❀
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu sống chung với Haru. Hôm nay tôi về nhà để thăm gia đình mình.
“Quả nhiên không nơi đâu bằng nhà~”
“Mới có bốn ngày thôi, em đang nói gì thế?”
Trong lúc tôi đang ngồi trên ghế sofa cao cấp ở phòng riêng mà tôi đã ở suốt 22 năm, Hayashida bật lại lời tôi khi phục vụ một tách trà đen.
“Về sớm thật đó. Cuộc sống mới cưới ngắn ngủi quá nhỉ?”
“Không phải đâu. Em chỉ về để lấy hành lí của mình thôi.”
Nhà Tamaki cách căn hộ của Haru một tiếng đồng hồ đi xe hơi. Và tôi đã về nhà bằng xe buýt - phương tiện công cộng, mà không cần bất kì sự trợ giúp nào của người thân.
Chà, mình học nhanh phết, chưa gì đã thông thạo cách đi xe buýt rồi. Giờ mình không còn bị gắn mác là tiểu thư đỏng đảnh được cưng chiều nữa rồi!
“Em nghĩ mình không cần nhiều đồ đâu… nhưng, vì phải sống xa nhà nên cũng có vài thứ em muốn mang theo.”
Thứ mà tôi muốn mang nhất, chính là cái máy sấy tóc. Ở căn hộ của Haru cũng có một cái nhưng nó là loại rẻ tiền, không đủ mạnh để sấy khô mái tóc dài suôn mượt của phụ nữ. Dùng cái máy đó tóc tôi sẽ chẳng bao giờ khô nên tôi sẽ mang cái của mình theo.
“Phải rồi, chị là người đã chạy trốn đấy. Chị đắc chí dọng bức thư nghỉ việc rồi lại khóc lóc quay lại đây khi cuộc hôn nhân của mình bị huỷ bỏ. Chị là kiểu người phụ nữ như vậy đó.”
“Ơ này, đã ai nói gì chị đâu…”
Nếu chị định bông đùa với vẻ tự ti ấy, ít nhất thì đùa cho hẳn hoi chứ? Đừng có thất vọng như đúng rồi thế kia.“Hôm nay Haru ở trường à?”
“Vâng. Sáng thì anh ấy đi học, chiều thì tìm hiểu gì đó về chứng chỉ chuyên môn, và tối thì ảnh có tiệc với đám bạn cùng khóa.”
“Chứng chỉ chuyên môn à… Nhắc mới nhớ, Haru đang định lấy chứng chỉ trong năm này đấy.”
“Vâng. Từ lúc nhập học tới giờ anh ấy luôn cố lấy càng nhiều chứng chỉ về bất động sản càng tốt.”
Chứng chỉ chuyên môn được nhắc tới ở đây là chứng chỉ bất động sản mà anh ấy đã đăng kí. Tôi không rõ cụ thể như thế nào, nhưng rõ ràng đây là chứng chỉ cần thiết để làm việc liên quan đến bất động sản. Gia đình của Haru - Tập đoàn Isurugi rất nổi tiếng trong lĩnh vực này.
Họ có rất nhiều doanh nghiệp trực thuộc. nhưng thế mạnh của họ vẫn là bất động sản. Bản thân Haru cũng đang học việc tại tập đoàn Isurugi, rồi bước vào lĩnh vực kinh doanh bất động sản. Để đạt được điều đó, anh ấy đang nỗ lực hết mình… Quả là một người chăm chỉ.
“Haru đúng là một chàng trai tuyệt vời.” Hayashida ngưỡng mộ. “Cậu ấy luôn đạt điểm cao, vượt qua kì thi tuyển sinh để vào học tại một ngôi trường danh giá. Và kể cả khi lên đại học cậu ấy vẫn không ngừng nỗ lực, thậm chí còn đi làm bán thời gian để tự nuôi sống mình. Xét cho cùng cậu ấy đã luôn cố gắng với công việc của mình ở tập đoàn Isurugi. Cậu ấy tuy nhỏ tuổi hơn, nhưng chị thực sự ngưỡng mộ cậu ấy…”
Nói rồi, Hayashida liếc sang tôi. Ánh mắt của chị ấy tràn ngập sự mỉa mai và thương hại.
