Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Cẩm Nguyên nhìn lửa, quả nhiên là đã tắt, liền nghi hoặc hỏi: "Không phải vừa nãy còn cháy tốt sao, sao tự nhiên lại tắt?"
Lô Bách Minh đưa tay vò đầu, sầu não nói: "Có lẽ là gió lớn, hoặc là có chỗ nào đó không đúng?"
Cố Cẩm Nguyên đành phải quay lại, nhìn nhìn: "Gió này cũng không đến mức có thể làm tắt lửa, hơn nữa củi ở bên trong cũng rất tốt."
Nàng với tay cầm một cây củi vừa đốt, liền thấy trên đó có chút khác thường, hình như là bị người động tay chân.
Nàng buồn bực nhìn Lô Bách Minh, thân thể Lô Bách Minh liền căng thẳng.
May mắn giày của hắn giấu ở dưới áo choàng, Cố Cẩm Nguyên sẽ không thấy, cũng khó có thể phát hiện.
Hắn càng thêm bất đắc dĩ nói: "Cố cô nương, lửa này đốt không cháy, ta đây cũng không có cách nào nương, cô nương giúp ta nghĩ cách."
Đàm Bùi Phong vốn muốn mang theo Cố Cẩm Nguyên đến nhìn lửa mình, hắn đã nghĩ kỹ, sau khi dẫn nàng đi, liền hỏi trái cây một chút, hỏi những thứ khác một chút, trò chuyện bình thường, lại giải thích chuyện tối hôm qua, đương nhiên, sau khi trở về lại chuẩn bị một ít thứ cô nương gia thích, hợp lý.
Cái này là suy nghĩ của mình hắn, còn chưa thực hiện, hắn đương nhiên sẽ không thể để Lô Bách Minh nửa đường đoạt đi.
Phải biết rằng Lô Bách Minh là thân thích của Ninh Quốc Công phủ, Lô Bách Minh này dễ dàng ra vào Ninh Quốc Công phủ, mình thì không thể làm được, cho nên phải nắm chắc lấy cơ hội này.
Bây giờ nghe Lô Bách Minh nói vậy, quả thật là mặt muốn méo xệch đi, nghĩ thầm ngươi có biết xấu hổ hay không, một đại nam nhân, không nên lôi kéo một cô nương giúp ngươi, không biết làm thì ngươi đừng châm lửa, không biết làm thì ngươi đừng ăn!
Vì vậy hắn nói: "Bách Minh, có một lần không thể có lần hai, có lần hai không thể có mãi, Cố cô nương không phải nha hoàn của nhà huynh, không thể mỗi ngày đều theo giúp huynh nhóm lửa."
Lúc Lô Bách Minh đối mặt với Cố Cẩm Nguyên, nói là lời nói lắp bắp, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng với Đàm Bùi Phong, cả người liền thông minh nhanh nhẹn.
Hắn xuất thân là thị vệ trong cung, đâu có thể nào thật sự thật thà phúc hậu như vậy đâu!
Lúc này đáp trả lại một cách mỉa mai: "Cố cô nương tốt bụng, mới giúp ta, Bùi Phong lại nói Cố cô nương như vậy, huynh cảm thấy thích hợp sao? Hay là nói, trong lòng Bùi Phong huynh coi thường Cố cô nương."
Đàm Bùi Phong: "Bách Minh, không nói chuyện gì khác, chỉ nói lửa này của huynh, đang cháy tốt tại sao có thể tắt?"
Hắn dĩ nhiên là cực kỳ hoài nghi cái này, vừa rồi lúc hắn muốn dẫn Cố Cẩm Nguyên đi, rõ ràng lửa kia còn đang cháy tốt, đâu thể nào trong nhát mắt liền tắt, nhất định là có quỷ.
Lô Bách Minh: "Nếu ta biết rõ thì đã không cần xin Cố cô nương chỉ bảo rồi."
Dù sao làm hỏng mối quan hệ cũng không sao, từ nay về sau có thể bồi dưỡng, nhưng Cố cô nương lại chỉ có một, chẳng may bị đối phương mang đi, thì không thể tìm được người thứ hai rồi.
Cố Cẩm Nguyên ở bên cạnh cũng kinh ngạc, không ngờ nhân vật nhìn tuấn lãng kiệm lời như Đàm Bùi Phong, lại biết cãi nhau, càng không ngờ tới Lô Bách Minh chính trực thật thà phúc hậu, lại có thể cùng Đàm Bùi Phong tức giận như vậy.
Nàng đứng nhìn một lúc, liền đi tìm Đàm Ti Duyệt, tiếp tục rửa trái cây.
