Lúc Tàn Canh

chương 01: cúc mặt trời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

「Sao em có thể quen với cuộc sống không có tôi nhanh như thế」

Chương : Cúc mặt trời

Dịch: CP

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!

Sở dĩ gọi ba tháng âm lịch đầu năm ngày tháng tư của nhân gian, bởi nó là quãng thời gian có khí hậu dễ chịu nhất trong năm của thành phố phương Bắc này.

So với một đêm giữa hạ phong tình vạn chủng, sớm mai cuối xuân mang theo trong lành sảng khoái càng khiến lòng người rung động, chỉ đáng tiếc sự hối hả của ngày làm việc đầu tiên sau khi cuối tuần trôi qua đã khiến người ta khó mà dành khoảng trống cho cái thú thanh nhàn thưởng hoa ngắm cảnh này.

Ninh Lập Hạ là một ngoại lệ.

Lúc Vệ Tiệp gọi điện đến, cô đang ngồi một mình trong một quán trà có lịch sử lâu đời đến cả trăm năm, nhàn nhã thưởng thức một chén trà Long Tỉnh Minh Tiền mới đưa ra thị trường, vừa hưởng thụ cảnh xuân tắm mình dưới ánh nắng ấm áp, vừa kiên nhẫn chờ bát cháo cá thái lát nấu tại chỗ của mình.

Đầu bên kia điện thoại, Vệ Tiệp với tông giọng cao vút không bao giờ biết mệt mỏi tuôn một tràng dài. Kết thúc cuộc gọi, Ninh Lập Hạ nhìn bát cháo vừa được đưa ra, do dự hồi lâu mới cầm túi thanh toán tiền rồi nhanh chóng rời khỏi.

Trường học nằm ở tận ngoại thành, thường thì cần đến bốn mươi phút lái xe mới tới nơi, nhưng Vệ Tiệp như có lửa cháy sau mông gọi thêm mấy lần, Ninh Lập Hạ chỉ đành tìm mấy con đường thưa xe để rút ngắn thời gian.

Cô lái xe rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đã đuổi tới dưới tòa giảng đường, tiếc là vẫn lỡ mất thời gian điểm danh đầu giờ.

Vệ Tiệp càu nhàu là do tốc độ của cô quá rùa bò, kéo tay cô chạy như điên vào một tòa nhà văn phòng khác.

Thật ra Ninh Lập Hạ cũng không quá để tâm đến mấy cái quy định gì mà "Điểm danh vắng mặt ba lần sẽ mất tư cách dự thi kỳ cuối kỳ", cũng hiếm khi chịu nghe lời Vệ Tiệp, nhưng lần này lại để mặc cho cô ấy kéo mình đi.

Quả nhiên không chỉ có hai người tìm đến đây, Vệ Tiệp đẩy cửa, phát hiện bên trong đứng đầy người, Ninh Lập Hạ và Vệ Tiệp bèn đứng chờ ở một bên.

Văn phòng của Tưởng Thiệu Chinh đơn giản đến đáng thương -- một chiếc bàn màu nâu đậm, tấm rèm che màu xanh nhạt, chiếc sô pha một người ngồi màu mơ và một kệ sách được xếp đặt ngay ngắn. Thứ duy nhất khiến căn phòng có thêm đôi chút sức sống chính là mấy bông hoa nhỏ màu vàng trồng trên một chiếc chậu sứ màu trắng.

Từ đầu khóa học Vệ Tiệp đã léo nhéo khen nức nở vị giảng viên trẻ tuổi tướng mạo xuất chúng nổi tiếng khắp trường này, có người nói nhất cử nhất động thậm chí là món mà hắn gọi vài lần khi đến dùng bữa trưa ở nhà ăn dành cho giảng viên cũng trở thành đề tài buôn dưa lê của đám sinh viên nữ. Cô vốn cứ nghĩ nhân vật có phong độ thế này tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện điểm danh vắng mặt tầm thường, mà cô cũng đã qua cái tuổi trẻ trâu bồng bột theo đuổi mấy anh chàng soái ca, thấy Vệ Tiệp thay mình tìm được một cô em khóa dưới chịu lên lớp đi thi lâu dài cho mình bèn yên tâm mà ném cửa quản lý thông kê này ra sau ót.

Mấy cô gái vây quanh hắn đã sớm hỏi xong câu hỏi chuẩn bị trước, nhưng lại dây dưa mãi không định đi --- Tưởng Thiệu Chinh rất ít khi về văn phòng, bọn họ khó khăn lắm mới rình rập bắt được cơ hội này, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.

