“Sư tôn, người còn định đi đâu nữa?”
***
Khúc hát trên sân khấu đã kết thúc, Thiên Lũng Cảnh cũng mở mắt ra. Y nâng chén trà bên cạnh lên quệt nắp nhẹ nhàng vài cái, rồi nhấp một ngụm, đoạn buông chén trà đứng dậy bỏ đi.
Từ lúc y bước đi, những bông sen trắng quyến rũ khắp hồ bắt đầu khô héo tàn lụi, tựa như oán linh buông hơi thở cuối cùng.
Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch cũng đột ngột quay về thuyền hoa. Cùng lúc đó, tất cả Nghiệp Liên màu tím đen trên mặt hồ đều lập tức mất tăm mất tích!
Hai người còn chưa kịp nói gì với nhau, thì đã thấy Thiên Lũng Cảnh khoan thai bước ra từ trong khoang thuyền.
“Vở diễn trên thuyền này cũng không tệ lắm, khá hay.” Thiên Lũng Cảnh cười thoải mái, “Nhỉ?”
Hai người không dám lên tiếng, như hai đứa bé phạm lỗi cúi gằm mặt chờ bị phạt.
Cái sư tôn nói đến, rốt cuộc là vở diễn nào, vở trên thuyền hay vở trong giấc mộng…
Có điều, cảnh tượng ban nãy gây sốc quá, họ chưa định thần ngay. Thẩm Tam Xuyên nhớ tới hình ảnh hồi mình gặp sư tôn lần đầu, khí phách như đứng trên vạn người của thầy quả thực khiến người ngoài trông theo mà run rẩy không thôi! Khoảnh khắc thầy dùng Uyên Quang ban nãy cũng thế, máu tươi bừng nở, vừa đẹp mà cũng vừa máu me, được diễn tả quá là sinh động chuẩn chỉnh. Dù kẻ dưới lưỡi kiếm giống thầy như đúc, thầy cũng chẳng hề do dự tẹo nào, cử chỉ thương xót duy nhất là đưa tay che mắt con mồi!
Sau đấy, dù có tế thần, hay giết Phật, cũng chẳng là gì trong mắt thầy.
“Hôm nay khuya rồi, về nghỉ một đêm đã, ngày mai lên đường cho sớm sủa.”
Thiên Lũng Cảnh dường như cũng không muốn đề cập đến chuyện vừa xảy ra ban nãy. Hai người đều thở phào, nói tiếp cũng chẳng biết bàn gì.
Quay lại quán rượu, về phòng mình rồi, Thẩm Tam Xuyên không nhịn nổi nữa, mở miệng hỏi Lục Lâm Trạch: “Giấc mộng ban nãy rốt cuộc là của ai?”
Lục Lâm Trạch chống đầu: “Không rõ ạ, nhưng đệ có thể nhận ra lão Hoang Tịch kia thoát cũng chật vật đấy.”
“Vậy gã sẽ thôi theo đuổi sư tôn chứ?”
Lục Lâm Trạch nói cực kỳ chắc mẩm: “Thôi ư? Không thể nào, có khi lão càng yêu đậm sâu hơn ấy chứ. Dù sao lão khùng mà, lưu luyến si mê Thiên Lũng Cảnh cả trăm năm rồi.”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì nhìn hắn chăm chú, cuối cùng vẫn hỏi vấn đề mà mình muốn hỏi từ lâu: “Ta cứ cảm thấy sư đệ rất hiểu Hoang sư huynh ấy, rốt cuộc đệ và gã có quan hệ gì?”
Thật ra riêng chuyện này Thẩm Tam Xuyên cũng từng hỏi hệ thống rồi, nhưng hệ thống chỉ có thể trình bày setting truyện gốc cho anh chàng thôi. Nghe nói, vì muốn nghiên cứu thuốc giải Triền Tình Ti, tiếp cận Thiên Lũng Cảnh trăm năm không rời Ải Phong Nguyệt, Hoang Tịch đã nhận khá nhiều những đứa trẻ thông minh lanh lợi về làm đồ đệ, bồi dưỡng họ thành tài, sau đó đưa vào Ải Phong Nguyệt. Lục Lâm Trạch chính là một trong số đó! Có điều hắn nổi bật quá, cuối cùng trở thành chủ nhân của ba châu Huyền Sát, khiến tất cả bè lũ tu ma trong thiên hạ phải bái phục mình.
