Ngân Tích (Dấu Vết) – Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhất

chương 1-2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong phòng làm việc tổng giám đốc rất có phong cách.

“Ngồi.”

Tổng giám đốc SMART – Cảnh Mộ Chi ngồi trước máy tính xách tay ngẩng đầu lên. Làm người lãnh đạo một công ty đầu tư quản lý liên doanh nổi danh quốc tế, hắn có tuổi tác và mị lực khiến người giật mình, tu dưỡng tốt đẹp, cùng khí khái quý tộc mà phần tử tinh anh thương giới độc hữu.

Cao Tuấn chính là bạn tốt mà hắn hình bóng không rời từ thời đại học ở Mỹ, mà gia trưởng hai bên gia thế hiển hách cũng bảo trì quan hệ trường kỳ tốt đẹp, giao tình không nhạt.

Hai người dựa vào tài sản hùng hậu của đời trước hỗ trợ, lại thêm nhãn lực độc đáo và trí óc của bản thân, vài năm sau, đã đưa công ty quản lý lúc đầu khởi điểm chỉ có một trăm vạn đô-la này phát triển thành một cái PROJECT độc lập có thể xoay vần huy động một công ty liên doanh nổi danh ngân quỹ hơn một nghìn vạn đô-la.

Đem so sánh, bối cảnh của Trác Lập Phàm thì bình thường nhiều lắm.

Y gia thế bình thường, xuất thân từ thị trấn nhỏ, trải qua sự nỗ lực của bản thân thi đậu đại học hạng nhất, lấy tư thái sinh viên giỏi mà tốt nghiệp, cũng vào năm năm trước gia nhập SMART. Cẩn cẩn trọng trọng, từng bước, từ kỹ thuật viên làm đến trợ lý, phó quản lý, quản lý, lại tới phó tổng quản lý. Ngắn ngủi năm năm, y liền giao ra một bảng thành tích thập phần đẹp đẽ.

Hiện tại, y, Cao Tuấn và Cảnh Mộ Chi, đã trở thành thành viên lãnh đạo chủ chốt của SMART, nhóm ba người siêu cường tiếng tăm lừng lẫy của giới đầu tư liên doanh.

“Thế nào, hôm qua ngủ không ngon?” Cảnh Mộ Chi mỉm cười hỏi Cao Tuấn.

Mặc dù chức vị bất đồng, nhưng ở riêng, phương thức xử sự của ba người giống như bạn tốt.

“Kéo tới kéo lui với mấy đứa bạn đến ba giờ, sáng sớm thế nhưng được một thằng cha phiền phức muốn chết đánh thức.” Cao Tuấn lại đánh một cái ngáp, hơi hơi nâng lên đôi mắt hẹp dài, ánh mắt mị nhân như đáy nước trượt về phía nam tử im không tiếng động ngồi ở một bên.

“Chẳng qua bộ dạng cậu vậy mà rất có tinh thần.” Cảnh Mộ Chi nhìn về phía Trác Lập Phàm đang chuyên tâm xem xét một phần báo cáo phân tích đầu tư, đáy mắt có tán thưởng không chút nào che giấu.

Nam tử trước mắt, là loại hình tuyệt đối bất đồng với Cao Tuấn.

Trác Lập Phàm có thể vì công tác một ngày bận đến hai mươi bốn giờ, mà Cao Tuấn, chỉ cần vượt qua sáu giờ kém đã quy định, liền bàn chân bôi dầu, chuồn mất không thấy bóng người. Tín ngưỡng của thằng cha này chính là “RELAX”, vui chơi ăn uống vị thứ nhất, mọi sự khác tính sau.

“Cậu ta không có đi, mới sớm đã về nhà đi ngủ rồi, thằng cha nửa điểm tình thú cuộc sống cũng chả có.” Cao Tuấn tiếp lời nói.

“Cao phó tổng, ENGLISH TEA của ngài.” Trợ lý đặc biệt đưa trà lên.

“Cảm ơn, anh đợi lâu thật lâu rồi.” Nghe thấy hương thơm nức mũi của ENGLISH TEA, Cao Tuấn thoáng cái tinh thần đại chấn.

