Sau vài ngày kể từ lúc “vô tình gặp nhau” ở bờ sông, Chu Nịnh Nịnh lại dẫn Lucky đến bờ sông.
Gần đây, dường như Lucky gặm lồng rất hăng hái, Chu Nịnh Nịnh cảm thấy chắc nó muốn ra ngoài chơi, trong lúc dắt nó đi dạo dưới lầu, có hai đứa bé nghịch hai lỗ tai của nó, cô nhìn thấy rất đau lòng, muốn dẫn Lucky đi, nhưng hai đứa bé kia khóc lóc không cho cô đi đến cả cha mẹ của chúng cũng không có cách nào.
Cuối cùng, cô chỉ có thể dỗ dành hai đứa bé kia: “Lucky bị bệnh rồi nên chị phải mang nó đi gặp bác sĩ.”
Em bé thiên tính lương thiện, vẫn cứ đi theo sau cô, đợi cô để Lucky vào lồng, rồi mang chiếc xe ra chạy đi mới bằng lòng rời đi.
Chu Nịnh Nịnh nhìn thời gian, chưa tới tám giờ, có thể đến bờ sông dạo một vòng rồi về.
Tám giờ, khu biệt thự Lục gia, Lục Cận Thâm thu hồi tầm mắt, xoay người rời khỏi sân thượng lầu .
Lúc anh chạy xe ngang qua bờ sông, ở giao lộ phía trước có một chiếc xe điện đang chậm chạp chạy về phía này, đôi mắt sắc của Lục Cận Thâm hiện lên tia cười, lập tức xoay tay lái, chạy xe lên phía trước đỗ lại.
Sau khi xuống xe, Lục Cận Thâm vừa đi vừa đưa mắt tìm kiếm, nhanh chóng nhìn thấy Chu Nịnh Nịnh, cô lại đang chạy, phía trước vẫn là con vật nhỏ lông xù còn hăng hái chạy hơn so với cô.
Lục Cận Thâm cười cười, không hiểu sao cảm thấy hình ảnh này rất đáng yêu, đến con vật Lucky kia cũng không quá đáng ghét như trước.
Anh đi về phía cô.
Chu Nịnh Nịnh lôi kéo Lucky đi về phía đường nhỏ trong hàng rào ở bờ sông, có một bóng người cao lớn thon dài chậm rãi đi xuống từ bậc thang bên trái, cô ngẩng đầu nhìn về phía người đó nở nụ cười: “Lục tiên sinh, thật khéo, lại gặp anh ở đây rồi.”
“Ừm, thật khéo.” Người nào đó gật đầu, kỳ thật không khéo một chút nào.
Lần này đến phiên Chu Nịnh Nịnh hỏi: “Nhà anh ở gần đây sao?”
Lục Cận Thâm đi đến bên cạnh cô, cúi đầu nhìn: “Ừm, cha mẹ tôi ở gần đây, mấy năm trước tôi đã chuyển ra ngoài, bây giờ thỉnh thoảng mới về nhà ăn cơm.”
Chu Nịnh Nịnh quan sát bốn phía, ở đây ngoại trừ có một khu chung cư phía trước thì chỉ có khu biệt thự Giang Cảnh, sau đó giơ tay chỉ về một hướng hỏi anh: “Là ở đó sao?”
Lục Cận Thâm nhìn theo hướng ngón tay cô, theo tầm nhìn của cô, hướng cô chỉ chính là Lục gia.
“Ừm.” Lục Cận Thâm nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ, cả người lập tức nhu hòa thêm vài phần.
Chu Nịnh Nịnh ngây người một chút, lập tức dời ánh mắt, vui đùa nói: “Ngài địa chủ.”
Lục Cận Thâm liếc cô, Chu Nịnh Nịnh vội vàng nói: “Tôi hay nói giỡn, anh là cao phú soái, không phải địa chủ, haha.”
