Lưu Hương

chương 5: 5: mày đừng tưởng cứ như vậy là xong chuyện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lại là một buổi sớm mai, sương mù cũng tan dần dưới ánh mặt trời đang từ từ lên cao.

Từng tia sáng mặt trời vàng nhạt từ không trung rơi xuống mặt đất, chiếu sáng gần hết các vị trí của hẻm nhỏ.

Bắt cóc là chuyện của ngày hôm qua, nấu cơm là việc của mỗi ngày.

Tâm trạng của Dịch Bạch Đường hôm nay không tồi, cho nên từ sớm đã mở cửa, ánh mặt trời xẹt qua cánh cửa, khúc chiết leo lên trên quầy bar, chiếu sáng một đôi bàn tay thon dài phía trên quầy.

So với các tiệm cơm khác bận đến vắt chân lên cổ cũng không kịp thì tiệm cơm của Dịch Bạch Đường mở đến một giờ cũng không thấy có ai tiến vào, cho nên hắn lại lặp lại việc chà lau phòng bếp cùng bàn ghế đến không dính bụi trần, sau đó nhàn nhã ngồi ở quầy bar để làm một vật trang trí nho nhỏ, tiện tay đập một quả trứng vịt, lấy hết lòng đỏ và lòng trắng ra, sau đó lấy một quả xoài tạo thành một con gà con, ở trên đầu đặt một miếng sơn tra để làm miệng, tiếp theo là đôi mắt đen, cuối cùng đặt vào vỏ trứng, tạo thành một con gà con vừa phá vỏ.

Lúc tạo hình gà con, Dịch Bạch Đường đạt được một loại tâm linh vô cùng an ổn và vui vẻ.

Không chờ đến khi hắn tiếp tục dùng nguyên liệu nấu ăn để làm ra một phòng nhỏ nông gia cùng với mặt cỏ, rào tre thì cửa hàng vẫn luôn quạnh quẽ đột nhiên lại có ba người tiến vào, người đi đầu lớn tiếng hét:

"Chủ quán, cho ba chén hoành thánh!"

Dịch Bạch Đường ngẩng đầu liếc mắt nhìn họ một cái.

Ba người vừa vào đều là đàn ông thô tráng khoảng tuổi, bọn họ tìm được mục tiêu chính xác, sau khi vào cửa đã đem hai cái bàn ghép lại làm một, sau khi ngồi xuống thì liếc ngang liếc dọc đánh giá đồ vật bên trong cửa hàng, ánh mắt lập lòe.

Dịch Bạch Đường buông dao khắc trong tay xuống: "Các người không phải đến đây ăn cơm."

Cái này, ba người đàn ông vừa vào trong cửa hàng đã tập trung toàn bộ ánh mắt trên người Dịch Bạch Đường, người cầm đầu dùng sức đập tay lên bàn một cái, đứng lên hừ giọng nói: "Cậu mở cửa để buôn bán, chúng tôi tới đây ăn cái gì, không ăn cái gì còn không phải do chúng tôi quyết định hay sao, chẳng lẽ còn để cho cậu quyết định?"

Vẻ mặt của hắn dữ tợn, giọng lại đặc biệt lớn, đừng nói là gian cửa hàng này, cho dù là toàn bộ dãy phố này cũng có khả năng nghe được ồn ào, trong phút chốc, một tiệm cơm nhỏ trong góc đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt mịt mờ, mà một khách hàng vốn dĩ đã đi đến tiệm cơm, nhìn vào cảnh trong tiệm thì lập tức do dự, xoay chân hướng về phía cửa hàng khác.

Dịch Bạch Đường bất động thanh sắc quét mắt liếc nhìn bọn họ một cái, không nói gì cả, xoay người đi vào trong phòng bếp, chỉ trong chốc lát đã đem ra ba bát hoành thánh.

Bát trắng giống như một chiếc nón rộng vành, canh suông làm đế, hoành thánh màu trắng mập mạp trôi nổi trong nước, bên trên rắc một ít hành thái tinh tế cùng với một ít tôm khô, còn có hơi nóng cuồn cuộn bốc lên từ nước mì, nhìn qua vô cùng mê người.

Đến khi ba chén hoành thánh được đặt lên bàn, Dịch Bạch Đường đi đến quầy bar một lần nữa, một trong ba người ngồi quanh bàn nâng tay lên, trong lòng bàn tay lập tức có một con ruồi chết.

Nhưng người lên tiếng lúc đầu lại xua tay ý bảo đồng bạn không cần sốt ruột, vô cùng chắc chắn dùng thìa quấy lên một chút, quả nhiên thấy phía dưới sợi hoành thánh còn có thứ khác, từng khối cam hồng vuông vức hiện ra, hắn lập tức nếm một ngụm, hương vị gì cũng chưa nếm được đã lập tức phun lên mặt đất, tay cũng thuận theo đó cầm chén quăng đi, tức giận hét lớn:

"Cậu làm cái vật quỷ gì đây, có đầu bếp nào lại đem xoài cắt thành viên cho vào hoành thánh!"

