Bên ngoài trời cơn mưa vẫn không ngớt, dường như càng lúc càng thêm nặng hạt.
Diệp Cẩn Dao mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nghiêng người với tay tìm điện thoại.
Lần lần mò mò cuối cùng cũng sờ thấy.
Cô nheo mắt nhìn màn hình, mệt mệt mỏi mỏi lấy tay đỡ người chống dậy.
Cô nhanh chóng thay một bộ quần áo đơn giản rồi rời khỏi phòng.
Vừa xuống lầu liền bắt gặp thím Hứa.
Thím Hứa nhìn thấy Diệp Cẩn Dao liền nhanh chóng chạy lại.
- Cháu dậy rồi, muốn ăn gì thì cứ nói với thím.
Diệp Cẩn Dao cười nhẹ, gật đầu lại nhanh chóng lắc đầu.
Hắt chù!
Cô hắt hơi liên tục mất phát liền mới có thể nói ra thành lời, giọng khàn đặc.
- Hôm nay cháu về nhà mẹ, mọi người không cần lo cho cháu đâu.
Thím Hứa lo cho sức khỏe của Cẩn Dao, ra sức khuyên ngăn cô ăn chút gì lót dạ, đợi trời ngớt mưa rồi đi nhưng đều không có tác dụng.
Bà chỉ đành nhường một bước, buộc cô phải để tài xế đưa đi.
Diệp Cẩn Dao cũng không làm khó thím Hứa, ngoan ngoãn chấp nhận thỏa thuận.
Cẩn Dao đi chưa bao lâu thì chuông cửa lại vang lên, thím Hứa tưởng Cẩn Dao quên đồ gì lên quay lại lấy, vội chạy ra mở cửa.
- Cháu chào thím.
Thím Hứa hơi sững sờ.
Nhanh chóng cúi đầu chào hỏi lại.
- Mạc tiểu thư, thiếu gia hôm nay không có nhà.
Cô có chuyện gì có thể nói cho tôi, tôi sẽ nhắn lại với thiếu gia.
Mạc Yên xua xua tay vội đáp.
- A, không phải cháu tìm A Dương.
Cháu đến tìm Cẩn Dao.
Thím Hứa nghe vậy liền rơi vào trầm tư.
Bà ở Lục gia đã lâu, cũng xem như nhìn rõ tính cách Mạc Yên vì ngày trước cô ấy cũng hay đến Lục gia chơi.
Bà cũng xem như nhìn cô lớn lên.
Trước nay Mạc Yên luôn tỏ rõ sự yêu thích của mình đối với thiếu gia, không chút che dấu.
Một sự yêu thích đến như vậy thực có thể chân thành đối tốt đối với người phụ nữ đã cướp mất người mình yêu sao?
Thím Hứa thở dài trong lòng.
Dù sao trong ấn tượng của bà Mạc Yên vẫn luôn là cô tiểu thư tốt bụng, có lẽ cô ấy thực là có thể chân thành chúc phúc cho thiếu gia.
- Vậy thì để người thất vọng rồi.
Con bé vừa rời khỏi nhà xong.
Cẩn Dao mở cửa bước vào nhà, tiếng nhạc cổ liền đập thẳng vào tai truyền tới đại não khiến cơn đau đầu càng thêm nặng.
Cô bước nhanh vào phòng khách, không nhiều lời trực tiếp rút phích cắm tivi ra.
Âm thanh vụt tắt, Cẩn Dao cũng thả lỏng cơ mặt hơn.
- Ai tắt nhạc đi đấy.
Từ trên tầng, một âm thanh pha chút tức tối vọng xuống.
Cẩn Dao cổ họng đau rát cố gắng trả lời lại.
- Là con! Tiếng mưa lớn như vậy, ba có bật cũng chỉ thêm đau đầu thôi.
Giọng nói phía trên dịu đi phần nào, đáp lại lời Cẩn Dao.
- Cô về đến nhà là y như rằng không để tôi yên.