“Thế nhưng, cũng có những cô nàng vô tích sự chỉ biết cậy vào cha mẹ mình để có thể học tại trường tư, rồi cuối cùng lại cúp học không biết bao nhiêu lần và bị lưu ban lại một năm.”
“C-chị không cần nói thẳng ra như vậy đâu! Miễn em tốt nghiệp là được chứ gì!”
Tôi cố bật lại, nhưng cuối cùng… điều đó chỉ khiến tôi cảm thấy xấu hổ hơn vì bản thân mình vô tích sự thật. Chị nhầm rồi. Chỉ là Haru là người quá độ siêng năng đến mức dù có làm gì thì so với anh ấy em chỉ là đồ vô dụng! Em quá bình thường… không, có lẽ còn hơn cả bình thường nữa… nhưng vẫn chưa đến mức thảm hại đâu!
“…Em biết là Haru bận. Anh ấy làm việc bán thời gian rất nhiều, và cật lực học để lấy chứng chỉ… Nên em mới cố hết sức trong việc nội trợ đây.”
“Suy nghĩ hay đấy. Chỉ có sức mạnh của tình yêu mới khiến Rio đây tâm huyết tới vậy…”
“Đúng thế, là sức mạnh của… Khoan, không phải! Đừng có nhét chữ vào họng em!” Tôi cuống quýt phản bác lại khi suýt nữa đã gật đầu đồng tình.
Suýt nữa thì ăn ngay quả bả to đùng mà chị ấy đặt sẵn rồi.
“Em không còn cảm xúc gì với anh ấy đâu, nhắc bao nhiêu lần thì chị mới hiểu đây!? Lí do em làm việc nhà chỉ là… vậy thôi! Em không muốn anh ấy phải phàn nàn chuyện bị điểm thấp là do em đâu!”
“Em bướng thật đó. Hai đứa trước đây đã từng yêu nhau rồi đúng chứ? Nếu một cặp đôi cùng sống chung dưới một mái nhà, kiểu gì lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy thôi.”
“Không đâu! Sẽ không có chuyện bọn em hòa hợp với nhau đâu! Mọi thứ đã kết thúc rồi!” Tôi tuyệt vọng cãi lại. “H-hơn nữa, Haru lúc nào cũng xấc xược! Luôn dùng lời lẽ để bạo biện cho chính mình, đúng là người hiếu thắng mà!”
“…Theo chị thấy thì lí do Haru trở nên hiếu thắng là vì Rio gây chuyện đấy.”
“Dù trẻ hơn nhưng anh ấy không tôn trọng em chút nào! Lúc nào cũng nói chuyện ngang hàng với em hết!”
“Nếu chị nhớ không lầm thì em là người bắt cậu ấy nói chuyện ngang hàng mà phải không? Vì nếu Haru bắt đầu dùng kính ngữ với em thì em sẽ hét toáng lên, rồi khóc lóc ‘Đừng có dùng kính ngữ với tôi!’, đúng không?”
“E-em không có khóc! Chỉ là hơi buồn thôi!”
Khỉ gió, Hayashida! Sao chị lại rành về quá khứ đen tối của em thế!
“…Ý-ý em là, lúc còn học cao trung, Haru nói chuyện lịch sự lắm…”
“Đúng là chuyện đó đã từng xảy ra.”
“Khi anh ấy nói chuyện kiểu vậy… e-em thấy lạc lõng lắm!”
“Hiểu rồi. Cơ bản thì em đã si mê Haru vào thời điểm đó phải không, Rio?”
“Hả? Ư… Kh-không, ý em là… Th-thì, em thừa nhận mình có tình cảm với anh ấy trong khoảng thời gian ngắn, nhưng mà…”
Đó là điều mà tôi không thể phủ nhận. Dù sao thì chúng tôi đã dành tình cảm cho nhau, dù chỉ là tạm thời, và hình thành mối liên kết để trở thành một cặp.
“Nhưng mà, đó là quá khứ rồi! Mọi chuyện đã xong rồi!”
“Vậy ư? Thế thì cứ cho là vậy đi. Em không có ý định quay trở lại như trước đó. Nhưng.” Hayashida tiếp tục nói. “Nếu như Haru là người muốn mối quan hệ trước đây quay trở lại thì sao?”
“Ể…?’
“Nếu cậu ấy vẫn còn tình cảm với em, và muốn được như trước đây, tức là trở thành vợ chồng thật sự chứ không như bây giờ, em sẽ làm gì, Rio?”
