“Tính tôi không yêu thích gì nhiều, hút thuốc là một trong số những niềm yêu thích ít ỏi của tôi, tôi không thể cai được.”
Lý Phù Sinh nói xong, cố ý ngậm điếu thuốc vào miệng: “Cho nên cô đừng miễn cưỡng.”
“Anh...
Chu Hân Minh tức phát điên.
Ông trời ơi!
Tại sao tôi lại gặp phải hạng vô lại này!
“Hút thuốc thì thôi nhưng hai điều còn lại anh nhất định phải tuân thủ, đặc biệt là điều đầu tiên, anh tuyệt đối không được tự ý lên trên tầng hai."
Cuối cùng Chu Hân Minh cũng tỏ thái độ nhượng bộ.
Lý Phù Sinh hít mấy hơi thuốc, ra vẻ trầm tư.
Một lát sau, anh mới thong thả nhả ra một cột khói, cười nói: “Được, hai điều kia thì tôi có thể tuân thủ.”
“Hừ”
Chu Hân Minh hừ một tiếng, sau đó chạy bình bịch, bình bịch về phòng.
Cô ấy sợ nếu mình còn đứng ở đó nữa thì sẽ không nhịn nổi đuổi cái tên khốn đáng ghét đó ra khỏi nhà mất!Nhìn theo bóng lưng của cô ấy, trong lòng Lý Phù Sinh không khỏi hơi xúc động.Cuộc sống của người bình thường, thật... Thật thú vị!
Về đến phòng, Chu Hân Minh khoái trái cửa phòng lại trước, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không đúng! Với thân thủ của mình thì mình hoàn toàn có thể nhẹ nhàng hạ gục tên kia!”
“Có gì phải sợ?”
Chu Hân Minh thầm hừ một tiếng.
“Tên khốn kiếp, nếu anh dám giở trò thì bà đây sẽ cho anh biết hai chữ “hối hận” viết như thế nào!”
Chu Hân Minh nằm dài trên giường.
Cô ấy lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho cô bạn thân Lâm Diệu Âm: “Tiểu Âm Âm à, cậu đang làm gì vậy?”
“Tớ mới vừa tắm xong.” Lâm Diệu Âm nhanh chóng nhắn lại.
Chu Hân Minh: “Cậu đi tắm mà không nói cho tớ biết để tớ còn tranh thủ ngắm một lúc cho đã con mắt! [Háo sắc]"
Chu Hân Minh: “Tớ kể cậu nghe chuyện này nha, có một tên khốn ở trong nhà của tớ, lần tới nếu cậu định tới nhà tớ thì báo trước cho tớ biết nhé.”
Lâm Diệu Âm: “??? Tên khốn nào?”
Chu Hân Minh: “Ôi... Lần sau gặp nhau tớ sẽ kể tỉ mỉ cho cậu biết.”
Lâm Diệu Âm: “Được thôi!” Chu Hân Minh để điện thoại di động xuống. Trong đầu chìm vào suy tư.
Cô ấy nghĩ mãi mà không hiểu tại sao Vương Chí Viễn lại nhét Lý Phù Sinh vào nhà mình.
Hơn nữa, chuyện này thì liên quan gì tới chuyện cô lập công?
Lễ nào là... Trong đầu Chu Hân Minh chợt lóe lên một ý tưởng!
Cô ấy ngồi bật dậy, vội vàng bật máy tính lên, mở một trang web đặc biệt.
Lát sau, trên màn hình xuất hiện ảnh chân dung của rất nhiều người.
Bên dưới mỗi tấm ảnh chân dung đều có giới thiệu thông tin chỉ tiết.
Nhìn qua một lượt thì toàn là các tội phạm tội ác chồng chất!
Theo Chu Hân Minh thì chắc là Lý Phù Sinh đã phạm phải tội gì đó khá lớn nhưng trong tay Vương Chí Viễn không có đủ
chứng cứ nên không thể trực tiếp bắt giữ anh.
Vì vậy, Vương Chí Viễn mới sắp xếp anh ở nhà cô ấy, mong cô ấy có thể âm thầm tìm ra một vài manh mối.
Không thể không nói, chiếc đầu nhỏ của cô ấy rất thông minh.
Không ngờ cô lại có thể nghĩ ra kế hoạch khá tương đồng với kế hoạch của Vương Chí Viễn.
“Sao lại không có anh ta nhỉ!” “Chẳng lẽ mình suy tính sai ư?”
Chu Hân Minh xem đi xem lại nhiều lần nhưng không hề †ìm thấy ảnh của Lý Phù Sinh.
Cô ấy lập tức thất vọng. “Không đúng! Chắc chắn gã này có vấn đề” Chu Hân Minh cực kỳ khẳng định.
Cô ấy khoác thêm một chiếc áo khoác rồi nhẹ tay mở cửa phòng ra, rón rén đi tới phòng của Lý Phù Sinh.
“Ha ha ha, nhớ tôi à...”
Ngay khi Chu Hân Minh tới gần phòng của Lý Phù Sinh, trong phòng bỗng vang lên giọng nói của phụ nữ!