Nghe Nói Thái Hậu Với Thái Hậu Là Thật Sao

chương 52: c52: nhạc phụ đại nhân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Theo một tiếng thê lương của Thích Trường An thét lên, Khương Xu cùng Khương Ngự Sử đều bị làm cho giật nảy mình.

Sau đó, bọn họ liền trông thấy ngọc quan của Thích Trường An như là một cái đầu người, ùng ục lăn đến bên chân Thích Trường Ninh

Cùng lúc đó, tóc đen bay khắp bầu trời giống như những chiếc lá rụng khỏi cành, từ từ rơi xuống đất.

Ánh mắt Thích Trường An đờ đẫn mất trọn vẹn nửa khắc mới từ từ tập trung lại.

Thích Trường Ninh không có giết hắn.

Thích Trường Ninh chỉa mũi kiếm xuống mặt đất, lãnh đạm vô tình nói: "Nay ta cắt tóc thay đầu, đây chỉ là một hình phạt nhỏ. Nếu có lần sau nữa, kiếm này vừa hạ xuống chính là đầu ngươi sẽ rơi khỏi cổ!"

"Thích Trường Ninh!" Thích Trường An có chút sụp đổ nói: "Chúng ta cùng phụ mẫu có chung huyết thống, cho nên cắt tóc của ta cũng giống như cắt tóc của ngươi. Ngươi bất hiếu! Ngươi có xứng với phụ thân không? Ngươi xứng với tiên mẫu dưới suối vàng sao??"

"Nếu không phải vì phụ mẫu, ngươi cho rằng ta sẽ vẻn vẹn cắt tóc ngươi thôi sao?" Thích Trường Ninh hỏi lại.

Thích Trường An không biết có phải hay không bi phẫn quá độ, vẫn là nhất thời tắt tiếng, không thể nói được trong thời gian dài.

Qua hồi lâu hắn mới ép ra được một câu: "Dù ta tự tiện chủ trương, ngươi cảm thấy ta không tôn trọng ngươi. Nhưng vô luận như thế nào ta đều là vì muốn tốt cho ngươi. Hôm nay ngươi là Yêu Hậu đặt ta vào tình cảnh như thế, sau này ngươi bị tất cả mọi người phản bội, đừng có lại đi cầu ta."

"Ha ha ha... " Thích Trường Ninh cười ra tiếng, "Ngươi cảm thấy ai gia sẽ biết sợ người phản bội mình sao?" Cặp mắt kia tựa hồ không hề quan tâm, cao ngạo mà lãnh đạm, miệt thị lấy hết thảy.

Khương Xu không nghĩ tới mình cũng sẽ trở thành "Yêu Hậu".

Nàng không có cách nào giống Thích Trường Ninh cười ra tiếng như vậy. Bởi vì sau này lại như Thích Trường An nói tới, Thích Trường Ninh thật bị người phản bội, chết không yên thân.

Thích Trường An nhặt lên tóc mình bị cắt, chật vật mà thất vọng rời đi.

Nháo kịch kết thúc, Thích Trường Ninh trở lại, Khương phụ thân lập tức mắt xem mũi mũi nhìn tâm cúi đầu.

Ngữ khí của Thích Trường Ninh bình tĩnh hơn rất nhiều: "Để Ngự Sử chê cười, gia môn bất hạnh, là lỗi ai gia."

"Lão thần sợ lắm, xin nương nương đừng nói như vậy."

"Lát nữa ai gia sẽ để cho Thích gia đưa lên lễ vật tạ tội, nay Khương gia cùng Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu chịu đựng tai bay vạ gió, ai gia tại nơi này đền bù lại cho Ngự Sử."

"Sắc trời đã tối, ai gia cùng Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu cũng nên hồi cung."

Nói xong, Thích Trường Ninh ra hiệu cho Khương Xu, nàng đang định rời theo cùng người kia.

"Chờ một chút, Thái hậu nương nương!"

Khương Thanh Chính bỗng nhiên làm Thích Trường Ninh dừng bước.

"Nương nương, còn nhớ đến Tể tướng vừa mới nói?"

Lông mày Thích Trường Ninh giãn ra, khinh thường nói: "Tôm tép nhãi nhép tức hổn hển nói bừa mấy câu, Khương Ngự Sử không cần để ở trong lòng."

"Nương nương." Khương Thanh Chính cuối đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Chuyện hôm nay, lão thần cũng không nghĩ nương nương thay chúng ta làm chủ, nhưng là nương nương hành động, khiến lão thần kinh hãi, hoảng sợ."