“Trác phó tổng, của ngài.”

“Ừ.” Nhàn nhạt đáp một tiếng, Trác Lập Phàm thuận tay cầm lấy cái tách, đưa tới bên miệng mới biết được không phải thứ mình quen uống, bất thường chợt nhăn mi đầu.

Thư ký mật run tim hoảng nhìn sắc mặt y.

“Bệnh bao tử của ngài đã khá nghiêm trọng rồi, bác sĩ căn dặn không thể lại uống cafe đen đặc như là LONG BLACK và vân vân, cho nên em…”

Sắc mặt thật đáng sợ, khiến người không rét mà run. Trác Lập Phàm theo tin đồn là một suất ca khó chọc nhất đáng sợ nhất trong nhóm ba người. Ai biết Trác Lập Phàm chỉ là gật gật đầu, lời nào cũng không nói, đem đồ nóng trên tay một hơi cạn sạch.

“Tốt, nói chính sự.”

Cảnh Mộ Chi cầm lấy một tập tư liệu, “Một tuần trước, tôi giao cho cậu văn kiện đầu tư liên doanh của Bằng Vũ Tại Tuyến chắc các cậu đều xem.”

“Là cái trang web kinh doanh điện tử áp dụng đầu tư liên doanh một nghìn vạn đô-la sao?” Trác Lập Phàm nói.

“Một nghìn vạn đô-la?!” Cao Tuấn cười phá một tiếng ồn ào, “Nhiệm vụ không ngờ không ít a, chỉ là bọn họ có bản lĩnh hoàn tiền sao?”

Trác Lập Phàm lật tư liệu thoáng cái, nói: “Báo cáo tài chính của bọn họ ghi rõ, hồi báo vào năm thứ ba, %.”

“Thời gian thế nhưng không dài, chỉ là tỷ lệ hồi báo sơ sơ đã hạ một bậc.” Cảnh Mộ Chi ngón trỏ nhẹ gõ mặt bàn, “Vậy bọn họ dự định lấy phương thức gì hồi quỹ?”

Trác Lập Phàm đem hai bản tư liệu bày ra trên mặt bàn, chỉ vào nói: “Lần này có điểm đặc biệt, bọn họ đưa ra hai PROPOSALS. Một cái là phương thức trả tiền truyền thống – tiền mặt, cái khác chính là chuyển cổ phần, %.”

Mặc dù bình thường đùa giỡn đã quen, một khi đàm chính sự, ba người liền nghiêm túc dị thường, tỏ ra thực lực chân chính của một thế hệ tinh anh mới trong thương giới.

“Chuyển cổ phần?” Cao Tuấn xòe ra hai bàn tay, “Tôi thế nhưng là người cực kỳ lười, tôi mới không cần vừa ra chuyện liền đi theo sau mông bọn họ thu dọn mớ hỗn độn.”

“Cậu cảm thấy sao?” Cảnh Mộ Chi nhìn Trác Lập Phàm.

“Tôi cũng cảm thấy không sáng suốt.” Trác Lập Phàm nhẹ lắc đầu, “Đặc điểm của liên doanh tài sản chính là chúng ta không vì công ty đầu tư đảm nhận bất luận mạo hiểm và trách nhiệm hậu kỳ nào, cũng tuyệt không nhúng tay vào hoạt động quản lý của nội bộ công ty. Nếu như thật sự muốn làm như vậy, có gì khác biệt với công ty đầu tư bình thường?”

“Ừm…” Cao Tuấn gật gật đầu, cười nói: “Càng đơn giản càng tốt mà.”

“Kỳ thật những cái đó tôi đều không để ý, tôi chỉ là muốn biết rõ, rốt cuộc cuối cùng chúng ta có thể được đến bao nhiêu?” Cảnh Mộ Chi hỏi.

“% tỷ lệ hồi báo, cộng ba năm lợi tức, cộng thành phẩm, chúng ta tổng cộng có thể được…” Trác Lập Phàm bấm máy tính, đưa con số trên màn hình LCD cho Cảnh Mộ Chi và Cao Tuấn nhìn.

