buổi sáng của năm sau....Từng ánh nắng sớm khẽ lách qua tấm rèm cửa, đùa giỡn, vuốt ve khuôn mặt khôi ngô mang nét thoải mái này. Nhìn qua, cái cơ mặt của hắn được giãn ra hết cỡ, có lẽ đây là khoảng thời gian sảng khoái nhất trong ngày của hắn vì không phải đối mặt với ba và mẹ kế. Đó cũng chính là lí do vào mỗi buổi không có tiết học là hắn lại ngủ nướng đến tận trưa.
Riêng sáng chủ nhật hôm nay là ngoại lệ nha!! Hắn dậy sớm, ăn mặc thật bảnh nè rồi phóng con Limo đến nhà mẹ ruột. Mỗi tháng ba hắn lại gửi qua cho mẹ hắn triệu. Quan trọng nhất là giờ đây bà cũng đã thoát khỏi lão - con người không bằng loại cầm thú. Dù trong lòng còn tình cảm sâu đậm đến mấy nhưng điều này đối với bà Lan rất đáng ăn mừng, thử nghĩ xem người mà mình yêu thương, chung sống với mình bao nhiêu năm lại coi mình như đồ vật vô tri vô giác, lúc mới thì nâng niu cưng chiều đến lúc đã cũ thì lại vứt bỏ không thương tiếc thì..... haizzzda......dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể không sụp đổ
- Mẹ!
Bà Lan đang xem ti vi nghe thấy giọng nói quen thuộc quay ra, trách mắng đứa con trai yêu quý:
- Quỷ con, sao hơn tháng rồi mới về thăm mẹ?
Hắn chạy lại gần bà, đưa tay ôm chầm lấy cổ bà, nhõng nhẽo như hồi con nít:
- Con nhin nhỗi mama quý bà. Con có công việc ạ, con hông về với mama được!!
Bà Lan quay lại bẹo má cậu con trai, con trai bà đã lớn lắm rồi, có việc riêng với bạn bè là lẽ đương nhiên
- Vào đây, hôm nay mẹ nấu món con thích nhé!!
- Yes madam! Mẹ nấu là ngon nhứt!!