Hai người cùng đi dạo trên con đường nhỏ, Chu Nịnh Nịnh cảm giác có chút vi diệu, còn cảm thấy có hơi chút mất tự nhiên, cô và ngài chủ nợ cứ như vậy mà cùng nhau tản bộ. Thật sự là không thể tưởng tượng ra được. ┑( ̄Д ̄)┍
Đôi khi, Lucky nghịch ngợm, đột nhiên chạy đi, Chu Nịnh Nịnh chỉ có thể chạy theo sau nó, mà Lục Cận Thâm chỉ cần bước nhanh hơn là có thể đuổi kịp.
Đợi Lucky dừng lại, Chu Nịnh Nịnh định quay đầu lại nhìn người phía sau thì phát hiện anh đã tới bên cạnh, chân dài thật là tự do nha!
“Lục tiên sinh, anh cao bao nhiêu?” Cô rất ngạc nhiên.
“m.” Lục Cận Thâm nói, sau đó cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nheo lại nhìn đỉnh đầu cô sau đó lại dời đến trên người mình, nhàn nhạt di chuyển ánh mắt, thanh âm chắc chắn: “Người em chắc cao khoảng tầm m đến m.”
“Woa.” Chu Nịnh Nịnh ngạc nhiên: “Anh nhìn rất đúng nha, tôi m rưỡi. làm tròn lên là m, haha.”
“Thoạt nhìn, em là một thứ rất nhỏ bé.” Lục Cận Thâm nói, sau đó nhấc chân đá con vật lông xù kia qua một bên.
Lần này Lucky không dựng lỗ tai lên bởi vì độ lực của Lục Cận Thâm rất nhẹ.
Một thứ rất nhỏ bé ư?… -_-|||
Mặt Chu Nịnh Nịnh đầy vạch đen, cái này là kiểu hình dung gì thế! Hơn nữa lại dùng từ “thứ”! Lục tiên sinh anh chắc chắn bản thân không dùng sai từ à? Cô cũng đâu phải là động vật!
Đối phương lại tự nhiên, không hề cảm thấy bản thân dùng sai từ, Chu Nịnh Nịnh cắn môi phản bác: “Tuy tôi không cao, nhưng cũng không thấp mà! Tôi cảm thấy như vậy là phù hợp rồi!”
“Rất phù hợp.” Lục Cận Thâm trầm ngâm.
“Vậy anh còn nói tôi là một thứ rất nhỏ bé?” Cô hỏi lại.
“Mặt em giống em bé, phối với kiểu tóc nhìn rất giống một con ngoan trò giỏi đang học cấp , thân hình em cũng rất mảnh mai, tóm lại là nhìn em rất nhỏ.” Lục Cận Thâm nói, sau đó bổ sung một câu: “Em có thể ăn nhiều lên một chút.”
“Tôi ăn rất mạnh.” Chu Nịnh Nịnh có chút muốn cười, cụm từ “con ngoan trò giỏi” từ miệng anh nói ra nghe thật kỳ quái.
“Vậy ăn nhiều thêm chút nữa.” Giọng điệu Lục Cận Thâm như đang dặn dò cấp dưới làm việc.
“…” Nói thật nhẹ nhàng, dạ dày cô chỉ lớn bằng cái dố, ăn nhiều thêm một chút sao? Ăn nhiều thêm một chút chắc cô bị bể bụng mất. ( ̄~ ̄)
Người với người ở chung chính là như vậy, qua mấy lần vui đùa, liền cảm thấy thân thiết hơn vài phần. Chu Nịnh Nịnh mang theo thú cưng cùng Lục Cận Thâm tản bộ, cuối cùng dựa vào hàng rào mà nói chuyện.
Chu Nịnh Nịnh vốn cảm thấy Lục Cận Thâm rất kiêu ngạo khó gần, nhưng bây giờ cô nghĩ lại, thật ra anh cũng không quá khó để ở chung.
Cảnh đêm rất đẹp, tâm tình cũng rất tốt, người lại hoạt bát đáng yêu. —— đây chính là cảm giác của Lục Cận Thâm , khiến anh có chút suy nghĩ.
Lục tiên sinh, tôi cùng anh tản bộ nói chuyện phiếm, anh đang chiếm tiện nghi của tôi sao? —— Đây chính là cảm giác của Chu Nịnh Nịnh.
