Lúc này đám người trong xưởng sửa xe mới thở phào.
Đường Bảo Linh đỡ người bên cạnh thở dốc " Anh! rốt cuộc đám tang thi này bị sao vậy?"
Từ khi họ bước vào thành phố này, đám tang thi này giống như là bị điên vậy, chúng còn rất thông minh nữa chứ.
Đường Bảo Minh lắc đầu " Anh cũng không giám chắc nhưng nhìn biểu hiện của chúng giống như chúng đang bị ai đó không chế "
Tang thi không thể nào thông minh như vậy, nhìn từ một góc độ nào đó chúng giống như bị người không chế.
Doanh Uyên liếc nhìn Đường Bảo Minh, đúng là đám tang thi này bị người không chế, nhưng tên dị năng giả hôm qua cô nhìn thấy chỉ là dị năng cấp 3, trong thành phố này lớn như vậy cũng không thể nào không chế được hết tang thi trong này, còn chưa kể có cả những tang thi cấp cao đang ẩn núp trong bóng tối.
" Aaaa"
" Aaa … đầu… đầu tôi đau quá?"
Nhưng tiếng kêu la đau đơn làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Doanh Uyên, có những người đã không chịu đựng được đau đớn mà ôm đầu lăn lộn trên đất.
Doanh Uyên cảm nhận được có thứ gì đấy đang không ngừng muốn xâm nhập vào đại não cô, dường như có tiếng nói không ngừng vang vọng muốn cô thuần phục nó.Doanh Uyên nhíu mày, là dị năng hệ tinh thần, dùng dị năng năng tinh thần để không chế con mồi, có lẽ đây mới là kẻ đứng sau, chỉ có dị năng tinh thần mới có thể khống chế phạm vi tang thi rộng như này, nhưng dị năng này lại không có ảnh hưởng gì đến cô và Phong Miên.
Dường như kẻ kia cảm nhận được có hai kẻ không bị khống chế, liền trược tiếp điều khiển những người khác tấn công hai người.
Đến cả Lạc Cầm là bán Quỷ cũng bị khống chế tấn công cô, lúc này Doanh Uyên mới phát hiện Phong Miên không hề động đậy, mắt thấy người đã xông đến cô chỉ có thể ra tay cản một đòn.
" Phong Miên em sao thế? " Doanh Uyên ôm người chạy đến góc xa nhất trong xưởng, tạo ra một màn chắn.
" Em không biết! dường như có thứ gì đó đang xiết chặt lấy em nó còn đang hút đi Ma năng của em " Phong Miên có thể cảm nhận được Ma năng trong cơ thể cô ấy đang lấy tốc độ rất nhanh bị xói mòn.
Doanh Uyên giật mình, đưa mắt tìm kiếm trong đám người đang đi qua đi lại tìm kiếm hai người, cô gái mang hơi thở của Kén đã biến mất.
Doanh Uyên đưa tay tìm kiếm trên người Phong Miên, rất nhanh đã tìm ra được một sợi chỉ bạc rất mỏng trong suốt, một đầu bắt nguồn từ mi tâm Phong Miên, một đầu khác nối đến một góc đặt rất nhiều thùng gỗ trong xưởng, rồi biến mất.
Doanh Uyên đặt Phong Miên nằm xuống, rồi tăng thêm một tầng lá chắn để giảm tốc độ xói mòn Ma năng, rồi đứng dậy đi ra khỏi lớp lá chắn, đám người ở ngoài giống như tìm được con mồi thi nhau tất công Doanh Uyên.
Doanh Uyên chỉ có thể đỡ chiêu mà không thể phản kích, vừa hất văng một người thì người khác lại lao lên như không biết mệt, dù sao thì cô cũng chỉ có một người cũng không thể cùng lúc áp chế nhiều người như vậy, cô cũng không thể cắt đứt dị năng tinh thần đang điều khiển họ.
Doanh Uyên vừa đỡ được một quả cầu lửa bay đến thì đã cảm giác được sau lưng có một người đang áp sát, cô liền quay lưng vung tay một cái tát vang dội đáng thẳng mặt người sau lưng.
" Khắc Lạp! Mau cắt đứt dị năng tinh thần đang điều khiển đám người này đi"
Cục bông nhỏ tròn vo từ không trung xuất hiện, sau lưng là một đôi cánh nhỏ đang vẫy điên cuồng.
Cục bông nhỏ chỉ kêu một tiếng " ngao ~~~" đám người vốn bị khống chế đang không ngừng tấn công Doanh Uyên liền thi nhau đổ xuống, đối với một con thần thú như nó thì sử lý mấy sợi dây tinh thần này không là gì cả.
Doanh Uyên nhìn lòng bàn tay vốn trắng nhợt của mình hiện tại có hơi đỏ rồi lại nhìn người bị mình tát đang nằm trên đất.
Chắc sẽ không bị hủy dung đâu nhỉ?
Cô xoa xoa lòng bàn tay, giải quyết cái Kén kia đã.
Doanh Uyên bước đến chỗ đặt thùng gỗ, đẩy mấy chiếc thùng qua một bên, đằng sau thùng hàng là Dương Lộ Liên chỉ còn lại hơi thở thoi thóp cùng với một cái kén màu đỏ, nếu bỏ qua màu sắc thì nó thật giống kén tằm phiên bản khổng lồ.
Cái kén to gần bằng một đứa trẻ con 10 tuổi, mới mấy tiếng trước mới chỉ là một cái Kén mới kết vậy mà trong mấy tiếng ngắn ngủi đã sắp phá vỏ thành Ma Linh Diệp, lại còn hút Ma năng của quỷ để tăng nhanh tốc độ phát kén.
Nó sắp phá kén nếu cô giết nó hoặc cắt đứt sợi chỉ bạc kia chỉ sợ Phong Miên cũng sẽ cứu không nổi, cách tốt nhất bây giờ có lẽ để nó phá kén thành công rồi giết.
Doanh Uyên ngồi xổm xuống quan sát cái kén, cô nhớ lần đầu lúc cô phá kén hóa hình cũng phải mất gần cả trăm năm mới thành công vậy mà cái kén này chỉ mất mấy tiếng, trong khi cô còn là U Minh Ma Linh Diệp mà con này chỉ là một con non Ma Linh Diệp bình thường, vậy mà tốc độ phá kén để hóa hình lại nhanh hơn cô đến vậy.
Con này bật hack à?.
Tao nói cho mày biết nhé, chơi vậy là không công bằng đâu.
" Ngao~~~" cái thứ ghê tởm gì đây, hôi quá.
Cục bông nhỏ đứng trên vai Doanh Uyên nhảy nhảy vài cái, trong mắt đầy sự ghét bỏ đối với cái kén.
" Ma Linh Diệp đấy! rất bổ! mi ăn đi" Doanh Uyên dật dây cục bông nhỏ làm việc sấu.
’ Ngao ngao ngao ’ Cái thứ này bổ á? èo! không ăn đâu! hôi chết đi được!.
Thật ra cái kén cũng không có nặng mùi đến vậy chỉ là mũi của Tỳ Hưu rất thính nên nó mới có cái vẻ mặt ghé bỏ thế kia.
Doanh Uyên mới nói chuyện phiếm với cục bông nhỏ được hai ba câu thì cái kén đã có hiện tượng bị phá, chiếc kén bắt đầu xuất hiện những vết nứt.