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ cưới một phế vật mất đi thân thú sao?” Phong Tuần âm trầm nói.
'Tô Lâm Yến có Phượng Nguyên thì thế nào? Cho dù về sau Tô Lâm Yến dùng Phượng Nguyên càng dễ dạy bảo khống chế những loại dã thú khác, nhưng bao nhiêu dã thú cộng lại cũng không so được với thần thú bổn mệnh!
“Hơn nữa thần thú bổn mệnh chết thì Tô Lâm Yến chắc chẳn cũng phải chết.” Trong mắt Phong Tuần hiện lên ghét bỏ mãnh liệt: “Huống chỉ gương mặt nàng ta... Hiện giờ thật làm người ta buồn nôn”
Nữ nhân như vậy xứng với gã sao?
“Vậy công tử, chúng ta từ hôn cũng phải tìm cớ chứ? Băng không bên ngoài sẽ nói Phong gia qua cầu rút ván.”
“Đó là tất nhiên.” Phong Tuần lạnh lẽo nói: “Sao ta lại không rõ chuyện này?”
Lúc bọn họ đang nói chuyện thì Ân Niệm và Trang Nhàn đã đi vào cung điện có phòng thủ trùng trùng kia.
Ân Niệm liếc một cái liền nhìn thấy Đế Hậu.
“Phế vật!” Đế Hậu âm u quát rồi đột nhiên tung linh lực ra đánh bay một nữ nô bưng thuốc trước mặt, làm nàng ta đập vào vách tường để lại một vết máu thật sâu.
Nữ nô trừng to đôi mắt, chết không nhằm mắt.
“Chén thuốc này nấu thành như vậy nên con ta mới chưa tỉnh lại! Nếu con ta không tỉnh thì chém đầu hết đám linh y vô dụng các ngươi!”
Một hàng linh y đang run rẩy quỳ gối trước mặt bà ta.
Trang Nhàn nhìn cảnh tượng máu chảy đầm đìa này, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng vì không chọc giận Đế Hậu quyền cao chức trọng nên hẳn che giấu vẻ mặt này rất tốt.
“Trang Nhàn tới chưa?” Đế Hậu lạnh lẽo hỏi, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Ân Niệm như loài rẳn độc: “Ngươi cũng tới?”
Ân Niệm bày ra vẻ mặt khổ sở: “Biểu muội sẽ khá lên, cô cô đừng quá khổ sở.”
“Còn phía Bạch gia thì cô cô không cần lo lắng” Ân Niệm tiến lên một bước, khóe môi nhếch lên cố ý lộ ra vài phần khiêu khích: “Bạch gia có ta rồi, cứ để biểu muội dưỡng thương cho khoẻ đi”
Ý là ngài già rồi nên nghỉ ngơi đi, gia chủ tương lai của Bạch gia là ta chứ không phải nữ nhỉ bệnh tật của ngươi.
Lời này lập tức khiến Đế Hậu đang căng thẳng thần kinh lập tức phát điên lên.
“Càn rỡ! Khi nào mà Bạch gia do tiểu nha đầu như ngươi định đoạt!” Đế Hậu căn bản không đè nén được lửa giận, trước sự ngỡ ngàng của mọi người, bà ta tung một chưởng đánh bay Ân Niệm ra ngoài.
“Cẩn thận!” Trang Nhàn kinh hãi.
Ân Niệm sớm có chuẩn bị nên dùng pháp khí dạng phòng ngự lặng lẽ ngăn cản năm phần sức mạnh, năm phần còn lại thì đánh hết lên người nàng.
“AI” Ân Niệm kêu thảm thiết một tiếng rồi bay ra ngoài như diều đứt dây, đập nát cửa gỗ ngã xuống mặt đất bên ngoài.
“Cứu, cứu mạng!” Đáy mắt Ân Niệm xẹt qua vài phần tính kế, rất nhanh đã ngẩng đầu lên hô to ra bên ngoài: “Tộc lão cứu mạng! Cô cô nổi điên, cô cô muốn giết con!”
Giọng nàng rất vang dội, Đế Hậu liền lao ra khỏi phòng, lộ ra vẻ mặt âm u độc ác chỉ vào nàng mà nổi giận mảng: “Tiện nhân dám ăn nói bậy bạ châm ngòi thị phi! Xem hôm nay ta có xé nát cái miệng của ngươi ra không!”
Giọng của Ân Niệm càng vang dội: “Tộc lão! Lộ Nhi bất hiếu, về sau không thể phục vụ cho Bạch gia được nữa rồi!”
“Lộ Nhi!” Vài tiếng quát kinh giận đan chéo như sấm sét cuồn cuộn truyền đến.