Bởi vậy khi Thẩm Tam Xuyên vào xem cốt truyện trong nguyên tác, anh chàng mới nghe thấy Yển Ma Chân quân nói với Ma Tôn rằng con là đứa trẻ mà ta tự hào nhất.
Nói cách khác, ở trong nguyên tác, Lục Lâm Trạch và Hoang Tịch có thân phận thầy trò. Nhưng không biết tại sao, tại thế giới này, dường như Lục Lâm Trạch và Hoang Tịch không chỉ đơn giản là thế. Có lẽ do Thẩm Tam Xuyên luôn tích cực thay đổi cốt truyện, nên thế giới này đã khác xa thế giới gốc, đến độ hệ thống cũng không thể chắc rốt cuộc quan hệ hiện tại giữa Lục Lâm Trạch và Hoang Tịch là gì…
Lục Lâm Trạch cười cười, một thoáng giảo hoạt hiện lên trong đôi mắt: “Sư huynh sẽ biết liền thôi. Giờ còn bàn tiếp, đệ e đêm nay huynh ngủ không yên mất.”
Ngủ không yên á? Tại sao?
Thẩm Tam Xuyên còn đang ngẫm ngợi, thì chợt thấy Lục Lâm Trạch đứng dậy đi tới. Sau đó hắn bắt đầu c ởi quần áo của anh chàng rất đỗi tự nhiên… Anh chàng sợ tới mức cuống quít đè tay Lục Lâm Trạch lại: “Sư đệ, đệ… làm gì thế?”
Lục Lâm Trạch trả lời như một lẽ dĩ nhiên: “Muộn thế này rồi, đương nhiên là đi ngủ.”
“Vậy cũng không cần c ởi đồ của ta chứ…”
“Chúng ta đã đính hôn rồi, sắp lập khế ước chính thức đến nơi. Đệ hầu hạ người mình yêu thay quần áo là chuyện bình thường lắm mà?” Nói đoạn, hắn kéo cái tay đang ấn tay mình của Thẩm Tam Xuyên ra, tiếp tục c ởi quần áo của anh chàng, “Đệ còn phải hầu hạ sư huynh tắm gội, lên giường nghỉ ngơi nữa!”
“Ta, ta tự làm được những việc ấy mà!”
Lục Lâm Trạch cười tủm tỉm nói: “Đúng là sư huynh tự làm được, nhưng sư huynh quên mình đã cho phép đệ làm những chuyện chỉ tình nhân mới có thể làm với huynh rồi sao?”“…”
Hình như có vụ đấy thật…
Nhưng chắc chắn lúc đấy anh chàng bị lú lẫn sao ấy, nên mới đồng ý lời đề nghị xấu hổ thế này!!! Giờ hối hận còn kịp nữa không?!
【 Hệ thống: Ồ hố, ký chủ, cơ hội kiếm điểm lại đến nữa rồi hả 】
Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy im đi!
【 Hệ thống: Yên tâm, vậy tui sẽ bật mode cộng điểm im lặng cho cậu! Khởi động –】
Thẩm Tam Xuyên: Ý tớ không phải thế!
Nhân lúc Thẩm Tam Xuyên còn đang ngẩn tò te, Lục Lâm Trạch bế bổng anh chàng lên, vừa đi vừa thủ thỉ bên tai anh chàng: “Phòng to có cái lợi là, chỗ này còn có một suối nước nóng nhỏ. Trước đấy đệ nghía thử rồi, chẳng những nhiệt độ vừa xinh, còn đủ cho hai người ngâm đấy…”
Mặt Thẩm Tam Xuyên lập tức đỏ au, anh chàng hoảng hốt muốn giãy ra: “Đệ tắm trước đi, ta đợi đệ tắm xong rồi vào!”
Lục Lâm Trạch không cho anh chàng trốn: “Sư huynh tính nuốt lời ư?”
“Sư đệ, ta… ta đổi ý có được không?”
“Được thôi, nhưng nếu sư huynh nuốt lời, thì đệ cũng bội ước.”
Thẩm Tam Xuyên đần mặt: “Là sao?”