Cẩn Dao cười hì hì như con ngốc, vui vẻ giảo bước lung tung khắp nhà.
Lúc cô về đã là gần giờ ăn cơm của nhà cô, quả nhiên về giờ này là rất chuẩn.
Hương thơm của đồ ăn lan rộng trong không khí, cái hương thơm vừa quen thuộc vừa khiến người ta nhung nhớ ấy vô cùng thích sự thèm ăn bên trong con người ta.
Mẹ Cẩn Dao có thể không phải đầu bếp siêu hạng gì, nhưng trong lòng cô món ăn của bà bao giờ cũng làm cho cô cảm thấy chỉ cần còn đồ ăn mẹ nấu, thế giới này có diệt vong cũng chả sao.
Lúc nhỏ, cô cũng như bao đứa trẻ khác không biết trân trọng những thứ giản dị quen thuộc, sau này khi học đại học phải rời xa gia đình rồi mới biết có muốn gặp, có muốn được ăn cũng không thể.
Từ giây phút ấy, cô cực kì cực kì trân trọng những gì bản thân đang có.
- Mẹ ơi???
Cô ngó nghiêng xung quanh, gọi gọi thăm giò hai tiếng.
Thấy không có ai trả lời, cô với lấy cái muỗng, múc một thìa canh nếm nếm thử.
- Con nhóc kia, tật xấu không chịu bỏ à??? Rồi sau này ai dám nhận con dâu như cô.
Cẩn Dao bĩu môi xoay người lại, không phục đáp trả.
- Diệp phu nhân à, không phải lúc trước mẹ cũng nói con không cải tạo bản thân sẽ không tìm được bạn trai sao? Nhưng không phải bây giờ con vẫn có à!
Bà Diệp cũng không thèm chấp nhặt con gái nữa.
Bà nuôi cô từ bé đến lớn nhắc bao nhiêu lần, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó rời đi.
- Mộc An Tinh, con trịnh trọng thông báo với mẹ.
Con ốm rồi, con muốn ăn cháo mẹ nấu.
An Tinh trừng mắt nhìn cô, không nói năng gì lướt qua cô đến cạnh nồi canh đang đun dở.
Một lúc lâu sau mới đáp.
- Tôi thấy rồi.
Cũng chỉ có lúc ốm cô mới khi không mặc kệ trời mưa mà chạy đến đây thôi.
Cháo tôi nấu sẵn để trong tủ, chỉ chờ mỗi cô thôi.
Ba cô từ ngoài bước vào, cũng nghe được đại khái câu chuyện.
Ông nghiêm nghị.
- Diệp Cẩn Dao, ai cho con lá gan gọi thẳng tên mẹ như vậy??? Mà cô cũng lớn rồi, đừng hở tí ốm vặt là lại chạy về nhà.
Phải biết tự lo cho bản thân.
Cẩn Dao hậm hực, vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện.
Tay chân cô không an phận di chuyển về phía tủ bưng báo cháo vẫn còn nóng hổi ra.
Nhiệt độ này, tựa như mẹ cô sớm đã đoán ra được khi nào cô về.
Diệp Thiên Hải, ba cứ cứng miệng đi.
Con xem ba cứng miệng đến chừng nào.
Cô phụ mẹ dọn cơm ra bàn, vừa dọn xong thì có tiếng chuông cửa.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết chắc chắn là em trai cô về.
Chỉ là, Cẩn Dao ngàn vạn lần không ngờ tới xuất hiện bên cạnh em trai lại còn có một vị khách không mời mà đến.
Giây phút mở cửa, thấy Mạc Yên xuất hiện sau Diệp Minh, Cẩn Dao sững sờ vài giây đến khi em trai lên tiếng mới hoàn hồn lại.
- À ờ, Mạc tiểu thư vào trong trước đi.
Cẩn Dao khó hiểu nhìn theo bóng lưng thanh mảnh của Mạc Yên.
