Lily và Rei cưỡi Nioh qua sườn đồi nhuốm đậm sắc thu, đưa mắt thăm dò thành trấn mờ ảo đàng xa nằm trên đỉnh một ngọn đồi.
Ở đó, một tòa tháp hùng vĩ sừng sững mọc trên đỉnh đồi với những bức tường thành cũ kĩ thiếu sáng xây dựng xung quanh sườn đồi bên dưới, vây quanh một vùng rộng độ ba dặm.
Gia tộc Takeda xứ Kai nổi danh với tài cưỡi ngựa và kỹ năng rèn đúc. Tuy lúc bấy giờ chỉ mới bình minh, nhưng Lily đã có thể thấy luồng sáng đỏ đặc trưng của các lò rèn phát ra từ bên trong thành. Ánh sáng ấy mạnh hơn hẳn các ngọn đèn dầu thường dân hay dùng đến mức nhuộm đỏ cả một vùng trời.
“Đó là Thành Tsutsujigasaki, ngôi thành của Mãnh hổ xứ Kai, Takeda Tsunenobu!” – Ngay cả một người phóng khoáng, tự do tự tại như Uesugi Rei cũng có phần nào kính trọng khi nhắc đến tên Takeda Tsunenobu bởi người ấy vốn dĩ là kẻ thù không đội trời chung với ông của cô, Uesugi Aokage!
Dẫu chỉ nhìn từ đàng xa, Lily lại cảm thấy có một sự khó chịu và áp lực khó lý giải.
Uesugi Rei và Lily xuống khỏi lưng Nioh.
“Shiu, chúng ta sẽ đợi chủ tướng của mình ở ngã tư phía trước,” - Airi nói, vừa nhìn chủ mình và Lily.
“Hể?” - Shiu tỏ vẻ không hiểu, nhưng Airi chẳng giải thích gì thêm, nhanh tay thúc ngựa phóng đến ngã tư đàng xa kia với Shiu ở sau lưng.
Là phó tướng của Uesugi Rei, cô biết chủ tướng mình muốn có thời gian được ở riêng với cô Kagami kia. Dẫu lòng không muốn làm theo, Shiina Airi vẫn hiểu rằng trong mắt Uesugi Rei, cô sẽ luôn chỉ là một phó tướng chu đáo và trung thành.
Thế rồi, Rei và Lily đứng mặt đối mặt với nhau, để lại đằng sau những rặng núi trùng trùng điệp điệp cùng vùng đất hoang vu vắng bóng người.
Cả hai nhìn vào mắt nhau, nhưng lại chẳng nói lời nào, cứ thế để thời gian tiếp tục trôi.
Lily vào lúc này, thấy không cam tâm chút nào và cái cảm giác tội lỗi với tiền bối thường ngày đeo bám cô giờ đây cũng chẳng thấy tăm hơi.
Cô không hề muốn rời xa cô gái trước mặt mình đây.
Nhưng đã đến lúc phải chia tay.
Cũng như cô, Uesugi Rei cũng có con đường riêng cần bước tiếp và tuy Lily không biết con đường đó rồi sẽ dẫn đến đâu, nhưng cô vẫn hiểu được tâm tư nơi người chị em mình kia.
Dù vậy, hiểu thì hiểu, nhưng cô không thể ngăn lòng mình khỏi buồn bã, nhớ nhung được.
Uesugi Rei nhẹ nhàng nâng mái tóc dài Lily lên, “Tóc em đẹp lắm đấy.”
Lily mỉm cười đầy quyến rũ đáp lại, vừa khẽ vuốt ve mái tóc bạc Uesugi Rei, “Của chị cũng đẹp lằm mà, Nee-chan.”
Như đồng tâm hiệp ý, cả hai cầm lấy một nhúm tóc của mình trước khi quấn chúng lại với nhau, dệt thành một sợi kết nối tuyệt đẹp với hai màu đen và bạc.
Thế rồi, Lily ngẩng đầu lên hôn lấy Uesugi Rei.
Hai người sau đó rút Nguyền kiếm của mình ra khỏi vỏ để cho phần cạnh sắc của cả hai sáng lên ánh bạc trước khi khẽ chạm vào nhau, vang lên âm thanh ngọt tai như tiếng hát sâu sắc, và lần lượt những vân kiếm tím và đỏ thẫm sáng lên như hai giọng ca đang biểu diễn một vở concerto của bản tình ca du dương.