“Đệ từng nói sẽ không làm đến bước cuối cùng với huynh, nhưng giờ không tính nữa.” Hắn hôn lên tai Thẩm Tam Xuyên, “Dù sao cũng tại sư huynh đổi ý trước đấy.”
Thẩm Tam Xuyên trợn tròn mắt vì sợ: “Sư đệ, sư đệ, ta sai rồi… ta không đổi ý, thật sự không đổi ý!”
Lục Lâm Trạch cười ranh mãnh như thể đã thực hiện được quỷ kế: “Vậy mình ngâm suối nóng chung nhé?”
“Ừ.”
“Đệ tắm giúp huynh nha?”
“… Được.”
“Không từ chối cho đệ xoa bóp toàn thân chứ?”
“Cứ làm đi.”
“Chăm sóc cẩn thận từng ngóc ngách đấy.”
“… Ừ.”
“Tối nay cho đệ ôm huynh ngủ nhé?”
Mặt Thẩm Tam Xuyên đã nóng đến độ có thể hâm lại đồ ăn, anh chàng đành ôm cổ Lục Lâm Trạch, vùi đầu vào vai hắn: “Ta đồng ý cả với đệ mà, nhưng đừng nói thành lời nữa, ngại lắm, xin đệ đấy…”
…
Hai kẻ nào đó quan sát toàn bộ quá trình của hai người không khỏi bày tỏ lời độc thoại nội tâm:
【 Hệ thống: Trời đất ơi, Tôn thượng thả thính out trình thiệt, hình như thính còn ngon hơn trong nguyên tác, tê rần tận xương luôn. Ký chủ đúng là không có tuổi, sắp tới lúc cho vượt rào rồi 】
【???: Thằng oắt con học được mấy thứ này ở đâu thế, mình xem mà cũng phải đỏ cái mặt già 】
…
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tam Xuyên ra ngoài với đôi mắt thâm quầng, còn Lục Lâm Trạch theo sau anh chàng thì lại tươi tỉnh sáng láng.
Phu xe đã chuẩn bị xe ngựa xong xuôi, thấy hai người đi tới, anh ta vui vẻ chào hỏi họ. Sau đấy trông sắc mặt Thẩm Tam Xuyên, anh ta bỗng vuột miệng: “Tối qua Thẩm công tử không được ngon giấc ạ? Nằm giường khó chịu hay sao? Ôi thôi đúng là lỗi của con, làm hại công tử rồi!”
Thẩm Tam Xuyên vội nói: “Không không, tối qua chơi trễ với hưng phấn quá, nên hơi mất ngủ thôi, không có gì đáng ngại!”
Bấy giờ phu xe mới thở phào: “Thì ra là thế, nơi này quả thực là địa danh có tiếng khắp làng trên xóm dưới, nhất là con thuyền hoa tối qua, nó là món nổi đình nổi đám nhất đấy ạ! Thẩm công tử đi chơi lần đầu, vui vẻ hưng phấn là điều khó tránh. Lát nữa xin công tử cứ nghỉ cho thỏa trên xe đi ạ!”
Lục Lâm Trạch cũng gật đầu hùa theo: “Hưng phấn đến mức nào? Lần sau chơi lại nhé?”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Hôm qua còn bảo Hoang Tịch giở trò dê cụ, anh thấy em cũng chẳng kém cạnh gì đâu em ạ!
Mấy người đang trò chuyện, Thiên Lũng Cảnh cũng đi ra. Vừa thấy sắc mặt Thẩm Tam Xuyên, y cũng vuột miệng hỏi: “Hôm qua Tam Xuyên không ngủ được à?”
Thẩm Tam Xuyên: “… Chắc là hơi lạ giường, cho nên…”
Đừng hỏi nữa, người ta ngại chết mất!
Làm sao có thể nói thẳng là tối qua bị sư đệ giở cả đống trò xí hổ, sướng điên người nên không ngủ nổi chứ!!!
Thiên Lũng Cảnh nhòm Lục Lâm Trạch: “Lâm Trạch không ngủ chung với con à?”
Thẩm Tam Xuyên nhất thời chưa hiểu ý Thiên Lũng Cảnh: “Dạ?”
