Đào lang quân mắng một hồi, thấy nàng không hề lên tiếng, bản thân càng tức giận dữ dội hơn.
Dương phu nhân hạ mình liếc nhìn A Phúc như một con chuột nhắt, mở miệng nói: "A Lang, đứa nhỏ này thật vô lễ, ta thấy nhất định phải giáo huấn cho một trận mới được."
Đào lang quân lập tức đổi sắc mặt với nàng: "Phu nhân đã nói vậy, muốn xử trí thế nào cũng tùy ý người."
Dương phu nhân khiêm tốn mỉm cười, ba thiếu nữ mặc y phục lộng lẫy, đeo đầy châu báu kia khinh thường đánh giá Đào A Phúc một hồi, rồi ghé vào tai mẫu thân thì thầm một lúc.
Dương phu nhân trìu mến nhìn các nàng một cái, sau đó nói với a hoàn đang giữ Đào A Phúc: "Các ngươi hãy dạy cho nó quy củ, rồi nhốt vào phòng giam, đến khi nào nó tỉnh ngộ thì hãy thả ra"
Hai a hoàn đồng thanh vâng dạ, các nàng tất nhiên hiểu rõ "dạy quy củ" là có ý gì.
Đào lang quân nói thêm: "Phu nhân lòng tốt, nếu là ta, thì sẽ đánh cho nó một trận để nó nhớ đời."
Dương phu nhân liền trách móc nhìn chàng một cái: "Chẳng phải là con gái ruột của chàng sao, ta nào dám thật sự cho người đánh nó, chỉ sợ chàng không nỡ thôi."
Đào lang quân không thèm để ý nói rằng: "Một đứa nha đầu như vậy thì có ích lợi gì, không nỡ thì đánh chết cũng được." Hắn không thèm liếc nhìn Đào A Phúc, bảo người hầu: "Trước khi nhốt vào cấm bế thất, hãy đánh cho một trận, đánh thật hung hăng vào!"A Phúc nghe đến đây mới biết sợ, bắt đầu run lẩy bẩy.
Nàng quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy toàn những khuôn mặt không mang thiện ý, còn có cả vẻ đồng tình thương hại, ở đây không ai sẽ cứu được nàng.
A Phúc đột nhiên vặn tay, giấy thoát khỏi tay người hầu đang nắm, lại cúi người xuống, từ bên chân một người vú già thân hình cao lớn vừa lăn vừa bò chui ra ngoài, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên mà chạy thẳng ra ngoài.
Động tác của nàng quá đột ngột, những người khác không kịp trở tay, thoáng chốc đã không bắt được nàng, nhưng cũng có kẻ phản ứng nhanh, lập tức đuổi theo ra ngoài.
A Phúc vóc dáng nho nhỏ, động tác rất nhanh nhẹn, một tên hầu ở phía sau đánh tới nàng, bị nàng tránh thoát, nhưng sau đó, có mấy tên hầu đầu đuổi theo mắt thấy mình chav trến không đước A Phúc lo lắna lai hoảng sợ đột nhiên nghe được một thanh âm.
"Hướng bên trái."
Là giọng nói của sư phụ.
A Phúc nghe ra, sư phụ tới cứu nàng! Mặc dù không nhìn thấy sư phụ ở nơi nào, nhưng trong nháy mắt nghe được giọng nói này, A Phúc không còn sợ hãi như lúc nãy nữa, bắt đầu dồn sức chạy về phía bên trái.
Bên trái có một hồ nước lớn, bên hồ còn có từng mảng lớn hoa sen lá sen, ban ngày nhìn đặc biệt đẹp mắt, đáng tiếc hiện tại đã trời tối đen, bên này chỉ có hai ngọn đèn lồng mờ nhạt, chiếu không rõ hoa sen ban đêm, chỉ có một bóng đen mông lung.
Mắt thấy sắp chạy đến bên hồ, A Phúc bỗng nhiên lảo đảo một cái, là có tên hầu đuổi tới ở phía sau đẩy nàng một cái mạnh, đẩy nàng ngã xuống đất.
A Phúc bổ nhào xuống vị trí vô tình có một tảng đá nhô lên, đối diện với đầu nàng, mắt thấy lần này ngã xuống, nói không chừng sẽ đập vỡ đầu, A Phúc sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Nhưng mà, A Phúc chỉ cảm thấy trên đầu đụng phải thứ gì đó mềm nhữn, đầu cũng không đau chút nào.
Ngược lại phía sau nàng, đột nhiên truyền đến liên tiếp tiếng kêu đau đớn.
A Phúc ngoảnh đầu nhìn lại, thấy vô số con ong to lớn đang vây quanh đầu những người kia chích, cũng không biết là từ đâu bay đến.
Phía sau còn có gia nhân đang chạy tới, A Phúc lại nghe thấy giọng sư phụ vang lên bên tai, hắn nói: "Nhảy xuống hồ đi."
A Phúc vì thế lại vội vàng bò dậy, trước khi đám người hầu thứ hai đuổi kịp, không chút do dự ùm một tiếng nhảy ùm xuống hồ.
Sau khi nhảy xuống, nàng liền chìm nghỉm vào trong nước, giờ phút này A Phúc mới chợt nhớ ra, mình không biết bơi.
Nàng vùng vẫy trong nước, bỗng nhiên thấy trong nước có vật gì đen sì bơi tới, doạ nàng giật nảy mình, đến khi nhìn kỹ lại, lại chỉ là một con rùa đen to lớn.
Con rùa đen to lớn bơi đến dưới thân A Phúc, đưa lưng ra đỡ nàng lên.
A Phúc lập tức kinh hồn táng đảm bám chặt lấy mai rùa, để mặc nó đưa mình bơi về phía bên kia hồ.
Đúng lúc A Phúc cảm thấy mình sắp ngạt thở, nàng được con rùa đen đỡ lên khỏi mặt nước.
Ùm một tiếng, A Phúc ho sặc sụa nhả ra một ngụm nước, há miệng thở hổn hển.
Nàng nằm úp trên lưng rùa hít thở không khí trong lành, nhìn thấy một vầng trăng sáng từ trong tầng mây ló ra, dưới ánh trăng dường như phủ lên một lớp sương mờ ảo trên bãi lau rộng lớn, cùng với nam nhân áo trắng đang đứng trước mặt nàng, đưa một tay về phía nàng.
A Phúc ngơ ngác nhìn bàn tay trước mặt, trắng như ngọc, dưới ánh trăng phủ một tầng sương mờ, hình dáng các khớp ngón tay rất đẹp, quả thực là một bàn tay vô cùng xinh đẹp.