Tưởng Thiệu Chinh không dứt được mấy cô nàng bám dai như đỉa không cần mặt mũi trước mắt, cũng không bỏ được cái danh tiếng tốt đang có mà trực tiếp đuổi người. Vệ Tiệp rất biết quan sát sắc mặt, lập tức tìm cớ bước lên giải vây cho hắn, Tưởng Thiệu Chinh nhân cơ hội đuổi luôn đám người bọn họ ra ngoài.

"Có chuyện gì?" Lớp MBA() của bọn họ khá ít sinh viên, Vệ Tiệp lại lên lớp không vắng buổi nào, tuy hắn không thể nhớ ra tên, nhưng cũng nhận ra là sinh viên của mình.

() Master of Business Administration - thạc sĩ quản trị kinh doanh

"Là thế này, vị học muội bên khoa chính quy kia ngưỡng mộ thầy... à, học thức của thầy đã lâu, cực kỳ chân thành nhờ vả chúng em cho em ấy một cơ hội được nghe thầy giảng bài, Ninh Lập Hạ nhất thời mềm lòng nên mới đồng ý..."

"Biết rồi, không có lần sau." Không đợi Vệ Tiệp giải thích xong, Tưởng Thiệu Chinh đã ngắt lời cô ấy.

Điều hắn để bụng thật ra không phải là chuyện vắng mặt hay là đến dự thính, dù sao những người như thế này cũng nhiều lắm, hắn không quản được. Nếu cô sinh viên đó đến nghe giảng thôi thì không nói làm gì, nhưng cái tư thế ngồi im không nhúc nhích nhìn chằm chằm hắn cũng đáng sợ quá rồi. Giảng viên nào cũng mong lớp học của mình được chào đón, nhưng khi biết điều thật sự thu hút đám sinh viên chạy tới là mặt tiền của bản thân, đối với một người đàn ông mà nói tuyệt đối là một sự phiền phức, và còn không hề vẻ vang gì.

Thậm chí cô sinh viên được Vệ Tiệp thuê học thay liên tục xuất hiện ở lớp của hắn, lúc thì ngắm hắn đến ngẩn người, lúc thì lén chụp ảnh, Tưởng Thiệu Chinh chẳng mấy chốc có ấn tượng sâu với cô bé ấy, tra đông tra tây cuối cùng lôi ra được Ninh Lập Hạ.

Hắn cũng không phải cố ý làm khó sinh viên của mình, đạt được kết quả mong muốn rồi thì bỏ qua vài vấn đề vụn vặt bên lề cũng không phải là không thể.

Vệ Tiệp không ngờ hắn dễ nói chuyện như thế, mừng như trúng số vừa giật giật tay áo Ninh Lập Hạ vừa cảm ơn rối rít.

Tưởng Thiệu Chinh nhàn nhạt "ừm" một tiếng, tiếp tục chỉnh sửa tài liệu, cũng không ngẩng đầu nhìn bọn họ.bg-ssp-{height:px}

Ninh Lập Hạ năm nay đã hai sáu tuổi, quay lại trường học MBA chẳng qua là vì tự nhiên nổi hứng, xác định từ đầu là chỉ chọn những môn có hứng thú để nghe giảng, học vị là thứ yếu, theo lẽ dĩ nhiên đối với mấy vị giảng viên ở trường cũng không cần phải e dè run sợ. Vị giảng viên họ Tưởng này đã có thái độ kiêu căng như thế, cô cũng lười lên tiếng, nói một tiếng "Đã làm phiền" rồi kéo Vệ Tiệp mở cửa đi ra ngoài.

Tưởng Thiệu Chinh nghe tiếng vô thức ngẩng đầu, thoáng thấy góc nghiêng mặt của Ninh Lập Hạ, sững người vài giây, sau đó ném tài liệu trong tay xuống, đứng lên đuổi theo.

"Khoan đã!"

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Ninh Lập Hạ, toàn bộ lạnh nhạt lúc trước biến mất, thậm chí ánh mắt hắn còn lộ ra kinh ngạc xen lẫn vui mừng: "Cốc Vũ, sao có thể là em?"

Vệ Tiệp trợn tròn mắt, đang định lên tiếng, đã nghe thấy Ninh Lập Hạ nói: "Thầy nhận nhầm người rồi, Nhan Cốc Vũ() là chị gái em."