Với lưỡi kiếm của mình, cả hai cùng cắt đứt đoạn tết tóc bạc đen đẹp mắt ấy từ cả hai đầu.
Uesugi Rei kế đó cắt nó thành hai nửa, một phần giữa lại, một phần trao cho Lily. Dẫu cho họ không thể ở bên để ôm lấy nhau mãi được, nhưng những sợi tóc đan vào nhau này sẽ không bao giờ tách rời.
“Lần này chị lên đường xa lắm đấy, nên đừng có mà quên chị nghe chưa,” - Uesugi Rei đoạn tết tóc ấy đến gần mũi mình rồi hít một hơi sâu, thưởng thức mùi hương u sầu nữ tính - thứ được tạo ra từ sự giao hợp tình cảm vĩnh cữu nơi cả hai.
Về phần Lily, cô để nó vào trong vòng một mình, gần như vùi nó vào trong khe ngực.
Kế đó, nói rằng, “Có hơi nhột nhột một chút.”
“Phì!” – Hai cô gái ngã người về trước mà phá lên cười.
Xong xuôi đâu đấy, họ lại nhìn vào mắt nhau lần nữa, và bầu khí vui tươi vừa rồi dần dần lặng yên.
“Ngay cả khi có muốn quên, thì em cũng không làm được đâu… Mau về nhá, Nee-chan.”
“…”
Ngay cả một người mạnh mẽ vô tư lự như Uesugi Rei cũng muốn bật khóc vào khoảnh khắc ấy. Tuy nhiên, cô không thể làm thế được bởi cô muốn đứa em bé bỏng của mình cảm thấy nhẹ nhõm khi
tin rằng Uesugi Rei là một người lúc nào cũng giữ vẻ vô tư tự do.
Rằng cô không phải là một con bé cẩn trọng thái quá hay lội qua dòng nước âm u.
Nhưng dù có mạnh mẽ vô tư lự đến mức nào đi nữa, cô sau cùng cũng là một người phụ nữ.
“Lily, khi về chị sẽ cho em biết bí mật của chị. Em có muốn biết nó là gì không?”
Lily đỏ mặt đáp, “Em sẽ không bao giờ rời mắt dù cho đó có là bí mật “ấy” đâu nhé.”
“Chậc,” – Nghe vậy, Uesugi Rei nhẹ nhàng kéo Lily sang bên rồi lật người cô lại trước khi khẽ đánh mông cô một cái, “Từ khi nào em nhiễm cái cách nói suồng sã vậy hả?”
“Chẳng phải là từ chị sao, Nee-chan?” - Lily ngượng ngùng đáp lại, mặc cho tiếng nô đùa của hai cô gái khiến hơi thở họ trở nên gấp rút, lồng ngực cứ thế phập phồng lên xuống.
Và cứ như thế, Lily quay người lại lần nữa rồi đặt lên môi Rei một nụ hôn nồng thắm.
Bàn tay Rei cũng nhân lúc ấy hao hức vươn đến khe ngực nơi Lily, làm nhịp thở của cô dồn dập hẳn lên, nhưng nào có phản kháng chi, nào có chút chống cự gì.
Thế nhưng, Rei bỗng đột ngột dừng lại giữa chừng.
“Hửm?” - Lily mở mắt ra sau khi đã ổn định hơi thở.
“Lily cưng nè. Trên đời này, hai chúng ta là một đôi hợp nhất, phải không?”
Nghe vậy, ánh mắt Lily vào lúc này thoáng lên vẻ lảng tránh và tuy trong tim Rei có nhói lên một nhịp, cô vẫn để lộ nụ cười, một nụ cười gượng xen chút nhẹ nhõm tinh nghịch như muốn nói rằng cô hiểu ai cũng có nỗi lòng bí mật của riêng mình.
Thế rồi, Rei rút tay mình lại và Lily chợt thấy mất mát, và dưới sự mong mỏi trong con tim nơi cô dường như có dấu vết của mặc cảm tội lỗi.
“Chị phải đi rồi.”
“Em sẽ đợi chị trở về.”
“Vậy khi về thì em có thành người nữ của chị không?”
