Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

chương 93

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khối tinh hạch trong suốt kia không giúp Tề Duyệt thăng cấp mà lại giúp cậu ngoài ý muốn đạt được thuấn di cùng chữa khỏi dị năng. Tinh thần lực trên người cậu chậm rãi chảy vào trong cơ thể Đường Khả, máu ở miệng vết thương trước ngực y từ từ ngừng chảy, miệng vết thương cũng chậm rãi bắt đầu khép lại. Toàn bộ quá trình, Đường Khả vẫn luôn nhìn Tề Duyệt.

Tề Duyệt mở to mắt, cẩn thận xem xét miệng vết thương của Đường Khả, miệng vết thương cuối cùng đã khép lại, cậu rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm. Tề Duyệt ngước đầu lên nhìn Đường Khả, thấy đối phương nhìn cậu chằm chằm, bộ dáng so với lúc trước tốt hơn nhiều, lúc ấy thật làm Tề Duyệt sợ hãi. Vươn tay nắm chặt tay Đường Khả, Tề Duyệt cúi đầu hôn nhanh một cái lên khóe miệng Đường Khả.

“Em đi trị liệu cho người khác một chút, lát nữa sẽ đến với anh.” Tề Duyệt mở to mắt nhìn Đường Khả, đôi mắt hoa đào xinh đẹp vẫn còn sưng đỏ.

Nhìn thấy Đường Khả gật đầu, lại cúi đầu cẩn thận xem xét thân thể đối phương, sau khi xác nhận không có miệng vết thương khác thì Tề Duyệt mới xoay người đi đến chỗ những người kia.

Nhìn Lâm Vũ Trạch còn có Viêm Bân cách đó không xa, Lâm Vũ Trạch bề ngoài không có vết thương gì, chỉ là lúc trước bị con nhện quấn tơ chặt lấy. Tề Duyệt do dự một chút vẫn quyết định bước đến chỗ Viêm Bân, cậu cảm giác đối phương bị thương rất nghiêm trọng. Người này bình thường vẫn luôn cường thế, hiện tại lại tựa vào tường im lặng không nhúc nhích, Tề Duyệt cảm thấy kỳ thật cậu cũng không chán ghét anh ta đến vậy, trong lòng cậu vẫn thực hy vọng anh ta không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Đi đến chỗ Viêm Bân, chờ Tề Duyệt thấy miệng vết thương trước ngực đối phương thì mới bàng hoàng phát hiện, Viêm Bân bị thương còn nghiêm trọng hơn so với Đường Khả. Viêm Bân bị móng vuốt của con nhện đánh trùng tạo thành một vết thương thật dài trước ngực, thậm chí có thể thấy được xương trắng, hơn nữa miệng vết thương lại bắt đầu trở nên thâm đen. Không dám chậm trễ, Tề Duyệt bắt đầu giúp Viêm Bân trị liệu.

Qua một hồi lâu, Tề Duyệt mở mắt. Cậu cúi đầu xem xét miệng vết thương của đối phương, đã muốn khép lại, nhưng bị thương vẫn rất nặng, Viêm Bân vẫn luôn hôn mê, còn bắt đầu sốt cao, đầu nóng đến lợi hại.

Tề Duyệt có chút lo lắng, cậu phải làm thế nào mới tốt đây, dị năng của cậu chỉ có thể trị ngoại thương. Viêm Bân bị mất máu quá nhiều, hiện tại lại vô cùng suy yếu.

Đúng rồi, linh quang trong đầu cậu chợt lóe, cái ôn tuyền kia dường như có hiệu quả không tồi, rất có linh khí, còn có thể trị liệu ngoại thương, cũng không biết có thể dẫn người khác tiến vào hay không. Nắm này tay Viêm Bân, Tề Duyệt vận dụng dị năng. Hai người cùng xuất hiện ở trong không gian, thành công rồi. Tề Duyệt mất sức của ba bò chín trâu mới đem được Viêm Bân vào trong ôn tuyền, một nửa ở bên trong một nửa ở bên ngoài.

