Ăn một chân thì thế nào?
Chỉ cần được sống thì cái gì cũng không đáng kểt
Dù sao giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt.
Đương nhiên, Vương Minh không có can đảm nói ra những lời này, hắn ta điên cuồng gật đầu: "Vâng, vâng! Đều là lỗi của tôi, về sau tôi không xuất hiện trước mặt anh nữa..."
Dương Thiên không nói thêm gì mà đi thẳng tới trước mặt Hồng Tuyết và Lam Nguyệt, nâng tay phải lên nắm lấy tay
Hồng Tuyết.
Mềm mại tinh tế, làn da màu bơ như tơ lụa, xúc cảm rất tốt như ngọc Dương Chỉ.
Dương Thiên khẽ vỗ tay Hồng Tuyết, lúc này cô mới bừng tỉnh khỏi sự khiếp sợ mà thất thần nhìn anh, rút tay về cũng không phải, cô cũng không dám né tránh, cứ như tính tình đại tiểu thư trước đó trở nên nhạt nhoà bất lực khi đối mặt với quái nhân Dương Thiên này, không còn chút khí thế nào cải!
"Cô rất lương thiện." Dương Thiên bình tĩnh nói."Tôi... Mặt Hồng Tuyết đỏ lên: "Thật xin lỗi, là tôi mang phiền phức đến cho anh..."
"Vì một người xa lạ không liên quan mà chấp nhận đi uống rượu với người mình ghét nhất, không tệ."
Cũng nhờ cách làm và phản ứng vừa rồi của Hồng Tuyết đã làm Dương Thiên cảm động nên anh mới để lại số điện thoại và có chút hứng thú với chuyện "Hợp tác" mà cô nói đến.
Lúc này, Dương Thiên buông tay Hồng Tuyết ra: "Hôm nay tôi phải về nhà gấp, cô lấy được số điện thoại rồi thì hôm nào gọi cho tôi, chúng ta bàn lại chuyện hợp tác."
"À... Được!" Hồng Tuyết gật đầu thật mạnh, trong lòng dấy lên hi vọng to lớn!
Dương Thiên thật mạnh! Quá mạnh quá mạnh!
Nếu có Dương Thiên trợ giúp thì chuyện so đấu với nhà họ Mộ Dung Lĩnh Nam và hôn sự của cô đều có thể dễ dàng giải quyết! Đây quả thực là tin vui như cái bánh từ trên trời giáng xuống!
Khi tỉnh táo lại thì bóng lưng không cao lớn lắm lại hết sức bí ẩn của Dương Thiên đã biến mất trong đêm tối.
Lam Nguyệt và Hồng Tuyết đứng tại chỗ sững sờ mười phút, cuối cùng mới tỉnh táo lại, tâm tình dần dần hồi phục.
Đột nhiên, Lam Nguyệt "Phì" một tiếng bật cười! Mặt Hồng Tuyết đỏ lên: "Cô cười cái gì?"
Lam Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu: "Ha ha, hai ta cá cược, cô thắng."
Hồng Tuyết ngây thơ nói: "Tôi thắng không phải nên là tôi cười sao?"
"Ha ha... Lam Nguyệt rất vui vẻ, cười đến run rẩy cả người: "Đã nói nếu anh ấy thắng thì cô sẽ dạng chân ra để anh ấy làm một lần mà? Tôi thấy cô chỉ giỏi mạnh miệng, người ta sờ tay một cái đã đỏ mặt, haha..."
"Làm gì có!" Hồng Tuyết không còn đường chối cãi, xấu hổ giải thích: "Anh ấy chỉ hơi lưu manh thôi, còn sờ tay tôi, sờ quá đột ngột... tôi không kịp phản ứng thôi!"
Nhìn số điện thoại của Dương Thiên trên tay, hai người nhìn nhau rồi cười một tiếng: "Cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề, đến lúc đó tôi xem nhà họ Mộ Dung còn lấy gì để hùng hổ dọa người!!! Ép tôi đi vào khuôn khổi!!"
Lam Nguyệt giội một chậu nước lạnh: "Tôi nhìn ra Dương Thiên này rất khó đối phó, muốn anh ta làm bia đỡ đạn thì phải tốn chút công phu, ngày mai hẹn ra xem thử đi."
"Hừ!" Hồng Tuyết lại tràn đầy tự tin: "Cô đợi tôi chuẩn bị sẵn sàng đi, tôi không tin bản tiểu thư xinh đẹp như thế mà anh ta có thể không rung động? Trừ phi anh ta có vợ rồi!"
Lam Nguyệt cười khổ một tiếng: "Nói không chừng anh ta thật sự có vợ rồi! Lên xe đi, chúng ta cũng nên trở về!"
Sau khi lên xe, Hồng Tuyết có chút hăng hái: "Vì sao cô nói anh ấy có vợ?"
"Trễ như vậy mà một người đàn ông một thân một mình lại sốt ruột về nhà, chỉ có hai khả năng, một là về nhà gặp vợ, hai là đến quán bar tìm thú vui, với tính cách của anh ta thì cô cảm thấy là loại nào?"
Hồng Tuyết suy nghĩ một lát rồi mất mát gật đầu: "Cũng đúng..."
Nhưng rất nhanh cô lại nhí nhảnh cười một tiếng: "Anh ta có vợ thì thế nào, sao có thể xinh đẹp bằng Hồng Tuyết này chứ? Ha ha... Tôi rất tự tin sẽ bắt được anh ta!!!"
Lam Nguyệt đạp chân ga một cái, xe "Grừm" một tiếng lao ra ngoài, cô nói: "Vậy... Chúc cô thành công!"