Về phần hai nam nhân này, trào phúng chế giễu nhau một phen, cuối cùng trong lúc vô tình nhìn bên cạnh, lại phát hiện Cố Cẩm Nguyên đã rời đi từ lâu, nhất thời hai mắt nhìn nhau.
Đàm Ti Duyệt nhịn không được cười ra tiếng, mấy người bên cạnh cũng đều mím môi cười, duy chỉ có một người trong số đó, lại cắn môi, xem thường nhìn Cố Cẩm Nguyên.
Cố Cẩm Nguyên cảm nhận được ánh mắt kia, nhìn qua, là Hồ Hàm Thu.
Đàm Ti Duyệt cũng nhìn thấy: "Hồ Hàm Thu ái mộ Lô Bách Minh, quan hệ giữa hai người họ cũng không tệ."
Cố Cẩm Nguyên hiểu rõ, hai người bọn họ cũng có thể xem là họ hàng, quen biết từ nhỏ, Lô Bách Minh tướng mạo cao lớn, có nữ hài nhi yêu mến cũng là bình thường, mà vừa rồi mình và Lô Bách Minh nói chuyện, chỉ sợ là Hồ Hàm Thu hiểu lầm, trách không được Hồ Hàm Thu lại nhìn mình như vậy.
Nàng nhỏ giọng nói: “Xem ra phải tránh vài vị thân thích, nếu không đến lúc đó lại rước họa vào thân.”
Cô nương nhà bình thường đều dịu dàng đáng yêu, nhưng một khi đã nổi tâm tư với nam nhân, vậy long sẽ nhỏ lại, suy nghĩ cũng nhiều lên.
Đàm Ti Duyệt lại không quá coi trọng: “Vật hợp theo loại, người phân theo nhóm, Hồ Hàm Thu có quan hệ tốt với muội muội của ngươi, bình thường không biết đã nghe muội muội của ngươi nói xấu ngươi bao nhiêu, ngươi chưa chắc đã có gì với Lô Bách Minh, nàng ta sợ là nhìn không vừa mắt ngươi. Hơn nữa, ngươi chướng mắt ca ca của ta, trở về ta sẽ nói với huynh ấy, nhưng chỗ Lô Bách Minh đó, ngươi cũng có thể thử xem, thật ra người đó cũng không tệ lắ, lại là thân thích của nhà ngươi, nếu có thể kết mối lương duyệt, vậy cũng là một chuyện tốt.”
Cố Cẩm Nguyên nghe vậy liền cười hầm, Đàm Ti Duyệt thật ra còn nhỏ tuổi, tiểu cô nương gia, không ngờ lại có thể nói ra như vậy, quả thật là khổ tâm tính toán vì nàng!
Chợt nhịn không được đưa tay vuốt tóc của nàng ấy: “Nếu người khác không biết, còn tưởng ngươi là mẫu thân của ta.”
Một câu này, Đàm Ti Duyệt không nhịn được cười, vừa cười vừa tức, vỗ Cố Cẩm Nguyên một cái: “Ngươi đó, có thể từ nhỏ lớn lên ở nơi xa xôi, không hiểu quy củ của kinh thành, cô nương gia đến mười bốn mười lăm tuổi liền định thân, chậm mọt chút, những nhà tốt đều bị người khác chọn hết, đến lúc đó mình chỉ có thể mặt đồ dư thừa. Nói ví dụ như ta, ta mười bốn tuổi liền định ra, là họ hàng xa, thân càng thêm thân, tính tình đã biết từ nhỏ, tuy bây giờ nhà hắn ở xa, nhưng rồi cũng sẽ trở về.”
Đàm Ti Duyệt vừa nói xong, Cố Cẩm Nguyên liền không khỏi nhìn hai vị nam nhân cách đó không xa.
Hai nam nhân này, chắc là có ý với nàng?
Điều này cũng không có gì kỳ lạ, nàng vừa được mười một mười hai tuổi, người người đều khen dung mạo của nàng đẹp, ở trong trấn nhỏ Lũng Tây, không biết có bao nhiêu nhà muốn nàng làm con dâu, ngay cả thương nhân hay lui tới, cũng đều nhìn chằm chằm nàng.
Người tướng mạo xuất chúng, khó tránh khỏi khiến người khác để ý.
Chỉ là nghe những lời này của Đàm Ti Duyệt, nàng không khỏi nhìn thêm vài lần, thậm chí nghĩ, nếu hai vị này cũng dây dưa với mình giống như Thái tử, làm những chuyện kia với mình, mình sẽ thế nào? Mình cũng sẽ đồng ý gả vào nhà hắn sao?
Tưởng tượng như vậy, nàng cảm thấy vô cùng bài xích.
Đàm Bùi Phong dĩ nhiên là tốt, Lô Bách Minh cũng không tồi, gả vào nhà hắn, có