7.
Không biết có phải Tiêu Chí Hoành mọc tai ở nhà tôi hay không? Ngày hôm sau, khi tôi vừa đến Phủ Cổ, tôi liền thấy anh ta đang mặc áo vest màu xám bạc đi về phía tôi.
Vừa đến cửa công ty, anh ta liền cởi áo khoác bên ngoài, để lộ vòng eo thon gọn bị che giấu trong chiếc áo vest màu xám bạc.
Vai rộng, eo thon, hông hẹp.
Quả nhiên anh ta có dáng người thật đẹp mà.
Mọi người nhìn ông chủ Tiêu trông như một con công đang xòe đuôi mà đánh giá, sau đó quay đầu nhìn tôi với vẻ rất ngầm hiểu.
"Ngại quá"
Tôi che mặt.
Thật là người không dao mà.
Đến giờ nghỉ trưa, bạn thân tôi lại gọi điện liên tục tới. Tôi trong lòng run sợ mà liếc nhìn vào văn phòng của Tiêu Chí Hoành, sau đó vội vội vàng vàng chạy vào trong nhà vệ sinh mà nghe máy.
“Này, mình nghe thiên hạ đồn tên cờ hó kia đang theo đuổi cậu hả?”
Tôi cau mày: “Cậu ấy tên là Tiêu Chí Hoành.”
"Chậc chậc, còn chưa có chính thức mà đã bênh người ta vậy rồi.”
“Quay lại chính sự đi, cậu đã đồng ý hắn chưa vậy?”
Khi bạn thân tôi đề cập đến chuyện này, tôi liền im lặng.
Với vài lần bị lừa dối trong tình yêu, nói không buồn thì nhất định là nói dối.
Tuy rằng tôi cảm thấy động tâm rồi. Thế nhưng lý trí lại bảo tôi không được, điều kiện như của anh ta, chưa kết hôn, lại còn đẹp trai như vậy, mỗi lời nói chắc chắn đều chỉ là chơi đùa, tán tỉnh thôi.
Hơn nữa, anh ta có đam mê với cái sở thích… ở nơi công cộng kia…
Nhưng kể bí mật này với cô bạn thân thì không hay lắm, nên tôi đành nói qua loa:
"Haiz, còn chưa tỏ tình với mình, có lẽ là do cậu suy nghĩ nhiều thôi, không nói nữa, mình đi nghỉ trưa đây"
Vừa cúp điện thoại bước ra khỏi phòng vệ sinh, tôi liền nhìn thấy một bóng người mặc áo vest màu xám bạc cũng bước ra khỏi phòng phòng vệ sinh nam bên cạnh.
Đuôi mắt Tiêu Chí Hoành ửng hồng, nhìn tôi đầy ẩn ý, khẽ cười một tiếng, sau đó rời đi.
TÔI:……
Mọi chuyện không như cậu nghĩ, cậu nghe tôi giải thích đã!
Những ngày tháng cứ trôi qua một cách vừa ngọt ngào vừa thống khổ như thế, khi tôi còn đang trăn trở không biết có ăn phải trái đắng của tình yêu hay không, thì nhà tôi lại phát sinh ra một một chuyện lớn.
Một tên trộm đang đột nhập vào nhà tôi.
Chuẩn xác mà nói, là tên trộm đang phá cửa nhà tôi.
Mấy ngày trước tôi đều tăng ca đến rất khuya, hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành một phần công việc, bị Tiêu Chí Hoành cưỡng chế bắt về sớm, đang định đi ngủ thì nghe thấy âm thanh miếng sắt va vào cửa.
Lúc đầu tôi còn bỡ ngỡ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến khi tôi nhìn xuống mắt mèo ở cửa - một người đàn ông đeo khẩu trang, đội mũ và đeo găng tay bảo hộ lao động màu trắng… đang cạy khoá cửa nhà tôi.
Sau đó, toàn thân tôi đông cứng lại.
Sự hoảng sợ khiến não tôi cũng tê liệt luôn rồi.
Dường như cảm nhận được có người trong nhà, động tác của người đàn ông cúi người cạy khóa chợt dừng lại. Hắn ta từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu của anh ta nhìn thẳng vào mắt mèo.
Hắn ta phát hiện trong phòng có người sao?
Tôi không muốn bị phát hiện đâu.
Cầu xin hắn ta mau nhanh nhanh đi đi.
Trong lòng tôi điên cuồng cầu nguyện, thậm chí còn nghĩ rằng bên kia có thể nghe thấy tiếng thở của mình.