Cô thực đoán không ra vì sao cô ấy lại tìm mình, còn tìm đến tận nhà mẹ.
Cũng không biết là do hôm nay ra đường không xem tử vi hay là số trời an bài.
Sau khi suy nghĩ một hồi vẫn là không tìm được đáp án, cô chỉ có thể lắc đầu ngao ngán chấp nhận số phận.
- Mẹ, đây là Mạc Yên.
Là bạn mới của con.
Diệp Minh nghi hoặc nhìn Cẩn Dao.
Mấy năm qua bà chị này không đi làm thì cũng là ở lì trong nhà có giao du với ai đâu mà có bạn với chả bè mới.
Vả lại, nhìn cô gái lạ này một thân toát ra kiểu khí chất sang chảnh, nhìn cái liền biết: chúng ta không cùng một đẳng cấp rồi.
Cơm nước xong xuôi, Cẩn Dao nhanh chân lẹ tay chạy mất, trước khi biến mất chỉ để lại một cậu.
- A Minh bảo bối, tự mình dọn nha!!!
Diệp Minh nổi da gà, rùng mình trước hai tiếng bảo bối kia.
Nghe mà buồn nôn.
Cơ thể uể oai, Cẩn Dao cũng nhanh chóng quên luôn sự tồn tại của Mạc Yên, trực tiếp nằm bẹp trên giường.
Thấy đứa con gái luôn mặc sự đời kia, Mộc An Tinh ngán ngẩm không thèm nói.
Lại nhìn, Mạc Yên có vẻ ngượng ngùng bà liền nhiệt tình nói chuyện với cô ấy để xua tan đi sự lặng im trong không gian.
Mạc Yên cũng rất biết làm hài lòng người khác, rất nhanh đã lấy được hảo cảm của Mộc An Tinh.
Cùng lúc đó Tử Dương ở công ty nhìn trời mưa ngày càng to không có giấu hiệu ngớt liền cảm thấy trong lòng thấp tha thấp thỏm bất an.
Lòng đứng ngồi không yên y liền gọi điện về nhà.
Nhận được tin Cẩn Dao về nhà mẹ, Tử Dương càng thêm tức giận.
" Trời mưa to như vậy không ở yên trong nhà lại chạy ra ngoài làm gì không biết?"
Lục Tử Dương vừa định rời khỏi phòng thì Phong Lẫm đi vào cầm theo một bản hợp đồng.
- Lục tổng ngày định đi đâu đấy?? Bây giờ ngài cần đi gặp mặt với ngài Wilson....
Chưa đợt Phong Lẫm nói hết, Lục Tử Dương đã bảo hắn lùi lịch trình lại.
Phong Lẫm chẳng cần nghĩ cũng biết Lục tổng định đi đâu.
Từ lúc tìm định tiểu, à không đại kiều thê liền sơ hở là chạy đi tìm.
Haiz đúng là con đũy tình yêu không chừa một ai mà.
Hắn không chút biểu cảm cố ý nói lớn.
- Vậy tôi sẽ nhắn trước với Diệp tiểu thư ngài hủy bỏ cuộc hẹn quan trọng để đi gặp cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ rất cảm động.
Phong Lẫm thừa biết con người Diệp Cẩn Dao này công tư phân minh, chắc chắn trong vụ này sẽ đứng về phía hắn không chút do dự.
Lục Tử Dương nghĩ lại dáng vẻ nóng nảy sáng nay của cô vợ nhỏ nhà hắn, giờ mà để cô biết được việc này chắc từ mặt y luôn quá.
Lục Tử Dương quay đầu dùng ánh mắt oán hận lườm Phong Lẫm một cái, hạ giọng.
- Đi thôi!
Phong Lẫm rùng mình, ngoan ngoãn đi theo.
Nhưng kì thực trong hắn vẫn có chút vui.
Vì sao à?? Vì đây là lần đầu hắn dám cả gan uy hiếp đại boss, lại còn vô cùng thành công nữa.
