Nắm Trong Tay

chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ phòng bệnh đi ra, chân Dư Duyệt đã mềm nhũn, tay phải vô ý thức cầm lấy cổ tay Tịch Thành Nghiễn không buông. Tịch Thành Nghiễn cúi đầu nhìn thoáng bàn tay nhỏ trên tay mình, nhíu mày, không biết đang nghĩ cái gì.

Lo Dư Duyệt sợ quá mà không đi được, Tịch Thành Nghiễn đành dẫn cô tới hàng ghế ở hành làng bệnh viện, ngồi một lát, đợi khi nào cô khá hơn một chút sẽ đi về.

Thực ra, nhổ răng cũng không đáng sợ như vậy, chích thuốc tê một chút, Dư Duyệt không thể cảm giác được cái gì nữa, ngay cả khi hết thuốc, cô cũng không thấy đau bao nhiêu, nhưng trong miệng lại toàn vị thuốc, có chút khó chịu, đã vậy, trong vòng hai mươi bốn giờ nữa, cô không được phép đánh răng!

Dư Duyệt gẩy mái tóc mình một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn lén lút nhìn Tịch Thành Nghiễn, ông chủ cô bị bệnh sạch sẽ như vậy, không biết có đuổi cô vì lý do, không đánh răng hay không đây?!

Dư Duyệt đang suy nghĩ miên man, chợt nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào vang len bên tai, “Tổng giám đốc Tịch, sao ngài lại ở chỗ này? Răng hàm có gì không thoải mái sao?”

Dư Duyệt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy mộ cô gái mặc đồ công sở đẹp đẽ mỉm cười đi về phía này.

Ai thế nhỉ? Người quen của Tịch Thành Nghiễn sao?

Tịch Thành Nghiễn cẩn thận gật đầu, không nói thêm gì nữa, cũng không giới thiệu cho cô biết.

“Mấy ngày này, ông chủ của tôi bị bệnh, suýt nữa đã bị thủng dạ dày, đúng là muốn hù chết tôi mà.” Nói tới đây, vẻ mặt Hạ Dung có chút u sầu, dường như không thèm quan tâm tới Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng, tiếp tục nói: “Anh ấy không chịu ăn cơm đúng bữa, còn thường xuyên bỏ luôn bữa sáng, tôi cũng từng nhắc anh ấy nhiều lần rồi, những có chịu nghe đâu, bây giờ thì tốt, vào thẳng bệnh viện nằm!”

“Nghiêm trọng?” Nghe được lời nói của Hạ Dùng..., rốt cuộc Tịch Thành Nghiễn cũng mở mắt, nhíu mày hỏi.

Hạ Dung là thư ký của Trình Quân, mà Trình Quân không chỉ là đồng nghiệp còn là bạn tốt của anh. Người Đông Bắc, tính tình phóng khoáng, không chú ý nhiều chuyện vặt vãnh, trên bàn rượu, chỉ có mỗi anh ta dám rót rượu cho Tịch Thành Nghiễn.

Lần này, nghe nói Trình Quần phải nhập viện vì đau bao tử, Tịch Thành Nghiễn có chút lo lắng. Trình Quân uống rượu rất nhiều, thậm chí rượu xái năm mươi độ anh ta còn uống hết cả hai bình, thật sự nhìn vào chẳng khác gì đang uống nước sôi, đã vậy mỗi buổi sáng còn phải uống thêm hai ly.

“Nghiêm trọng lắm đó!” Hạ Dung gật đầu, tức giận nói: “Tổng giám đốc Tịch, anh mau đến khuyên ông chủ của tôi đi, tôi nói thế nào anh ta cũng nhất quyết không nghe, không phải cố ý muốn làm tôi lo lắng đó chư? Lúc tôi phát hiện ra, anh ta đã đổ mồi hôi lạnh đầy người, vẻ mặt thì không khác gì một tờ giấy! Sao có thể không biết quý trọng sức khỏe...”

Hạ Dung không ngừng quở trách ông chủ của mình, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe, sẽ phát hiện, đằng sau câu nói oán trách kia lại tràn đầy quan tâm.

Tịch Thành Nghiễn không nhịn được nghiêng đầu nhìn Dư Duyệt, cô cũng là thư ký của anh, nhưng chẳng biết cô có lo lắng cho anh giống Hạ Dung lo cho Trình Quân không nữa?

Rốt cuộc, Hạ Dung cũng phát tiết xong, lúc Tịch Thành Nghiễn nói muốn tới thăm Trình Quân một lát, cô liền vội vàng lắc đầu từ chối.

“Tổng giám đốc Tịch, ngài tới không đúng lúc rồi, ông chủ của tôi phải phẫu thuật, bây giờ vẫn còn đang nằm trên bàn mổ.” Nói xong, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, đôi mắt lo lắng nói, “Xin lỗi tổng giám đốc Tịch, bây giờ tôi phải đến phòng bác sĩ một lát, hỏi sau khi phẫu thuật có cần chú ý cái gì không, tôi đi trước đây.”

Tịch Thành Nghiễn gật đầu, “Ừm. nói với cậu ta, mấy ngày nữa tôi sẽ tới thăm.”