Nhưng đời không như mơ.
Chỉ thấy trong mắt mèo, mọi hành động của anh ta đều bị bóp méo và phóng đại, hắn ta mỉm cười với tôi rồi từ từ tháo mặt nạ ra.
Đầu óc tôi ong ong, có cảm giác muốn nổ tung ra luôn.
Tôi không hiểu tại sao hắn ta lại tháo khẩu trang ra, nhưng tôi biết rằng hắn ta cho tôi thấy mặt không phải là một dấu hiệu tốt.
Cơ thể tôi cuối cùng cũng cử động được, tôi loạng choạng chạy về phòng ngủ. Khóa cửa phòng ngủ đã bị hỏng từ lâu, nhưng vì công việc bận rộn tôi vẫn chưa sửa nó được.
Hiện tại tôi vô cùng căm ghét bản thân mình vì đã trì hoãn việc này.
Tôi vội vàng chặn cửa phòng ngủ bằng tủ quần áo, nhưng tôi biết rằng đây không phải là biện pháp lâu dài.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ.
Tôi run rẩy gọi điện thoại báo cảnh sát, bên cảnh sát cũng hứa với tôi sẽ đến nhanh chóng, nhưng tôi biết, rất có thể trong thời gian chờ bọn họ, không chừng tên trộm đã xử lý xong tôi rồi.
Ngay lúc tôi đang hoảng hốt, đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng "meo meo" chói tai.
Trứng Đen đã trở lại!
Sao hôm nay nó về sớm vậy nhỉ?
Tôi mặc kệ sự nghi hoặc, vội vàng đẩy tủ lao ra, chạy ra phòng khách rồi đi vào bếp lấy một con dao làm bếp và một con dao chặt xương.
Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi cửa, tôi bị cảnh tượng trước mắt làm trấn kinh rồi.
Khóa cửa đã bị phá, cửa hơi hé mở, nhưng tên ăn trộm kia không có đi vào, liền bị Trứng Đen chặn ở ngoài cửa, toàn thân đều bị cào đến rách tung tóe, máu tươi đầm đìa, lúc này ánh mắt hắn hoảng sợ mà chỉ vào Trứng Đen mà kêu to: “Yêu quái! Có yêu quái!”
Bởi vì ngoài hành lang có đèn, nên tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt hắn ta.
Mặt hắn gầy trơ xương, mồm phủ đầy râu đen, khuôn mặt tràn đầy cảm giác khiếp sợ.
Nhưng hiện tại khi tôi nhìn thấy hắn, lại không có cảm giác sợ hãi như vừa nãy nhìn qua mắt mèo.
Chỉ thấy Trứng Đen lao tới, một móng vuốt cào lên mặt hắn ta.
Lần này, một vết rạch đẫm máu dài 10cm liền xuất hiện trên mặt của người đàn ông, gần như làm trầy xước mắt hắn.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của hắn ta, trong lòng tôi lại không cảm thấy thương cảm lắm.
Hắn ta xứng đáng chịu như thế.
Tôi nghĩ vậy,
Tôi lấy hết can đảm giơ con dao chặt xương lên và hét vào mặt hắn ta: "Còn không mau cút đi! Nếu không tôi bảo Trứng Đen cắn đứt cổ họng anh!"
Trứng Đen cũng rất phối hợp mà đi đến gần yết hầu của hắn.
Người đàn ông chịu không nổi nữa, buông cờ lê trong tay xuống mà bỏ chạy, trên đường còn không quên hô to: "Có yêu quái! Giết người! Bớ người ta, yêu quái giết người.”
TÔI:……
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc rồi, tôi ngã quỵ xuống đất như sắp chet vậy.
Trứng Đen lo lắng đến cọ cọ vào cổ tôi, cũng ngửi ngửi trên người tôi, kiểm tra xem tôi có bị thương hay không.
Khi tôi nhìn lại nó, tôi đột nhiên trở nên vui mừng khôn xiết.
Lạy chúa, amen.
Đây là loại thần tiên bảo bối gì nha!!!
“Hu hu Trứng Đen, em thật tuyệt vời mà!”
Tôi nâng Trứng Đen lên và hôn nó một cái thật mạnh.
Tôi nước mắt lưng tròng, cũng mặc kệ nó có thẹn thùng hay không, tay ôm nó mà vừa khóc vừa cười.
"Em là người hùng của chị đó!"