“Ch-chuyện đó…”
Haru vẫn còn tình cảm với mình ư? Không đời nào… Nhưng nếu… nếu như Haru muốn quay lại thì sao…
“…Em, sẽ cân nhắc…”
“Đúng như chị nghĩ, em…”
“E-em chỉ cân nhắc thôi! Họa may anh ấy quỳ xuống khóc lóc năn nỉ ỉ ôi thì may ra còn được!”
“…Chán thật. Chị hiểu mà. Mối quan hệ của em tuy phức tạp nhưng cũng không rắc rồi lắm đâu.” Hayashida nở nụ cười cay đắng. “Chị hi vọng em sẽ thành thật hơn.”
“Phải rồi. Giá mà anh ấy cũng thành thật như trước đây…”
“Chị đang nói em đấy, Rio.”
“Em luôn thật lòng mà.”
“Thật sao? Chị chỉ thấy mỗi tham vọng với niềm kiêu hãnh của em là thật lòng thôi.” Lời nói của Hayashida đầy ẩn ý. “Cứ giả sử cậu ấy vẫn còn tình cảm với em đi. Nếu em cứ đề phòng cậu ấy, cư xử ngạo mạn mỗi khi hai đứa tiếp xúc với nhau, cậu ấy có thể sẽ chán em thật đó. Em phải thành thật hơn với bản thân mình… lộ ra sơ hở để cho thấy dấu hiệu rằng vẫn còn cơ hội để quay lại.”
Giọng điệu của chị ấy có hơi khó chịu nhưng lại xen lẫn lòng tốt trong đó.
Trước lời khuyên của chị ấy…
“S-sao em phải làm thế với Haru chứ…” Tôi đáp lại với vẻ bình tĩnh, nhưng lòng tôi lại trở nên rối bời.
Hùm… Lộ ra sơ hở để báo hiệu vẫn còn cơ hội à…
☀
Đã 8 giờ tối. Tôi về nhà sau buổi tiệc, và rồi thứ chào đón tôi…
“A~ Haru, mừng về nhà~” Rio nói với giọng quyến rũ, mặt cô hơi ửng đỏ.
Cô ấy mặc bộ đồ hơi rộng, ngồi trên ghế sofa và cầm một cái li. Đá ở bên trong đấy phát ra âm thanh lạch cạch. Và ở trên bàn trước mặt cô ấy, tôi thấy một chai Whiskey đã bật nắp, cùng với chai nước có ga bình thường. Rượu Whiskey và nước có ga, hỗn hợp đó, chính là Highball. Cô ấy cũng để vài món ăn nhẹ làm từ phô mai trên bàn.
“Cô đang… uống à?”
“Ừ, một chút.”
“…”
“Vẻ mặt gì thế hả? Tôi đã làm việc nhà xong hết rồi, nên đừng có phàn nàn đấy nhé? Hay tôi không được phép tận hưởng buổi tối của mình à?”
“Đã ai phàn nàn gì đâu.”
Tôi chỉ hơi ngạc nhiên. Kể cả sau khi chia tay thì chúng tôi vẫn giữ liên lạc, nhưng tôi không hề biết cô ấy thích uống vào buổi tối. Đặc biệt là uống một mình.
“Hehehe. Không như ai đó, tôi đủ tuổi để uống rồi.”
“Ừ, đừng có lậm quá là được.”
“Ôi trời, anh lo cho tôi đấy à?”
“Chỉ là chăm sóc cho cô lúc cô gục ngã là một cực hình thôi.”
Sau khi xuống bếp uống chút nước, tôi cố rời khỏi phòng khách sau lưng mình, nhưng…
“Này, anh đang đi đâu đấy?” Rio chặn tôi lại.
“Đi tắm, có gì không?”
Nhìn Rio, người không hề trang điểm dù chỉ một chút và mặc quần áo lỏng lẻo, tôi nhận ra cô ấy đã đi tắm. Nên chắc bồn tắm đã chuẩn bị xong cả rồi, nếu nước trong bồn nguội đi thì tôi tắm vòi sen cũng được.
“Mồ… Nghe này~” Rio thở dài, tiếp tục nói. “Anh không biết đọc bầu không khí à?”
“…Cô lảm nhảm cái gì đấy?”