Cẩn Dao ngủ không biết trời đâu đất đâu cho đến khi tiếng gõ cửa truyền tới tai mới mơ màng tỉnh dậy.
Cô thều thào.
- Vào đi!
- Cẩn Dao nghe nói em ốm rồi!
Đường Dạ cầm theo sữa với ít hoa quả vào trong, anh đặt hoa quả lên chiếc bàn cạnh đó, cẩn thận cắm ống vào hộp sữa đưa cho Cẩn Dao.
- Ốm vặt, anh cũng biết mà!
Cẩn Dao nhận lấy hộp sữa, không nói hai lời liền hút một hơi dài.
Ngủ nhiều, có chút khát vừa hay có người dâng đồ uống đến tận miệng có ngu mới để đấy rồi nói chuyện đấy.
- Anh có gì cần bàn sao???
Đường Dạ gật đầu.
- Không phải sắp đến sinh nhật em và Diệp Thiên rồi sao? Em cũng cần cập nhật weibo tặng phúc lợi cho fan chứ.
Mấy năm nay tần suất hiện diện của em trên các diễn đàn mạng hơi ít rồi đó.
Diệp Cẩn Dao nghĩ nghĩ.
Mọi năm đều là chụp một bộ album tung lên diễn đàn mạng, lại sáng tác thêm một bài là xong.
Nhưng năm nay cô sớm đã đăng lên diễn đàn hồi tết hứa phúc lợi năm nay sẽ khác nên bây giò có chút khó.
- Anh là quản lí của em mà! Anh phải tự nghĩ đi chứ.
Cẩn Dao bĩu môi.
Cô bây giờ không muốn nghĩ, cứ đẩy qua cho Đường Dạ cho nhẹ người.
Đường Dạ bất lực thở dài.
Cô nhóc này từ xưa đã vậy có việc gì khó liền đẩy đi không dính líu gì nữa.
Vẫn là miệng thì nói nhưng đồng đội lại phải giải quyết.
Cẩn Dao vừa định cuộn mình lại ngủ tiếp thì rầm một tiếng đến váng óc làm cô giật nảy mình.
Cô bật dậy cùng lúc với Đường Dạ quay ra nhìn phía cửa.
Trước cửa có hai thân nhỏ đè lên nhau đang từ từ đứng dậy, vẻ mặt không giấu được nỗi đau do cú ngã gây ra.
- Sở Nhiên, Tiểu An hai đứa em sao lại ở đây trong lúc mưa gió này.
Tiểu An bối rối trả lời:
- Em sang trả vở Diệp Minh, tiện lên thăm chị.
Bỗng cô bé như nhớ ra gì đó, lớn giọng.
- Không đúng, bỏ qua việc tại sao bọn em ở đây đi.
Anh Dạ không phải là quản lí của chị Bạch Dao sao, sao lại là quản lí của chị.
Mà chị cũng đâu có làm gì liên quan đến giới giải trí đâu????
Sở Nhiên đứng sau lẩm bẩm một hồi, như suy tư ra gì đó, ánh mắt không giấu nổi sự kinh hoàng.
- Chị...!không lẽ chị là Bạch Dao.
Đường Dạ nhanh như tia chớp bật dậy phi đến cánh cửa đóng mạnh.
Cẩn Dao ngồi trên giường cười ha hả phủ nhận.
- Trí tưởng tượng của hai đứa phong phú quá rồi đấy.
Công việc của chị bận như vậy có rảnh rỗi gì đâu mà.
Tiểu An như thể bị conan nhập, lắc đầu nguầy nguậy, đưa ra một đống bằng chứng thuyết phục, vô cùng lí lẽ.
- Chưa chắc, lần trước khi tham gia concert của Bạch Dao chị đã biến mất.
Mỗi lần mở concert ở nước ngoài em nhớ không nhầm chị đều đi công tác mất tăm mất tích.
