Đám tiểu yêu quái này yêu lực không mạnh, lại biết được nhiều điều hơn người thường sinh sống ở đây, một con tiểu yêu lanh lợi hơn nói: "Vị lang quân họ Bùi thân thể gầy yếu, dung mạo tuấn tú, mang theo một đám gia đỉnh hộ vệ, ta đã từng gặp một vị như vậy hai tháng trước.
Đoàn người của hắn nghỉ tạm trong khách điếm Lục gia ở phía trước hai ngày, sau đó liền rời thành ra đi."
Vũ Trinh lại hỏi bọn chúng ai biết tung tích của Bùi Quý Nhã sau khi rời thành, sau một hồi ồn ào của đám tiểu yêu, một con đứng ra nói với vẻ sợ sệt: "Ta chưa từng thấy, nhưng ta có thân thích ở ngoài thành, có lẽ họ đã từng gặp, ngày mai ta sẽ thay ngươi đi hỏi thăm."
Vũ Trinh hài lòng, gật đầu ưng thuận, từ trong túi móc ra vài thứ đưa cho bọn họ: "Đa tạ, nếu các ngươi thật sự có thể thay ta làm tốt việc này, ta còn có hậu tạ."
Thứ Vũ Trinh tặng là một số dược thảo có thể trợ giúp tiểu yêu hóa hình hoặc tăng cường linh lực phụ trợ tu hành, những thứ này hiếm có, cho nên đám tiểu yêu này được chỗ tốt đều nhiệt tình làm việc, không đợi đến ngày thứ hai, ngay đêm hôm đó tiểu yêu kia đã vội vàng quay lại báo tin, nói đã tìm được manh mối mới.
Thành Đường Thủy tọa lạc ở nơi hẻo lánh, là một tiểu thành, lệnh cấm đêm không nghiêm ngặt như ở Trường An, chỉ có cửa thành phía trước là đóng lại.
Vũ Trinh dặn dò "ngỗng con" của mình cho Ngưu Nhất Ngưu Nhị chăm sóc, rồi cùng Mai Trục Vũ theo tiểu yêu dẫn đường ra khỏi thành, đi đến đường núi thông sang Lộc Thủy.
Tiểu yêu chỉ xuống phía dưới đường núi: "Nhị cữu gia của ta nói, người ngươi muốn tìm đại khái hai tháng trước đi ngang qua chỗ này, té xuống dưới khe núi kia rồi."
Khe núi này trông khá sâu, Vũ Trinh gật đầu, nói với Mai Trục Vũ: "Chàng ở trên này chờ ta, ta xuống xem sao." Nói xong liền xách theo tiểu yêu nhảy xuống.Vách núi không quá dốc đứng, phía trên còn mọc đủ loại bụi gai và cây cỏ nhỏ, Vũ Trinh trong màn đêm cũng có thể nhìn rõ ràng, mượn lực mấy cái trên cành cây nhỏ, an ổn rơi xuống đáy khe núi.
Khe núi này không thấy dấu chân người, nhìn qua cũng là nơi bình thường không ai lui tới.
Nhờ tiểu yêu chỉ điểm, Vũ Trinh đi ra ngoài không xa đã nhìn thấy xe ngựa, cùng với xương cốt ngựa và người, cách bên cạnh khe suối không xa, tản mát mùi tanh hôi nhàn nhạt.
Hai tháng trôi qua, đống hài cốt này không bị phát hiện, nhưng thi thể ngựa và người đều không còn nguyên vẹn, dường như đã bị dã thú gặm nhấm phần nào.
Vũ Trinh đến gần xe ngựa, trước tiên lục lọi trong đống tàn tích xe ngựa tìm ra được vài thứ, xác định đây là xe ngựa Bùi gia, sau đó lại tìm trong hơn mười cỗ thi thể đã khó nhận ra khuôn mặt tìm kiếm Bùi Quý Nhã.
Sau khi cau mày tìm kiếm một lần, Vũ Trinh hơi giãn lông mày ra, Bùi Quý Nhã không có trong số những thi thể này.
"Những thi thể này có bất thường."
Vũ Trinh quay đầu nhìn lại, thấy Mai Trục Vũ không biết tại sao lại xuống, đang đứng ở phía sau mình.
"Chàng cũng nhảy xuống sao? Đứa nhỏ sẽ không bị ảnh hưởng chứ?"
Mai Trục Vũ: "... Không, ta bay xuống đây."
Vũ Trinh: "Nói gì vậy, ta làm sao không biết mình còn có thể bay?"
Mai Trục Vũ: "Ta dùng đạo thuật để bay."
Vũ Trinh: "Nhưng bây giờ chàng dùng thân thể của ta, mà ta lại không biết đạo thuật."
Mai Trục Vũ: "Ta biết."
Vũ Trinh: "Không đúng..."
Mai Trục Vũ ấn vai nàng xoay qua, bảo nàng nhìn những thi thể kia, nhắc lại: "Những thi thể này không đúng."
Vũ Trinh rốt cuộc không dây dưa việc hắn làm sao có thể xuống được đây nữa, bắt đầu cẩn thận quan sát những thi thể này.
Vừa nhìn như vậy, nàng cũng dần dần phát hiện ra có điểm không ổn.
Vừa rồi nàng chỉ nhìn qua loa, thấy thi thể bị hư hại, tưởng rằng bị dã thú trong núi cắn xé, bây giờ mới phát giác ra, những bộ phận thiếu hụt kia cũng không phải bị cắn, mà giống như bị thứ gì đó ăn mòn hòa tan.
Tình trạng hòa tan của mỗi thi thể người và xác ngựa đều có mức độ khác nhau.
Vũ Trinh cũng mặc kệ mùi hôi thối này, lại ghé sát vào ngửi, nhưng không ngửi thấy gì khác lạ, lúc này mới nhớ ra mình đang mượn thân thể lang quân, không phải thân thể của chính mình, không có khứu giác đặc biệt, nên không thể ngửi ra điều bất thường, vì vậy nàng yêu cầu Mai Trục Vũ: "Lang quân, chàng đến ngửi xem."
Mai Trục Vũ nghe lời đến ngửi, trong mùi hôi thối, ngửi được một mùi hương lạ.
Mùi hương này khiến hắn hoảng hốt trong giây lát, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.
gì, liền hỏi: "Thế nào, có ngửi thấy mùi khét gì không? Có phải do yêu vật gây ra không?"
Nếu là yêu vật làm, xung quanh những bộ phận thiếu khuyết này nhất định là có một loại mùi khét đặc thù.