Từ bênh viện đi ra, Tịch Thành Nghiễn mãi cúi đầu suy nghĩ điều gì đó, ngay cả chỗ đậu xe cũng đi nhầm đường, Dư Duyệt kéo áo anh lại, “Tổng giám đốc, xe của anh đậu ở đây này.”

“Ừm...” Tịch Thành Nghiễn quẹo chân, vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, vô thức đặt tay lên dạ dày, nửa ngày cũng không nhấc chân đi.

“Tổng giám đốc, anh đau bao tử sao?” Dư Duyệt thấy vậy liền hỏi một câu. Không phải chứ, bệnh đau dạ dày mà cũng lây được nữa sao? Chẳng phải dạ dày của Tịch Thành Nghiễn rất tốt sao?

Ăn hai chén cơm còn được nữa là! Hơn nữa, anh ta còn rất nhiều sườn non nữa mà, dạ dày của anh ta đâu khác gì hố đen vũ trụ! Bây giờ, tự nhiên đau dạ dày thế này đúng là không bình thường!

Ừm...” Tịch Thành Nghiễn do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, nhíu chặt mày, “Hơi đau.”

Muốn quan tâm tới anh rồi sao? Tuy anh không đau thật, nhưng thỉnh thoảng cũng phải nghĩ cách cho cô lấy lòng chứ!

“Ông chủ, anh thật sự đau bao tử sao?” Dư Duyệt nuốt nước miếng, lo lắng nhìn Tịch Thành Nghiễn.

“Ừm.” Cô gái ngốc nghếch này, sao không mau quan tâm hỏi han tới ông chủ đi!

“Nhất định là vì anh ăn nhiều rồi!”

“WTF...?” Chắc chắn lỗ tai anh bị lãng rồi!

“Là do ăn nhiều.” Dư Duyệt khẳng định, Tịch Thành Nghiễn lúc nào cũng tới cô ăn cơm tối, hơn nữa, có ai ăn tối nhiều như anh không! Huống chi, đôi khi anh còn gói mang về nhà ăn khuya nữa! Không phải vì ăn nhiều thì là vì cái gì đây?bg-ssp-{height:px}

Ông chủ người ta đau bao tử vì làm việc mệt, còn ông chủ của cô là do ăn nhiều quá mà căng bụng đấy! Đúng là đối lập nhau, Dư Duyệt cảm thấy choáng váng quá...

“Sau này, anh không được ăn nhiều nữa, buổi tối ăn ít lại, chỉ được ăn nhiều nhất một chén cơm thôi.” Dư Duyệt đưa một ngón tay ra, quơ quơ trước mặt Tịch Thành Nghiễn, còn bổ sung thêm một câu, “Còn nữa, thịt bò cay cũng không được ăn, buổi tối chỉ được ăn nhẹ thôi.”

Chỉ cho anh ăn một chén cơm, còn không được ăn thịt bò cạy nữa? Cô không muốn để anh sống nữa rồi! Nhất định không thể như vậy được!

“Tôi khỏe lắm.” Mặt Tịch Thành Nghiễn đen như than, miễn cưỡng nghiến răng nói.

“Khỏe cái gì mà khỏe!” Dư Duyệt trừng mắt không tán đồng, “Đau dạ dày còn may, không được, tôi phải quản luôn cái miệng của anh nữa!” Không thấy vết xe đổ của tổng giám đốc Trình sao? Cô nhất định phải làm một thư ký đạt tiêu chuẩn mới được!

“Tôi không có đau dạ dày!” Tịch Thành Nghiễn hít một hơi thật sâu, ngụy biện, “Vừa nãy, cảm giác của tôi nhầm thôi, thực ra tôi không có đau!”

“Thật không?” Dư Duyệt nghi ngờ nhìn anh.

“Ừm.” Tịch Thành Nghiễn nặng nề gật đầu, lúc Dư Duyệt muốn nói thêm gì nữa, anh đã chặn miệng trước, “Hơn nữa, tôi là ông chủ của cô, cô có nghĩa vụ phải phục vụ tôi!”

Dư Duyệt bĩu môi, không để ý tới anh, mình sợ anh ta ăn no chết chứ lo lắng gì cho anh ta! Cái gì cũng không biết phân biệt, thôi được rồi, so đo với con rắng thần kinh như anh làm gì, anh thích làm gì thì làm, dù sao cũng có phải cô đau đâu!

Dư Duyệt thầm chậm chọc Tịch Thành Nghiễn, nhắm mắt làm ngơ, đột nhiên, cô cảm thấy thiện lương của mình đã đi lạc ở đâu rồi...

Trình Quân đau dạ dày, Hạ Dung chạy ngược chạy xuôi, còn cố ý đi tới phòng bác sĩ hỏi cẩn thận, mà tới lượt anh, Dư Duyệt không những không thèm quan tâm anh, mà suýt nữa đã cắt hết lương thực của anh luôn rồi, trong lúc đó, Tịch Thành Nghiễn bỗng nhiên hiểu rõ một từ: Thư ký nhà người ta...