Các tộc lão lập tức xuất hiện trước mặt Bạch Lộ.
Vừa thấy bọn họ lại đây, Ân Niệm vừa rồi còn gào rất vang lập tức ngoẻo đầu, 'oa' một tiếng nôn ra một ngụm máu.
“Lộ Nhi! Con làm sao vậy!” Hai mắt đại tộc lão đỏ rực, lập tức nhào đến nhét linh dược giữ mạng vào miệng Ân Niệm.
Đế Hậu còn chưa kịp phản ứng thì các tộc lão đã thất vọng nhìn qua, tức giận mắng bà ta: “Đế Hậu, hành động hôm nay của người thật làm người ta thất vọng buồn lòng, Đế Cơ xảy ra chuyện là do Lộ Nhi tạo thành sao? Cần gì phải giận chó đánh mèo lên Lộ Nhi!”
Nữ nhi của mình chết liền muốn người khác chôn cùng hay sao?
“Các ngươi đều bị con nha đầu này lừa rồi!" Đế Hậu tức giận đến phát run: “Là ả khiêu khích ta trước!”
Vừa nghe lời này, Ân Niệm lập tức lộ ra vẻ mặt đau lòng, thê thảm nói: “Ta không biết là câu nào khiêu khích đến cô cô, †a nói cô cô đừng thương tâm là sai sao? Ta nói cô cô đừng lo. lăng cho Bạch gia, Bạch gia vẫn ổn là sai sao?”
Ân Niệm lộ ra vẻ mặt bi thương, kỹ thuật diễn này làm Lạt Lạt nấp trong túi nàng cũng phải kinh hãi.
“Chẳng lẽ muốn ta nói biểu muội sẽ không tỉnh lại cô cô mới vui lòng sao?”
“Nghiệp chướng im miệng!” Đáy mắt Đế Hậu là một màu đỏ tươi dữ tợn!
Thấy bà ta đi lên muốn ra tay tiếp, các tộc lão sôi nổi gầm lên: “Đế Hậu ngươi quá làm càn!”
“Trong mắt ngươi còn có mấy lão già chúng ta hay không! Có Bạch gia hay không!”
Ánh mắt đại tộc lão vô cùng sắc bén, như muốn trực tiếp đâm thủng Đế Hậu.
Hai ngày qua Bạch gia và Đế Hậu ngươi tới ta đi thăm thử kiêng kị lẫn nhau.
Bạch gia muốn nâng đỡ Ân Niệm.
Đế Hậu chỉ muốn nữ nhi mình được nổi bật, khống chế cả Bạch gia và hoàng thất.
Nhưng chưa ai làm rõ ra mặt, cuối cùng chút giới hạn vốn đã mỏng manh này lại bị trực tiếp phân tách trước phép khích
tướng vừa rồi và ngụm máu do Ân Niệm nôn ra.
Ân Niệm bị mấy người họ nâng lên, gương mặt rũ xuống lộ ra một nụ cười.
Hôm nay chỉ là một mồi lửa mà thôi.
Nàng còn chưa lên món chính đâu, không bao lâu nữa nàng sẽ đốt bừng lên ngọn lửa giữa Bạch gia và Đế Hậu!
“Lộ Nhi chúng ta đi.” Đại tộc lão hừ lạnh một tiếng, cuối cùng không nói gì thêm với Đế Hậu nữa, ông ta không tiện hoàn toàn trở mặt.
Ân Niệm được các tộc lão đỡ lên, rầm rì một lát rồi đột nhiên bắt lấy tay đại tộc lão và hỏi: “Có phải con sẽ chết không? Tộc lão, nếu con chết có thể giúp con tách khế ước với Sĩ Minh Cẩu ra không? Ít nhất để Sí Minh Cẩu tiếp tục phục vụ cho Bạch gia.”
Đại tộc lão bị lời nói này của Ân Niệm làm xúc động, ông †a cười cười và nói: “Hài tử ngoan đừng nói bậy, con chỉ bị thương thôi, không có việc gì.”
Ân Niệm vẫn không bỏ cuộc mà chấp nhất hỏi: “Nếu con thực sự có ngày đó thì có thể tách khế ước ra không?”
Tim nàng đập lên liên hồi. Không sai, Ân Niệm đang tìm cách moi thông tin.
Hiển nhiên Đại tộc lão đã bị tâm ý” của nàng làm cảm động, thở dài một hơi và nói: “Tất nhiên... Là được.”
Ân Niệm thầm thả lỏng. Tốt! Có thể tách ra là tốt rồi.
Nàng lộ ra một nụ cười không rõ, nàng muốn chặt đứt khế ước giữa Lạt Lạt và Tô Lâm Yến!