Chưa kể đến mấy năm gần đây hầu như những hoạt động trực tiếp của Bạch Dao toàn vào buối tối.
Quan trọng nhất vẫn là..
thông tin công khai của Bạch Dao hoàn toàn trùng khớp với chị.
Sở Nhiên ngơ ngác nhìn, ngu ngu ngơ ngơ chả hiểu Tiểu An đang nói gì.
Cẩn Dao nghiêng đầu cười giả ngu, cà lơ cà phất trả lời.
- Chỉ là trùng hợp thôi!
- Một lần là trùng hợp, nhiều lần là sắp xếp.
Chính chị Diệp Thiên dạy em điều đó.
Cẩn Dao khóe miệng giật giật.
Đây là bị đào hố rồi.
Đôi co nửa ngày trời, Cẩn Dao một mực phủ nhận nhưng Hạ An vẫn bám dai dẳng vấn đề đó.
Còn đột nhiên thông minh đột xuất đưa ra các chứng cứ thép không thể phản bác.
Đường Dạ cạnh đó nhịn không nổi liền lên tiếng ngăn cuộc tranh luận lại.
Anh không chút chột dạ hay hoảng hốt nhìn Hạ An.
- Vậy anh cho hai em lục soát phòng của Cẩn Dao để tìm ra chứng cứ chứng minh lời nói của em, nếu tìm không ra thì dẹp bỏ suy đoán của em đi.
- Được, em nhất định sẽ bóc trần sự thật bởi sự thật chỉ có một.
Hạ An khí thế hừng hực kéo Sở Nhiên đứng ngơ ngác bắt đầu tìm kiếm.
Hai con người người nào cũng tự tin bản thân đã làm rất tốt.
Ai cũng nghĩ mình sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Đường Dạ dương dương tự đắc nhìn theo sự chuyển động không ngừng của hai cô nhóc đang hừng hực khí thế cạnh tranh kia mà lại không để ý đến người ở trên giường mặt đã sớm tái mét không dám đối mặt với sự thật.
Cẩn Dao dè dặt kéo góc áo Đường Dạ, bấy giờ anh mới để ý đến cô.
Nhìn gương mặt nhỏ tái mét kia làm cho Đường Dạ không khỏi hoang mang.
Anh cúi người xuống theo ý cô.
- Đợt trước em có mang về nhà máy phiên dịch, sau đó mất đâu rồi đấy em không biết.
Một câu này đánh đổ sự tự tin của Đường Dạ, trực tiếp khiến cho người ta không còn chút lưu luyến trần thế nữa.
Y hoàn toàn sụp đổ.
Sở dĩ Đường Dạ tự tin là vì anh chắc chắn tất cả đồ đặc liên quan tới thân phận Bạch Dao đều ở chỗ anh hết.
Ai ngờ đâu cô báo anh không chút lưu tình.
Quả nhiên, sau một hồi tìm kiếm kĩ càng từng ngóc ngách căn phòng, đảm bảo không bỏ sót nơi nào Hạ An đã tìm thấy máy phiên dịch có 102 trên thị trường.
Trong lòng Hạ An vui như mở hội cờ, vừa bất ngờ vừa phấn khích.
Cô ấy vui mừng nhảy nhót đến kéo theo Sở Nhiên tới trước Đường Dạ, khóe miệng cong lên thành vòng cung, dương bộ mặt của kẻ chiến thắng giơ bằng chứng tới trước mặt Đường Dạ.
- Ha, em thắng rồi!
Đường Dạ vẫn cắn răng phủ nhận nhưng không hề lay chuyển được Hạ An.
Hai người cãi qua cãi lại không ai chịu nhường ai.
Hệt như đang tái hiện lại khung cảnh hỗn chiến giữa các băng đảng hắc đạo.
Cẩn Dao bất giác lên tiếng thừa nhận chuyện Bạch Dao và bản thân là một trong sự ngỡ ngàng của ba người đối diện, khiến căn phòng vừa còn ồn ào trở lên im lặng đến lạ thường.
