Nghi Gia Nghi Thất

chương 81: bố

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vì âm thanh kia rất nhỏ lại ngắn ngủi, nên ngoại trừ nhận ra đó là giọng của con gái thì Lục Cảnh Hành căn bản không có cơ hội, cũng chẳng có tâm tư suy nghĩ xem cô gái này là ai.

Cuộc trò chuyện bất chợt dừng lại, ở đầu bên kia điện thoại Lục Cảnh Hành im lặng vài giây, sau đó mới dò hỏi: "Tiểu Bạch, nhà cậu có khách à?"

"Không có." Đường Mộ Bạch trả lời cực kỳ dứt khoát.

"Vậy vừa rồi..."

Đường Mộ Bạch biết anh định hỏi gì, anh vừa đỡ Lục Dĩ Ngưng, vừa dùng chân đẩy chiếc dép vừa rồi bị cô bất cẩn đá bay đến bên chân cô, "Bạn gái."

Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới chợt nhớ ra hỏi anh đang nói chuyện điện thoại với ai, cô cũng không phát ra tiếng, chỉ hơi động khóe môi, dùng khẩu hình hỏi: "Ai vậy?"

Đường Mộ Bạch cũng không lên tiếng, cũng dùng khẩu hình đáp lại ba chữ.

Lục Dĩ Ngưng nghi ngờ chính mình nhìn nhầm nên phải xác nhận lại lần nữa: "Anh trai em?"

"Ừ."

Lục Dĩ Ngưng vô thức nuốt nước bọt, lại xác nhận thêm lần nữa: "Lục Cảnh Hành?"

Đường Mộ Bạch suýt bị phản ứng của cô chọc cười, khóe môi anh cong lên, đưa tay chạm nhẹ vào gáy cô, "Em đi dép cẩn thận vào."

Giọng của anh không cao, tốc độ nói cũng nhanh, nghe kỹ còn có một chút dịu dàng.

Lục Cảnh Hành sợ ngây người, một hồi lâu sau mới phản ứng lại: "Cậu có bạn gái từ bao giờ?"

"Từ lâu rồi."

Hai người họ nói chuyện câu được câu không, từ sau lúc nghe thấy một tiếng "A" kia của Lục Dĩ Ngưng, Lục Cảnh Hành cũng dứt khoát bỏ công việc sang một bên, bám theo chủ đề "bạn gái" này tâm sự với anh một lát.

Lục Dĩ Ngưng vốn cũng không muốn làm phiền Đường Mộ Bạch gọi điện thoại, sau khi biết đầu kia là Lục Cảnh Hành, cô không dám phát ra một chút tiếng động nào, lúc đổi dép đi trong nhà cũng rón ra rón rén, cả người vô thanh vô tức tựa như không khí.

Thật ra đến lúc này, Lục Dĩ Ngưng cũng không cần thiết phải giấu giếm Lục Cảnh Hành chuyện của cô và Đường Mộ Bạch nữa, chỉ là do trước kia che giấu quá lâu nên bây giờ nhất thời không bỏ được thói quen có tật giật mình này.

Bởi vì không biết phải đối mặt như thế nào, cho nên liền dứt khoát lựa chọn trốn tránh.

Lục Dĩ Ngưng chạy trốn lên tầng, cho đến khi âm thanh của Đường Mộ Bạch ở phòng khách dần dần biết mất, cô mới chợt nhớ ra còn chưa hỏi anh mình ở phòng nào, cô dựa vào vách tường hành lang, gửi tin nhắn cho anh: 【Tối nay em ngủ phòng nào thế?】

Đường Mộ Bạch trả lời rất nhanh: 【Phòng cuối cùng ở phía Đông.】

Năm phút sau, Lục Dĩ Ngưng vừa đẩy cửa vào nhìn thấy cách trang trí bên trong liền nhíu mày: 【Đây lẽ nào không phải phòng của anh à?】

【Không thì sao?】

Đường Mộ Bạch: 【Em còn muốn chia phòng ngủ với anh?】

Tuy rằng anh gửi tin nhắn thường nhưng cách màn hình, bên tai Lục Dĩ Ngưng tựa hồ nghe thấy giọng của anh lúc nói câu này, lông mày vốn đang nhíu lại của cô giãn ra, khóe môi cong lên, không trả lời anh nữa, trực tiếp đóng cửa đi vào phòng.

Màu sắc chủ đạo của phòng Đường Mộ Bạch cũng không khác nhiều so với trong tưởng tượng của cô, ngoại trừ màu trắng thì cũng chỉ có màu xám đen đơn điệu, mở đèn lên, mỗi ngóc ngách trong căn phòng đều ngăn nắp sạch sẽ.