"Vì sao sợ hãi?" Thích Trường Ninh không hiểu nhìn chằm chằm hắn.

"Hôm nay, nương nương cắt tóc thay thủ cấp với Tể tướng, đã là trừng phạt cực nặng. Cơn giận của lão thần xác thực đã được an ủi, nhưng nhớ tới nương nương, không thể không nhiều lời vài câu."

Thích Trường Ninh không nói gì, hắn liền nói tiếp: "Cắt tóc là sỉ nhục, không thể bảo là không nặng nề, Thích Tể tướng chí ít sẽ phải hơn tháng không dám xuất hiện trước mặt người khác. Lúc Tể tướng ẩn lui, cục diện chính trị liền sẽ có rung chuyển, hắn thân là huynh trưởng của ngài, cử động lần này của ngài không khác gì cắt đứt cánh tay... Nương nương, xin ngài hãy cẩn trọng với những gì làm tiếp theo."

Thích Trường Ninh tựa hồ là kinh ngạc, Khương Ngự Sử từ trước đến nay đều luôn phản đối nàng, vậy mà lại nói với nàng ra những lời từ đáy lòng. Trầm mặc hồi lâu nàng mới lên tiếng: "Ái khanh phí tâm, ai gia trong lòng đều nắm chắc."

Khương Xu vừa mới bị hành động vừa rồi của Thích Trường Ninh làm cho kinh ngạc, trong lúc nhất thời chưa có nghĩ tới. Sau khi Khương phụ thân nhắc nhở, nàng mới phản ứng tới, nhìn như chỉ là cắt tóc Thích Trường An mà thôi, Thích Trường Ninh lại muốn vì cái này mà phải trả một cái giá quá đắt.

Vì cái gì Thích Trường An nguyền rủa Thích Trường Ninh sẽ bị những người phản bội?

Bởi vì Thích Trường An cũng biết, sắp có một đoạn thời gian rất dài, Thích Trường Ninh sẽ mất đi ủng hộ của hắn làm Tể tướng. Trừ phi về sau Thích Trường An bỏ qua hiềm khích lúc trước thì sẽ còn may ra có người ủng hộ nàng. Thế lực trong triều từ trước đến nay đều là này lên kia xuống, vốn là âm thanh điên cuồng phản đối, tự nhiên cũng sẽ xôn xao.

Tất cả áp lực sẽ đè nặng trên vai Thích Trường Ninh, một khi Thích Trường Ninh đổ xuống, Thích gia cũng sẽ trả giá đắt.

Cho nên Thích Trường An thống khổ, thất vọng lại tuyệt vọng.

Hắn thật rất muốn chất vấn Thích Trường Ninh, vì Khương Xu, đem chuyện làm được như thế không làm, nàng thật sẽ không hối hận sao?

Khương Ngự Sử hỏi: "Cho nên lão thần muốn thỉnh giáo nương nương, đối với ngài trăm hại mà không một chuyện lợi, ngài vì sao muốn làm? Lời vừa nãy của Thích Tể tướng, chẳng lẽ là thật không phải giả sao?!"

Khương Xu cảm thấy tim mình đập loạn một chút.

Không nghĩ tới phụ thân nàng còn nhớ rõ những lời nhảm nhí vô nghĩa của Thích Trường An.

Thậm chí còn khí thế hung hăng tìm Thích Trường Ninh chứng thực!

Ngón chân Khương Xu móc gấp.

Thích Trường Ninh lại còn cho Khương phụ thân giả bộ hồ đồ.

"Lời của Ngự Sử là có ý chỉ gì?"

Lời của Khương Thanh Chính không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi, thẳng thắn nói: "Ở giữa hai vị Thái hậu, phải chăng có phát sinh sự tình?"

Khương Xu vốn cho rằng Thích Trường Ninh sẽ trực tiếp phủ nhận, nhưng không có nghĩ đến nàng vậy mà nói: "Có thì như thế nào, không có thì sao?"

Không ngờ nghe lời này, Khương Ngự Sử trong lòng hơi hồi hộp một chút, chẳng lẽ đây là có ý? Thế nhưng là lại nhìn vẻ mặt kia của Thích Trường Ninh giống như là vẽ người vẽ mặt, khó vẽ xương, biết người, biết mặt khó biết lòng. Khương Ngự Sử ngược lại có chút không yên tâm.

Thích Trường Ninh buông rèm chấp chính lâu như vậy, triều chính trên dưới, cũng không ai có thể thăm dò tâm tư của nàng.