Hệt như khoảnh khắc lớp bạn đang ồn ào lại có đứa bỗng hô lên cô vào kìa.
Đường Dạ không tin nỗi vào tai mình, anh vỗ vỗ vào hai tai, chắc chắn lại chính mình không nghe nhầm.
Cảm giác mình bị đâm sau lưng này, ai thấu.
- EM!!!
Đường Dạ nghiến răng lên tiếng, không tránh khỏi việc tức giận trừng mắt nhìn Diệp Cẩn Dao - kẻ đầu sỏ tự bại lộ thân phận.
Thật ra, chính Diệp Cẩn Dao cũng không nghĩ ra tại sao tự nhiên bản thân lại tự mình nói ra, trong khi muốn che giấu chuyện này thì cũng chả có gì khó khăn.
Có lẽ, cô cũng quá mệt mỏi với việc che giấu những người yêu thích mình, cũng có lẽ đơn giản cô chỉ là không muốn giấu những đứa trẻ đáng yêu này thôi.
Đường Dạ nuốt cơn giận vào trong, mệt mỏi tựa như vừa trải qua một cơn giông.
- Đừng có tiết lộ với ai đó.
Một khi áo giáp của Cẩn Dao bại lộ thì Bạch Dao sẽ tuyên bố giải nghệ, biết chưa???
Y nghiêm túc ném cho hai đứa nhóc kia một lời cảnh cáo, lại quay sang trợn trừng mắt với Cẩn Dao.
Diệp Cẩn Dao chột dạ quay mặt đi.
Tuy Hạ An là người kiên quyết với suy nghĩ Bạch Dao và chị Cẩn Dao của mình là một nhưng đến lúc chính tai nghe thấy vẫn không thể tin nổi.
Sở Nhiên cũng mang một tâm trạng như vậy.
Cô không ngờ tới có một ngày đu idol đu tới biết luôn thân phận thật, còn đến cả nhà người ta chơi nữa.
Lúc trước cho dù Sở Nhiên có gửi lời mời cũng không được chấp nhận, giờ lại trực tiếp làm quen luôn cả ba mẹ thần tượng luôn rồi.
ôi, chốn bồng lai tiên cảnh gì đây.
Sở Nhiên không khỏi vui sướng, cảm giác như bản thân sắp lên thiên đường luôn rồi.
Chập choạng tối, Cẩn Dao che ô dời khỏi nhà.
Bầu trời lúc này cũng đã ngớt mưa, ánh hoàng hôn đỏ rực nhưng không gay gắt như buổi ban trưa tỏa sáng một vùng trời, những tia nắng vàng chiếu rọi xuống các vũng nước sau đợt mưa vừa rồi.
Mưa đã tạnh ráo, thân thể Cẩn Dao cũng đã tốt lên.
Cô đeo một đôi ủng đi vừa ngâm nga hát vu vơ vừa nhảy nhót vào vũng nước làm giọt nước tung tóe khắp nơi.
- Sau cơn mưa không khí thoáng hơn hẳn.
Đi dạo một chút trước khi về là quyết định chính xác 100%, haha.
Cẩn Dao đắc ý cười lớn, những người xung quanh không khỏi quay đầu nhìn.
Nếu không phải trước khi về nhà cô không nói cho Lục Tử Dương thì cô sớm đã ở lại nhà ba mẹ rồi.
Dù gì thì nơi ở thoải mái nhất chỉ có thể là nơi mình lớn lên nga.
Đi một đoạn đường bỗng chợt Diệp Cẩn Dao rẽ vào một con hẻm.
Lúc này trời cũng đã tối, vào trong hẻm lại càng tối hơn.
Nhìn thẳng về phía trước chỉ thấy được một vùng tăm tối sâu hun hút không thấy đường.
Diệp Cẩn Dao vẫn vô tư đi về phía trước mà không biết đằng sau có một đôi tay với về phía mình.