Lục Dĩ Ngưng: 【Em có thể xem trong tủ quần áo của anh không?】

Đường Mộ Bạch: 【Sao cũng được.】

Sau đó Lục Dĩ Ngưng đi đến bên cạnh tủ quần áo rồi đưa tay mở cửa tủ.

Bên trong đều là quần áo thường ngày Đường Mộ Bạch hay mặc, màu sắc đơn giản, lúc vừa mở cửa tủ, một mùi hương mát lạnh nhẹ nhàng từ bên trong bay ra.

Lục Dĩ Ngưng đóng cửa tủ quần áo lại rồi ngồi lên giường.

Cô tốn mất ba phút để nghĩ xem có nên đi tắm hay không, rồi lại tốn thêm năm phút nữa để suy nghĩ nếu như cô đi tắm thì khi tắm xong sẽ mặc cái gì ——

Không có thứ gì trong tủ quần áo mà cô có thể mặc hết.

Sớm biết vậy lúc Đường Mộ Bạch hỏi số đo ba vòng của cô, cô nên dứt khoát nói thẳng với anh cho rồi, vậy thì hôm nay cô cũng không cần thiết phải vì một vấn đề vô cùng đơn giản là có nên đi tắm hay không mà đắn đo lâu đến như vậy.

Lục Dĩ Ngưng do dự hồi lâu, cho đến khi Đường Mộ Bạch mở cửa tiến vào, cô vẫn chưa nghĩ xong phải làm thế nào.

Bởi vì suy nghĩ quá nhập tâm nên lúc tiếng mở cửa vang lên, nhịp tim Lục Dĩ Ngưng suýt chút nữa chậm mất một nhịp, ánh mắt nhìn qua cũng hoảng loạn theo.

Lúc này Đường Mộ Bạch đã kết thúc cuộc điện thoại với Lục Cảnh Hành, anh trở tay đóng cửa lại, vừa đi vào trong phòng vừa giơ tay cởi khuy áo trên cùng của áo sơ mi, "Muốn đi tắm không?"

Lục Dĩ Ngưng nhìn chằm chằm ngón tay đang cởi khuy áo của anh, ngón tay thon dài, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, hướng ánh mắt lên trên, cô còn có thể nhìn thấy yết hầu nhô ra trên cần cổ anh.

Ánh mắt của cô tựa như bị cố định, không cách nào dời đi được.

Vài giây sau, Đường Mộ Bạch đã đi đến bên cạnh giường, nhân lúc cô đang mất tập trung mà cúi người, hai cánh tay chống hai bên người cô, vây cả cơ thể cô vào trong lòng: "Có muốn..."

Lục Dĩ Ngưng muốn đứng dậy nhưng tư thế này thật sự không tiện cho lắm.

Dáng người cô lại không phải kiểu nhỏ nhắn xinh xắn nên không thể thoát ra được từ khe hở giữa hai cánh tay anh, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Lục Dĩ Ngưng có thể nhìn thấy những sợi râu ngắn ngủn trên cằm anh và nghe thấy rất rõ ràng giọng nói phát ra từ yết hầu của anh: "Tắm cùng nhau không?"

Lục Dĩ Ngưng cảm giác mình bị sắc đẹp làm mê muội đầu óc cho nên mới mất lý trí gật đầu dưới ánh mắt như lang như sói của người nào đó.

Tắm chung thì tắm chung thôi, chẳng lẽ cô còn có thể rơi mất một lớp da à?

Quả thật là Lục Dĩ Ngưng không có rơi mất một lớp da, thế nhưng kết quả cuối cùng thì cũng không tốt hơn so với rơi mất một lớp da là bao.

Thể lực của Đường Mộ Bạch rõ ràng tốt hơn so với trong tưởng tượng của cô rất nhiều, tuy rằng không mạnh mẽ khoa trương đến nỗi một đêm bảy lần như nam chính trong tiểu thuyết tình cảm nhưng hình như cũng chẳng khác mấy.

Lục Dĩ Ngưng bị giày vò suốt đêm, đến cuối cùng khi ngủ thiếp đi giữa cuồng phong bão táp, sấm chớp vang dội, đến ngay cả chính bản thân cô cũng không biết là bởi vì vòng ôm của người nào đó quá ấm áp hay đơn giản là bởi vì cơ thể không chịu nổi do quá mệt mỏi và buồn ngủ nữa.

Đáp án có lẽ là vế trước.

Bởi vì khi Lục Dĩ Ngưng tỉnh dậy, cô cũng không cảm thấy quá mệt hay là có chỗ nào đó không thoải mái.

