Đêm xuống, trong dinh cơ Samurai ở Izu, Lily vuốt ve gương mặt xinh đẹp lại láng mịn không tì vết trước tấm gương mà mỉm cười ngọt nào.
Với con gái, gương mặt là thứ đáng quý nhất, nên đời nào Lily lại có thể để tên côn đồ chiều nay đánh được cơ chứ. Vào lúc ấy, Lily đã thi triển một phần Bí cảnh làm lớp bảo hộ ngoài bao bọc cơ thể, thành thử cú đấm của Daisuke Emon thực chất chỉ đánh trúng vào kết giới của Bí cảnh thôi. Còn về cái mùi hương mà gã nói mình ngửi thấy được, Lily chẳng bận tâm đến nó lắm bởi rất có thể hoặc là tóc của cô vô tình lướt ngang qua nắm đấm của hắn vì rung truyển hoặc là một thứ năng lực của Bí cảnh làm phảng phất hương hoa anh đào vào tâm trí con người.
Lily trông mắt hướng về những đóa hoa, cỏ cây đơn sơ bên ngoài gian phòng. Dẫu đây chỉ là một khu vườn bình thường đến mức tầm thường, thậm chí còn có những chỗ không được chăm chút hay sáng sủa, nhưng cảnh vật nó mang lại vẫn chạm đến cõi lòng cô, đem đến vô vàn cảm xúc khác nhau.
Trước đây, dù khung cảnh có nên thơ rực rỡ hơn đây, nhưng đó vẫn chỉ là mái nhà của người khác.
Nhưng tại chốn này, ngôi nhà của riêng cô trong lãnh thổ do chính cô làm chủ.
Tâm trí Lily cuối cùng cũng có thể bình thản rồi.
Nói là vậy, Lily không thể nấn ná ở đây quá lâu. Bản thân cô vẫn còn chặng đường dài phía trước, nhưng hiện tại, không cần biết con đường ấy dài và trông gai cỡ nào, ít nhất thì cô đã có một căn nhà thuộc về mình trong thế giới Heian này, thậm chí còn có một mỹ nhân thông minh sắc sảo lại trưởng thành như Phu nhân Kotoka chờ đợi cô trong căn nhà ấy.
Tuy căn nhà đứng tên Phu nhân Kotoka, nhưng đằng nào thì cũng giống nhau.
Nhớ lại thì, phu nhân Kotoka đã bán toàn bộ gia sản nhà Saionji ở Phiên Suruga và gần như dùng toàn bộ số của cải có được, tầm khoảng 20,000 kwan, mà dồn hết vào việc phát triển lãnh thổ của Lily. Lẽ đương nhiên, món tiền này không phải dành cho Lily mà đã được phu nhân lên kế hoạch chi ly cho nhiều mục đích khác nhau, tức là bỏ ra từng chút một thay vì tiêu sài toàn bộ.
Lily khắc ghi ơn này của Saionji Kotoka trong lòng, tự nhủ rằng chắc chắn sẽ báo đáp nếu trong tương lai cô nhận được lãnh thổ và quyền hành lớn hơn. Âu nói đi cũng phải nói lại, hiện giờ toàn bộ các việc hành chính dân sự đều nằm dưới tay Phu nhân Kotoka, bởi vậy Lily thực chất chẳng phải làm gì nhiều với cương vị của một Chúa Công ngoài việc ra mặt xử lý đám du côn mạnh mẽ.
Nói đến Shimizu, bản thân Lily cũng thấy lo lắng vô bờ. Trước khi lên đường đến Izu, cô đã dặn dò Shiu chi ra một món tiền kha khá nhằm thuê nhẫn gia truy tìm tung tích của Shimizu. Tuy chuyện này xét ra là không cần thiết do chính Lãnh chúa Kamakura cùng gia tộc Genji hiện giờ cũng đang dùng toàn bộ quyền lực trong tay để ráo riết tìm kiếm tài năng trời định này, nhưng cô vẫn quyết định sai Shiu làm vậy.
Linh tính mách bảo Lily rằng Shimizu nhất định vẫn còn sống. Trừ phi Shimizu giờ không được tự do như trước vì vài lý do không rõ hoặc vô tình mắc bẫy ở chốn nào đó, thì với thực lực của mình, cô hoàn toàn có thể quay về hay chẳng lẽ lại không thể gửi cho Lily chí ít một lá thư. Tính tới trường hợp đó, lý do duy nhất mà Shimizu không hối hả quay về Kamakura chỉ có thể là vì bản thân cô không muốn về nữa.