“…”
Lily vừa cảm động vừa rôn rang trong lòng, nhưng cô chỉ quay mặt sang bên do không thể trả lời câu hỏi đó. Còn về phần Uesugi Rei, trước cảnh tượng đó, cô nở một nụ cười rạng rỡ đầy vô tư thầm nghĩ bụng mà rằng, ‘Thế mới là Lily bé bỏng chứ, đứa em gái khó đoán của mình.’
Rồi Rei thở nhẹ, thủ thỉ vào tai Lily, “Chị sẽ coi sư im lặng đó là đồng ý đấy nhé,2”
“…”
“Tạm biệt.”
Lúc quay lưng rời đi, một giọt lệ trong suốt rơi ra từ khóe mắt Uesugi Rei, lấp lánh dưới ánh trăng buổi bình minh.
Lúc chia xa đừng nói lời tạm biệt, từ thốt ra rồi, nỗi buồn càng thêm nặng…
Con chiến mã Nioh phi nước đại về trước với tiếng ầm ầm như sấm động!
Uesugi Rei phóng đi xa trên lưng ngựa, để lại đằng sau một Lily đang đứng đó trông về tấm lưng hùng dũng của Rei trong mơ màng.
“Chị phải an toàn trở về đấy, Uesugi Onee-chan.”
Lily khóc, không phải vì cuộc chia ly, nhưng bởi số phận hỗn tạp đầy mâu thuẫn mà cô không thể nào thoát được cũng như thân phận bạc nhược và vòng xoáy xúc cảm rối bời cuốn lấy bản thân. Cô không thể trông thấy người trong tim mình lại còn phải chia xa người trước mặt.
Nhưng rồi với niềm tin rằng đó là hi vọng tốt nhất cho cả hai, Lily lấy lại tinh thần, hất mái tóc ra sau mà kiên cường con tim bước trên con đường mình chọn.
Dẫu lòng đầy bối rối và lưỡng lự khi cầm trong tay đoạn tết tóc của cả hai, Lily vẫn cất nó vào nơi an toàn lúc xuống đồi. Ở đó, Shiu đã đứng đợi sẵn trong khi Airi thắng ngựa đuổi theo tiếng vó gầm của Nioh.
Shiu nắm chặt lấy tay Lily.
Biết rằng mình không thể thay thế vị trí của Uesugi Rei trong tim Lily, nhưng Shiu chẳng hề thấy ghen tị chút nào. Tuy không thể dành lấy tình cảm của chủ nhân mình, cô vẫn luôn có thể ở bên cạnh Lily mỗi khi cô cảm thấy cô đơn
Thế rồi, cả hai – tay trong tay- tiến bước về phía Thành Tsutsujigasaki lờ mờ sáng nằm dưới dãy núi phía trước.
…
Cùng lúc ấy, tại Thành Okazaki phiên Mikawa cách lãnh thổ xứ Kai khoảng hai trăm bốn mươi dặm.
Tokugawa Shigemori cho gọi Mayumi.
Lão già ấy thấp bé nhưng đầy uy phong, cứng rắn như sắt đang hiện diện trong sảnh đường của tòa thành đơn sơ nhưng xoa hoa dưới ánh đèn lờ mờ, và ngồi bên cạnh ông ta trong bộ Kimono đen nhuốm màu buồn tẻ là Yukiko, người vợ mang danh chiến lợi phẩm mới nhất của lão, vô cùng phục tùng, chăm chú lắng nghe và cực kỳ quyến rũ.
Tuy khung cảnh này làm tim Mayumi nhói đau, nhưng cô vẫn không để cảm xúc chi phối, tiếp tục cư xử đúng theo thân phận mình, “Tokugawa Đại nhân. Ngài cho triệu tôi tới lúc đêm muộn thế này là vì chuyện gì vậy?”
“Sắp tới ta sẽ đến thăm ông bạn cũ, Lãnh chúa Takeda Thành Tsutsujigasaki, cùng với vợ ta. Ngươi cũng sẽ đi cùng,” - Tokugawa Shigemori nói, vừa ôm vợ mình với cánh tay chai sạn.
“Hể. Có phải tôi vừa nhận lệnh không vậy, Đại nhân Tokugawa? Nếu ngài cần tôi giúp, tôi sẵn sàng làm dựa trên tình hữu nghị giữa Bách Qủy Địa và xứ Mikawa, nhưng chẳng phải ngài đang lầm lẫn điều gì sao? Tôi không phải đầy tớ của ngài,” - Mayumi đáp.