Khương Thanh Chính liền thuận nàng nói: "Nếu không có, lão thần tin tưởng cây ngay không sợ chết đứng, bất luận hôm nay lời đồn ra rầm rĩ như thế nào. Bụi bên trên, cuối cùng cũng có hết thảy đều kết thúc một ngày. Còn nếu có..."

Biểu lộ của Khương phụ thân bỗng nhiên trở nên trầm xuống rất nhiều.

"Ta tin Thái hậu nương nương cũng biết rõ ràng, có một số việc cuối cùng là phải trả giá quá đắt."

Thích Trường Ninh chậm rãi đi về phía hắn, Khương Ngự Sử thẳng tắp eo sống lưng, không kiêu ngạo không tự ti, ngẩng đầu cùng ánh mắt nàng tương đối.

Thích Trường Ninh xích lại gần hắn, Khương Ngự Sử tuổi đã cao còng xuống, đế giày của Thích Trường Ninh lại dày, nên phải hơi khom người mới có thể chạm tới tai hắn.

Nàng dùng giọng cực thấp, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy âm thanh nói: "Dù cái giá phải trả là như thế nào, ai gia cũng cam tâm." Nàng cũng không nhìn biểu lộ của Khương Thanh Chính, môi có chút cong lên, "Còn xin nhạc phụ đại nhân... Yên tâm."

Sau khi nói xong, vẻ mặt Khương Ngự Sử từng tấc từng tấc cứng ngắc, nàng xoay người sang chỗ khác, nắm lấy tay Khương Xu như rõ ràng không có chuyện gì xảy ra, rời đi Khương phủ.

Khương Xu mỗi bước đi đều cẩn thận, liều mạng cho Khương phụ thân một cái nháy mắt, nàng thật muốn biết Thích Trường Ninh vừa mới thì thầm gì với hắn!

Đáng tiếc Khương phụ thân cũng giống như khối đầu gỗ, ngơ ngác đứng tại chỗ, một bộ dáng như thất hồn lạc phách, căn bản không có tiếp thu được ánh mắt của Khương Xu!

Nàng hận hắn là khối đầu gỗ!

Sau khi Khương Xu cùng Thích Trường Ninh rời đi, sắc mặt của Khương Ngự Sử tái xanh lại xám trắng, người ngã thẳng xuống đất.

Đem quản gia vừa mới đuổi tới giật nảy mình.

"Người đâu - Nhanh đi mời lang y! Lão gia té bất tỉnh!"

Khôn Ninh cung.

Một ngày bị giày vò, Khương Xu cùng Thích Trường Ninh đều mệt rã rời, nhất là biết ngày mai tảo triều, chỉ sợ sẽ có chuyện không tốt đang chờ lấy các nàng.

Khương Xu thu thập xong giường chiếu, trông thấy Thích Trường Ninh ngồi tại bàn trang điểm, trước gương xử lý vết thương trước ngực nàng. Khương Xu mới nhớ tới lúc tại bên trên tháp quan sát, nàng vì tự vệ, từng lấy dao găm chỉ hướng Thích Trường Ninh. Đại khái là Thích Trường Ninh bởi vì quá nóng lòng tới gần nàng, mới có thể bị vạch tổn thương.

Nàng lẳng lặng nhìn xem Thích Trường Ninh xử lý xong vết thương, bỗng nhiên cảm giác đến, ngoại trừ để nàng sống trong nỗi sợ hãi bị người kia giết, ngược lại nàng mang bất hạnh đến cho Thích Trường Ninh rất nhiều. Hôm nay, loại sợ hãi này cũng đã giảm bớt đi sau khi huynh muội Thích gia đường ai nấy đi.

"Đang suy nghĩ gì đấy?" Thích Trường Ninh bỗng nhiên đến gần nàng.

"Tỷ tỷ, ngày mai sợ có vô số đếm không hết lời đồn truyền ra, ta nghĩ về Thượng Quốc Tự, thay tiên đế cầu phúc. Lời đồn không có sinh sôi nảy nở, liền không cách nào trưởng thành gai đâm về phía tỷ tỷ được." Khương Xu ngẩng đầu nói.

Nàng đã suy nghĩ sâu sắc về điều này. Chẳng qua là quay lại ngày nàng bị cấm túc ở Thượng Quốc Tự, nàng hy sinh một chút tự do, nhưng kết quả lại tốt cho nàng và Thích Trường Ninh.

Thích Trường Ninh ngẩn người, chậm rãi quay đầu, tựa hồ không quá tán thành.