“Shimizu Nee-san. Chị đang ở đâu và tại sao chị chưa về…”
Tuy lo lắng là vậy, nhưng Lily cũng đã lên kế hoạch tự mình lên đường tìm kiếm tung tích Shimizu.
Trước mắt cô thậm chí còn có một chặng đường cần sự quyết tâm hơn cả, và sự chuẩn bị là điều tất yếu. Trước hết, cô cần phải để tâm trí mình thanh thản mà luyện tập.
Miễn là có tin tức xác thực gì về Shimizu, Lily sẽ không ngần ngại lên đường bất chấp mọi hiểm nguy. Tuy nhiên vào lúc này, bản thân cô hoàn toàn không có chút thông tin về Shimizu ở chốn quỷ ma Vô Tận Sơn trải dài hàng ngàn dặm đường. Thêm vào đó, ngay cả với thực lực hiện giờ, Lily cũng chẳng dám đâm đầu vào vùng đất ấy bởi vẫn còn đó những yêu quái huyền thoại mạnh hơn hẳn nhóm Furikazan lấy đó làm nơi trú ngụ.
Không nên bất cẩn hay ngạo mạn vào lúc này, bởi dẫu có là một thiên tài trời định thì một khi đã vào vòng nguy hiểm, tính mạng hẳn cũng khó giữ. Chỉ vì một lần thoát khỏi lưỡi hái tử thần không hề đồng nghĩ với việc Lily cam đoan sẽ được may mắn độ trì cho qua khỏi mối đe dọa lần tới.
Linh hồn của tiền bối vẫn đang ngủ yên bên trong không gian gương, và ngay cả sự thức tỉnh của Kagura cũng không thể đem lại manh mối nào cho cô giúp đánh thức chị ấy.
Trong thâm tâm Lily, vị trí của tiền bối Rin vẫn quan trọng hơn cả. Xét cho cùng, cơ hội tìm thấy Shimizu là rất nhỏ nếu như Lily lên đường mà không có hướng đi cụ thể và bản thân cô vẫn có một chuyện quan trọng hơn cần làm, đó là cứu lấy cô gái đã không ngần ngại lấy mạng mình ra để cứu lấy Lily.
Bằng cách phát triển vùng lãnh thổ này, Lily mong rằng mình sẽ kiếm được thêm nhiều tài nguyên cho phép cô trao đổi hay mua lại những mảnh ngọc Magatama bằng tiền tài hay vật chất, rồi nhanh chóng tăng cường sức mạnh mình sớm được chút nào hay chút nấy.
Nghĩ về những chuyện ấy xong xuôi rồi, Lily ngả lưng xuống rồi di chuyển nhận thức vào trong không gian gương, tiếp tục rèn luyện kiếm pháp Tsukuyomi.
…
Cùng đêm ấy, Nanako và Kotoka đã có một buổi nói chuyện kéo dài suốt cả đêm.
“… và đó là những chuyện đã xảy ra. Thứ lỗi cho ta vì đã giấu con suốt ngần ấy năm…” - Kotoka giải thích.
“Mẹ có biết con tức nhất điều gì không?” - Nanako khoanh tay ôm ngực, “Mẹ rõ ràng không phải mẹ ruột con, thế mà mỗi khi con phạm lỗi thì y như rằng là sẽ bị tét mông! Giờ nghĩ lại thì, điều đó thực sự khiến con xấu hổ chết được!”
“Hể?” - Kotoka chưa từng nghĩ Nanako lại thấy bận tâm đến chuyện đó, “Hehe. Nanako, tuy chúng ta không trung huyết thông, ta vẫn là mẹ con mà.”
“Con biết… đâu có ai nói không đâu,” - Nanako bỉu môi, “Chỉ là, kể từ giờ, cái người đáng ghét tên Kagura đã chiếm lấy cái quyền đánh con rồi, mẹ biết không?! Dẫu vậy, con cũng khó mà trách cổ được nếu như điều ấy thực sự giúp con bắt kịp với độ thăng tiến của Lily Onee…”
“Nanako, ta cũng không biết gì về sự ra đời bí ẩn của con. Lời của người Kagura đó tin có ổn không vậy?”