Vài phút sau, tôi bình tĩnh lại và gọi điện thoại báo cho cảnh sát biết tình hình ở đây, sau khi cúp điện thoại, theo bản năng tôi lại muốn nói với Tiêu Chí Hoành một tiếng.
Điện thoại đổ chuông ba lần, tôi chợt sững người.
Bởi vì, tôi đã theo bản năng, có việc liền tìm hắn trợ giúp.
Định thần lại…
Tôi vội vàng cúp điện thoại.
8
Trứng Đen lao vào phòng tắm, cửa phòng bị nó đóng thật mạnh.
Lại không nghĩ tới, trong phòng tắm lúc này, con mèo trắng mà tôi ôm hôn tứ chi chạm xuống đất, thân thể liền bị biến dạng.
Xương bả vai hướng ra ngoài, những miếng thịt hồng hồng trong lòng bàn tay dần biến mất.
Bộ lông màu trắng dần dần biến thành làn da, chỉ chỉ để lại những đường nét cơ bắp mạnh mẽ.
Cuối cùng, nó biến thành một người mà tôi quen thuộc.
Tôi ở ngoài cửa không biết bên trong có chuyện gì bèn gõ cửa hỏi:
“Trứng Đen, em có phải bị táo bón không? Chị lấy cho em thuốc nhuận tràng nhé!”
Trong phòng tắm yên tĩnh, Trứng Đen phớt lờ tôi.
Tôi dựa vào cửa thở dài, ấn vào danh bạ tìm Tiêu Chí Hoành rồi lại đóng lại, lặp đi lặp lại mấy lần, tôi nhịn không được mà than thở:
"Trứng Đen, em có nghĩ bệnh thích ở bên ngoài mà khỏa thân của Tiêu Chí Hoành có thể chữa khỏi hay không? Lúc trước chị thấy anh ấy ở bên ngoài lại dám cởi ra như thế, may mắn là ở ngõ đó không có ai. Em nói xem, nếu là trên đầu có người nào đó ló đầu ra, chẳng phải sẽ nhìn thấy hết của anh ấy hay sao?”
Nói đến đây, càng nghĩ tôi càng giận, vừa giậm chân vừa mắng hắn:
"Đúng là không tuân thủ nam đức mà!"
Tôi đang bực mình thì đột nhiên trong phòng tắm có tiếng sập xuống của cái giá treo đồ, còn có thanh âm “meo meo” một cách phẫn nộ nữa. Tôi định đi vào, liền nhìn thấy Trứng Đen đi ra. Vừa nhìn thấy tôi, nó trở lên tức giận mà ‘hừ’ một tiếng.
Đôi mắt to xanh biếc của nó lúc này long lanh nước, cả khuôn mặt nó nhăn lại với nhau biểu lộ sự tức giận.
Sau lưng nó, chiếc khăn tắm rơi vào bồn cầu, sữa rửa mặt và kem dưỡng mắt của tôi rơi xuống đất, giá treo đồ cũng rơi xuống vỡ làm hai mảnh, bông tắm rơi xuống đè lên bàn chải bồn cầu.
TÔI:……
Tôi: "Trứng đennnnnn!"
Trứng đen cùng anh cảnh sát đến khám nghiệm hiện trường như nước với lửa. Sau khi anh cảnh sát lấy một số mẫu vật, tôi cũng theo anh ta đi đến đồn cảnh sát một chuyến. Vừa bước chân ra khỏi đồn cảnh sát, tôi liền nhìn thấy một chiếc Porsche quen thuộc đậu trước cửa đồn. Đứng cạnh xe là một người đàn ông.
Đây không phải Tiêu Chí Hoành sao?
12 giờ đêm giữa trời mùa hè, tôi lại cảm nhận được một khoảnh khắc mát mẻ hiếm hoi.
Người đàn ông chân thon dài đang dựa vào cửa xe, trên tay kẹp điếu thuốc lá, ánh lửa chập chờn chập chờn, thỉnh thoảng chiếu lên khuôn mặt u ám của anh ta.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta hút thuốc.
Tôi đi tới vài bước, còn chưa kịp nói gì, anh ta đã lạnh lùng liếc tôi một cái, tự mình ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe “rầm” một cái.
Tôi chết lặng.
Chẳng lẽ không phải tới đón tôi à?
Ngay khi tôi đang do dự, cánh cửa phụ chậm rãi nâng lên, để lộ khuôn mặt xụ ra của anh ta.
“Còn không mau lên xe?”