“Anh không hiểu sao? V-vợ của anh đang uống một mình đấy!” Cô ấy trừng mắt nhìn tôi rồi nói với giọng điệu hờn dỗi. “Một người chồng đáng lẽ sẽ dành chút thời gian mà uống với cô ấy chứ.” Nói rồi cô ấy đập tay xuống ghế sofa ngay bên cạnh mình.
Hình như vợ tôi mỗi khi say bám dai thật.
“Hai, ba, dzôô!”
“Cạn li.”
Chúng tôi cụng li, tạo ra tiếng lạch cạch yếu ớt. Tất nhiên vì tôi chưa đủ tuổi nên không thể uống rượu tùy tiện được, nên li của tôi là li nước có ga. Tôi cũng không hẳn ghét nó nên là ổn. Nếu mà nói không thích thì tôi không ưa nước trái cây có ga cho lắm.
“Anh chuẩn mực thật đấy, Haru à. Dù lên đại học rồi nhưng anh vẫn không uống rượu.”
“Tôi vẫn chưa đủ tuổi nên đó là điều hiển nhiên thôi.”
“Vậy là anh không uống thứ gì với bạn bè của anh khi nãy à?”
“Đó không phải buổi nhậu, chỉ là bữa tiệc kỉ niệm bình thường thôi. Một giọt bọn tôi cũng không uống, giáo sư sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.”
“Cuộc sống đại học gì mà khô khan với tẻ nhạt quá vậy~” Cô ấy nói như thể không thèm quan tâm đến, rồi uống cạn li.
Tôi muốn lấy đồ ăn nhẹ, nhưng… tim tôi lại lỡ nhịp. Bộ ngực gợi cảm của cô ấy cứ như lộ hẳn ra bởi quần áo của cổ quá rộng, đập thẳng vào mặt tôi… Thần linh ơi, to vãi đạn. Vì ngồi cạnh cô ấy nên tôi có thể nhìn cận cảnh nó. Do mới tắm nên cô ấy mặc áo phông rộng và quần đùi, càng khiến chúng trông to hơn bình thừng… Ơ khoan? Do mới đi ra từ phòng tắm… có khi nào cô ấy không mặc áo ngực chăng!? Hai quả đồi ấy lồ lộ trước mặt mình thế kia mà…
“Hmm…? A~” Đúng lúc đó, Rio bắt gặp ánh nhìn của tôi.
Trong thoáng chốc, cô ấy ôm lấy ngực mình theo phản xạ, rồi nhoẻn miệng cười trêu chọc tôi.
“Mồ… Lại tia ngực người ta nữa rồi~”
Ngay khi nghe những lời đó, mặt tôi đỏ bừng lên.
“Kh-không có.”
“Xạo! Quần anh đang “căng lên” rồi kia. Anh chắc chắn có nhìn đúng chứ!”
“Kể cả thế thì đó chỉ là phản ứng bình thường của đàn ông thôi. Là do cô ăn mặc hở hang mà.”
“Ahaha, biện hộ kiểu gì thế kia? Tôi không có hở hang đâu… A, đừng bảo là…” Điệu cười của cô ấy trở nên nham hiểm hơn. “Anh nghĩ… tôi không mặc áo lót vì tôi mới bước ra khỏi phòng tắm đúng không?”
“…!”
“Trúng tim đen rồi chứ gì? Hiểu rồi, hiểu rồi ha, ra anh nhìn chằm chằm tôi là vậy đó à? Fufu, anh biến thái quá đó, Haru~” Cô ấy lên giọng như thể chị gái tôi vậy, sau đó cô kéo nhẹ cổ áo sơ mi xuống.
Nhờ vậy mà tôi thấy sợi dây đen trên vai cô ấy.
“Thấy không, tôi có mặc ‘night bra’ mà.” [note30939]
“N-night bra…?”
“Thường mặc trước khi đi ngủ, nó rộng hơn áo ngực bình thường nhiều. Với cỡ ngực này thì tôi phải chăm chút kĩ để nó không bị mất đi hình dạng của nó chứ~” Cô ấy toàn nói những chuyện của phụ nữ, vốn dĩ quá xa lạ với tôi. “Fufu, thật đáng tiếc vì tôi có mặc áo ngực ha.”
“…Im đi.” Tôi cố lờ đi nụ cười nham hiểm của cô ấy.