Thở ra một hơi, Tề Duyệt thoát ra khỏi không gian. Dị năng cậu đã có chút cạn kiệt, Tề Duyệt cảm giác đầu thực vựng, thân thể không tự chủ được lung lay, cậu liều mạng tự nói với mình không thể ngã xuống, còn có những người khác đang rất cần được trị liệu.

Lâm Vũ Trạch thương tương đối không nghiêm trọng, anh chỉ bị tơ nhện quấn chặt siết vào trong da thịt. Tề Duyệt muốn trước tiên đem những sợi tơ từ trong da thịt anh lấy ra, nhưng cậu lại không xuống tay được. Nhìn miệng vết thương dữ tợn kia, hốc mắt cậu lại đỏ lên.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt kia nay tái nhợt, Lâm Vũ Trạch vươn tay xoa xoa tóc Tề Duyệt, “Anh sẽ tự làm.” Anh cắn răng, tự đem những sợi tơ sắc bén từ trong thịt kéo ra.

Nhìn Lâm Vũ Trạch đầu đầy mồ hôi, Tề Duyệt đau xót thiếu chút lại rớt nước mắt. Cậu không ngừng thầm mắng chính mình, sao lại khóc sướt mướt giống đàn bà vậy chứ, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu. Dùng sức xoa xoa mắt, Tề Duyệt xoay đầu lại giúp Lâm Vũ Trạch trị liệu ngoại thương.

Cuối cùng, đợi đến khi Tề Duyệt đi tìm Hàn Phi, Hàn Phi đang ngồi dưới đất hấp thu tinh hạch. Quần áo rách nát đã được đổi. Cánh mũi thẳng, môi dày, còn có cái cằm gợi cảm kia, thoạt nhìn hoàn mỹ vô khuyết, chính là tính tình có chút nóng nảy. Thời điểm mới vừa gặp hắn, tính tình của hắn cũng không như vậy a, chắc là do lớn tuổi đi, thời mãn kinh đầu tiên. Tề Duyệt ở một bên nhìn xem có chút mê mẩn, trong lòng nhịn không được oán thầm, một chút cũng không nghĩ đến chuyện cậu kỳ thật so với đối phương còn lớn tuổi hơn.

Hàn Phi đột nhiên ho khan, miệng lại nôn ra máu, bộ quần áo trên người vừa mới thay cũng bị thấm máu. Lúc đối phương hấp thu tinh hạch, Tề Duyệt cũng không dám tùy tiện đánh gãy, thấy Hàn Phi mở mắt, cậu trực tiếp nắm lấy cánh tay đối phương tiến nhập không gian của mình.

Tề Duyệt giúp đỡ Hàn Phi đi đến chỗ ôn tuyền, Viêm Bân vẫn ở bên trong, “Cái kia, nước suối này có tác dụng trị liệu, anh thử một chút đi, lát nữa em sẽ tới thăm anh.”

Nói xong cậu liền tính thoát ra khỏi không gian nhưng không ngờ lại bị Hàn Phi nắm tay lại, Tề Duyệt khó hiểu nhìn Hàn Phi. Đối phương mạnh mẽ đem Tề Duyệt kéo đến bên cạnh mình, đặt một nụ hôi lên môi cậu.

Không có tiến thêm một bước, chỉ là hai môi dán cùng một chỗ, Tề Duyệt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, nhắm mắt lại cảm nhận đụng chạm ôn nhu của đối phương.

Một hồi lâu sau, Hàn Phi mới buông ra, ôm sát Tề Duyệt đem đầu cậu tới gần trước ngực của mình, “Em về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, vừa rồi em thật sự đã dọa chết anh.”

Tề Duyệt nghe nhịp tim tràn đầy hữu lực bên tai, nhu thuận đáp ứng: “n.”

“Đi thôi.” Hàn Phi buông tay ra, ý bảo Tề Duyệt đi ra ngoài, còn hắn thì tiến nhập ôn tuyền.