Thiên Lũng Cảnh nói: “Chẳng phải trước kia con từng bảo con sợ tối không dám ngủ một mình, phải bắt Lâm Trạch ngủ chung bằng được sao?”
Nhớ lại những gì mình nói với Chưởng môn sư tôn để lấp li3m vụ sư đệ lén lẻn vào các Lâm Uyên Thủy, mặt Thẩm Tam Xuyên đúng kiểu khóc không ra nước mắt. Đậu xanh, chính mình tự đào hố chôn mình chứ ai!
Lục Lâm Trạch đứng cạnh cười: “Sư huynh khỏi cần sợ tối nữa, sau này đệ sẽ luôn ngủ cùng huynh, không để huynh phải ngủ một mình đâu ạ.”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Lại có thêm hố mới đấy à?
…
Sau cuộc trò chuyện này, ba người ngồi lên xe ngựa bắt đầu lên đường. Thi thoảng họ có tán dóc mấy câu, nhưng đều ăn ý tránh chuyện xảy ra trên thuyền hoa tối qua đi.
Huyện Sùng Phùng mỗi lúc một gần thêm, từng đợt hương sen dìu dịu bay theo làn gió. Hương sen thanh nhã này còn ẩn chứa chút cao quý, tựa như người con gái đẹp e thẹn chậm rãi vén chiếc khăn che mặt lên, làm người ta chờ mong thấp thỏm.
Lục Lâm Trạch giải thích: “Huyện Sùng Phùng có nhiều sen lắm, hơn nữa hương sen là đặc sản của Sùng Phùng, hoa sen ở những nơi khác đều không có mùi hương.”
Thẩm Tam Xuyên nghĩ bụng, mùi hương này có vẻ quen quen, hình như mình từng ngửi thấy ở đâu rồi.
Có điều hoàn toàn không nhớ nổi đấy là chỗ nào.
Anh chàng đang tính hỏi thử sư đệ, thì chợt phát hiện xe ngựa đỗ lại trước cổng một biệt viện xa hoa siêu khủng…
Úi chà, trông còn xịn hơn quả biệt thự trong nội cảnh của mình! Dream house trong giới dream house đây! Hệ thống, đằng ấy học hỏi người ta đi!
【 Hệ thống: Được mà, sau khi đổi xong biệt viện trong nội cảnh, cậu có thể nâng cấp quy mô biệt viện bằng điểm tích lũy, chỉ cần điểm của ký chủ đủ nhiều thôi! Cậu hiểu rồi chứ, quý trọng Tôn thượng đê hê hê hê 】
Thẩm Tam Xuyên: …
“Tới nhà đệ rồi.” Qua cửa sổ xe, Lục Lâm Trạch Xuyên thấy quản gia ra mở cổng, một tốp người hầu đứng thành hàng bên ngoài, cung kính nghênh đón họ về.
Hắn nhảy xuống xe đầu tiên, nhìn quản gia trông khá trẻ trung, không kìm nổi nụ cười, sau đấy gọi một câu to tát rõ ràng: “Ngũ thúc, cha già nhà con đâu ạ?”
Quản gia trẻ tuổi được Lục Lâm Trạch gọi là Ngũ thúc thưa: “Thiếu gia, lão gia bảo cậu và Thẩm công tử về phòng nghỉ ngơi một lát. Ngài ấy muốn gặp riêng Vu Nguyệt Thượng nhân trước, bàn mấy chuyện phụ huynh với Thượng nhân.”
“Gấp vậy cơ ạ, không để sư tôn con nghỉ ngơi một lát đã sao?”
Ngũ quản gia nhìn vào trong xe: “ Nếu Vu Nguyệt Thượng nhân muốn nghỉ trước, thì tôi xin về thưa với lão gia ngay để ngài ấy…”
“Không sao, đưa ta đi gặp ông ấy luôn đi.” Thiên Lũng Cảnh xuống xe, khí chất trẻ trung xinh đẹp tuyệt trần như thần tiên của y khiến đám tôi tớ đã được huấn luyện cẩn thận cũng phải ngây ngẩn, đồng loạt cảm thán kinh ngạc.
Tiếp theo Thẩm Tam Xuyên cũng xuống xe, đám đông càng ngẩn ngơ ngắm anh chàng hơn. Đây chính là người thiếu chủ luôn mong được lập khế ước đó sao?