“To quá cũng khổ mà~ Dạo gần đây chúng cứ lớn dần lên, kiếm loại vừa cỡ chúng thật sự khó khăn lắm đó~”
Chúng đang to lên sao!? - Tôi nghĩ vậy, nhưng vẫn giữ được vẻ mặt lạnh lùng. Rio vẫn đang thích thú nhìn phản ứng của tôi trong cái cuộc trò chuyện biến thái này, nên tôi không thể tạo điều kiện cho cô ấy được.
“Hừ…” Cô ấy bực mình vì phản ứng của tôi không được như mong đợi, nên cổ lại gần tôi hơn nữa, nhìn sát vào tôi. “Nè, anh có muốn biết… nó là cỡ gì không?”
“…Không có nhu cầu.”
“Nếu anh vẫn kiên quyết tới vậy thì để tôi nói cho~ Anh chỉ cần bảo ‘Chị đại Rio, cầu xin chị’ thì tôi sẽ ứng cho anh dịch vụ đặc biệt mà!”
“Đã bảo là tôi không có nhu cầu mà.”
Đúng là tôi hứng thú muốn chết đi được. Nhưng tôi phớt lờ mong muốn đó và đáp lại bằng giọng điệu bình tĩnh.
“Thật đấy… Say có một chút thôi nên đừng làm phiền tôi nữa.”
“…Hừ~!” Rio phồng má, uống sạch li. “A, chán quá đi~ Anh kì thật đó!”
“Gì nữa?”
“Trước đây anh dễ thương lắm mà. Nào là ‘Rio, em yêu chị’ rồi còn bám lấy tôi nữa.”
“…Cô có biết đang nói chuyện của lúc nào không vậy?”
Lúc tôi gọi Rio bằng “chị” thì đã là chuyện của 15 năm trước rồi.
“Hoài niệm thật đó~” Rio cười xòa, hướng ánh nhìn xa xăm. “Tụi mình thường hay chơi trò kết hôn cùng với Bà ngoại, nhớ chứ?”
“Đúng là thế…”
Sao tôi có thể quên được. Tôi quá xấu hổ để nói ra chuyện đó, nhưng những kí ức vô giá đó vẫn còn đọng lại trong tim tôi, cho tới tận bây giờ.
“Giờ chúng ta vẫn đang chơi trò kết hôn mà.”
Là một cuộc hôn nhân giả tạo, sắp đặt. Không được hình thành dựa trên tình yêu, mà dựa trên lợi ích của cả hai. Nên, nói đây là trò chơi thì cũng không sai.
“Ahaha, anh nói đúng đấy.” Rio vô tư cười.
Nhưng rồi, vẻ mặt của cô lại có đau đớn.
“Dù… chuyện của chúng ta càng ngày càng tệ hơn.” Cô tiếp tục. “Chúng ta dần trưởng thành hơn. Cả về mặt tâm hồn lẫn thể xác. Dù lúc nhỏ chúng ta từng vô tư nói với nhau ‘Em yêu chị’ hay ‘Chúng ta kết hôn đi’.”
Nói rồi… cô ấy tựa vào vai tôi.
“Ể…” Tôi hoang mang bởi hành động đột ngột này.
Rio nhìn tôi bằng ánh mắt say đắm.
“Ưm… hình như tôi say rồi.” Cô ấy nói với giọng điệu ngọt ngào, rồi tựa vào tôi nhiều hơn.
Tôi có thể cảm nhận rõ hơi ấm từ cơ thể của cô ấy. Mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc của cô khiến tim tôi đập càng lúc càng nhanh.
“N-này…”
“Đừng bỏ đi mà.”
Khi tôi lùi lại theo phản xạ, cô ấy vẫn bám lấy tôi. Hơi ấm từ bàn tay của cổ đặt lên đùi tôi càng toả ra mãnh liệt.“… Cô uống nhiều quá rồi.”
“Có lẽ thế… Nhưng chẳng phải thế này tốt sao? Giờ tôi có thể nói điều mà thường ngày tôi không thể nói rồi.”
Cô ấy nói rồi nhìn tôi bằng ánh mắt rưng rưng.
“Nè Haru… Trả lời thật lòng nhé, anh cảm thấy thế nào về em?”
“…!”
“Anh thật sự, thật sự, thật sự không còn tình cảm gì với em nữa ư? Anh thật sự không cảm thấy gì… khi em gần gũi với anh như thế này sao?”