“Hàiiii. Dù có giải thích đi nữa thì mẹ cũng không tin hẳn đâu. Mẹ sẽ hiểu một khi Lily Onee dẫn mẹ vào không gian trong gương ấy. Ấy, nhưng mà mẹ tuyệt đối không được kể bí mật này cho người khác biết đấy, ngay cả Lãnh chúa Kamakura. Lily Onee đặc biệt cảnh báo vụ này.”
“Nhưng con đã kể với mẹ mà, Nanako.”
“Hầy! Người là mẹ con! Thêm nữa, con đã hỏi ý kiến Onee trước rồi.”
“Hehe. Rồi, rồi, ta hiểu rồi. Ta sẽ thỉnh ý kiến Lily cho phép ta mắt thấy tai nghe bí mật của con vào ngày nào đó sau này.”
“Chậc. Lily Onee không có ở đó, trong tấm gương.”
“Hử?”
“Không có gì. Tới lúc biết là mẹ sẽ biết thôi.”
“Nanako này,” – Dừng một lúc, Kotoka đến gần Nanako rồi nắm lấy vai cô, “Không cần biết gốc gác con là gì, con đã từng và sẽ vẫn luôn là con gái của mẹ, được chứ?”
“Nếu nay mai con phạm lỗi, mẹ sẽ vẫn phạt con ư?”
“… Ừ, và ta sẽ không ngừng làm điều đó, dù là trách mắng, đánh đòn, hay phạt con nặng nhất có thể, đứa con gái ngỗ nghịch của ta ạ!”
“Mẹ…”
Nanako buông mình sà vào vòng tay Kotoka với gương mặt ửng đỏ, trước khi được cái ôm ấm áp từ Kotoka đáp trả.
…
Bình minh đến.
Gã khác người, Taira no Hachiro, cất những bước tiến nghiêm nghị trên bờ biển với ánh mặt trời đang nhô lên từ đằng sau cùng đám thổ phỉ nối gót gã cách không quá mười mét.
Taira no Hachiro đến trước cổng dinh cơ nhà Lily rồi gào lên, “Rinhime! Rinhime—Sao còn chưa chịu ló mặt ra hả?! Ta, Taira no Hachiro, thách đấu với ngươi! Dẫu có là phụ nữ, ta cũng không thể tha cho ngươi được, nên lập tức ra đây cho ta!”
Im bặt là vậy, chứ thực chất Lily chẳng ngán chuyện thách đấu, chỉ là cô hiện đang say giấc do hôm qua đã luyện tập kiếm thuật cho đến lúc đêm muộn. Tuy nhiên, giọng gào của tên quái gở kia lại không hề nhỏ, và thậm chí còn khua tay múa chân, thành thử người ta dẫu không muốn để ý cũng không được.
Cũng bỏi tiếng gào rú đó, Lily bàng hoàng tỉnh dậy, “Thằng khứa nào hò hét sáng sớm đó? Sai ai đó ra đánh vêu hàm nó cho tôi coi.” -
Lily rủa, chẳng thèm uốn lưỡi lấy một lần do vẫn còn đang ngái ngủ.
Vào lúc này, Nanako tiến vào phòng, lên tiếng giải thích tình hình, “Onee, Taira no Hachiro đang ở bên ngoài đòi thách đấu với chị đấy.”
“Taira no Hachiro?” - Lily vẫn còn nhớ người này - Thứ Ba của Lục Kiếm Đông quốc. Trong binh biến ở Sugura, người đó đã cùng hai tên Dijon và Munesaki hợp lực tấn công Uesugi Rei, trước khi đại bại rồi bặt vô âm tín kể từ đó.
“Sao Taira no Hachiro lại đòi đánh với chị vào lúc này chứ?” - Lily thấy bối rối vô cùng.
“Em cũng không rõ. Onee, chị có thể ra xem được không? Taira no Hachiro quá mạnh, chẳng có ai trong chúng em dám ra ngăn anh ta lại cả,” – Nanako đáp.
“Được rồi,” - Lily gật đầu đáp, “Ở bên trong nhé, Nanako. Gã này thuộc dạng khó đoán. Cử ai đó kêu gã thôi kêu la đi, nói rằng chủ nhà sẽ ra tiếp sau khi đã tỉnh táo và chuẩn bị phục trang, bảo hắn im lặng chờ đợi tới lúc đó.”
P/S: Là bạn hay thù hay nhân tố tấu hài mới.