Vì Dư Duyệt vừa làm răng xong, nên trong bốn mươi tám giờ tới cô chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, Tịch Thành Nghiễn đành ăn cháo cùng cô, nên tối hôm đó, tổng giám đốc Tịch vẫn không ăn được thịt bò cay mà mình hằng nhung nhớ.

Hơn tám giờ, Tịch Thành Nghiễn lái xe đưa Dư Duyệt về nhà, anh ít nói, Dư Duyệt cũng không muốn quấy rầy anh lái xe, vì thế liền ghé đầu vào cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài.

Bệnh sạch sẽ của Tich Thành Nghiễn không chỉ ở trên quần áo, mà ngay cả xe, anh cũng đều rửa hằng ngày, không nhiễm một hạt bụi, dường như kính xe rất trong, nên tầm mắt của Dư Duyệt rất rõ ràng, vừa liếc một cái đã nhìn thấy vài người quân nhân đứng bên ven đường, thậm chí còn thấy cả chiếc xe quân đội, Dư Duyệt nhìn dòng chữ to tướng trên xe: “Đội đặc công chống khủng bố Phúc Điền, chiến đội Lam Sa.

“A!!” Dư Duyệt hét ầm lên, đôi mắt đen lấy sắp biến thành hình trái tìm, như một chú sóc con nhảy từng bừng, hận không thể ra khỏi xe.

“Hét cái gì!” Tịch Thành Nghiễn thấp giọng mắng, không biết cô gái này lại phát điên cái gì! Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi anh mới thấy cô nhưu vậy. Giống như là... Tịch Thành Nghiễn nhíu mày suy nghĩ, trong đầu bỗng hiện ra một câu: Cô gái ngốc nghếch háo sắc!

“Đẹp trai quá đi mất!” Vẻ mặt Dư Duyệt hưng phấn đỏ bừng cả lên, đôi mắt sáng trong quay lại nhìn Tịch Thành Nghiễn, “Anh thấy không? Đội đặc công chống khủng bố Phúc Điền! Đúng là khí phách quân nhân, chân dài, thực không thể đẹp trai hơn nữa rồi!”

“Ngốc!” Tịch Thàn Nghiễn lạnh lùng hừ một tiếng, đặc công có gì hay mà mê? Còn đen hơn cả bộ quân trang trên người, anh cũng chân dài, mặc âu phục đen, sao cô không chịu mê? Vậy mới nói, mắt thẩm mỹ của cô kém thật! Xí! Háo sắc! Cô thật đáng ghét mà!

“Anh không biết đâu!” Nghe anh nói vậy, Dư Duyệt không hề tức giận, ngược lại còn vui vẻ nói: “Từ nhỏ, tôi đã rất sùng bái quân nhân, tôi còn muốn sau này, chồng tương lai của tôi là quân nhân nữa đó!” Dừng một chút, giọng nói cô nhỏ lại, “Đáng tiếc, tôi không có cơ hội được tiếp xúc với bọn họ.” Dứt lời, cô tiếc nuối thở dài.

Cái gì? Đã nghĩ tới chồng tương lai luôn rồi sao?! Cô gái này có thể mặt dày thêm một chút nữa không vậy? Không ngờ lại muốn gả cho quân nhân, đến lúc đó, lỡ như hắn ta đến Tây Tạng làm nhiệm vụ, quanh năm suốt tháng chỉ gặp mặt được một hai lần, xem cô còn muốn gả nữa hay không! Không đúng! Chồng cái gì? Chồng cái đầu quỷ đó!

Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng 'xùy' một tiếng, “Gả cho quân nhân? Bọn họ có thể thích cô sao?”

“Tôi làm sao?!” Dư Duyệt tức giận, trừng to mắt phản bác lại anh, “Sao lại chướng mắt tôi được chứ! Tôi biết nấu ăn, biết kiếm tiền, có chỗ nào không tốt?”

Sao tên này lúc nào cũng hất nước lạnh vậy, mẹ kiếp, thực không thể vui vẻ gì được mà! Ảo tưởng một hồi ngay cả 'anh lính' cũng không chịu nhường!

“Không tốt chỗ nào sao?” Tịch Thành Nghiễn nhìn không chớp mắt, “Cô nói cúp A của cô tốt lắm sao?”

“Rõ ràng là...” Dư Duyệt tức giận trừng mắt, tranh cãi cùng với một tên như anh đúng là không bình thường mà, “Được rồi, tôi không thèm nghe anh nói nữa, dù sao, tôi cũng không muốn cãi nhau với người không hiểu chuyện như anh.”

“Dù sao, sau này cô cũng không được gả cho quân nhân.” Tịch Thành Nghiễn bắt chước giọng nói của cô, dừng lại một chút, anh lạnh lùng giễu cợt: “Gả cho người có tri thức hoặc nhiều tiền thì còn tạm được.”

“Ha ha.” Dư Duyệt cười lạnh, nhìn anh một cái, “Ví dụ như anh sao?”

Khoảnh khắc đó, không khí trong xe bỗng nhiên trở nên quỷ dị, “Khụ!” Tịch Thành Nghiễn sặc nước miếng, ho kịch liệt.

Truyện Chữ Hay