“NOT BAD.” Cao Tuấn nhẹ nâng mi.

“RISK thì sao? Tỷ lệ rủi ro, có tính qua chưa.” Cảnh Mộ Chi nói.

“Năm mươi năm mươi.” Trác Lập Phàm đem báo cáo phân tích rủi ro giao cho Cảnh Mộ Chi, nói: “Tất cả tư liệu cậu cần đều đang ở đây.”

“WELL DONE.”

Cảnh Mộ Chi hiển nhiên cảm thấy hài lòng với tỷ lệ đầu tư liên doanh %.

“Vất vả rồi… Ngày mai giao cho hội đồng quản trị nghị quyết cuối cùng. PROJECT này làm một tuần, hôm nay cậu có thể hảo hảo thư giãn một lần.”

Ba người mỉm cười vỗ vai nhau.

Hội nghị hôm nay chỉ là họp nghị quyết cuối cùng theo thông lệ, toàn bộ giai đoạn trước công tác, bao gồm nghiên cứu phân tích đều đã sớm thành hình trong một tuần liên tục tăng ca và mở cuộc họp, cho nên cuộc họp nghị quyết cuối cùng liền mở thập phần nhẹ nhõm, mặc dù tuyệt không hoài nghi năng lực công tác của bản thân, nhưng Trác Lập Phàm vẫn là âm thầm thả lỏng một hơi.

“Ê, nghe nói CICO đưa ra một kiểu cơm Tây mới, có muốn sau khi tan tầm cùng đi thưởng thức không?” Cao Tuấn tuyệt không khách khí ngồi vào bên người Cảnh Mộ Chi.

“Không được, tôi muốn về nhà.” Cảnh Mộ Chi cự tuyệt rõ ràng lưu loát.

“Đi uống một chén đi, mỗi ngày đều đúng giờ về nhà, chả lẽ trong nhà kim ốc tàng kiều? Nói! Có phải cậu lại dưỡng một tiểu tình nhân trẻ tuổi xinh đẹp?” Cao Tuấn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng câu lên cravat của Cảnh Mộ Chi, đem hắn kéo về phía mình.

“Ê, quản cho tốt tình nhân của cậu, hắn đang câu dẫn tôi nè!” Đã sớm bị hắn tập kích không kịp trở tay chẳng biết bao nhiêu lần, Cảnh Mộ Chi không bối rối mảy may, chỉ là đem bóng nhẹ nhàng phát về phía Trác Lập Phàm.

“Tình nhân lợi hại như hắn, tôi thế nhưng ăn không tiêu.” Trác Lập Phàm giơ tay lên đầu hàng.

“Được, tôi tin tưởng cách làm người của cậu, nhưng mà người khác thế nhưng sẽ không giống tôi hiền hậu đơn thuần vậy đâu, nghe nói gần đây bọn họ lại đang đồn đãi ba người chúng ta làm P.”

“P?” Trác Lập Phàm thiếu chút đem hồng trà trong miệng phun đi ra.

“Tiểu Phàm, nếu như vậy, chúng ta dứt khoát gạo sống nấu thành cơm chín được rồi, cũng cho những bà tám ông tám kia của công ty chúng ta thêm một chút tư liệu tin tức.” Cao Tuấn nỗ lực hoạt động nhãn cầu, hướng Trác Lập Phàm càng dựa càng gần…

“Tôi thế nhưng không muốn trở thành đồ tráng miệng cho công ty trà dư phạn hậu. Làm việc đi! Còn nữa, sau này không có chuyện thì đừng làm loạn ái muội, khuyến khích phát tán lời đồn đãi.” Trác Lập Phàm diện vô biểu tình, một phát nắm chặt Cao Tuấn, đem hắn nhấc ra phòng làm việc.

Thực sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Cảnh Mộ Chi nhìn hai người biến mất ở ngoài cửa, khóe môi nhẹ nhàng giương lên.

===chap con’t===

Truyện Chữ Hay