Thấy Lục Lâm Trạch nắm tay anh chàng với vẻ mặt thương yêu chiều chuộng, trông rõ là chở che bao bọc… Mọi người lại phải cảm thán lần nữa. Trước khi gặp phu nhân của thiếu chủ, họ đều cảm thấy dẫu là đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân, hay người thừa kế tương lai của Ải Phong Nguyệt, cũng chẳng xứng với thiếu chủ nhà họ. Nhưng hôm nay được diện kiến người thật…
Chẹp, bảo sao thiếu chủ say như điếu đổ thế.
Quả thực đúng là một đôi trời sinh mà!
Thẩm Tam Xuyên xuống xe, thấy đám tôi tớ đông nghìn nghịt và bốn chữ “Biệt viện Sùng Phùng” to tổ bố viết trên biển hiệu, anh chàng hơi cạn lời hỏi Lục Lâm Trạch: “Trước giờ đệ chưa từng kể với ta là nhà đệ lớn thế này…”
Lục Lâm Trạch nói: “Biệt viện thôi, cha già nhà đệ còn có nhiều nhà ở nơi khác lắm. Căn này không phải quá to, nhưng cha khá thích chỗ này.”
“Nhưng trông đệ chả giống một đứa rich kid giàu nứt đố đổ vách gì cả!”
Lục Lâm Trạch cau mày: “Rích kít? Hình như đây là lần thứ hai sư huynh nói từ này với đệ rồi?”
Thẩm Tam Xuyên khoa tay múa chân giải thích: “Là kiểu… con trai ngốc nhà địa chủ ấy.”
Lục Lâm Trạch nghe xong thì bật cười ha hả. Đám người ở xung quanh thấy thế đều ngẩn ra, thiếu chủ mà còn biết cười như vậy cơ à!
“Nhà đều là của cha đệ cả. Nói thật, đệ cảm thấy mình với cha không liên quan đến nhau lắm, đệ cũng chẳng thích sống trong nhung lụa.” Lục Lâm Trạch nắm tay Thẩm Tam Xuyên, “Nhưng sư huynh chớ lo, không dựa sức cha, đệ vẫn nuôi được huynh, tuyệt đối không để sư huynh phải tủi hổ tẹo nào đâu.”
“… Ý ta không phải thế!”
…
Gặp bên ngoài xong, ba người vào nhà. Lục Lâm Trạch đưa Thẩm Tam Xuyên về phòng nghỉ ngơi, còn Ngũ quản gia thì dẫn Thiên Lũng Cảnh đi gặp chủ nhà.
Cảnh trí trong biệt viện Sùng Phùng đẹp đẽ vô cùng, rất nhiều chỗ dùng hoa sen để trang trí, khá nhiều chi tiết được khắc hoa văn hình sen. Đình đài lầu các, cầu nhỏ suối trong đều tối giản mà lại cực kỳ tinh xảo. Khác với những gia đình giàu xổi màu mè hoa lá chỉ theo đuổi phú quý, nơi này khiêm tốn nền nã, bình yên và phong nhã. Tất cả đều phản ánh khí chất và khiếu thẩm mỹ cầu toàn của gia chủ.
Còn rất phù hợp với sở thích của Thiên Lũng Cảnh nữa.
Ngũ quản gia dẫn Vu Nguyệt Thượng nhân tới một gian phòng sâu nhất trong biệt viện, rồi nói vô cùng lễ phép: “Thượng nhân, lão gia nhà tôi đang chờ ngài trong ấy. Ngài ấy muốn tâm sự riêng với ngài, nên tôi không vào theo Thượng nhân nữa. Cửa không khóa, Thượng nhân không cần gõ cửa đâu, cứ vào luôn là được ạ.”
Thiên Lũng Cảnh gật đầu, đẩy cửa vào theo lời. Ngũ quản gia khép cửa lại, đoạn rời đi.
Nhưng Thiên Lũng Cảnh vừa bước vào là nhận ra ngay căn phòng này không ổn. Y xoay người toan mở cửa, bỗng bị ai đó ấn tay lên cánh cửa.
Giọng nói quen thuộc vọng lại từ đằng sau.
“Sư tôn, người còn định đi đâu nữa?”
[HẾT CHƯƠNG 64]