“Rio…”
Tất nhiên, tôi vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều. Từ ánh mắt, gương mặt, giọng nói, cơ thể, mùi hương, mọi thứ đều quá đỗi quyến rũ, tôi thật sự muốn vứt đi niềm kiêu hãnh và lí trí của mình để ôm Rio ngay tại đây, ngay bây giờ. Nhưng…
Đau đớn thay, cuối cùng tôi cũng hiểu ra được vấn đề. Ngay từ đầu tôi đã thấy có gì đó không ổn. Và giờ, tôi đã nhận ra rồi. Một sự thật đắng lòng…
“…”
Tôi giật lấy cái li của Rio mà không nói năng gì.
“Ể? A, khoa-”
Tôi cự tuyệt mọi nỗ lực lấy lại nó từ cô ấy, rồi uống thử một ngụm. Y chóc, tôi… chẳng thấy vị Highball nào cả. Thay vào đó, nó giống như nước tăng lực Vitamin pha với nước có ga vậy.
“…Hèn gì tôi chẳng người thấy mùi cồn nào cả.”
Thứ làm tôi băn khoăn từ nãy đến giờ chính là mùi cồn. Rio làm bộ như thể đang say, nhưng bầu không khí cũng như mùi từ cô ấy lại đi ngược chuyện đó. Kể cả khi ở gần cô ấy như thế này, thì thứ duy nhất tôi có thể ngửi được chính là mùi dầu gội của cô ấy. Tôi tiếp tục ngửi chai Whiskey, và quả nhiên, không hề có mùi rượu.
Có lẽ cô ấy đã thay rượu trong chai bằng loại nước tăng lực nào đó cũng có màu vàng như loại ở trong li. Những người sành rượu hẳn sẽ nhận ra ngay lập tức, nhưng vì chưa đủ tuổi nên tôi chỉ biết đến thế.
“Vậy là cô đã tráo rượu ở bên trong rồi làm bộ uống rượu à?” Tôi cau mày nhìn Rio. “Cô ma mãnh thật đấy! Cô có âm mưu gì?”
“…Heh… hehehehe…”
Cô ấy cúi gằm mặt xuống, nhưng điệu cười khẩy phát ra từ miệng cô, rồi cô ấy cười sảng khoái.
“…Ahahaha! V-vậy là anh biết rồi à! Khá khen cho anh đấy!” Cô ấy nói cứ như thể tội phạm bị bắt quả tang vậy. “Tôi thật sự muốn nhìn vẻ mặt lúng túng của anh lâu thêm chút nữa đó~”
“…! Tôi biết mà… cô chỉ đang đùa giỡn với tôi thôi có đúng không…?”
“T-tất nhiên! Chỉ là diễn thôi! Đều là theo kế hoạch cả! Hehehe, anh đơn giản thật đó. Chỉ cần tôi giả vờ say một chút thôi là anh đã sa bẫy rồi!”
Rio luyên thuyên như thể đang hoảng loạn.
“Anh nghĩ mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió chỉ với bầu không khí này, và vì tôi là bạn gái cũ của anh á? Thật đáng tiếc, chỉ là cú lừa thôi! Đều là diễn xuất hoàn hảo của tôi cả~”
“Cô rảnh rỗi quá nhỉ… Thừa thời gian đến vậy thì đi làm gì đó có ích cho đời đi…”
“Hừ… Cố tỏ ra bình tĩnh dù đã bị tôi dụ dỗ à?” Rio khịt mũi tỏ vẻ kênh kiệu.
“Ai bị mê hoặc hả? Tôi đã biết có gì đó sai sai ngay từ đầu rồi.” Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa.
Tôi rời khỏi phòng khách rồi đi về phòng ngủ. Sau khi đóng cửa, tôi đứng như chôn chân xuống đất. Tôi vò đầu bứt tóc trong cơn bực tức.
“…Aaaa, khỉ thật!!” Tôi cảm thấy vô cùng tức giận và khó chịu.
Tất nhiên những cảm xúc này không phải vì Rio, dù cô ấy đã đùa giỡn với con tim của mình.
“Tại sao… tại sao mình lại phải nhận ra chứ?”