"Cây ngay không sợ chết đứng... "

"Thế nhưng là tỷ tỷ... " Khương Xu bất đắc dĩ nhếch môi lên, "Chúng ta rõ là không trong sạch lắm... Đi?"

Thích Trường Ninh không nói lên lời quay đầu đối mặt cùng nàng. Tại giờ khắc này Khương Xu nhát gan, như bị giật điện ánh mắt lùi về.

Đêm thu thanh lãnh, trong cung lại không hiểu vì sao mà nóng rực lên, áo trong của Khương Xu bên trong đã có một chút mồ hôi.

Nàng cùng Thích Trường Ninh, là không trong sạch.

Lại vừa giả mù giả ngu cũng phải thừa nhận, quan hệ của các nàng đều hơn hai chữ thân mật, dù cho loại thân mật này, giới hạn tại thể xác.

"Cũng là bởi vì tất cả mọi người biết đạo lý Cây ngay không sợ chết đứng, lúc này, ngươi đi Thượng Quốc Tự cầu phúc, không phải liền sẽ bị người nói hay sao? Hết thảy như thường, ai gia không sợ bất luận lời đồn đại công kích. Hi vọng ngươi... Cũng không cần sợ."

Nàng hơi có chút chần chờ, nhưng lại dùng giọng điệu kiên định, chậm rãi nắm lấy tay Khương Xu, ở trên giường cùng nàng hứa hẹn.

"Lần này, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."

Nếu là lúc trước, Khương Xu tất nhiên sẽ không tin tưởng Thích Trường Ninh hứa hẹn, huống chi là bảo hộ cái gì?

Nhưng là hết lần này tới lần khác sự thật đã chứng minh, thời khắc mỗi khi nguy cấp, Thích Trường Ninh đều lựa chọn bảo hộ nàng.

Nàng ấy không có lừa nàng.

Điều này nói rõ Thích Trường Ninh cũng không phải giống như trong tưởng tượng là người vô tình không có nhân tính. Nàng không thể nói được thích nàng ấy cỡ như thế nào, nhưng là trong tâm có một chút thích người. Có lẽ là bởi vì lâu ngày sinh tình hoặc có lẽ là bởi vì da thịt kề nhau... Nhưng dù lý do là gì thì chắc chắn là có.

Tất cả sự tàn ác đối đều chỉ tồn tại trong miệng nàng ấy, mất rất nhiều thời gian để sưởi ấm trái tim, tất cả sự dịu dàng của nàng dành cho mình đều được chứng minh bằng hành động.

"Lần này, vì cái gì không thể để cho ta bảo hộ ngươi?" Khương Xu hỏi.

Thích Trường Ninh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó dứt khoát kiên quyết nói: "Nếu là lấy hi sinh làm điều kiện tiên quyết, ta không nguyện ý."

"Thế nhưng tỷ tỷ không phải vì ta hy sinh sao? Nếu như hôm nay tỷ tỷ không xử trí Thích Tể tướng, liền sẽ không có nhiều chuyện xảy ra, cũng sẽ không để mình trên triều đình càng thêm gian nan."

"Đây không phải hi sinh, nợ máu phải trả bằng máu cũng là điều đương nhiên. Đối với hắn, vẻn vẹn cắt tóc thay thủ cấp, ta còn cảm thấy thua thiệt cho ngươi." Thích Trường Ninh xin lỗi nói.

Khương Xu dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn xem người kia, nàng thực sự cảm thấy áy náy vì sự việc này, thậm chí còn thẳng thắn nói ra mọi suy nghĩ của nàng với mình.

"Điều làm ta lo lắng nhất, chính là lời mà Thích Trường An uy hiếp ta. Hiện tại trong ngoài chưa định, phụ thân ta bên ngoài lãnh binh chinh chiến. Nếu huynh muội chúng ta bất hoà, ta đem đứa con duy nhất của hắn xử quyết, hắn tất nhiên muốn cùng ta quyết liệt... Còn có, Thích Trường An dù sao cũng là người thân ta. Dù ta cực hận hắn, nhưng là mối quan hệ huyết mạch này, ta chung quy là do dự, khó mà ra tay. Cho nên ta mới nghĩ lại cho hắn một cơ hội... "

"Cắt tóc thay thủ cấp đối với hắn là đả kích cực lớn, Đó là hình phạt nặng nề hơn nhiều so với việc ta đánh cho hắn một trận. Đồng thời, ta cũng không có như vậy mà tín nhiệm hắn sẽ biết hối cải, hắn không thể xuất hiện trước mặt người khác, liền không dễ dàng như vậy có chủ ý với ngươi. Vì thế, cho dù ta cũng sẽ bởi vì mất đi sự trợ giúp của Tể tướng mà đánh đổi một số thứ, cái kia cũng là ta nguyện ý tiếp nhận."