Trong tiếng đồ sứ vỡ vụn, Dịch Bạch Đường cũng đồng thời giận tím mặt:

"Tôi nấu ra thứ gì? Anh một chút tôn trọng đồ ăn cũng không có, có thể hiểu được linh cảm của đầu bếp xuất hiện trong khoảnh khắc hay sao?"

"Ồ...!Nơi này xảy ra chuyện gì vậy?"

Ở thời điểm cuộc chiến chạm vào là nổ này, đột nhiên có một âm thanh truyền đến từ phía cửa, Thương Hoài Nghiên tây trang giày da chậm rì rì đi đến.

Ba tên đàn ông cao lớn vốn dĩ bừng bừng tức giận vừa thấy có người đến ngoài cửa, lửa giận lập tức rút đi; nhìn vào lại thấy người này có phần không dễ chọc lập tức cảm thấy hôm nay đến đây cũng được rồi, có thể hành quân lặng lẽ, chờ ngày sau lại tiếp tục tái chiến.

Vì thế, cho nhau một ánh mắt ra hiệu, hai người còn lại cũng đem bát hoành thánh vứt lên mặt đất mới nối đuôi nhau rời khỏi tiệm cơm nhỏ, còn không quên vứt ra một câu: "Đừng tưởng rằng việc đến đây là xong rồi, chúng tao còn quay lại đây tính sổ."

Thương Hoài Nghiên nhìn bóng dáng của mấy người kia, giống như có gì suy nghĩ, sau đó mới chuyển hướng đến Dịch Bạch Đường: "Những người này là?"

"Không biết." Dịch Bạch Đường thất thần trả lời đối phương.

Hắn buồn rầu nhìn những mảnh nhỏ trên mặt đất, nghĩ thầm, cửa hàng mới mở còn chưa được hai giờ, vậy mà mình còn phải quét tước dọn dẹp lại một lần nữa...

"Tôi thấy bọn họ giống như muốn thu phí bảo hộ ở vùng này, trước đó có ai đến đây ám chỉ việc giao phí bảo hộ hay không?" Thương Hoài Nghiên dựa theo tình huống hỏi, thật lâu cũng không nhận được câu trả lời, thuận thế nhìn đến thì đã thấy người nghiêm túc bắt đầu thu dọn rác rưởi, dọn dẹp mặt đất, cũng lau lại sàn vài lần, đến tận khi không nhìn thấy một chút đồ ăn hay dầu mỡ còn lưu lại mới thôi, sau cùng là đem rác đi ra ngoài vứt.

Sau khi vứt rác xong, Dịch Bạch Đường cũng không trở lại cửa hàng luôn mà đứng ở cửa tiệm, ngẩng đầu nhìn lên tên cửa hàng thật lâu không nói lời nào.

Thương Hoài Nghiên đang suy đoán xem đối phương có phải đang buồn rầu vì ba người kia hay không thì lại thấy Dịch Bạch Đường đột nhiên nâng mắt, nhìn về phía Thương Hoài Nghiên:

"Anh nói xem, tôi đổi tên "Có Tiệm Cơm" thành "Cơm Nấu Hồng Gà" hay là "Vào Đây Ăn Nhiều" có được không?

Thương Hoài Nghiên: "..."

Đề tài thay đổi đột ngột độ không hề có dấu hiệu gì thế này, y thiếu chút nữa thì cắn vào đầu lưỡi của mình luôn: "Vì sao?"

"Thay đổi như vậy, cửa hàng của tôi có phải buôn bán sẽ ngày một tốt hơn không?" Dịch Bạch Đường suy đoán.

"Cậu muốn buôn bán được tốt hơn?" Tinh thần của Thương Hoài Nghiên run lên, y thầm nghĩ đây đúng là sở trường của mình mà!

"Đương nhiên." Dịch Bạch Đường nghiêm túc nói, "Tôi có rất nhiều ý tưởng nấu ăn, nhưng khách đến nơi này mỗi ngày cũng chỉ có vài người, căn bản không thể biến ý tưởng của tôi thành thực tế được, thật đáng buồn."

Lý do này hình như có chút không phù hợp với ý tưởng thì phải...!Thương Hoài Nghiên cảm thấy vài phần kỳ quái, nhưng cũng không định suy nghĩ sâu hơn, về mặt làm ăn, y có thể nói cả đống lời, ví dụ như lựa chọn địa điểm này, ví dụ như marketing này, nhưng những nội dung buồn tẻ đó y đè xuống dưới, chỉ nói với Dịch Bạch Đường:

"Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?"

Dịch Bạch Đường nhìn về phía tiệm cơm chiêu bài, ánh mắt lập tức rơi trên người Thương Hoài Nghiên.

Trong giọng nói của hắn cũng có thêm phần vui vẻ hơn: "Anh còn chưa ăn cơm?"

Thương Hoài Nghiên cũng vui vẻ: "Vẫn chưa."