() Có thể nhiều người biết rồi, Cốc Vũ là một trong tiết khí, vào khoảng cuối tháng tư, giải thích vì cảm thấy có liên quan đến phần mở đầu của truyện

Sắc mặt Tưởng Thiệu Chinh thay đổi mấy lần, mất thật lâu mới thu hồi được vẻ mặt thất vọng của bản thân, khách sáo cười: "Em là Nhan Hàn Lộ()? Đã lâu không gặp."

() Nhà này lười nghĩ tên cho con nhỉ, sinh vào tháng nào thì đặt tên của tiết khí đấy à haha, mà Lập Hạ là tiết khí ngay sau Cốc Vũ nè

Ninh Lập Hạ cũng khách sáo cười đáp lại: "Lâu lắm rồi không có ai gọi em là Nhan Hàn Lộ. Chúng ta trước đây có quen biết nhau ạ? Thật ngại quá, em rời khỏi đây lúc còn quá nhỏ, người quen cũ cũng nhiều nên không nhớ được hết."

"Tôi là Tưởng Thiệu Chinh."

Nghe được cái tên này, Ninh Lập Hạ như bừng tỉnh đại ngộ: "Bảo sao em thấy quen mắt thế, hóa ra là anh Thiệu Chinh! Đáng chết thật, em chỉ biết giảng viên môn quản lý thống kê họ Tưởng, không biết lại là anh."

Một câu "Anh Thiệu Chinh" dập tắt mọi hi vọng của Tưởng Thiệu Chinh, Nhan Cốc Vũ cực kỳ không biết lớn nhỏ, đều gọi thẳng tên của hắn chứ chưa bao giờ gọi thế này.

Hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng tiêu tan, hắn bỗng thấy cực kỳ sa sút tinh thần, nghe thấy Ninh Lập Hạ vì có việc gấp nên nói tạm biệt trước, đến cả tung tích của Nhan Cốc Vũ cũng chưa kịp hỏi đã để cô đi mất rồi.

"Cậu với thầy Tưởng quen nhau hả?" Vệ Tiệp không nhịn được, hai người chưa đi xa đã hào hứng hỏi.

"Người quen cũ."

Vệ Tiệp như nhớ đến cái gì: "Đúng rồi, rõ ràng mình nói tên đầy đủ của thầy Tưởng cho cậu rồi mà, sao vừa nãy cậu lại bảo không biết?"

"Cậu có nói à?" Ninh Lập Hạ hỏi lại.

"Đang nghĩ gì thế, cứ như người mất hồn."

Ninh Lập Hạ hồi thần, đáp qua loa: "Chậu hoa trên bàn đẹp đấy."

"Hoa gì cơ? À, chậu hoa trên bàn làm việc của thầy Tưởng á? Cúc mặt trời đấy, nghe nói thầy ấy cực kỳ để tâm đến chậu hoa đó, nhưng cúc mặt trời đại diện cho tình yêu vĩnh viễn không được đền đáp, quá không may mắn! Đợt trước có sinh viên năm hai lén lút vào văn phòng thầy ấy đổi thành chậu dạ lan hương của mình, thầy ấy cực kỳ tức giận, sau khi tìm được còn nổi đóa cả lên, dọa cô bé kia sợ chết khiếp. Đúng là từ dáng vẻ đó nhìn không ra mà, cũng là người có thể nổi giận."

"Tình yêu vĩnh viễn không được đền đáp?" Cô dường như rất ngạc nhiên, "Mình cũng từng trồng loài hoa này rồi, không ngờ lại là ý nghĩa đó."

--- Lời tác giả ---

Vốn là nói sau hai tháng sẽ quay về khai hố, bây giờ đã bảy tháng rồi, làm biếng năm tháng rốt cuộc cũng phải trở lại, gửi một lời chào đến tất cả các tình yêu của tui nè ==

Không cần biết có ai đọc không, cứ viết ra cái đã...

: Vì lịch đăng chương lẽ ra không có thứ , nhưng vì Bát không để ý chọn ngày đăng chương đầu là hôm nay nên cứ đăng trước, thay vào đó thì chương tiếp theo sẽ là vào :pm tối thứ nha kkk

P/s: Thật ra thời gian này khá bận nên theo lịch , ,, , CN có hơi đuối, thành ra Bát đang nghĩ đến việc giảm lịch đăng. Cơ mà nếu mọi người ủng hộ nhiệt tình thì Bát sẽ ráng nên là tiếc gì vài chiếc like vote share bình luận nhỉ hihi

Truyện Chữ Hay