Thậm chí cô còn tỉnh dậy trước cả Đường Mộ Bạch, lại làm tổ trong lồng ngực anh thêm một lát nữa rồi cô mới xoay người lấy điện thoại xem giờ.

Bảy giờ mười phút sáng.

Lục Dĩ Ngưng lại chui vào lòng Đường Mộ Bạch, đưa tay chọc nhẹ vào người anh: "Tiểu Bạch, bảy giờ rồi."

Đường Mộ Bạch thực sự có hơi mệt.

Anh là bác sĩ khoa ngoại, mấy ngày nay thực hiện không ít ca phẫu thuật, hơn nữa tối hôm qua cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực, lúc này tuy rằng anh đã tỉnh rồi nhưng vẫn không động đậy gì, chỉ ôm Lục Dĩ Ngưng chặt hơn một chút: "Ừ."bg-ssp-{height:px}

"Anh không dậy đi làm à?"

"Ngoan, ngủ thêm một lát nữa."

Lục Dĩ Ngưng nghe được sự mệt mỏi mờ nhạt trong giọng nói của anh nên cũng không cựa quậy nữa, im lặng vùi vào lòng anh.

Đường Mộ Bạch còn có thể ngủ được nhưng Lục Dĩ Ngưng hoàn toàn không thể ngủ lại được nữa, cô nằm thêm chẳng được mấy phút liền cẩn thận chui ra khỏi vòng tay anh rồi xuống giường.

Bởi vì không có đồ ngủ, quần áo ngày hôm qua cũng không thể mặc lại được nữa nên cô liền dứt khoát lấy bừa một chiếc áo sơ mi của Đường Mộ Bạch từ trong tủ quần áo rồi mặc lên, sau đó cài từng cúc áo lại.

Áo sơ mi nam rộng thùng thình, vạt áo cũng gần như che kín đùi cô, cô tùy tiện vén tóc ra sau lưng rồi mở cửa, kết quả vừa muốn bước chân ra ngoài thì nhìn thấy có vài người đang ở trong phòng khách, sau đó liền thu chân lại theo phản xạ có điều kiện.

Tối hôm qua cô và Đường Mộ Bạch quả thực có chút kịch liệt, từ tầng trên đến tầng dưới, cuối cùng liền dứt khoát ngủ luôn trong phòng ở tầng một, cho nên vừa mới mở cửa ra, cách đó không xa chính là phòng khách.

Đáng sợ nhất chính là, cô còn quen hết mấy người kia, hơn nữa trong số đó còn có hai người mà cô thân đến mức không thể thân hơn được nữa.

Mấy người trong phòng khách hiển nhiên cũng chú ý đến tiếng động từ bên này, họ vốn dĩ còn đang túm tụm lại một chỗ xem cái gì đó, kết quả vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền ngay lập tức không hẹn mà đồng thời nhìn qua.

Không khí dường như đột nhiên ngưng đọng, phản ứng của Lục Dĩ Ngưng cũng chậm lại nửa nhịp, hai giây sau mới chợt nhớ ra mình đang mặc áo sơ mi của Đường Mộ Bạch ra ngoài, vành tai cô nóng bừng, tựa như máu trên khắp cơ thể đều đang chảy ngược lại sau đó xông thẳng lên não, vừa muốn lùi về để đóng cửa lại thì đã bị một người nắm lấy cánh tay kéo về phía sau.

Cũng không biết Đường Mộ Bạch tỉnh dậy từ bao giờ, anh khẽ đẩy cô vào trong phòng rồi quay người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô: "Vào ngủ thêm một lát nữa đi."

Nói xong cũng không đợi Lục Dĩ Ngưng trả lời đã trực tiếp đóng cửa lại, quay người cau mày đối mặt với mấy người anh em tốt.

Có vẻ như tính nết khó chịu khi mới thức dậy của anh phát tác nên giọng nói cũng không được thân thiện lắm: "Mấy cậu đến đây làm gì?"

Nói dứt lời, nửa ngày sau vẫn không một ai lên tiếng.

Những người khác là do không biết phải đáp lại như thế nào, còn Lục Cảnh Hành thì là do nghẹt thở đến không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, anh mới lườm Đường Mộ Bạch, lời nói đến khóe miệng còn chưa kịp phát ra đã bị Đường Mộ Bạch chặn lại trước một bước: "Anh Hành."

Đám anh em: ????

Từ khi bọn họ quen biết nhau chưa từng thấy Đường Mộ Bạch gọi người khác là anh bao giờ, ngẫu nhiên được nghe một lần, mấy người họ đều sững sờ mất vài giây, vài giây sau, Tạ Khôn đột nhiên "Ế" một tiếng: "Vừa rồi có phải Dĩ Ngưng tiểu học muội không vậy?"