Hóa ra vị bạn bè mới này ngoài một cái đầu lưỡi tốt còn có một lòng dũng cảm muốn nếm thử đồ ăn mới và một cái dạ dày phần lớn là nhàn rỗi!

Trong lòng Dịch Bạch Đường lén lút cảm thấy vui vẻ, lại thêm điểm tán thành cho đối phương, vì tránh cho bản thân biểu hiện quá mức vội vàng, hắn cố ý dừng một chút rồi mới rụt rè gật đầu: "Sáng nay tôi vừa làm hoành thánh, anh có thể nếm thử."

Nói rồi, Dịch Bạch Đường đi vào phòng bếp, lại mang một chén hoành thánh ra đặt trước mặt Thương Hoài Nghiên.

Đầu tiên Thương Hoài Nghiên ngửi được mùi hương của hoành thánh, trong đó còn mơ hồ thấy được một tia ngọt thanh đặc biệt.

Hương vị ngọt thanh hòa trộn trong hương vị của hoành thánh tựa như một cái móc câu nho nhỏ, câu ra tâm hồn ăn uống khó có được của Thương Hoài Nghiên.

Y dùng thìa múc một miếng hoành thánh, đang muốn tán dương tay nghề của Dịch Bạch Đường thì lại thấy phía dưới hoành thánh xuất hiện một miếng xoài.

Một tiếng sét đánh giữa bầu trời quang.

Y: "......"

Vừa lúc này cũng có một đôi nam nữ đi qua cửa hàng, cô gái nói với chàng trai: "Cửa hàng này làm sao vẫn còn có thể mở cửa vậy?"

"Làm sao vậy?"

"Ông chủ ở đây có tiếng nấu ăn bằng những vật lạ, anh khẳng định không muốn biết lần trước em đến đây ăn được món gì đâu."

"Ăn phải cái gì?"

"Cơm chiên ốc sên."

"......"

"Em gọi cơm chiên, đến khi đồ được mang lên lại thật sự bày ốc sên vòng quanh cơm chiên." Cô gái nói đến đây còn nhìn Thương Hoài Nghiên bằng ánh mắt tràn ngập thương cảm, sau đó đi cùng bạn trai vào quán ăn vặt bên cạnh.

Bên trong "Có Tiệm Cơm", Dịch Bạch Đường đầy mong chờ nhìn Thương Hoài Nghiêm, ánh mắt thúc giục Thương Hoài Nghiên mau ăn xong đi.

Thương Hoài Nghiên dừng lại một lúc thật lâu, cuối cùng lấy hết can đảm, nếm một miếng hoành thánh nấu với xoài.

Y: "............"

Dịch Bạch Đường nhẫn nhịn, lại nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn được: "Hương vị thế nào?"

Thương Hoài Nghiên: "Thật ra...!Không phải là rất khó ăn." Vị của hoành thánh cho thêm xoài quả thật là không quá khó ăn, có điều khi ăn lên đúng là có cảm giác rất quái lạ, khiến cho người ta không có đủ dũng khí để ăn tiếp miếng thứ hai, y buông thìa không để lại dấu vết, hỏi Dịch Bạch Đường, "Vì sao cậu lại muốn cho xoài vào trong hoành thánh?"

Dịch Bạch Đường không cần nghĩ ngợi: "Quả xoài ở trong tầm tay của tôi."

Cho nên trong tầm tay có cái gì thì cho cái đó vào sao? Bàn tay của Thương Hoài Nghiên lập tức run rẩy nhè nhẹ.

Dịch Bạch Đường lại bổ sung: "Hơn nữa tôi cũng chưa nếm thử xem xoài và hoành thánh có hợp nhau hay không."

Cho nên cậu nghĩ đến cái gì thì thêm cái đó vào sao? Tay của Thương Hoài Nghiên lại tiếp tục khẽ run rẩy.

Y bỗng nhiên hiểu được vì sao một người ở đẳng cấp của đầu bếp năm sao lại có thể xuất hiện bên trong một cửa hàng nhỏ ven đường, hơn nữa còn đem cửa hàng nhỏ ven đường kinh doanh đến mức thảm đạm như vậy.

Điều này thật sự là – thật sự là đáng sợ!

Dịch Bạch Đường tiếp tục chờ mong nhìn Thương Hoài Nghiên.

Hắn còn đang chờ Hảo Đầu Lưỡi này đưa ra ý kiến đối với đồ ăn trước mắt.

Lúc này Thương Hoài Nghiên thật sự không đoán được chủ cửa hàng này có ý tưởng gì nên sau một lúc trầm mặc thật lâu, y hỏi đối phương một vấn đề vô cùng nghiêm túc: "Cửa hàng này...!Thật sự có khách quen sao?"

Dịch Bạch Đường lập tức sửng sốt, sau khi sửng sốt, hắn trầm ngâm nói: "À— có."

Thương Hoài Nghiên không thể tin được..

Truyện Chữ Hay