Tề Duyệt sau khi rời khỏi lại giằng co một chút, cuối cùng vẫn đem Đường Khả đưa vào trong ôn tuyền. Hành động của cậu chọc cho Hàn Phi chỉ mới vài giây trước đo còn dịu dàng thắm thiết nay lại không ngừng căm tức. Tề Duyệt đem người bỏ vào trong ôn tuyền lại vội vàng ra khỏi không gian.

Hơn hai mươi dị năng giả may mắn sống sót nay chỉ còn có bảy, những người khác đều bởi vì bị tơ nhện quấn lấy trong thời gian quá dài mà tắt thở.

Tề Duyệt xem nhẹ Liêu Phi Phàm trong góc phòng, rốt cục sau khi trị liệu cho dị năng giả cuối cùng, thân ảnh nhoáng lên một cái, ngất đi. Cậu không ngừng sử dụng dị năng liên tục khiến cho thể lực của cậu cạn kiệt nghiêm trọng.

Tề Duyệt ngã xuống làm cho mọi người vô cùng lo lắng, chờ đến khi cậu tình lại thì đã là một tuần sau đó.

Giường thực êm, nằm ở trên dị thường thoải mái, Tề Duyệt mặt chôn ở trong gối, tránh né ánh mặt trời chói chang. Bên người vang lên một trận tiếng cười trầm thấp, hảo quen tai. Cậu ngáp một cái, không tình nguyện mở mắt, khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vũ Trạch xuất hiện trước mắt cậu. Tề Duyệt dùng sức chớp chớp mắt, có chút không rõ mình đang ở đâu.

“Ngủ đã rồi?”

Lâm Vũ Trạch có chút buồn cười nhìn bội dạng mơ hồ của Tề Duyệt, bất đắc dĩ vươn tay nhu nhu đầu cậu. Ngày đó Tề Duyệt ngã xuống làm Lâm Vũ Trạch thật sợ hãi, anh sau khi trở về căn cứ liền nóng vội tìm người trị liệu, cuối cùng mới biết được Tề Duyệt là sử dụng dị năng quá độ, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Không nghĩ tới, cậu thế nhưng nghỉ ngơi đến một tuần.

“Em ngủ?” Tề Duyệt kinh ngạc hỏi.

Lâm Vũ Trạch gật gật đầu: “n, ngủ một tuần.”,

“A? Lâu như vậy.” Tề Duyệt giật mình.

Lâm Vũ Trạch nở nụ cười, “n, heo nhỏ làm biếng, ngủ lâu như vậy, em thật sự dọa chết anh.”

Ai, lời này, rất, rất ái muội!

“Đây là nơi nào?” Mờ mịt nhìn bốn phía, lại nhìn cái giường đôi lớn dưới thân, nơi này hẳn phòng ngủ đi.

“Chỗ ở của anh.” Hai người một hỏi một đáp.

“Chúng ta trở về căn cứ B?” Tề Duyệt kinh ngạc hỏi, sau khi nhìn thấy Lâm Vũ Trạch gật đầu lại truy vấn tiếp: “Vậy Lĩnh Đích thôn thế nào rồi?”

“Nổ.”

Tề Duyệt nhăn nhó, cũng quá ngắn gọn đi, cậu muốn nghe cụ thể, đúng rồi, “Tên Liêu Phi Phàm kia đâu rồi?”

“Trong thông đạo.” Lâm Vũ Trạch bình tĩnh trả lời, anh ngồi ở bên người Tề Duyệt, kiên nhẫn nghe từng câu hỏi của cậu.

“A? Anh không cứu hắn?”

“Không giết hắn, hắn nên mừng thầm, vì sao phải cứu hắn?”

Tề Duyệt gật đầu, tán dương: “Làm rất tốt.” Tên đó là một người ích kỷ, để có thể thoát thân mà hại chét nhiều người như vậy. Nhìn khuôn mặt tuấn tú bên cạnh, Tề Duyệt dùng sức gãi gãi đầu, dường như quên mất một chuyện gì đó rất nghiệm trọng.