Anh ta còn sợ Lục Cảnh Hành chưa kịp nhận ra nên còn nhấc khuỷu tay huých anh, "A Hành, là em gái cậu đúng chứ?"

Lục Cảnh Hành nhắm mắt, hít sâu, ép bản thân mình bình tĩnh lại, rồi mới trừng mắt: "Trước kia cậu từng nói với tôi như thế nào?"

"Kể cả cô ấy có tỏ tình với tôi thì tôi cũng sẽ từ chối."

Nhưng mà —— Đường Mộ Bạch dừng lại một chút, "Là tôi tỏ tình với cô ấy."

Lục Cảnh Hành: "......"

Có khác gì nhau à?

Lục Cảnh Hành: "Hình như lúc trước cậu từng nói nếu như yêu em gái tôi, thì sẽ gọi tôi bằng bố."

Lúc này đến cả Tạ Khôn cũng không dám lên tiếng nữa.

Phòng khách hoàn toàn im ắng, ở trong phòng ngủ, Lục Dĩ Ngưng dán sát tai lên cánh cửa nhưng vẫn không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, cố tình là mặc dù bây giờ đã không cần phải trốn tránh Lục Cảnh Hành nữa, thế nhưng với cách ăn mặc của cô lúc này thì cũng không thể nào ra ngoài đối mặt với nhiều người như vậy được, cô lại điều chỉnh vị trí, quyết định tiếp tục nghe trộm.

Cách một cánh cửa, Đường Mộ Bạch mặt không biểu cảm nhìn Lục Cảnh Hành.

Hai bên im lặng hồi lâu, mấy người đang ngồi trên sofa nghiên cứu sợi dây chuyền nữ trong phòng khách, nghe thấy một từ vô cùng lạnh lùng ——

"Bố."

Lục Dĩ Ngưng cũng không biết cơn sóng gió này ngừng lại như thế nào.

Dù sao đợi đến khi cô sấy khô quần áo tối hôm qua rồi mặc lại đi ra ngoài, trong phòng khách đã chỉ còn lại một mình bảo mẫu.

Bảo mẫu cũng không phải người nhiều chuyện, thấy cô ra ngoài cũng không nói gì nhiều, chỉ giải thích một câu đơn giản: "Tiểu Bạch đến bệnh viện rồi."

Bà lại đưa tay chỉ vào phòng ăn, nhẹ nhàng nhắc cô ăn bữa sáng rồi liền đi làm chuyện của mình.

Hôm nay Lục Dĩ Ngưng phải đến tòa soạn, vốn dĩ lúc tỉnh dậy đã không còn sớm nữa, ăn sáng cũng không dám dây dưa quá lâu, chỉ dùng vài phút ăn xong rồi sau đó liền cầm lấy chìa khóa xe rời đi.

Vừa mới khởi động xe, màn hình điện thoại liền sáng lên: 【Giải thích đi.】

Lục Dĩ Ngưng: 【Đúng như những gì anh đã thấy.】

Lục Cảnh Hành: 【Không phải anh đã bảo là cậu ta không ổn à?】

【Nhưng em thấy cũng ổn lắm mà.】

Lục Cảnh Hành cảm giác em gái mình đã bị Đường Mộ Bạch dạy hư rồi, vừa muốn đánh chữ, màn hình liền nhảy ra thêm một câu: 【Anh, có một chuyện em muốn nói với anh.】

【Nói.】

【Nhưng anh phải hứa là sẽ không tức giận cơ.】

【Được.】

【Từ năm nhất em và anh ấy đã yêu nhau rồi.】

Vài phút sau, thấy Lục Cảnh Hành mãi vẫn không có động tĩnh gì, Lục Dĩ Ngưng mới thở phào nhẹ nhõm, khóe môi cô cong lên, lại gõ thêm một dòng chữ rồi ấn gửi đi.

Giây tiếp theo, bên trái tin nhắn hiện ra một dấm chấm than màu đỏ vô cùng bắt mắt, bên dưới còn có một dòng nhắc nhở thân thiện của hệ thống ——

【Tin nhắn của bạn đã được gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.】

--------------------------------------

Bị réo quá nên phải bỏ ngang deadline để đi làm nốt, hình như lại bị dừng hơi lâu rồi, tội lỗi tội lỗi quá

Toi cũng tự biết là toi hơi bị lậm tiếng Trung nên là chỗ nào đọc cấn cấn hoặc là cấu trúc nó bị kỳ quá thì các bạn cứ mạnh dạn góp ý nhé :>

Ờm... Chừng nào edit hoàn toi sẽ beta lại từ đầu cho nó mượt hơn :>>> maybe :>> Nếu không lười

Truyện Chữ Hay