Vẻ mặt trên gương mặt thô kệch của Shigemori vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng ngay sau đó tiếng răng rắc phát ra từ các đốt ngón tay dày khiến Mayumi có hơi chột dạ.
Shigemori tiếp tục, “Phiên Kai tọa lạc ở sâu trong vùng núi. Tuy không sợ nhưng ta e rằng chuyến đi này sẽ khá dài. Nếu để vợ ta ở lại một mình trong lúc ta đi giải quyết công chuyện rồi chẳng may có cớ sự như bị yêu quái tấn công, thì chẳng phải tệ lắm sao? Ngươi cũng đâu muốn chuyện đó xảy ra đâu nhỉ, ta nói phải chứ, Midō Yumi?”
“Ư…” - Yukiko rít lên đau đớn khi đạt đến giới hạn mình, mặt cô tái xanh, trán đổ mồ hôi. Nhìn xuống thì là do Shigemori đang bóp chặt lấy bờ vai mảnh khanh của Yukiko! Bản thân Yukiko đã lâu rồi không luyện tập, nên cơ thể cô lúc này không mấy khác cơ thể yếu ớt của phụ nữ bình thường, vốn không thể chịu nồi lực nắm mạnh của Shigemori.
Sắc mặt Mayumi cũng vì thế mà bất thình lình sa sầm hẳn đi.
“… Được. Tôi sẽ đi theo ngài đến xứ Kai và tận tình bảo vệ Phu nhân Yukiko khỏi hiểm nguy!” - Mayumi ngần ngại nói với bàn tay nắm chặt.
Chỉ khi đó Shigemori mới nới lỏng tay nắm mà cất giọng trầm trầm nói, “Thực đáng quý, Tiểu thư Yumi. Haha.”
…
Ánh sáng lờ mờ của màn đêm vẫn hiện diện trên nền trời.
Vào lúc này, một cô gái tóc dài trong bộ Kimono tay giữ chiếc dù đen hướng ánh nhìn xa xăm từ phía sườn đồi trông về Thành Tsutsujigasaki nghi ngút khói đen bay lên từ các lò rèn trong thành trấn.
“Lily em ta. Hừm, mình có thể cảm nhận được tà khí tràn ngập trong Thành Tsutsujigasaki dù đang ở khoảng cách này, nhất là tòa tháp cùa thành… Lãnh chúa Kamakura đã sắp đặt chuyện này sao? Ngài ấy thực sự sai em ấy một mình thám thính nơi nguy hiểm như vầy sao… thật đáng bận tâm mà.”
“Nhưng…” – Đôi môi duyên dáng nơi Shimizu nhoẻn thành một nụ cười, “Thế thì cũng tốt. Lily bé bỏng, nếu em không gặp hiểm nguy gì, thì làm sao ta, Shimizu Nee-san lộng lẫy và xinh đẹp của em, có cơ hội xuất hiện chứ?”
“Hehe. Mình thắc mắc không biết đứa em gái bé bỏng của mình liệu có rung động khi mình cứu con bé khỏi nguy hiểm rồi yêu mình không ta. Hehehehehehehe.”
“Em chắc chắn sẽ tha thứ cho chị vào lúc đấy, phải không? Rồi em hẵn sẽ thấy ta, Shimizu, là người mà em có thể dựa vào mọi lúc, không giống như ả Uesugi Rei kia, kẻ đã chọn con đường của riêng mình.”
Shimizu như một đóa hoa hắc diện, rực rỡ nở rộ giữa thảm thực vật sum xuê trên sườn đồi khi theo chân người con gái của lòng mình không chút hối hận từ đàng xa.
Không biết có phải do vận mệnh tình cờ hay không, Lily, Shimizu, Mayumi, và cả Tokugawa Shigemori, tất cả đều hướng đến Thành Tsutsujigasaki thấp thoáng trong bóng tối núi rừng nhằm đạt được mục đích của bản thân
Tất cả họ, đều không phải là những người Lily có thể dễ dàng đối phó.
P/S: T hơi sốc khi Lily giờ đã thoát kiếp bột tôm (dù tạm thời là một chương). Vả lại xưng hô giữa Rei với Lily sẽ thân thiết hơn, đã lưỡi như đúng rồi (Onee-chan là thứ tạm thời - có nên thay bằng từ khác không?). Arc Đại chiến vô hàn thành, yeah.