“Đói bụng đi.”

Nghe thấy Lâm Vũ Trạch hỏi như vậy, bụng cậu nhất thời thầm thì vang lên, Tề Duyệt đỏ mặt xác nhận. Thật đúng là đủ mất mặt mà.

Lâm Vũ Trạch từ bên giường đứng dậy, nói với cậu: “Đi ra ăn một chút gì đi.”

Tề Duyệt tùy ý Lâm Vũ Trạch kéo đi dẫn đến bên cạnh bàn ăn. Trên bàn đã bày sẵn vài món ăn nhẹ vẫn còn nóng.

Tề Duyệt không nghĩ tới Lâm Vũ Trạch lại chu đáo như vậy, có chút nói năng lộn xộn: “Tùy tiện là tốt rồi, ngạch, làm sao anh biết em tỉnh lại sẽ đói?”

Lâm Vũ Trạch chọn cao lông mày nhìn Tề Duyệt, hỏi ngược lại: “Nằm một tuần, không ăn không uống, chẳng lẽ sẽ không đói?”

“Hắc hắc.” Tề Duyệt đặt mông an ngồi xuống, bưng bát lên bắt đầu dùng bữa.

“Anh cũng ăn chung đi.” Cậu ăn, đối phương nhìn, này dường như không tốt lắm.

Lắc lắc đầu, Lâm Vũ Trạch sủng nịch nói: “Anh vừa mới ăn qua, em ăn đi.” Lâm Vũ Trạch ngồi ở bên cạnh Tề Duyệt, nhìn cậu.

“Ngô..... Ai vậy làm? Ăn ngon.” Không biết có phải do quá đói hay không, Tề Duyệt cảm thấy mấy món này dị thường ngon miệng.

“Anh làm.” Lâm Vũ Trạch chậm rãi nói.

“A, anh cũng biết làm cơm sao?” Tề Duyệt cho tới bây giờ cũng không biết Lâm Vũ Trạch còn có thể nấu cơm.

“n, không ai làm cho anh ăn, nãi nãi lại lớn tuổi, vẫn luôn là anh làm cho bà ăn, hiện tại nãi nãi mất rồi…”

Nhìn Lâm Vũ Trạch hơi có chút bi thương, Tề Duyệt dị thường hối hận, cậu thế nhưng lại gợi lên đề tài này. Bắt lấy tay của đối phương, Tề Duyệt an ủi: “Về sau em sẽ làm cho anh ăn.”

“Vĩnh viễn sao?”

Nhìn ánh mắt u buồn của Lâm Vũ Trạch, Tề Duyệt gật đầu cam đoan: “Vĩnh viễn, cả đời, em đều làm cho anh ăn.”

Lâm Vũ Trạch vừa lòng gật đầu, “Đây chính là em nói, không được quên.”

Tề Duyệt gật đầu lợi hại, “n, sẽ không quên.”

“Ăn đi.” Lâm Vũ Trạch tiếp nhận cái bát không trong tay Tề Duyệt, giúp cậu múc cơm.

Ăn liền ba bát, Tề Duyệt mới vừa lòng để đũa xuống, nằm ngửa trên ghế không muốn nhúc nhích. Tay cậu chầm chậm vuốt ve bụng.

Một hồi lâu.

“A… …....”

Tề Duyệt hét to một tiếng, từ ghế trên nhảy dựng lên, giương miệng bất khả tư nghị nhìn về phía Lâm Vũ Trạch, muốn tìm đáp án.

Lâm Vũ Trạch nhịn cười, như là biết tâm tư đối phương, hướng về phía Tề Duyệt gật gật đầu, tỏ vẻ đúng vậy.

Thảm, mặt Tề Duyệt trắng bệch, cậu đem Viêm Bân, Hàn Phi còn có Đường Khả đều đặt ở trong không gian.....

Một tuần lễ, bọn họ hẳn ở chung coi như hòa hợp đi, Tề Duyệt không ngừng cầu nguyện.

Truyện Chữ Hay