Tôi cảm thấy khó chịu với bản thân vì đã quá thận trọng tới mức nhận ra điều bất thường này. Nếu… nếu mình không phát hiện ra kế hoạch của Rio, để bản thân cuốn theo bầu không khí, để lại mọi thứ cho ham muốn và ôm chặt lấy Rio… Chuyện gì sẽ xảy ra? Có khi nào sẽ có chuyện xảy ra không? Chắc là không rồi, sau cùng thì nó là trò đùa mà.
“Phụt, đồ ngốc, anh đã thật sự hi vọng điều gì đó à? Là diễn thôi, rượu chỉ là thức uống nhàm chán cũ mềm thôi~ Nhưng anh vẫn bị tôi mê hoặc!”
Khả năng cô ấy trêu chọc mình như vậy cho tới tận mười năm sau khá cao… nhưng cũng có thể chuyện đó không xảy ra, dù tỉ lệ là rất thấp. Có khi Rio chỉ đang đợi mình thành thật hơn với bản thân…
“Không, chỉ là ảo tưởng thôi.” Tôi thở dài.
Mình không biết Rio nghĩ gì. Điều duy nhất mình quan tâm… là cô ấy cực kì cực kì dễ thương, dù cho đó là diễn. Bộ quần áo rộng thùng thình ấy, bờ môi lấp lánh ấy, hơi ấm và mùi hương của cô ấy, mọi thứ đều in sâu trong tâm trí mình. Có lẽ đêm nay… mình không thể nào ngủ rồi.
❀
Khi thấy Haru đã vào phòng tắm, tôi gọi cho Hayashida để báo cáo tình hình.
“—Ra là vậy, thất bại rồi hả?”
“Vâng, nước đi này thất bại rồi.”
“Tiếc thật đấy. Chị cứ nghĩ kế hoạch ‘Em say rồi, anh tới luôn đi!’ đó có tiềm năng lắm chứ.”
“Vâng, tiếc thậ… Ơ không! Kế hoạch ban đầu không phải như vậy!” Tôi lớn tiếng bắt bẻ. “E-em chỉ giả vờ say, để lộ sơ hở nhằm tìm hiểu xem Haru nghĩ gì về em. Kế hoạch chỉ là vậy thôi…”
“Nếu em muốn để lộ sơ hở thật thì phải say thật. Vậy thì Haru mới không phát hiện ra đúng chứ?”
“E-em không muốn thế…”
Đúng là tôi cũng định say thật. Nhưng tôi đã suy nghĩ lại vào phút chót, và cuối cùng tráo rượu ở bên trong.
“Ý-ý em là, nếu em say thật… Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu… Chị biết đấy…?”
“…”
“Có khoảng một trên một triệu… Không, một trên một nghìn tỉ cơ hội bọn em sẽ bị cuốn theo bầu không khí, rồi lại đi quá xa, em sẽ là người duy nhất say… Em không muốn như vậy!”
“Vậy là em mong đợi điều gì đó à?”
“Kh-không có! Chỉ là em đang đề phòng bất cứ hiểm nguy nào có thể xảy ra thôi! Ch-chị hiểu mà phải không, chuyện con gái mà…”
“Chà… em nên kết hôn cho rồi. Ơ mà khoan, em đã kết hôn rồi mà.” Hayashida phàn nàn với giọng điệu mỉa mai rồi dập máy.
Tôi ôm điện thoại vào ngực rồi trượt xuống sàn.
“Ư…” Tim tôi vẫn đang đập dữ dội.
Dù tôi không uống một giọt rượu nhưng đầu tôi nóng như lửa đốt.
Nếu mình say đúng theo lời Hayashida nói, hoặc nếu Haru không phát hiện ra mình đang giả vờ… chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu mình không để trực giác đánh lừa bản thân thì… có khi Haru bị lung lay rồi. Ánh mắt say đắm của anh ấy đập tan hoàn toàn thái độ điềm tĩnh và muốn thăm dò đó. Chắc chắn anh ấy xem mình như một người phụ nữ. Nếu mình say thật thì—
“…Không, chỉ là mình ảo tưởng thôi.” Tôi thở dài.
Đến cuối cùng mình không biết Haru đang cảm thấy thế nào. Thứ duy nhất tôi quan tâm đến là… ánh nhìn chằm chằm của anh ấy, sẽ không thể nào xóa bỏ khỏi tâm trí mình. Dù không uống rượu nhưng cả người mình nóng bừng lên. Có lẽ đêm nay… mình không ngủ được mất.