Hai tay Chu Nịnh Nịnh đặt trên hàng rào, mắt hướng về phía dòng sông nhìn cảnh sắc đối diện, sau đó suy nghĩ dừng lại ở chuyện chiếc xe: “Lục tiên sinh, xe của bạn anh vẫn chưa sửa sao?” Lần này cô hỏi rất tự nhiên.
“Chưa sửa.” Lục Cận Thâm dựa lưng vào hàng rào, khoác cánh tay lên đó, đôi chân dài duỗi ra.
Chu Nịnh Nịnh lén nhìn về phía bàn tay anh đặt bên cạnh, những ngón tay thon dài đẹp mắt dưới bóng đêm càng thêm hoàn mỹ, ách… Thật muốn sờ vào một cái… Chỉ một cái thôi…
Khụ khụ! Dừng lại! Cô không phải nữ lưu manh!
“Vậy sao? Vậy đến lúc đó tôi có khả năng tự mình trả nợ rồi.” Chu Nịnh Nịnh tính toán thời gian, còn hơn nửa tháng nữa là tới tháng chín, cũng không cách ngày cô nhận lương bao lâu.
“Hả? Vậy em không định nhờ anh hai à?” Muốn lấy thân báo đáp sao? Lục Cận Thâm nhếch khóe môi nở nụ cười, vì sao lại nảy ra một ý nghĩ buồn cười như vậy, nhưng mà anh sẽ không nói loại từ ngữ này, ít nhất là giai đoạn bây giờ.
Loại chuyện tình cảm này, anh cảm thấy mình cũng không có nhiều hứng thú. Mà cô, anh vẫn chưa hiểu hết.
Anh cần xác định, xác định bản thân mình và cô có thích hợp không.
“Tôi đi làm thêm, anh cũng biết là tôi học vẽ.” Chu Nịnh Nịnh nói, không đợi anh trả lời lại nói tiếp: “Tôi đang dạy vẽ cho một lớp học sinh tiểu học.”
“À.” Lục Cận Thâm nghiêng đầu nhìn cô: “Ở đâu?”
Khoảng cách hai người rất gần, lúc anh nghiêng đầu dường như lại gần thêm chút nữa, Chu Nịnh Nịnh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cũng đang chuyên chú nhìn cô.
Trong nhà có một anh trai anh tuấn, nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, tự nhiên làm sức chống cự với trai đẹp rất mạnh. Tim Chu Nịnh Nịnh đột nhiên bị lỡ nửa nhịp, vội vàng cụp mắt không dám nhìn nữa, “À… Là ở Trung tâm Hoa Nghệ trên đường Dân Tộc.”
“À.” Lục Cận Thâm quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
“Vậy… Đã muộn rồi, tôi về trước, anh chậm rãi thưởng thức cảnh đêm đi.” Chu Nịnh Nịnh lại đối mặt với anh, nói tạm biệt.
“Tôi cũng cần đi rồi.”
“À, vậy, tạm biệt.”
“Ừm.”
Hai người cùng đi, Chu Nịnh Nịnh ôm Lucky, Lục Cận Thâm đi sau lưng cô. Chu Nịnh Nịnh đi về bên phải lấy xe, Lục Cận Thâm đi về bên trái, hai người lại nói tạm biệt.
Lục Cận Thâm lái xe theo sau cô, Chu Nịnh nghi hoặc quay đầu nhìn qua, Lục Cận Thâm thả chậm tốc độ, kéo cửa xe xuống, nói với người bên ngoài: “Chạy xe nhớ nhìn phía trước.”
Chu Nịnh Nịnh bối rối: “À, sao anh lại đi đằng sau tôi?”
Lục Cận Thâm: “Tiện đường.”
Chu Nịnh Nịnh: “Vậy tạm biệt.”
Vài ngày sau, lớp của Chu Nịnh Nịnh có thêm một học sinh mới vào lớp, mới chỉ năm tuổi, tên là Lục Hi Dịch, bộ dạng hoàn toàn là một cậu bé ngây thơ.