Trong lịch sử Yêu Hậu nở mày nở mặt, nói xong chính là khí phách phấn chấn, tàn sát thiên hạ đây này? Rõ ràng trước mắt nàng người này, mỗi một bước đi đều tính toán trước mười bước. Một bước đạp sai, cũng có thể rơi vào vực sâu không đáy. Dạng này như một người giẫm trên băng mỏng, tại sao lại có thể bị phong ấn trong hư vô mà thế hệ tương lai không thể chạm tới bằng ngôn từ phiến diện như vậy?

"Tỷ tỷ, ta không trách ngươi, ngươi vì ta đã làm đủ nhiều. Lúc trước ta đáp ứng ngươi, muốn cùng ngươi đồng tiến đồng lui, ta Không nghĩ muốn nuốt lời. Ta... Cũng là Thái hậu mà. Có cái gì, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt." Đây là lần đầu tiên, Khương Xu dám ở trước mặt nàng nhấn mạnh thân phận của mình, mà không sợ bị nàng nghi ngờ.

Thích Trường Ninh luôn ở bên cạnh nàng bằng xương bằng thịt, nhưng nàng luôn muốn đấu tranh với Yêu Hậu trong trí tưởng tượng của mình, người tồn tại ở thời gian và không gian xa xôi, được tạo hình bằng bút mực giấy nghiên.

Máu thịt chân thực chạm không tới, hư vô tưởng tượng chiếm cứ tất cả.

Nàng nguyện ý từ giờ trở đi, quên cái Yêu Hậu Thích Trường Ninh kia trong sử sách, quên đi Thích Trường Ninh sẽ g iết chết mình, mở lòng đón nhận người trước mặt.

Thích Trường Ninh chần chờ ôm lấy lưng nàng, môi chậm rãi cong lên, dùng sức gật đầu một cái.

"Được."

Hôm sau.

Song Thái hậu cấu kết truyền ngôn, quả nhiên đã được người người truyền bá xôn xao.

Trong và ngoài Càn Thanh Cung, quan viên chờ tảo triều bắt đầu nghị luận sôi nổi.

"Ngươi nói chuyện này là thật sao? Vì cái gì nghe buồn cười như vậy? Trước đây chưa từng nghe nói qua!"

"Là thật, nghe nói Thích Thái hậu cũng vì chuyện này mà phản nghịch Thích Tể tướng! Ngươi không thấy hôm nay Thích Tể tướng không tới sao?"

"Không chỉ có Thích Tể tướng không đến, cái lão già ngoan cố Khương Ngự Sử kia vậy mà cũng không đến! Truyền ngôn đều không sai!"

"Các ngươi một đám ngu xuẩn nghe theo ý kiến ​​của người khác, lời người ta nói đều tin! Ta chỉ có thể nói hiểu đều hiểu, hai ngày trước bởi vì bản án của Kính Khang Vương, chủ thẩm Thích Tể tướng cùng Khương Ngự Sử bất đồng quan điểm, thủy hỏa bất dung. Khương Ngự Sử trực tiếp cáo ốm không ra, không biết là thật hay là giả, tự nhiên cáo bệnh giả không vào triều. Tính tình Thích Tể tướng vốn nóng nảy, làm sao nhịn được khẩu khí này? Tất nhiên là cùng Khương Ngự Sử cãi nhau, mới có thể cũng cáo bệnh không vào triều. Ta nói các ngươi, trong đầu chứa toàn tình tình yêu yêu, khẳng định là vườn Lê Thoại nghe nhiều, tình nguyện tin tưởng chuyện hoang đường như thế, bên trong cũng không nghĩ một chút đấu tranh chính trị!"

"Những gì ngươi nói quả thực đáng tin hơn nhiều so với lời đồn nhảm kia."

"Hiện tại lời đồn đại huyên náo xôn xao, hai Thái hậu lúc trước đều thân thân mật mật, bây giờ sợ là muốn tránh hiềm nghi đi?"

Đám người đang nói, chợt nghe tiếng hô lớn.

"Bệ hạ giá lâm - Mẫu Hậu Hoàng Thái hậu giá lâm - Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu giá lâm - "

Đám người rướn cổ lên nhìn ra phía ngoài.

Chỉ gặp hai Thái hậu tay nắm tay cùng nhau mà đến, cùng giống như lần trước không khác chút nào.

Truyện Chữ Hay